Đêm khuya, khi bầu trời đã lấp lánh những vì tinh tú.
Sau khi Vương Tế Vũ hoàn thành nhiệm vụ tuần tra, lập tức hối hả quay về Vân Hải Thông Thiên Phong, tuy giờ phút này đã là vào khuya nhưng trên Vân Hải đèn đuốc vẫn sáng như bưng, nhất là chín cột trụ lớn phát ra ánh sáng bảy màu, lấp lánh sáng ngời, càng nhìn càng cảm thấy bất phàm. Còn những đệ tử Thanh Vân Môn bảo vệ xung quanh cánh cổng dị cảnh, nhìn lướt qua có thể thấy không hề ít hơn so với ban ngày, rõ ràng Thanh Vân Môn rất quan tâm đến cánh cổng này, tuyệt đối không thể để xảy ra bất cứ sơ suất nào.
Thế nhưng tâm trí của Vương Tế Vũ cũng chẳng chú tâm vào những điều này, vừa về đến Vân Hải thì nàng đã nhìn về phía cánh cổng dị cảnh với vài phần lo lắng, nào biết không nhìn thì thôi, vừa mới liếc nhìn đã làm dậy lên những hoảng sợ trong lòng nàng. Vốn dĩ buổi trưa lúc nàng ra đi thì số người trọng thương bị ép rời khỏi dị cảnh chỉ mười lăm người mà thôi, nhưng bây giờ nhìn lại thì chỉ thấy trên mặt đất la liệt những người bị thương tích, tuy đại bộ phần đều đã được đệ tử Thanh Vân Môn xử lý, nhìn qua không có gì đáng lo ngại nhưng những tiếng rên la đau đớn vẫn đang vang lên liên tiếp, đếm sơ qua có lẽ cũng khoảng hơn một trăm người.
Vương Tế Vũ chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, trống ngực không ngừng tăng lên, chẳng kịp suy nghĩ đã vội vã chạy đến nơi đó. Đảo mắt nhìn khắp nơi, không ngừng tìm kiếm trong đám người bị thương, vừa lo lắng nàng vừa thầm khấn mình sẽ không nhìn thấy bóng dáng của đệ đệ trong đám người đó. Rất nhanh bộ dạng lo lắng của nàng bên này đã thu hút sự chú ý của những người bên cạnh, chẳng lâu sau, một bóng người tiến đến phía sau của Vương Tế Vũ, thấp giọng nói một câu:
“Vương sư muội, đừng gấp.”
Vương Tế Vũ ngoảnh đầu nhìn lại đã thấy Âu Dương Kiếm Thu đang đứng sau lưng mình, nhất thời nàng vội vã kêu lên: “Âu Dương sư huynh, huynh… huynh có thấy…”
Âu Dương Kiếm Thu nhìn sắc mặt đã chuyển sang trắng bệch của nàng, thấy rõ được vẻ lo lắng trong đó lập tức ho khan một tiếng, giương tay kéo Vương Tế Vũ đến một chỗ không người gần đó, lúc này mới nhỏ giọng: “Vương sư muội, hãy bớt lo lắng, đừng vội. Lúc sáng khi muội đi ta đã trấn giữ ở nơi này không rời nửa bước, từng đệ tử tham gia cuộc thi Thanh Vân bị thương bước ra ta đều nhìn kĩ, thực sự trong đó không có đệ đệ Vương Tông Cảnh của muội.”
Vương Tế Vũ “À” lên một tiếng, bàn tay trắng nón khẽ đưa lên môi, trái tim vốn dĩ bị treo lơ lửng trên không cuối cùng đã chậm rãi bình phục lại, thở ra một hơi thật dài, sau đó nàng cảm kích Âu Dương Kiếm Thu: “Âu Dương sư huynh, đa tạ huynh.”
Âu Dương Kiếm Thu phẩy tay, nhìn Vương Tế Vũ mỉm cười nói: “Không sao.”
Vương Tế Vũ ngẩng đầu nhìn chàng ta một cái rồi chần chờ, tựa hồ có đôi chút lưỡng lự phân vân, một lát sau mới lên tiếng: “Âu Dương sư huynh, nếu như muội nhớ không lầm thì vài canh giờ trước huynh đã có thể về nghỉ ngơi rồi, tại sao vẫn còn ở lại đây?”
Âu Dương Kiếm Thu lơ đễnh, cười nói: “Hôm nay cổng dị cảnh đã mở ra, cảnh tượng này cũng có thể xem là hiếm thấy, những kẻ tu tiên như chúng ta dù thiếu đi một giấc ngủ cũng không sao cả, lại nói huynh biết trong lòng muội còn vương vấn không buông được nên mới quyết định ở lại nơi này quan sát giúp muội một lát, âu cũng là một chuyện tốt.”
Đôi má của Vương Tế Vũ không khỏi ửng hồng một chút, nhất thời không biết phải nói gì, trông có vài phần lúng túng, nhưng bộ dạng ấy trong mắt của Âu Dương Kiếm Thu lại trở nên xinh đẹp đến động lòng người, khiến cho trái tim loạn nhịp, bất giác hắn tiến về phía trước một bước, đang lúc muốn nói điều gì đó thì đột nhiên lại nghe thấy những tiếng “Rầm rầm rầm” vang lên liên tiếp truyền ra từ bên trong cánh cổng dị cảnh, cả hai quay đầu nhìn lại thì thấy lại có thêm vài bóng người toàn thân đầy thương tích bò ra từ bên trong cánh cổng ấy.
Trái tim Vương Tế Vũ khẽ nhảy, nhất thời chẳng thể màng đến tâm tư trước đó, vội liếc nhìn Âu Dương Kiếm Thu, nhưng chưa kịp mở lời đã thấy Âu Dương Kiếm Thu mỉm cười nói: “Muội mau đến đó xem đi.”
Trong lòng Vương Tế Vũ cảm thấy ấm áp, trong mắt nàng thì vị sư huynh Âu Dương này quả nhiên là chẳng có điểm nào không tốt cả, gật đầu một cái thật mạnh rồi nàng khẽ cắn môi, cất bước chạy đến cánh cổng dị cảnh đằng kia. Âu Dương Kiếm Thu nhìn theo bóng lưng khuất xa của nàng rồi thở dài một hơi, chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng vừa quay đầu đã thấy có vài bóng người đứng ở bên kia Vân Hải, một trong những người đó đang hướng về phía hắn vẫy tay như muốn gọi hắn qua đấy. Hắn cố nhìn thậy kỹ, quả nhiên là ân sư Tăng Thư Thư, đứng ở bên cạnh ân sư là Tống Đại Nhân, đằng sau hai người còn có thêm mấy người nữa, cũng là kẻ hắn đã gặp và quen biết, đều là người thuộc một mạch trước kia của Đại Trúc Phong, cũng được xem như sư đệ của Tống Đại Nhân.
Đúng lúc sư phụ gọi Âu Dương Kiếm Thu cũng không dám tỏ ra sơ suất, vội vàng bước nhanh qua đó, đến trước mặt Tăng Thư Thư. Tăng Thư Thư nhìn hắn một cái, sau đó mới nói: “Tại sao ngươi còn ở nơi này?” nói xong cũng chẳng đợi Âu Dương Kiếm Thu đáp lời, xem ra cũng không muốn nghe lời giải thích của hắn, lại tiếp tục hỏi : “Tình trạng bây giờ như thế nào?”
Khoảng thời gian Âu Dương Kiếm Thu đi theo Tăng Thư Thư cũng không ngắn, giờ phút này trông thấy ánh mắt của Tăng Thư Thư nhìn vào đám người bị thương bên ngoài cổng dị cảnh thì trong lòng liền biết rõ ông ta muốn hỏi cái gì, lập tức thấp giọng: “Hồi bẩm sư phụ, cho đến bây giờ thì số người bị loại khỏi dị cảnh tổng cộng có hai trăm bốn mươi ba người, trong đó có mười một người bị thương rất nghiêm trọng, số người còn lại bị thương nặng nhẹ không giống nhau, nhưng đều không nguy hiểm đế tính mạng.”
Tăng Thư Thư cùng Tống Đại Nhân nhìn nhau, sắc mặt đều có chút biến đổi, sau một lúc trầm ngâm thì Tăng Thư Thư lại hỏi: “Có ai cầm Thanh Mộc Lệnh ra chưa?”
Âu Dương Kiếm Thu lắc đầu, đáp: “Chẳng có ai cả.”
Tăng Thư Thư im lặng một lát, rồi nói: “Ta biết rồi, ngươi hãy đi đi.”
Âu Dương Kiếm Thu vâng một tiếng rồi cẩn thận thoái lui, đợi sau khi hắn đi xa thì Tống Đại Nhân mới chau mày nói với Tăng Thư Thư: “Hiện giờ chỉ mới qua một ngày mà số người bị thương đã nhiều như vậy rồi, tranh đấu trong dị cảnh thật quá kịch liệt.”
Tăng Thư Thư thở dài,ánh mắt cũng nhìn thoáng qua khe nứt nào đó trong bóng tối, nói: “Ta nghĩ mấu chốt là mãi đến lúc này vẫn không ai lấy được Thanh Mộc Lệnh đi ra, theo lý thì một ngày cũng đủ để ai đó tìm thấy Thanh Mộc Lệnh và phát hiện lối ra chứ… nhưng đến giờ vẫn chưa có ai cầm lệnh đi ra, điều này chỉ có thể nói rõ một điều, là có người đang trông cửa, không cho ai ra ngoài mà thôi.”
Tống Đại Nhân hiển nhiên cũng có nghĩ đến chuyện này, tuy sắc mặt không có gì biến hóa nhưng lông mày đã nhíu lại, chậm rãi lắc đầu, một lúc sau mới nói: “quy định lần này quả thật có phần quá hà khắc rồi!”
Tăng Thư Thư thu hồi ánh mắt, hờ hững nói: “Nếu Chưởng giáo sư huynh đã nghĩ như thế thì chúng ta cứ làm theo là được, một khi có điều gì không rõ thì cứ đến hỏi hắn, nhưng bây giờ hắn không trấn giữ ở Ngọc thanh Điện, hắn nói Mãnh Cổ Thần Châu không được rời khỏi động phủ Huyễn Nguyệt quá lâu thế nên đã mang Mãnh Cổ Thần Châu trở lại bên trong động phủ Huyễn Nguyệt rồi!”
Tống Đại Nhân đi được hai bước bỗng nhiên thấp giọng nói: “Cớ sao lần này Tiêu sư huynh chỉ để cho hai người chúng ta ở đây, vị trí Long Thủ Phong kia đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Tăng Thư Thư nhướng mày, nhìn hắn một cái rồi lắc đầu nói: “Ta cũng không biết.” Dứt lời hắn duỗi lưng một cái rồi lại nói: “Ngày hôm nay quả là mệt mỏi, ta đi nghỉ ngơi trước vậy, mong Tống sư huynh ngươi thay tiểu đệ để ý một chút.” Nói xong lập tức quay lưng bước đi.
Tống Đại Nhân đưa mắt nhìn theo bóng lưng của hắn, ánh mắt có đôi chút bất đắc dĩ, chợt nghe thấy mấy sư đệ phía sau đang tụ tập bàn tán chuyện gì đó, nhịn không được liền buông lời: “Mấy người các ngươi đang nói cái gì đấy?”
Hiện tại những người còn ở trên Vân Hải xem náo nhiệt chính là lão Nhị Ngô Đại Nghĩa của Đại Trúc Phong, lão Tứ Hà Đại Trí và lão Ngũ Lữ Đại Tín, về phần lão Lục Đỗ Tất Thư thì sáng hôm nay đã quay về Đại Trúc Phong trước rồi, lúc này trông thấy Tống Đại Nhân đi đến, lão Nhị Ngô Đaị Nghĩa trước hết cười nói: “Sư huynh, huynh mau đến đây, lão Tứ đang nói một chuyện rất thú vị.”
Lữ Đại Tín cũng ngoắc hắn lại, nói: “Đại sư huynh, mau mau đến đây.”
Tống Đại Nhân bị lòng hiếu kỳ của bọn họ câu dẫn, quan sát xung quanh cũng không có ai chú ý tới bên này nên lập tức bước nhanh đến, thấp giọng nói: “Có chuyện gì thế?”
Hà Đại Trí cười hắc hắc, ánh mắt liếc nhìn về phía xa, khẽ nói: “Các huynh có phát hiện gì không? Vừa rồi có vài người bị tống ra ngoài, trên người cũng không thấy có thương tích gì, nhưng trên thân đầy vị ớt, ngửi thấy rất quen thuộc?”
Tống Đại Nhân và ba người đều ngơ ngác một lúc, Ngô Đại Nghĩa ngẫm nghĩ rồi nói: “À, ngươi không nói thì ta cũng không phát hiện đấy, nói đến ta lại cảm thấy mùi vị kia có vài phần giống như món ớt xào thịt mà chúng ta thường ăn…”
Lữ Đại Tín ngây ngốc một chút, vẫn chưa kịp phản ứng, ngạc nhiên nói: “Các ngươi muốn nói gì, đây là ý gì?”
Tống Đại Nhân ho khan một tiếng, trên mặt hiện lên vài phần cổ quái, giống như muốn cười lại không thể cười vậy, quay người sang chỗ khác, nói: “Đêm đã khuya rồi, những kẻ ngủ muộn các ngươi đừng ở lại đây nữa, mau mau trở về đi thôi.”
Bọn người Hà Đại Trí đáp ứng vài tiếng “A a a” rồi quay lưng đi về phía biên giới Vân Hải, còn Lữ Đại Tín vẫn kỳ quái nói: “Nhị sư huynh, Tứ sư huynh, rốt cuộc hai người các huynh có ý gì đây, ớt xào thịt kia cuối cùng là muốn nói cái gì vậy…”
* * *
Đêm nay, bóng đêm thâm trầm, tinh quang lấp lánh, ra khỏi khu vực được thắp sáng choang trên Vân Hải Thông Thiên Phong sẽ thấy những ngọn núi thuộc Thanh Vân sơn mạch đều chìm vào trong đêm tối. Trong vùng tối tăm vô tận này đột nhiên có một màn sương đen vô cùng dày đặc bay lên, dùng tốc độ cực nhanh mà lượn lên lượn xuống, rồi bay dọc theo dãy núi phía trên Thông Thiên Phong, dẫu cho vô số vân khí lượn lờ, sơn phong thổi mạnh vẫn không thể xé tan được màn sương dày đặc tựa hồ như hòa vào làm một với bóng đêm xung quanh.
Chỉ trong những khoảng khắc đó, từ sâu bên trong màn sương đen ấy bỗng chớp nháy hai luồng sáng màu xanh lục tựa như quỷ hỏa, mang theo vài phần hung hãn và buốt giá, vụt qua rất nhanh.
Dưới chân núi, Kim Bình Nhi cùng nam tử thần bí kia đứng cạnh nhau, ánh mắt dõi theo màn sương đen chẳng biết xuất hiện từ đâu rồi phóng thẳng lên trời… dường muốn bay lên nơi cao nhất trên Thông Thiên Phong. Kim Bình Nhi nhíu nhíu mày, nói: “Ngươi cứ như thế mà để cho hắn đi một mình à?”
Nam tử thần bí cười lạnh một tiếng, nói: “Những tên ngoan cố trong thánh điện kia không phải tự cho mình là vô địch thiên hạ sao, cứ tự nghĩ rằng vì bọn họ không muốn xuất thế thôi, nếu không thì thiên hạ sớm đã trở thành đồ chơi trong tay bọn họ rồi. Ta phải tốn rất nhiều tâm sức mới có thể đi vào Thánh điện nhưng vẫn không thể tìm cách nói lay động bọn họ, may mắn là lần này trong số bọn họ có một người muốn đi ra nên ta đã dứt khoát để cho hắn đi quan sát khu vực phía trên núi Thanh Vân này, nếu có thể nhân cơ hội mà phá vỡ dị cảnh gì đó thì tốt, còn nếu không thể, chịu thiệt thòi rồi, cũng đỡ việc sau khi thất bại trở về Thánh điện lại tốn lời giải bày”
Kim Bình Nhi hừ một tiếng, nói: “Nếu như lão Bạch Cốt này lên Thanh Vân Sơn rồi không xuống được nữa thì ngươi phải trở về giải thích như thế nào đây?”
Nam tử thần bí khẽ giật mình, lần đầu tiên lộ ra vài phần do dự, nói: “Chắc sẽ không có chuyện như vậy đâu, trưởng lão trong Thánh điện đều là những hạng người cổ hũ ngoan cố, thế nhưng lại có một thân đạo hạnh cao ngất ngưỡng. Nơi này tuy rằng là phạm vi Thanh Vân Môn, nhưng sau khi xảy ra trận huyết chiến ngày ấy, theo ta được biết thì cao thủ tinh anh đời trước cơ hồ đã chết không còn một ai, lão Bạch Cốt có đạo hạnh bậc này muốn một hơi san bằng Thanh Vân Môn đương nhiên là không thể được, nhưng nếu thối lui an toàn thì đối với hẳn chắc không thành vấn đề gì mà?”
Trong lòng Kim Bình Nhi nhớ lại cái hố to bên ngoài địa cung Hà Dương ngày trước, trước mắt lại hiện lên dung nhan hòa nhã vô hại của một nam tử nào đó, đột nhiên hắn chẳng muốn nói gì nữa, chỉ cười nhạt một tiếng rồi nhìn lên màn sương đen đang bay lên cao kia, cánh môi hơi động, thầm nghĩ: “Ngươi chỉ nói phần lớn cao thủ đời trước trên Thanh Vân Môn đã mất, chẳng lẽ ngươi cho rằng tất cả những môn hạ trong Thanh Vân ngày nay đều là những kẻ vô dụng hay sao…?”
Màn sương đen kia càng lên càng cao, bay dọc theo thế núi gần nửa canh giờ, rất nhanh đã tiến vào khu vực lân cận Vân Hải, nhưng nhìn từ xa thấy phía trên Vân Hải phát ra ánh sáng chói lòa, nhân số đông đúc, nên màn sương đen ẩn náu bên trong đám mây mù ngoài Vân Hải này tựa hồ cũng có đôi chút chần chờ.
Đang lúc bay quanh quẩn, đột nhiên màn sương đen kia bỗng chững lại, hai luồng ánh mắt u lục bỗng sáng lên ngay bên trong mây mù, có vẻ như nó cảm thấy cái gì đó, cùng lúc đó, một cánh tay trắng xác chậm rãi duỗi ra, nhìn kỹ lại thì thấy đó đúng là một cách tay khô nứt toàn xương trắng, trông vô cùng quỷ dị, nhưng cách tay bạch cốt vốn dĩ không hề có sinh mệnh ấy, giờ phút này lại linh hoạt tựa như cánh tay của người sống, chậm rãi mở ra, trong lòng bàn tay xương xẩu màu trắng nhạt ấy có một hòn đá nhỏ xanh biếc lớn cỡ ngón tay người, giờ phút này lại giống như có sinh mệnh, phát ra hào quang sáng tắt bất định trông như người đang hô hấp, bắt đầu lập lờ một cách chậm chạp.
Ánh mắt của người bên trong màn sương đen kia vượt qua Vân Hải, trông về phía sau Thông Thiên Phong, lúc này, vẻ quỷ dị trong ánh mắt đó lại mang theo đôi chút biểu cảm không thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn ẩn chứa một chút vẻ cuồng hỉ.
“Chuyện gì xảy ra đây, nó… nó rõ ràng…” Một giọng nói khô khốc trầm thấp bên trong màn sương đen mang theo chút kinh hỉ lạ lùng thấp giọng tự nói, “Trên Thanh Vân Sơn này lại có Minh Hà Thúy Tinh ư?”
“Ha ha ha ha ha, lần này thật sự ta đã đến đúng nơi rồi!” một tràng cười trầm thấp đầy vẻ đắc ý pha lẫn ác độc phát ra từ bên trong màn sương đen ấy, cánh tay xương xẩu trong nháy mắt đã nắm chặt hòn đá xanh biếc nọ rồi thu về một lần nữa. Cũng ngay trong khoảnh khắc này, màn sương đen chẳng màng nhìn về phía cánh cổng dị cảnh phía trên Vân Hải nữa mà lặng lẽ lướt về phía một nơi phía xa cạnh bên Vân Hải, lén lút trôi về phía sau núi Thông Thiên trong Thanh Vân Sơn.
* * *
Khu vực phía sau núi Thông Thiên mang vẻ đẹp khác hẳn vẻ uy nghiêm hùng vĩ của mặt trước núi, càng nhiều thêm vài phần tĩnh mịch, hai nơi quan trọng cũng chỉ có từ đường của tổ sư cùng với động phủ Huyễn Nguyệt thuộc cấm địa Thanh Vân Môn. Lúc này trong bóng đêm đen kịt, sơn đạo vắng vẻ đàng sau núi không có một ai, khi đã đến được lối rẽ quen thuộc kia, thì dù cho muốn đi về phía từ đường tổ sư hay là men theo đường mòn đằng trước để đến động phủ Huyễn Nguyệt cũng đều vắng vẻ như nhau cả, chỉ có trong bóng râm mơ hồ lộ ra mái hiên của một góc cung điện, mới có thể trông thấy được một chút vết tích ẩn nấu phía trong rừng sâu.
Vào lúc này Tiêu Dật Tài đang khoanh chân ngồi bên trong động phủ Huyễn Nguyệt, nơi hắn trú ngụ có bày đặt vài cái bồ đoàn, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trên mặt đất có khắc rất nhiều đường tuyến vô cùng nhỏ bé, trải rộng bên trong huyệt động giống như một trận thế kỳ quái, nhưng cuối cùng tất cả đường tuyến đều hội tụ đến một điểm ở giữa sơn động, nơi đó chính là chỗ đặt Mãng Cổ Thần Châu mà Tiêu Dật Tài lấy ra từ sâu bên trong động phủ Huyễn Nguyệt. Phía trên những hoa văn nhỏ bé của trận thế bày trên mặt đất mơ hồ có thể trông thấy được ánh sáng nhàn nhạt phát ra trên từng sợi, bồng bềnh phiêu động trên không trung, và thêm những sợi hoa văn chưa kết hợp với Mãng Cổ Thần Châu lại lặng lẽ mà từ từ dung nhập vào nó.
Vào lúc này chỉ thấy kỳ bảo này tương đối bình ổn, hào quang vẫn phát ra liên tục, bên trong có khí nhạt màu ngũ sắc không ngừng quay cuồng, tựa hồ như đang có một tiểu thế giới âm thầm diễn sinh ngay bên trong bảo châu, để lộ ra một cổ khí tức hoang mang nguyên thủy.
Tiêu Dật Tài ngồi ở phía sau Mãng Cổ Thần Châu, còn đàng sau hắn chính là một cánh cửa ánh sáng vừa kỳ dị vừa cổ quái ở sâu bên trong động phủ Huyễn Nguyệt, nhìn thoáng qua sẽ cảm thấy cánh cửa ấy giống như sóng nước đang gợn lăn tăn tùy nhiên giữa không trung, lưu động phát ra âm thanh róc rách, sâu thẳm khó dò, nếu lại nhìn lâu thêm một chút sẽ khiến cho người ta cảm có một loại cảm giác đáng sợ như bị hút vào trong vực sâu không đáy vậy.
Nơi này… chính là cấm địa quan trọng nhất trong toàn bộ Thanh Vân Môn, từ trước đến nay môn quy chỉ cho phép một mình chưởng giáo chân nhân tiến vào, đệ tử khác trong môn thì cấm không được đến gần nửa bước.
Tiêu Dật Tài lẳng lặng mà ngồi bên trong huyệt động này, ngẫu nhiên sẽ mở to mắt mà nhìn Mãng Cổ Thần Châu phía trước, khi hắn trông thấy một viên đại tinh ở vị trí cuối cùng trong mười viên đại tinh trên thân châu kia phát sáng ổn định, phát ra thất thải hồng quang, thì trên mắt hắn lập tức thoáng lên vẻ hài lòng rồi lại khép hai mắt một lần nữa.
Cứ thế trải qua khoảng chừng một cach giờ, Tiêu Dật Tài từ từ đứng lên, sau khi liếc nhìn viên Mãng Cổ Thần Châu ấy hắn khẽ gật đầu, rồi lại quay lưng đi đến cánh cửa ánh sáng kỳ dị trông như sóng nước ấy, sau khi hít sâu một hơi, hắn cất bước tiến vào.
Thân hắn khoác lục sắc đạo bào, khi cả người hắn tiếp xúc với ánh sáng chói lọi kỳ dị kia thì thân thể tựa hồ như khẽ run rẩy một chút, nhưng ngay lập tức hắn đã lướt vào bên trong không phát ra một tiếng động, sau một chốc, cánh cửa ánh sáng đó liền thôn phệ thân ảnh của hắn, rồi lại phát sáng lập lèo như lúc ban đầu, dường như trước đó chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Lại qua một hồi lâu, bên trong động phủ vẫn yên tĩnh như lúc đầu, chẳng qua ngay thời khắc đêm dài người an giấc này, vốn dĩ bên ngoài huyệt động đang phủ lên vẻ yên lặng thì đột nhiên truyền đến một tiếng vang nhỏ gần như khó có thể nghe thấy, bóng đêm bên ngoài động phủ Huyễn Nguyệt dày đặc như mực, đồng thời từ sâu bên trong màng khói đen kia truyền đến một trận cười chói tay khó giải thích, tựa như bạch cốt ma thiết… khiến cho da đầu người nghe không khỏi run lên.
“Ha ha ha… tiểu bối, giao Minh Hà Thúy Tinh ra đây, ta sẽ cho người toàn thây.”
Bên trong động phủ Huyễn Nguyệt lại là một mảnh im lặng, không ai trả lời.
Trong màn sương đen kia dừng lại một lát, có ai đó nhẹ giọng “Ồ” lên một tiếng, tựa hồ có chút kinh ngạc, tiếp theo một màn sương đen từ trong bóng tối bồng bềnh bay tới, đáp xuống một vị trí cách bên ngoài cửa động hai trượng, hắc khí chợt hiện, sương đen đậm đặc bắt đầu tiêu tán để lộ ra một bóng người.
Nhờ những tia sáng le lói trên không trung có thể thấy người này đang đứng bên ngoài động phủ Huyễn Nguyệt, nhìn kĩ lại là một lão đầu hơn sáu mươi tuổi, mái đầu chỉ còn lơ thơ vài sợi tóc, tướng mạo bình thường, không xem là quá hung ác nhưng lại có một đôi mắt tam giác lộ ra hàn quang lạnh như băng và mang theo từng trận sát ý hung tàn, khiến cho ai nhìn vào cũng cảm thấy trái tim ngừng đập. Ngoại trừ điểm đó ra, nếu nhìn kỹ lại sẽ phát hiện hai tay của người này đều dày đặc xương trắng, để cho người ta hoàn toàn không thể giải thích tại sao phàm nhân lại có thân thể quái dị như thế.
“Rõ ràng không có người mà…” lão đầu có cánh tay xương xẩu này lại nhìn thoáng qua động phủ Huyễn Nguyệt đàng xa, động ấy cũng không có vật gì che chắn nên chỉ cần liếc nhìn đã có thể thấy tường tận, lập tức ánh mắt của lão rơi trên thân của Mãng Cổ Thần Châu, nhất thời toàn thân chấn động, trong ánh mắt lộ ra vẻ khác thường.
“Hả? Vật này là pháp bảo gì đây, tuy chưa nhìn thấy bao giờ nhưng xem linh lực bảo quang này thì nhất định không phải vật phàm, nếu có thể mang về Thánh điện rồi tiến hành tu luyện gia trì… thì chỉ sợ uy lực của nó cũng không thua kém Thiên Quỷ Đao của Bạch Cốt lão tổ ta.” Nói đến đây, lão già khiến cho người ta kinh sợ tự xưng là Bạch Cốt lão tổ này nhếch miệng lộ ra những chiếc răng trắng, tướng mạo càng trở nên đáng sợ, nhưng trong mắt lại lộ ra vài phần vui vẻ, “Chẳng ngờ trong những môn phái tu chân ở Trung Thổ này lại có nhiều bảo vật như thế, lão phu đã sớm khuyên phải đến đây rồi, hắc hắc hắc, đợi lão phu mang theo pháp bảo này cùng với Minh Hà Thúy Tinh trở về để xem những người khác còn có gì để nói nữa!”
Chẳng qua Thanh Vân Môn có hơn hai nghìn năm danh chấn thiên hạ, vô số tổ sư lúc này đang bế quan tu hành, sao lại là nơi dễ mặc cả như vậy chứ, cơ hồ ngay lúc thân thể của Bạch Cốt lão tổ vừa đến gần ranh giới cửa động của động phủ Huyễn Nguyệt, một khối trận văn tinh tế trên mặt đất bỗng sáng lên, Mãng Cổ Thần Châu đột nhiên phát ra ánh sáng chói lòa, một đạo hồng quang ngưng tụ giữa không trung rồi trong nháy mắt đã hóa thành một thanh kiếm quang bén nhọn, bắn nhanh về phía của Bạch Cốt lão tổ.
Bạch Cốt lão tổ ở giữa không trung phát ra một tiếng “Ồ”, tựa hồ có chút ngoài ý muốn, nhưng nếu quan sát kĩ cũng không thấy hắn hiện lên bao nhiêu bối rồi, chỉ thấy hắc khí quay cuồng mà đến, hai cánh tay xương xẩu của hắn bỗng trở nên linh hoạt hơn cả phàm nhân, trong nháy mắt đã đặt ngang lồng ngực cứng rắn ngăn chặn một kích này của Mãng Cổ Thần Châu.
Chỉ nghe một âm thanh trầm đục vang lên, trong nháy mắt kiếm quang đã lóe sáng đến mức tận cùng rồi từ từ trở nên ảm đạm, nhưng thân hình của Bạch Cốt lão tổ cũng bị một kích bất ngờ này ngăn lại, phải dừng ngay bên ngoài động.
Hai hàng lông mày của Bạch Cốt lão tổ dựng lên, nhìn qua có chút tức giận, hắn liền mang bộ dáng không chút chần chờ cũng chẳng hề quan sát kỹ càng trận thế này mà bay lên một lần nữa, chỉ có điều lần này hắn đã rẽ sang một phương hướng khác. Thế nhưng Mãng Cổ Thần Châu lại giống như có linh giác vậy, thân thể của Bạch Cốt lão tổ mới bay sang một bên khác thì những khối trận văn ở phương hướng tương ứng lại sáng lên, và rồi Mãng Cổ Thần Châu lại bắn ra một đạo kiếm quang chói lòa đánh về phía Bạch Cốt lão tổ, ngăn chặn hắn lại bên ngoài động phủ Huyễn Nguyệt.
Cứ liên tục mấy lần như thế, mặc cho Bạch Cốt lão tổ có thay đổi phương hướng hay tăng nhanh tốc độ như thế nào đi nữa, thì cũng đều bị trận thế kỳ quái khắc trên mặt đất này cùng với Mãng Cổ Thần Châu tọa trấn bên trong kỳ trận ngăn cản. Sau lần thứ bảy Bạch Cốt lão tổ lại bị ngăn bên ngoài động thì hắn biết rõ không thể vào động bằng cách này nên từ từ đáp thân hình xuống, dĩ nhiên lúc này trên mặt hắn đã phủ đầy lệ khí, lạnh lùng nhìn thoáng qua Mãng Cổ Thần Châu bên trong động, hắn đột nhiên cười dữ tợn một tiếng, nói:
“Chỉ là một trận pháp nhỏ bé, cũng dám càn rỡ, lão tổ không dùng chút thủ đoạn thì các ngươi cũng không biết lợi hại!”
Nói xong hắn lập tức không nhiều lời nữa, hai cánh tay xương xẩu đáng sợ bỗng giơ lên, vụt qua đỉnh đầu sau một cái giao nhau, cùng lúc đó trong miệng hắn cũng phát ra những tiếng lẩm bẩm, có vẻ như đang niệm chú, sau một lát, vùng tối đen phía sau hắn bỗng nhiên giống như bị vặn vẹo méo mó, những tiếng nổ vang trầm thấp phát ra trong không khí, cùng lúc đó, các âm thanh gào thét đủ loại dồn dập truyền đến.
“Gàozzz!!”
Một tiếng gào thật to vang lên, lại là một con hổ khổng lồ trông còn to hơn cả Bạch Cốt lão tổ một chút nhảy ra từ bóng đêm đen kịt phía sau hắn, nhưng dưới ánh sáng của các vì sao, chỉ thấy toàn thân con hổ to này phủ đầy bạch cốt dữ tợn, không hề có huyết nhục mà chỉ còn lại có khung xương trắng toát, cốt hổ xuất hiện bất ngờ này quả thật quỷ dị vô cùng. Cốt hổ ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, cổ khí thế ngang ngược kia phảng phất như lúc nó còn sống vậy, nhưng chung quy thì quỷ khí dày đặc vẫn nhiều hơn vài phần. Ngay sau đó, các loại dã thú dồn dập tuôn ra từ phía sau Bạch Cốt lão tổ, tất cả bọn chúng đều không ngoại lệ, những dã thú dữ tợn này nhìn qua tựa như còn sống, con lớn thì cỡ như voi như hổ, còn nhỏ thì tựa như lợn rừng sài cẩu, tất cả bọn chúng đều không ngoại lệ, thậm chí còn có mấy loài côn trùng sâu bọ vốn dĩ không xương, cũng bị bạch cốt làm cho trở thành hình dạng nhền nhện, bò cạp, không ngừng bò lê lếch trên mặt đất, có mấy con còn chui vào trong đất, vô cùng quỷ dị.
Trên mặt của Bạch Cốt lão tổ hiện ra vẻ đắc ý, hừ lạnh một tiếng, cốt thủ hướng về phía động phủ Huyễn Nguyệt chỉ một cái, nhất thời tất cả bạch cốt yêu vật đồng loạt ngửa mặt lên trời gào rú, ào ào xông lên.
Dường như cảm nhận được uy hiếp cường đại bên ngoài động, trận văn trên mặt đất chung quanh Mãng Cổ Thần Châu ngay trong thời khắc này đồng loạt phát sáng, không chỉ những trận văn trên mặt đất mà có những trận văn lại kéo dài đến tận vách động cũng phát sáng lập lèo. Còn ánh sáng do Mãng Cổ Thần Châu phát ra cũng sáng hơn rất nhiều so với lúc trước, khí ngũ sắc bên trong thân châu càng có vẻ như bị thứ gì đó kích thích, không còn ổn định như ban đầu nữa mà xoay tròn một cách điên cuồng.
Nương theo những âm thanh gào thép mơ hồ, Mãng Cổ Thần Châu trở nên sáng chói, bất ngờ nó bắn ra hơn mười đạo hào quang, đánh về những phương hướng bất đồng trong cửa động, nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện ra mỗi đạo kiếm quang đều bắn về phía bạch cốt yêu thú một cách chính xác, khiến cho người ta khó mà tin được.
Bên ngoài động, sắc mặt của Bạch Cốt lão tổ trầm xuống, có vẻ như hắn không ngờ được pháp bảo này lại có thần thông to lớn đến nhường này, nhưng ngay lập tức ánh mắt hắn lại nhìn về phía Mãng Cổ Thần Châu càng thêm nóng bỏng, vẻ tham lam không thể che giấu, sau một hồi chần chờ, dường như hắn đã quyết định xong, cánh tay cốt trắng chậm rãi đặt vào lồng ngực, lấy ra một thanh Bối Quỷ Đầu Đao đen kịt dày đến ba thước.
Đao này vừa ra, nhất thời bên ngoài động phủ Huyễn Nguyệt vang lên một hồi âm thanh quỷ khóc, bóng tối xung quanh dường như cũng đang run lên nhè nhẹ, lưỡi đao bóng loáng kia cũng không có ánh sáng, tựa hồ ngay cả hào quanh cũng bị hút vào bên trong chuôi hắc đao này.
Trong nháy mắt, hơn mười đạo kiếm quang đồng loạt đánh tới những yêu thú bạch cốt quái dị ấy, chỉ nghe thấy những tiếng gào thét vang lên không dứt, ầm ầm hỗn tạp, cục diện trông có vẻ như bị rối loạn nhưng trên thực tế thì hầu hết yêu thú bạch cốt đều bị ngăn cản, chẳng con nào có thể xông vào động phủ Huyễn Nguyệt. Thế nhưng vào lúc này, bỗng nhiên từ đâu đó phát ra một tiếng quỷ tiếu thê lương, âm thanh cuồng hống kia tựa như trầm luân vào u minh địa phủ tuyệt vọng không cam, rồi sau đó một vệt màu đen bổ xuống đám yêu thú bạch cốt từ phía sau, tốc độ nhanh gọn tựa như bẻ gãy cành khô, trực tiếp ngăn chặn một con bạch cốt yêu lang ở phía trước và chém nó nát bấy, thế đi không hề chậm lại mà một mạch bổ về phía Mãng Cổ Thần Châu đang ngụ sâu bên trong huyệt động.
Giống như biết rõ sự lợi hại trong đó, vào lúc này tất cả trận văn bên trong huyệt động tỏa ra hào quang sáng chói, Mãng Cổ Thần Châu cũng trở nên mãnh liệt hơn rất nhiều, trong nháy mắt đã ngưng tụ ra một cột sáng lớn hơn gấp năm lần so với cột sáng lúc trước, muốn ngăn chặn một đao thiên quỷ này.
Thế nhưng thiên quỷ đao này lại là chí bảo bản mệnh có liên hệ với sinh mệnh của Bạch Cốt lão tổ, dù là trong ma giáo thánh điện thần bí khó lường kia cũng được xem như pháp khí danh đao bậc nhất, uy lực của một trảm này ẩn ẩn uy thế phá sơn đoạn hải, cột sáng do Mãng Cổ Thần Châu phát ra tuy mạnh mẽ nhưng một khi chặm mặt với thanh hắc đao trông có vẻ bình thường kia thì chỉ có thể vất vả chống đỡ trong giây lát mà thôi, sau đó đã phải liên tục bại lui, bị thanh quỷ đao màu đen ấy mạnh mẽ áp vào sơn động, một đường thối lui về phía Mãng Cổ Thần Châu.
Theo sự ám sát của thanh quỷ đao đen kịt đáng sợ này, trận văn trên mặt đất quanh động phủ Huyễn Nguyệt dần dần xuất hiện rất nhiều vết rạn, hơn nữa những vết rạn ấy còn không ngừng mở rộng ra, cả trận thế dưới uy thế điên cuồng của hắc đao này hiển nhiên đã hiện ra vẻ sắp sụp đổ, còn Mãng Cổ Thần Châu giờ phút này xem ra cũng đã lâm vào tuyệt cảnh, mặc cho hào quang có lay động chống cự như thế nào cũng chẳng thể ngăn cản được sự ép sát chậm chạm quỷ quỷ đao đen kịt kia.
Trên đường đi, đá văng tung tóe, bụi bay tán loạn, mắt thấy quỷ đao đen kịt đã chèn ép Mãng Cổ Thần Châu chỉ vẻn vẹn hơn ba tấc, bỗng nghe phía dưới châu tọa truyền đến những âm thanh vỡ vụn trong trẻo, nhịp tim Bạch Cốt lão tổ bỗng nhảy dựng, vội vàng dừng Thiên Quỷ Đao, hắn sợ một khi không cẩn thận sẽ thu về một kiện bảo vật bị tổn hại.
Nương theo sự phiên động của Thiên Quỷ Đao, lúc này Bạch Cốt lão tổ mới hiểu được thì ra phía dưới Mãng Cổ Thần Châu còn có bố trí một vòng cấm chế ngọc quyết, có lẽ là một thủ đoạn phòng hộ cuối cùng, nhưng giờ phút này cũng đã bị phá vỡ, kiện kỳ bảo hiện đang ở trạng thái không ai điều khiến, mắt thấy nó đã sắp rơi vào trong tay của Bạch Cốt lão tổ.
Bạch Cốt lão tổ trong lòng vô cùng vui sướng, ngửa mặt lên trời thét dài, muốn đạt kỳ châu kia ngay lập tức, dùng nhãn lực đạo hạnh và tu vi cao đến nhường này của lão đương nhiên có thể nhìn ra hạt châu này chắn chắn không phải vật tầm thường, hiện tại thì trận thế phòng ngự này chỉ xem như dùng dao mổ trâu cắt tiết gà mà thôi, thậm chí một phần mười uy lực của Mãng Cổ Thần Châu cũng không phát huy ra được, nếu thật sự lấy nó để tế luyện thêm một phen nữa thôi thì thực lực của nó nhất định sẽ tăng mạnh, một mai có trở lại Man Hoang Thánh Điện, thì dù là vị trí Đại tư tế mờ ảo không gì sánh được kia hắn cũng chưa chắc không thể chạm tới!
Trong lòng hớn hở mà nghĩ như thế, sự kích động nhất thời khiến hắn mù quáng… không chú ý đến sâu tận bên trong động phủ Huyễn Nguyệt, một cánh cửa phát ra hào quang chói lọi mang vẻ thần bí như vốn có lại đột nhiên bắt đầu lay động, sau một lát, một tiếng quát mắng bỗng phát ra, âm thanh như tiếng sấm giữa ngày xuân kéo theo sự tức giận tột cùng, tựa như đáy biển đang nứt ra bên trong mênh mông thâm hải, quát to:
“Yêu nghiệt, to gan!”
Một bóng người xanh sẫm bỗng nhiên xuất hiện bên trong động phủ Huyễn Nguyệt này, cơ hồ cùng lúc đó, thất tinh kiếm quang tựa như sơn băng địa liệt, phá không bay đến, trong một khắc kia, tất cả không khí bên trong động phủ Huyễn Nguyệt trong nháy mắt giống như bị một cổ lực đạo dồn dập hút sạch, đột ngột phát ra âm thanh “A a” trầm thấp. Hào quang rực rỡ chói mắt, cơ hồ không thể nhìn thấy bất cứ vật gì, nếu như nói một đao của Thiên Quỷ có uy lực phá sơn đoạn hải thì hiện tại thất tinh tiên kiếm này vừa xuất hiện, uy lực tựa như mặt trời mới lên cao, nghìn sao cùng nổ, trong đó ẩn hiện sự oai nghiêm của thiên địa, ngay trong động phủ thật sự không thể xem là quá lớn này, lao thẳng về phía Bạch Cốt lão tổ với sức mạnh dời non lấp biển.
Bạch Cốt lão tổ quát to một tiếng, dùng hết khí lực toàn thân bay ngược ra ngoài, chẳng còn tâm trí để quan tâm đến Mãng Cổ Thần Châu sắp tới tay nữa mà sau khi bay ra cửa động… hắn lập tức vung cánh tay đầy xương trắng của mình lên, lập tức vô số bạch cốt yêu thú dồn dập đánh tới, chặn ngay sau lưng hắn, phát ra tiếng gào rú liên tục… muốn ngăn một kiếm kinh người này lại giúp hắn.
Thế nhưng uy thế của thất tinh tiên kiếm kia vô cùng cường đại, kiếm quang như núi, chỉ một cái quét nhẹ đã đánh nát rất nhiều bạch cốt yêu thú trên đường, đồng thời thế kiếm cũng không hề ngừng lại mà dùng thế lôi đình vạn quân phóng tới Bạch Cốt lão tổ. Nhưng chính vì tận dụng được một khoảnh khắc hồi sức trong tình thế cấp bách này, Bạch Cốt lão tổ gầm lên một tiếng rồi thu hồi Thiên Quỷ Đao lại, tay xương nắm chặt, nhất thời hắc quang đại thịnh, quay người tung một đao bổ nhào tới thất tinh tiên kiếm.
Hai vầng sáng một đen một trắng phát ra uy thế vô cùng cường đại, ngay trên cấm địa Thanh Vân Môn liên tiếp va chạm nhau ầm ầm dữ dội.
Một tiếng gió sắc bén vô ngần nháy mắt tản mác quanh quẩn trong thiên địa, sóng âm vô hình bỗng chốc đã đem vô số đại thụ cổ mộc hơn mười trượng xung quanh nhổ lên tận gốc, tất cả cỏ cây đều bị một cổ lực đạo vô hình đánh bạt ra ngoài, nơi sâu nhất trong vầng sáng, Bạch Cốt lão tổ nôn ra một ngụm tiên huyết, cánh tay xương xẩu trên Thiên Quỷ Đao phát ra âm thanh lạch cạch, cứng rắn bị gãy lìa.
Sắc mặt của Bạch Cốt lão tổ đại biến, lần đầu tiên trong ánh mắt xuất hiện vẻ sợ hãi, dường như lão không thể ngờ ở vùng Trung Thổ này, trong đám người trẻ tuổi lại có cao nhân đạo hạnh cao thâm đến thế, ngay lập tức lão nào dám chần chờ, đến nỗi chẳng quan tâm tay xương bên phải bị cắt lìa, mà dùng tay trái nắm lấy Thiên Quỷ Đao một cách hoảng hốt, khói đen cuồn cuộn bay đến bao phủ lấy thân thể, chạy đi như bay.
Hào quang của thất tinh kiếm quang tán đi, Tiêu Dật Tài bắt đầu hiện thân, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng trên mặt thì đầy vẻ phẩn nộ, kể từ sau khi hắn lên tiếp ngôi vị chưởng giáo chân nhân thì đây là lần đầu tiên bị tà ma ngoại đạo xâm nhập cấm địa Thanh Vân, thậm chí xém chút nữa đã phá vỡ trận thế phòng hộ lấy đi trọng bảo, như thế bảo sao hắn không xuất hiện vẻ kinh sợ chứ…
Ánh mắt của hắn khẽ nhìn về bên trong động, sau khi nhìn thấy Mãng Cổ Thần Châu thì vẻ lo ngại cũng giảm đi không ít, chỉ là trận văn trong động khẩu đã bị Bạch Cốt lão tổ phá vỡ hơn phân nửa. Hắn hừ lạnh một tiếng, sắc mặt càng trở nên lạnh lùng rồi hạ thấp xuống trực tiếp dùng thất tinh kiếm lăng không khắc lại trận văn trên mặt đất, tiếp đó Tiêu Dật Tài vung đạo bào lên rồi nhún người bay ra khỏi cửa hang động, hướng về phía phương hướng Bạch Cốt lão tổ đuổi theo.
Yêu ma ngoại đạo bực này dám can đảm xâm phạm trọng địa Thanh Vân thì tuyệt đối không thể buông tha.
Chẳng qua hắn đuổi theo có phần vội vã rồi, mặc dù đã khắc trận văn mới, Mãng Cổ Thần Châu cũng đã vận chuyển trở lại và phát ra hào quang lập lòe lần nữa nhưng ở phía dưới Mãng Cổ Thần Châu… một khối đá vụn bỗng nhiên run run bị thứ gì đó đẩy ra, sau đó một vòng màu trắng nhợt nhạt hiện lên…. một con bò cạp phủ đầy xương trắng chậm rãi bò lên từ dưới mặt đất.
Dù cho lúc nãy tất cả bạch cốt yêu thú đều tan thành mây khói dưới một kích phẫn nộ của thất tinh tiên kiếm nhưng vì con Bạch cốt tiểu hạt này có thân hình nhỏ bé, lại chui xuống lòng đất nên có thể qua mắt được Tiêu Dật Tài ngay bên trong trận đại chiến kia, lặng lẽ chui xuống phía dưới Mãng Cổ Thần Châu không phát ra tiếng động.
Nếu là lúc bình thường thì xung quanh Mãng Cổ Thần Châu còn có một đạo cấm chế ngọc quyết cuối cùng, con Bạch Cốt tiểu hạt nhỏ bé này một khi tới gần cũng chỉ có thể bị tiêu diệt trong một kích, thế nhưng bây giờ đạo cấm chế cuối cùng kia đã bị hủy trong tay Bạch Cốt lão tổ, mà Tiêu Dật Tài lại đuổi theo quá gấp gáp, chỉ kịp bổ sung lại trận văn mà bỏ quên ngọc quyết nho nhỏ ngày thường không chút khiến cho người ta để mắt này.
Trước mắt, con Bạch Cốt tiểu hạt này đã không còn ai sai khiến, chủ nhân trước kia của nó là Bạch Cốt lão tổ cũng đã chạy trối chết nên khi nhìn vào nó có phần ngỡ ngàng, chỉ chậm rãi bò vài vòng xung quanh Mãng Cổ Thần Châu, cũng chẳng biết nên làm sao mới tốt, cuối cùng nó dứt khoát bò lên châu thân của Mãng Cổ Thần Châu một cách chậm chạp.
Vầng sáng bên trong Mãng Cổ Thần Châu bỗng nhiên léo lên. Có vẻ như nó nhận ra thứ gì đó, vân hà gợn sóng, từ từ vòng qua con Bạch Cốt tiểu hạt này, cũng sau khoảng khắc đó, Bạch Cốt tiểu hạt giống như là nhớ lại sứ mạng ban đầu của mình vậy, bỗng nâng cái mũi tiêm bén nhọn trơ xương phía sau nó lên mà mạnh mẽ đâm vào bên trong thân châu, vừa vặn đâm ngay trên viên đại tinh thứ sáu trong mười viên đại tinh của Mãng Cổ Thần Châu.
Cơ hồ ngay lúc đó, một luồng ánh sáng nhiễm hồng bỗng nhiên phụt ra từ bên trong thân châu, một đường bắn trúng thân thể của con Bạch Cốt tiểu hạt này, nhất thời đem nó đánh thành hai đoạn, bay lên không rồi rơi xuống mặt đất, sau hai cái giãy dụa đã không còn động đậy gì nữa.
Vân hà ẩn đi, hồng quang biến mất, mọi thứ dương như khôi phục lại lúc bình thường, nhưng sau một lát đột nhiên có một đạo tinh quang kì quái phát ra ánh sáng lập lòe bất định bên trong hang động vắng bóng người này.
Phía trên Mãng Cổ Thần Châu, ngoại trừ viên đại tinh thứ mười ở dưới cùng luôn phát sáng thì viên đại tinh thứ sáu ở phía trên nó vừa mới bị con Bạch Cốt tiểu hạt kia đâm cũng bất thình lình phát sáng lên.
Toàn thân Mãng Cổ Thần Châu bỗng giống như khẽ run rẩy một chút, bên trong nó… vân hà cũng phát ra một chút âm thanh giống như tiếng bạo liệt, sau một lát lại từ từ yên tĩnh, rồi không còn động tĩnh khác thường nào nữa. Chỉ có hai viên đại tinh phía trên Mãng Cổ Thần Châu dường như vẫn đang phối hợp với nhau mà không ngừng phát sáng lập lòe, tản mát ra hào quang chói mắt.
Trong dị cảnh.
Tiểu Đỉnh vẫn đang chìm vào giấc ngủ, Vương Tông Cảnh bên cạnh nó cũng dần dần cảm thấy có chút buồn ngủ liền dứt khoác tìm một cái thân cây để dựa vào, chậm rãi nhắm mắt lại.
Khung trời phía trên trước nay vẫn khoác lên mình màu xanh thẳm chẳng gợn chút vấy bẩn đột nhiên có thêm một vòng u tối, rất nhanh, từ chân trời đàng xa bay đến một đám mây đen kịt, sắc trời dùng một loại tốc độ khiến cho người ta trố mắt kinh ngạc bắt đầu chuyển đen.
Gió, dường như ngày một lớn hơn.
Mây đen tụ lại, điên cuồng mà bao phủ bầu trời phía trên dãy núi, xa xa dường như có tiếng sấm vọng, trông như giông tố sắp nổi lên.
Rặng núi cao to dần dần bị bóng đêm bao phủ nhưng vẫn trầm mặc lặng đứng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mọi thứ vẫn yên tĩnh như vậy, phía trong rừng sâu, ngoại trừ sắc trời chuyển đen thì gió lớn cũng khiến cho cây cối đong đưa kịch liệt một chút, phảng phất như bất cứ thứ gì cũng mang vẻ trầm ổn như lúc ban đầu.
Âm thanh côn trùng trầm thấp nhưng rõ ràng, truyền đến từ một nơi sâu xa không biết tên trong rừng sâu khiến cho cả khu rừng càng tăng thêm một loại mùi vị yên tĩnh, thậm chí là yên tĩnh đến đáng sợ.
Có gió thổi…
Ngay trong khoảng khắc này, Vương Tế Vũ đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên thân thể chấn động kịch liệt, hắn mở toang đôi mắt. Cùng lúc đó, phía trên bầu trời đang giăng đầy mây đen cũng nổ lên một tiếng kinh lôi, tiếng sấm ầm ầm truyền đến, có chớp xẹt qua, trong không trung đã ẩn hiện những hạt mưa bụi…