“Được rồi”, Thú Thần cười nhẹ, xoay mình lại, vẻ mệt nhọc trên khuôn mặt dường như hằn sâu thêm: “Ngươi đến đây vì chuyện gì, muốn giết ta chăng?”.
Quỷ Lệ lắc đầu.
Thú Thần hơi sững sờ, rồi phì cười: “Vẫn còn có người không muốn giết ta, ta thật không ngờ đấy. Mấy tháng nay, nói theo cách của loài người các ngươi, ta gieo rắc đau khổ cho thiên hạ, gây đại nạn cho chúng sinh, tội đáng ngàn lần chết, ngươi sao lại không muốn giết ta?”.
Quỷ Lệ lẳng lặng nhìn Thú Thần, Thú Thần cũng nhìn lại gã, giữa hai người đàn ông, ngọn lửa đang lặng lẽ cháy sáng, đồng thời hắt ánh vào đôi mắt họ.
“Ta nên giết ngươi sao?”.
“Chẳng lẽ không nên?”.
Trầm lặng một lúc lâu, rất lâu…
“Có lẽ vậy”, Trên khuôn mặt Quỷ Lệ, chợt hiện ra thần tình phức tạp, phần hồi tưởng chuyện cũ, phần thống khổ, lại có mấy phần mù mịt, đối diện với yêu nghiệt ma đầu hung ác nhất thế gian này, gã có thể mở rộng lòng mình, hoàn toàn không có cảm giác khép kín lặng lẽ như đối với những người khác: “Nếu là mười năm về trước, ta nhất định sẽ toàn tâm toàn ý vì thiên hạ chúng sinh trừ hại, cho dù biết không đủ sức, nhưng nhất định cũng không lùi đến nửa bước. Nhưng hiện tại ta…”.
Thú Thần chằm chằm nhìn gã, hỏi vặn: “Hiện tại ngươi sao?”.
Nét mờ mịt trên gương mặt Qủy Lệ càng nặng thêm, gã chậm rãi đáp: “Ta chỉ đột nhiên nhận ra, chúng sinh trong thiên hạ này, với ta có quan hệ gì kia chứ? Tâm nguyện cả đời của ta, vốn dĩ muốn sống một đời an lành mà thôi, ta không cần học đạo, không cần tu tiên, thậm chí đến trường sinh bất lão ta cũng không cần nốt”.
Nét mặt Thú Thần đột nhiên biến đổi, ánh châm biếm lởn vởn trong mắt y vụt biến thành trang nghiêm, thậm chí còn mang máng đôi chút mờ mịt như Quỷ Lệ, hình như có cái gì đó, xúc động đến nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng y.
Y thốt nhiên hỏi: “Vậy ngươi rốt cục muốn gì?”.
Quỷ Lệ cười lặng lẽ, thong thả ngẩng đầu lên nhìn trời, nhưng phía trên không có trời, mà là một màn hắc ám thâm trầm của hang động cổ xưa, không có lấy một tia sáng, gã nói: “Ta không biết, đôi lúc ta nghĩ qua, có lẽ là ta muốn trở về mười năm trước, hồi ta còn ở trên Đại Trúc Phong? Hoặc có lẽ, ta nằm mơ được quay lại thời thơ bé, cái gì cũng không hiểu, chỉ là…”, gã khe khẽ buồn: “Giữa những sự thị thị phi phi, ân ân oán oán này, ta dứt bỏ quên đi thế nào được?”.
Thú Thần trầm ngâm giây lát, hỏi: “Ngươi hối hận ư?”.
Quỷ Lệ không trả lời ngay, một lát sau, gã nhìn sang phía Thú Thần, nhìn đôi mắt đằng sau ánh lửa, lắc lắc đầu.
Thú Thần cười nhạt: “Như ngươi nói, ngươi nửa đời chìm nổi, những chuyện xưa cũ thương tâm quá nhiều, nhưng lần này ta hỏi ngươi, ngươi lại không hối hận, thế là thế nào?”.
Quỷ Lệ đáp: “Ta nửa đời chìm nổi, nhưng đa phần không phải do ta. Ta muốn được sống bình thường, nhưng bị cuốn vào vòng tranh giành giữa Phật và Đạo, ta muốn an tâm tu hành, lại trở thành yêu ma tà giáo, ta nguyện chân tâm đối đãi với người, không ngờ gieo nhầm mầm tình cảm, mãi đến khi ta rõ người chân tâm đối với ta là ai…”.
Khuôn mặt gã, chầm chậm hiện ra vẻ thê lương, cuối cùng cũng không nói tiếp, rất lâu sau, gã mới thấp giọng: “Hối hận? Ta sao có thể hối hận, ta hối hận cũng đâu có tác dụng gì nữa…”.
Thú Thần lẳng lặng nhìn nam tử đó, thời gian mười năm tựa hồ chưa hề khắc trên mặt gã bao nhiêu dấu vết bể dâu, nhưng trong dáng đứng của gã, lại hiện lên rõ rệt vẻ mệt mỏi. Thú Thần thậm chí không cầm được lòng bắt đầu tưởng tượng, thiếu niên mười năm trước ấy, đã sống một cuộc sống thế nào.
Không khí giữa hai người đàn ông chìm vào trầm mặc, hình như họ đều vô tình lặn xuống những hồi ức quá vãng.
Cuộc đời mỗi người, chuyện cũ quá khứ, có bao nhiêu điều đáng để cho chúng ta tưởng nhớ?
Mười năm? Trăm năm? Nghìn năm?
Rốt cục vẫn từ từ tiêu ma, lặng lẽ chết đi theo thời gian?
Thú Thần lặng lẽ nghĩ ngợi, nét mệt mỏi trên gương mặt càng thêm trầm trọng, ánh mắt y chậm rãi chuyển về phía cửa động cổ xưa, cách một khoảng đen mịt mờ vô tận, ở nơi xa, còn có một bóng người cô độc đứng đó chăng?
Cuộc đời này, là một cuộc đời như thế nào?
Y đột nhiên hỏi Qủy Lệ: “Ngươi nói xem, sống là vì cái gì?”.
“Sống là vì cái gì?…”. Quỷ Lệ lặng lẽ lẩm nhẩm, nín lặng một hồi lâu, ngẩng đầu đáp: “Ta không biết, nhưng đời này của ta, hình như đều sống vì người khác”.
Thú Thần thẫn thờ, lẩm bẩm: “Vì người khác mà sống, vậy ta thì sao, ta vì ai mà sống?”.
Quỷ Lệ hơi cảm thấy bất ngờ, hiển nhiên chưa từng tưởng tượng Thú Thần có thể nói ra những lời như thế, sau đó, gã chau mày, hồi tưởng đến những lời nói vừa rồi của mình, cảm thấy hơi lạ lùng, sao thốt ra được những lời như thế.
Định thần rồi, gương mặt Quỷ Lệ khôi phục vẻ bình tĩnh, sự mềm yếu lướt qua trong một tích tắc vừa rồi đã tan biến không thấy đâu nữa, cứ như xưa nay chưa từng tồn tại ở gã. Gã chăm chú nhìn Thú Thần: “Ta hôm nay đến đây tuyệt không phải để giết ngươi”.
Thú Thần còn chút mê loạn thất thần, nghĩ ngợi gì đó, rồi khe khẽ đáp lại: “Ồ, vậy ngươi đến đây là vì chuyện gì?”.
Quỷ Lệ trỏ Thao Thiết nằm phục bên cạnh y: “Ta vì nó mà đến”.
Thú Thần chau mày, mắt lướt qua một tia kinh ngạc, Thao Thiết trên đất tựa hồ cũng có phản ứng, tức thì trợn con mắt to như cái chuông, ngoác cái miệng đỏ lòm, hướng về phía Quỷ Lệ rống lên một tiếng, rồi chầm chậm đứng dậy, sát khí đằng đằng. Tam Nhãn Linh Hầu Tiểu Hôi tỏ vẻ nghi hoặc, từ từ rời khỏi mình Thao Thiết, chạy về dưới chân Quỷ Lệ, ngẩng đầu nhìn chủ như thắc mắc, giây lát sau, nó trèo lên vai Quỷ Lệ, ba con mắt vẫn thi thoảng liếc về phía Thao Thiết.
Thú Thần hừ một tiếng: “Quái nhỉ, ngươi đến đây không phải để giết ta, lại đến vì Thao Thiết? Ngươi cần nó làm gì?”.
Quỷ Lệ hờ hững đáp: “Không phải ta cần nó, mà là một người khác cần nó, mà ý muốn của người ấy, chỉ cần không quá đáng, ta đều giúp y”.
Thú Thần nhìn gã một giây, đột nhiên bật cười: “Là món nợ ân tình ngươi thiếu người ta đúng không?”.
Quỷ Lệ lặng lẽ giờ lâu: “Ta quả thực thiếu nợ tình cảm, rất nhiều rất nhiều, nhiều đến nỗi ta cả đời trả cũng không hết, nhưng nó không can hệ gì tới ngươi”. Gã ngước mắt, nghiêm mặt, lừ lừ đi về phía trước. Thấy bóng gã lại gần, đồng tử Thú Thần thu hẹp lại.
Lửa cháy trong lò hắt ánh lên mặt Quỷ Lệ, ánh sáng run rẩy nhảy nhót ở nơi giao thoa giữa bóng đen và ánh sáng, gã bình tĩnh nói: “Ta không có ý đối địch với ngươi, nhưng xem ra điều này khó tránh rồi”.
Thú Thần ngửa đầu phát ra một tiếng cười lạnh: “Ngươi cho rằng với đạo hạnh của ngươi, có thể thắng ta chăng?”.
Quỷ Lệ không đáp…Cũng không dừng bước.
Bước chân vang khẽ trong không gian mênh mông, không có gió, nhưng không biết vì sao, ngọn lửa duy nhất trong thạch thất khổng lồ này bắt đầu lay động, ánh sáng dần dần rực lên.
Nơi tối tăm như u minh, lặng lẽ mà sâu không thể đo lường, không biết có bao nhiêu ác ma yêu linh, ở trong bóng tối nhìn chòng chọc vào những người đang đứng trong vầng sáng này.
Quỷ Lệ bước về phía Thú Thần trong vầng sáng của ngọn lửa.
Đột nhiên, đống lửa đột nhiên bùng lên, phóng ra những tia chói mắt, thể tích ngọn lửa cũng phình lớn gấp mấy lần so với lúc cháy lặng lẽ vừa rồi. Trong ngọn lửa ngùn ngutj, âm âm vẳng ra một thanh âm như rồng gầm, vang vọng ra xa.
Cùng với thanh âm đó, không gian trong toà thạch thất khổng lồ đều rung lên, tiếng rồng gầm từ thấp lên cao, âm thầm vọng hưởng từ nơi sâu thẳm trong vùng bóng tối cũng không hề giảm đi, mà càng lúc càng lên cao, gần như trở thành tiếng rít chói gắt, về sau, đinh tai nhức óc như núi gào biển thét.
Quỷ Lệ ngưng bước, vì đống lửa rừng rực trước mặt đã từ trong lò đột nhiên phụt ra, chắn trước mặt gã, giữa ngọn lửa rực rỡ đó, lờ mờ xuất hiện một đôi con ngươi nanh ác chòng chọc nhìn gã.
Thân hình Thú Thần đã tan biến trong ánh sáng ngọn lửa, nhưng thanh âm bình tĩnh của y vẫn vẳng ra rất rõ ràng: “Đây là pháp trận của Nam Cương từ xưa truyền lại, gọi là Bát Hung Huyền Hoả Pháp trận, ngươi nếu có thể phá được mà không chết, thì muốn làm gì, ta cũng để tuỳ ngươi”.
Lời y vừa rớt, hình như cùng lúc, một tiếng gầm rống từ nơi chói mắt nhất của đám lửa vọt ra, ngọn lửa rùng rùng biến hoá dữ dội, đất trong vòng năm thước xung quanh cháy nứt hoàn toàn, cho thấy nhiệt độ khủng khiếp ở gần lò lửa.
Luồng gió nóng dữ dội từ phía trước phun ra, y phục Quỷ Lệ bị tạt bay phần phật về sau, nhưng sắc mặt gã tựa hồ không ảnh hưởng, thậm chí đến con khỉ Tiểu Hôi ngồi trên vai gã, ba mắt cũng chăm chú nhìn ngọn lửa, không tỏ vẻ đau đớn hay sợ hãi. Nhưng thần tình của hai chủ tớ rất nghiêm trang, ai cũng biết, đây chỉ là màn mở đầu mà thôi.
Tấm đồ hình hung thần đỏ máu đầu tiên từ từ hiện ra trong khoảng không phía trên ngọn lửa rừng rực, khuôn mặt đanh ác và tư thế quái dị quả nhiên giống hệt với tấm đồ hình nhìn thấy lần đầu trong Huyền Hoả Đàm ở phần Hương Cốc. Quỷ Lệ trừng trừng nhìn nó, trên mặt dần dần hé lộ biểu tình phức tạp.
Một bức, rồi một bức, lần lượt sáng lên, ánh sáng màu đỏ máu lần kết thành một mảng xung quanh ngọn lửa, tạo một hình tròn, vây quanh ngọn lửa ngùn ngụt bốc cháy ở chính giữa.
Ánh sáng đỏ máu cuối cùng, khi hợp lại dưới ngọn lửa, đột nhiên, cả quầng sáng đỏ máu chớp mắt toả rực, ánh đỏ bừng bừng, đến ngọn lửa bên trong nó cũng tựa như bị đè nén xuống, một luồng khí hung dữ bất chợt lao xuống. Ở nơi sâu trong đống lửa đó, một đôi mắt như có như không thình lình phình to ra.
“Ùng!”. Một tiếng gầm long trời, giây lát cả thạch thất rung chuyển, ánh sáng bỏng cháy như yêu ma nhảy múa điên loạn, dữ dội quay cuồng, từ sâu trong ngọn lửa, một con thú lớn hung ác mình phủ lửa nóng rực, gầm lên như cười ngạo thế gian hiện ra.
Xích Diễm ma thú!
Con ma thú từng ở trong Huyền Hoả Đàm của Phần Hương Cốc, có nhiệm vụ bảo vệ Bát Hung Huyền Hoả Pháp trận cổ xưa do Vu tộc truyền lại, một lần nữa hiện ra, Quỷ Lệ và Tiểu Hôi, lần thứ hai đối mặt với nó không kềm được cũng hơi biến sắc, Tiểu Hôi nghiến răng nghiến lợi, phục trên vai Qủy Lệ, phẫn nộ gào lên với con ma thú ấy.
Thân hình đồ sộ của Xích Diễm ma thú từ trong vầng sáng của Bát Hung Huyền Hoả Pháp trận dần dần lộ tướng, thoạt tiên là cái đầu to, sau đó là vai, chân trước, rồi đến thân hình và cả chi sau cũng từ từ lộ ra, cùng với sự xuất hiện của nó, nhiệt độ trong toà thạch thất điên cuồng tăng lên không ngừng, y phục của Quỷ Lệ bắt đầu ngả màu cháy xém.
Rốt cục, thân hình với bộ phận cuối cùng ngùn ngụt lửa đã xuất hiện, toàn thân Xích Diễm ma thú bọc trong lửa cháy, đứng trước mặt Qủy Lệ và Tiểu Hôi. Qủy Lệ thậm chí chỉ cao đến khoeo chân con ma thú hung ác. Sau lưng ma thú, quầng sáng nguỵ dị do tám bức đồ hình hung thần hợp thành thi thoảng sáng lên thi thoảng nhấp nháy, theo sát Xích Diễm ma thú.
Ác ma nào đang ở phía trước cười gằn!
Luồng khí hung dữ từ bốn phương tám hướng tràn tới, cảm giác quen thuộc bắt đầu sôi trào trong huyết dịch, thậm chí gã còn mang máng nhớ đến trận kịch đấu thảm liệt lần trước ở Huyền Hoả Đàm Phần Hương Cốc.
Quỷ Lệ không nhúc nhích, gã chỉ chăm chú nhìn con ma thú.
Xích Diễm ma thú nhe nanh múa vuốt từ từ ngoảnh đầu lại, một luồng sóng nóng bỏng trào tới, đôi con ngươi như đang bốc cháy nhìn Qủy Lệ và Tam Nhãn linh hầu Tiểu Hôi trên vai gã.
Cái đầu to tướng của Xích Diễm ma thú dừng lại, giây lát sau nó chợt phát ra một tiếng rống kinh thiên động địa!
Tiếng rống chứa đầy sự phẫn nộ, oán độc và mong muốn phục thù mãnh liệt!
Ngọn lửa nóng rát, trong nháy mắt như vỡ bùng ra, luồng sáng màu đỏ rực tựa hồ biến thành trắng bạch, vô số ánh sáng dâng lên giữa không trung, tạo nên một quả cầu lửa rùng rùng rực chạy, xoay lông lốc không ngừng, cái đầu kinh khủng, đột nhiên há ngoác miệng, trong tiếng rống, nó táp xuống.
Đầu chưa chạm đất, mặt đất xung quanh đã nứt nẻ hết, ngọn lửa nóng bỏng vô cùng vô tận như mặt trời dữ dội rơi xuống nhân gian, hét lên điên cuồng nhảy bổ xuống, lập tức nuốt chửng thân hình Quỷ Lệ.
Ngọn lửa rùng rùng bùng sáng, chiếu ra rực rỡ như cao trào sau một trường nhân sinh cuồng hoan!
Nhưng sau ngọn lửa, trong đôi mắt mệt mỏi đó, mặc nhiên không nhận ra một chút vui hay buồn của đời người.
* * * * * *
Xung quanh toàn là bóng tối, bốn bề lặng ngắt, Lục Tuyết Kỳ và mọi người đã đi trong hang động cổ xưa một lúc rất lâu, tuy trên đường đề cao cảnh giác giới bị, nhưng đi mất bao nhiêu thời gian, vẫn không hề gặp bất kỳ một trắc trở hay tấn công nào cả.
Thân hình diễm lệ được bao phủ bởi ánh sáng xanh lam nhu hoà, nhìn từ phía tối ra, gương mặt băng giá của Lục Tuyết Kỳ càng thêm thanh lệ, trên nền bóng tối, dáng vẻ nàng còn nhuốm màu thần bí.
Tựa như đoá hoa bách hợp hoa theo truyền thuyết, lặng lẽ khoe sắc trong đêm, sinh trưởng ngàn năm, chỉ nở rộ trong một khắc.
Sau lưng nàng những ánh mắt thi thoảng chăm chú dõi nhìn, xua cũng không được, nhưng Lục Tuyết Kỳ đã vô cảm với những điều đó từ lâu. Đôi con ngươi ngời sáng của nàng, chỉ chăm chú nhìn về phía trước, tuy nơi đó là bóng đêm vô cùng vô tận, nhưng sâu trong bóng đêm ấy, hình như che giấu một thứ mà nàng hy vọng nhìn thấy.
Nàng bước tiếp, không hề ngoái đầu.
Bóng tối lặng lẽ giãn ra trước mặt nàng sau đó từ từ khép lại sau lưng, bóng dáng dịu hiền ấy, hiện lên rõ ràng trong màn đêm, thậm chí át hẳn những người theo sau lưng, trông có cảm giác như nàng đi một mình.
Đột nhiên, nàng thoắt ngừng bước.
Mọi người cũng theo đó dừng cả lại, Lý Tuân cảnh giác liếc nhìn xung quanh, rồi bước lên, đang định mở miệng hỏi, đột nhiên sững sờ, thấy nét mặt Lục Tuyết Kỳ hết sức phức tạp, rõ rành rành là sự đề phòng.
Đúng lúc đó, bóng tối vốn tịch mịch đằng trước đột nhiên phát sinh dị biến, một trận rung chuyển khe khẽ như không, phảng phất xuất hiện, sau đó bắt đầu lăn, to dần ra, dữ dội….
Trong bóng tối, tựa hồ có cái gì đó dần dần ngưng tụ, tựa hồ hú rít, tựa hồ gầm rống, nhưng tất cả đều không phát ra âm thanh nào.
Giây lát sau, đến rồi, đến rồi….
Từ nơi xa xôi, một cơn chấn động dữ dội, cùng với một tiếng hú rít thấp trầm, ầm ầm truyền lại, sau đó tức tốc biến ra thật to, dường như sâu trong hang động này có một linh thú khổng lồ hiếm thấy, ngửa mặt hú gào!
Bóng tối vốn dĩ lặng lẽ, lúc này như bị châm đốt, bắt đầu sôi lên, nơi thẳm sâu, không biết có bao nhiêu âm thanh hú rít từ bốn phương tám hướng tràn lại, nhất thời ai nấy đều biến sắc.
Lý Tuân lùi mấy bước, gấp gáp la: “Vây thành một vòng, cẩn thận giới bị”.
Bọn đệ tử Phần Hương Cốc là những tay lão luyện kinh qua nhiều chiến trận, tuy kinh hoảng nhưng không rối loạn, lần lượt dựa vào nhau, cảnh giác nhìn về phía trước.
Những bức tường đá xung quanh bắt đầu rung lên, dần dần toả ra một sức mạnh khổng lồ nào đó, thậm chí đến đất dưới chân cũng rùng rùng chuyển động, trong bóng tối trước mặt, sự xáo trộn nguỵ dị càng thêm kịch liệt, tựa như đang la hét cái gì.
Giữa cảnh đất rung núi chuyển, Lục Tuyết Kỳ không hề thối lui lấy nửa bước, rời xa những bạn đồng hành sau lưng đang lập trận chờ đợi, nàng một mình đứng sững trước màn đen tối, trước ánh sáng lam sắc nhàn nhatj, bóng tối hung ác đang đối diện nàng, sắp nuốt chửng lấy nàng bất cứ lúc nào.
Không một dấu hiệu báo trước, một luồng sóng nóng bỏng, từ sâu trong bóng tối đột ngột trào ra, xiêm áo toàn thân và mái tóc đẹp của Lục Tuyết Kỳ cũng bay phần phật, nhưng bóng dáng nàng, không hề rung lắc một chút nào.
Luồng sóng nóng thổi rát mặt như điên cuồng, không thể tưởng tượng được, sâu trong động huyệt nơi bắt nguồn sức mạnh đó, lúc này đang diễn ra cảnh tượng như thế nào. Lục Tuyết Kỳ không hé răng, nàng đứng im trong trận cuồng phong, trân trân nhìn vào bóng tối đang lồng lộn điên cuồng.
Gió nóng gào thét! Nàng đột nhiên ngẩng đầu.
Trận gió thổi rát tới mức khuôn mặt nàng trắng nhợt ra, nhưng trong đôi con ngươi, có ánh mắt còn nóng bỏng hơn đang thiêu đốt thâm tâm.
Sâu trong bóng tối, nơi xa của bóng tối ấy.
Nàng chợt hú dài, trong cơn đất rung chuyển, gió nóng sôi sục như thế, thân hình nàng cất lên, bay ngược chiều gió, sắp bắn thẳng vào sâu trong bóng tối kia.
Lý Tuân, Tăng Thư Thư và những người khác đằng sau biến sắc, không hiểu ý nàng, Lý Tuân vừa định cất tiếng gọi, đã thấy thân ảnh sáng bừng lam quang ấy, như tên bật khỏi cung, không hề do dự ngập ngừng, nháy mắt đã biến mất trong màn đen âm u.
Y tắc nghẹn, lâu lắm cũng không thốt được nên lời.
Tăng Thư Thư chầm chậm bước lại bên, vỗ vỗ vai y, Lý Tuân cũng không ngoái đầu lại.
Cơn gió nóng dần dần giảm bớt, trận rung chuyển kịch liệt cũng dần dần ổn định, tất cả đều từ từ khôi phục lại nguyên trạng, nếu không phải có đá vụn ngói vỡ rơi xuống xung quanh, có khi khiến người ta tưởng nhầm, đây chỉ là một cảnh mộng ảo trong bóng tối mà thôi.
Nhưng việc bóng hình diễm lệ kia đã tiêu tan, rõ ràng không thể nào giải thích được, nguy hiểm giăng ngập bốn bề trong hang động nguỵ bí.
Lý Tuân lặng lẽ giây lát, trấn định tinh thần, vừa định cất tiếng, đột nhiên một đệ tử trẻ tuổi của phần Hương Cốc kêu lên: “Có người, là ai ở đó vậy?”.
Những người khác đều giật mình, vội vã nhìn về phía trước, quả nhiên thấy trong bóng tối thấp thoáng một bóng dáng, rồi bước ra một con người, nhìn hình dung yểu điệu, dáng đi duyên dáng, chính là một người con gái xinh đẹp.
Ai nấy đều sững sờ, thoạt đầu còn cho rằng đó là Lục Tuyết Kỳ đã quay trở lại, Lý Tuân suýt chút nữa la lên vui mừng, nhưng lời vừa đến miệng, khuôn mặt rạng rỡ của y đột ngột động cứng, rồi dần biến ra xanh tái, ánh mắt lộ vẻ cừu hận, đồng thời miệng cười gằn một cách khó hiểu: “Thì ra là ngươi…”.
Người con gái nọ nghe thấy tiếng nói, tựa hồ cũng kinh ngạc, ngẩng đầu lên, mặt biến sắc.
Dung mạo mỹ lệ, cốt cách kiều mị, chính là Kim Bình Nhi.