Dàn trận lớn vậy luôn…
Vệ Hoàn hướng về phía Vân Vĩnh Trú cười khan mấy tiếng, nhấc chân lên rồi lại bối rối thả xuống.
Vân Vĩnh Trú nhíu mày nhìn cậu, “Cậu muốn bỏ cuộc?”
“Không không không, không bỏ cuộc.” Vệ Hoàn vội vàng xua tay, cố ý bày ra dáng vẻ ngớ ngẩn, “Tôi có hơi căng thẳng. Tới tận bây giờ tôi chưa từng được thấy yêu thuật nào lợi hại như vậy, ngài cực kỳ đỉnh, người đẹp lương thiện, à không, trai đẹp lương thiện. Từ nay về sau tôi là fan cứng của anh!”
“Đi lên nhanh đi.” Dương Thăng đứng cách đó không xa buông lời trêu đùa, “Lần đầu tiên tôi thấy Vĩnh Trú dùng thuật ngự quang tạo bậc thang cho người khác đó. Cậu gặp được quý nhân rồi.”
Vệ Hoàn xấu hổ nở nụ cười, “Đúng thế, tôi cũng cảm thấy vậy.” Đây cũng là lần đầu tiên cậu thấy Vân Vĩnh Trú tốt bụng đến nhường này, cho nên mới hoảng sợ như vậy. Chẳng nhẽ trong mấy năm mình mất, Vân Vĩnh Trú gặp phải chuyện gì rồi hả? Đổi tính đổi nết đến độ cậu không dám tin vào mắt mình luôn.
Nghĩ đoạn, cậu lén ngó qua người Vân Vĩnh Trú, ai ngờ hắn cũng đang híp mắt nhìn chăm chú vào cậu, nhìn đến mức da đầu Vệ Hoàn tê rần.
Không được, Vệ Hoàn thầm nghĩ, cậu là người giành được giải quán quân tìm bậc thang của yêu vực, bây giờ vị tổ tông này đã trải sẵn bậc thang cho mình rồi mà còn chưa đi lên thì chắc lát nữa nó biến thành thanh đao ánh sáng đâm vào huyệt thái dương của cậu mất.
Suy nghĩ kỹ càng rồi Vệ Hoàn mới nhấc chân chạy lên kỳ đài. Sau khi ổn định chỗ đứng thì nháy mắt với Vân Vĩnh Trú, “Cảm ơn anh trọng tài nha, anh tốt quá đi à, anh là cứu tinh đời em!”
Vân Vĩnh Trú thu lại ánh nhìn của mình, ngón tay rũ ở bên người khẽ động đậy, cầu thang bên rìa kỳ đài biến mất. Hắn nhìn thẳng vào trung tâm kỳ đài, giọng nói lạnh nhạt, “Khi đã lên đến kỳ đài, cấm giao tiếp với trọng tài.”
Rõ ràng là do cậu nói chuyện với tôi trước mà. Vệ Hoàn bĩu môi quay đầu lại. Không biết vì sao, dường như cậu thoáng thấy có vật nhỏ nhảy cẫng lên trên kỳ đài nhưng chỉ một loáng sau đó đã không thấy đâu nữa.
Chắc do hoa mắt thôi. Vệ Hoàn lắc đầu mấy cái, trên bảng ánh sáng đã hiện lên thời gian đếm ngược đến lúc trận đấu bắt đầu. Cuối cùng cậu cũng nhìn thẳng vào đối thủ của trận này.
Đứng ở phía bên kia kỳ đại là một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn, mái tóc nâu dài được buộc kiểu đuôi ngựa, trên tai treo một chiếc lông vũ xanh lam lấm tấm đốm đỏ đong đưa theo làn gió, hai đường yêu ngân màu tím uốn cong ở đuôi mắt. Em mặc một bộ váy ren màu xanh lam phối với đôi giày trắng có đai ruy băng quấn dọc theo cẳng chân, thoạt nhìn ngọt ngào đáng yêu.
Tuy rằng bình thường Vệ Hoàn chẳng mấy đứng đắn nhưng vẫn luôn giữ tác phong của một quý ông. Đối mặt với một cô gái nhỏ thế này, cậu có hơi không nỡ xuống tay. Hơn nữa không hiểu sao cậu cứ cảm thấy cô bé này rất quen mắt, dường như đã gặp ở đâu rồi thì phải.
Càng nhìn càng thấy sai sai. Vệ Hoàn liếc qua tên đối thủ hiện trên bảng ánh sáng— Dương Linh.
Dương Linh…
Cậu giật mình, nhìn xuống phía dưới kỳ đài, thấy Dương Thăng chắp hai tay sau lưng đứng quan chiến.
Dương Linh chẳng phải là cô em gái nhỏ nhà Dương Thăng đấy ư? Da đầu Vệ Hoàn tê rần. Đối thủ ván này của cậu thế mà lại là em gái của bạn thân!
Bảo sao. Bảo sao tên nhóc Dương Thăng kia tới đây.
“Trận đấu sắp bắt đầu.” Thanh âm không nóng không lạnh của Vân Vĩnh Trú lại vang lên, “Mong thí sinh tập trung lực chú ý.”
Nghe hết lời này, Vệ Hoàn ngỡ như sau lưng mình vừa trúng một mũi tên, lập tức quay đầu lại, không tiếp tục nhìn Dương Thăng nữa. Năm đó, trước khi cậu ra đi, Dương Linh vẫn chỉ là một bé gái cao bằng nửa người cậu, thế rồi chỉ chớp mắt một cái thôi đã cao đến nhường này.
Vệ Hoàn ngó qua Vân Vĩnh Trú đang đứng ở bục trọng tài, sau đó nhớ đến Dương Thăng ở phía dưới, đáy lòng lạnh lẽo.
Trọng tài là đối thủ một mất một còn khi trước, bên dưới là bạn thân của cậu kiêm anh trai ruột của đối thủ. Cả hai người này đều vô cùng quen thuộc với cách chiến đấu của mình. Một khi cậu sơ suất thì có khả năng sẽ bị bọn họ phát hiện ra điều bất hợp lý. Chỉ cần điều này thôi đã đủ thảm rồi vậy mà đối thủ còn là em gái kết nghĩa của cậu, cậu không cách nào ra tay tàn nhẫn được.
Vốn đang đắm chìm trong sự bối rối nên Vệ Hoàn làm lơ thời gian đếm ngược, mãi đến khi nghe được Vân Vĩnh Trú nói “Trận đấu bắt đầu” mới phản ứng lại. Nào ngờ chỉ qua mấy giây ngắn ngủi đó thôi, đối thủ “đáng yêu” đã vọt một đoạn đường dài bay tới trước mặt, nâng đôi tay nhỏ trắng nõn mềm mại muốn bóp cổ cậu.
“Đậu má.” Vệ Hoàn hoảng sợ nghiêng đầu, chụp lấy cổ tay Dương Linh. Khuyên tai lông chim của em sượt qua gò má Vệ Hoàn mang lại cảm giác ngưa ngứa. Tiếng cảnh báo đột ngột réo vang.
Vệ Hoàn hạ thấp thân mình, lách qua khuỷu tay em lẻn ra phía sau, rời khỏi khu vực bên rìa nguy hiểm của kỳ đài. Hai tay cậu chống lấy thắt lưng, thở hổn hển, “Con gái như cậu sao lại nóng tính vậy hả? Còn chưa hoạt động làm nóng cơ thể kia mà, nếu cứ thế thì rất dễ khiến mình bị thương đó.”
Dương Linh thấy cậu may mắn trốn thoát được thì nhanh nhẹn xoay người, hai nắm tay giơ lên thủ trước ngực, vẻ mặt khinh thường.
Vệ Hoàn thấy em hung hăng như thể sau lưng có ngọn lửa đang hừng hực cháy thì nở nụ cười, vươn tay làm động tác hạ xuống, dáng vẻ ôn hòa, “Đừng kích động, từ từ thôi…”
“Bớt nói nhảm đi!”
Giọng nói của Dương Linh lanh lảnh nhưng ngữ khí lại rất hung dữ.
Vệ Hoàn hoang mang, “Mấy bạn nữ ngày nay nóng nảy ghê á. Dáng vẻ như này thì làm sao có bạn nam nào dám theo đuổi cậu chứ.”
“Cậu nhìn nè, cậu mặc váy đẹp quá chừng, chúng ta không thể chuyển sang một kiểu đấu nào đó hòa bình và thục nữ hơn được hả?” Vệ Hoàn liên tục lui về sau, “Tôi nói cho cậu nghe, hôm nay cậu không nên mặc váy đâu, lỡ có động tác nào làm lộ hết hàng họ rồi sao. Anh trai đây…”
“Roẹt” một tiếng, Dương Linh duỗi tay xé phăng làn váy của mình ném sang một bên, để lộ ra quần đùi suit màu xanh lam bên trong.
“Á đù móa?”
Vệ Hoàn kinh ngạc, “Úi chà, kiểu thiết kế này… quá xuất sắc.”
Dương Linh nhíu mày, “Tôi cực ghét mấy người nói nhiều, hôm nay bản tiểu thư phải dạy cho cậu một bài học!” Thân thể em linh hoạt, tốc độ tấn công nhanh ngoài dự đoán. Vào khoảnh khắc khoảng cách giữa hai người lại được rút ngắn, em nâng cao đùi phải đá mạnh vào xương ngực Vệ Hoàn theo góc nghiêng.
Đây thật sự là em gái của Dương Thăng đấy à? Khác nhau hoàn toàn luôn, thật là một bé loli gắt gỏng.
Chẳng kịp nghĩ gì thêm, Vệ Hoàn vội ngả người sang bên phải, duỗi tay chặn cú đá nghiêng của Dương Linh. Lực chân của em vượt quá sức tưởng tượng của Vệ Hoàn. Cánh tay đột nhiên đau âm ỉ, nửa người trên trở nên tê dại.
Thấy bộ dạng vươn tay ra chặn kia của Vệ Hoàn chẳng mấy đứng đắn, Dương Linh càng tức giận hơn. Em hạ chân phải xuống, dường như định làm động tác chém bằng cạnh tay. Vệ Hoàn nhìn thoáng qua thôi cũng biết em định làm gì nên quyết định đánh phủ đầu, giơ tay chém xuống sườn cổ của Dương Linh nhưng lại bị cô nhóc này chặn lại.
Chà, phản ứng cũng nhanh lắm.
Chém cạnh tay không thành, Dương Linh đột ngột nhấc chân trái, đạp vào bụng dưới của Vệ Hoàn.
“Ơ kìa, cậu ác thế, tôi còn phải nối dõi tông đường đó.” Hai tay Vệ Hoàn bắt chéo lại, dùng cổ tay chặn chân Dương Linh.
Nhưng Dương Linh lập tức lấy đà nhảy vọt lên, nâng cao chân phải. Dường như nghe được cả tiếng xé gió, gót chân được thắt nơ bướm kia sắp đập vào hõm vai Vệ Hoàn rồi!
Phong cách đấu của cô gái này hoàn toàn không chừa xíu thời gian cho người khác thở dốc.
Vệ Hoàn lùi chân phải ra sau, nghiêng người né tránh, thuận thế vung tay phải đánh vào xương hàm của đối phương. Nhưng cậu đã xem thường năng lực cận chiến của cô em gái kết nghĩa này rồi. Tay phải vừa mới vươn ra đã bị tay của Dương Linh chặn đứng, vừa nhanh vừa chuẩn.
“Chỉ dựa vào cậu?” Dương Linh nhướng mày, trên gương mặt xinh đẹp hiện rõ vẻ khinh thường. Trong lòng em chẳng có chút lo lắng nào, chỉ biết hướng về chiến thắng, cũng không thèm đặt nhân loại này vào mắt. Đỡ được đường quyền của Vệ Hoàn, em đáp lại bằng một cú đá phải, hung ác sút vào bụng Vệ Hoàn.
“Cậu nên trực tiếp đầu hàng ngay bây giờ luôn đi.” Dương Linh giương cằm, “Để người ta khỏi bảo bản tiểu thư bắt nạt nhân loại.”
Chưa cần bàn đến việc khác, thân xác con người này quả thật không chịu nổi cơn đau kịch liệt cỡ này. Tay phải Vệ Hoàn che trên bụng, lảo đảo lui về sau, lui thẳng đến khu vực màu đen của Thái Cực Đồ được vẽ trên sàn kỳ đài, tạo ra một khoảng cách cực xa rồi mới miễn cưỡng đứng lại.
Quả nhiên thân thể nhân loại này không đánh đấm nổi, hơn nữa không biết có phải hiệu lực của nước Phù Quả đã hết rồi không, cậu cảm thấy thân thể mình không còn nhanh nhẹn uyển chuyển như ban nãy nữa.
Dương Linh khoanh tay trước ngực, thái độ vô cùng kiêu ngạo, “Không chịu đầu hàng thì cậu chờ chết đi.”
Cú đá vừa rồi thật sự tàn nhẫn, chắc phải dùng đến tám phần lực. Vệ Hoàn cảm thấy có một mùi tanh ngọt không ngừng dâng trào trong cuống họng, dòng máu nóng ấm tràn ra khỏi khóe miệng.
“Nói thật nhé.” Vệ Hoàn dùng mu bàn tay lau qua khóe miệng, nâng mắt nhìn về phía Dương Linh luôn được cưng chiều mà ngang ngược, nở nụ cười, “Tôi không sợ chết cho lắm.”
Ánh mắt vẫn luôn thờ ơ quan sát của Vân Vĩnh Trú bỗng tối lại, trầm mặc nhìn về phía cậu thiếu niên loài người mạnh miệng kia.
Câu nói này chạy đến tai Dương Linh thì biến thành một câu ra oai trá hình, em hít sâu một hơi, “Người nhà tôi dạy rằng không được phép bắt nạt kẻ yếu nhưng cậu cứ không biết điều thế này thì đừng trách bản tiểu thư không khách khí!”
Vừa dứt lời, liên hoàn cước nhanh chóng xông đến, Vệ Hoàn né trái trốn phải, rơi xuống thế hạ phong.
Không phải cậu không thể đánh trả, chỉ là Dương Linh ép đến quá gần, trong tình huống này nếu cậu đánh trả sẽ không thể khống chế lực đạo được. Hơn nữa, một khi cậu liên tục phản kích lại cao thủ cận chiến như Dương Linh thì chỉ cần qua vài chiêu thôi Vân Vĩnh Trú và Dương Thăng đứng dưới đài chắc chắn sẽ nhận ra chiêu thức quen thuộc.
Giá như cậu biết trước rằng cô em gái kết nghĩa của mình sẽ trở nên hung dữ thế này thì khi còn nhỏ cậu đã dạy dỗ cẩn thận rồi. Nhìn đi, bị anh ruột chiều chuộng tới mức… vốn là chim Tất Phương nhưng lại giống hệt hổ nhỏ.
Trận giao chiến của hai người càng lúc càng nhanh, tay đấm chân đá, thúc khuỷu tay, quét chân, cuộc so chiêu nhanh như chớp, quyền cước nhanh nhẹn, dày đặc. Vệ Hoàn không dám để lộ thân phận của mình nên chỉ có thể bỏ qua cách chiến đấu của mình trong quá khứ, thay đổi thói quen liên tục đánh trả sau khi vừa công vừa phòng và chuyển sang phương thức mượn lực, nhẹ nhàng hóa giải chiêu thức của Dương Linh. Cách đánh vừa thận trọng vừa dè dặt.
Nhưng dù cậu đã cố gắng cẩn thận đến vậy rồi mà vẫn cứ bị Vân Vĩnh Trú ngồi ở ghế trong tại phát hiện sự bất thường.
Còn trong mắt những yêu quái khác, nhân loại đang đứng trên kỳ đài kia chẳng qua đã từng được huấn luyện, chỉ mạnh hơn những kẻ cùng tộc khác trong cái chủng tộc yếu ớt đó mà thôi. Nhưng nếu họ quan sát cẩn thận thì sẽ phát hiện ra những lần đánh trả hiếm hoi dưới đòn phòng thủ kia đều có hơi hướng nương tay, lực đạo co giãn vừa phải, đánh cực kỳ ổn định. Có thể thấy rằng cậu còn đang giấu chiêu, hoặc có thể nói là cậu đang ngầm nhường đối thủ.
Vào các trận đấu trước, cậu đều nhanh chóng đánh gục đối thủ ngay hiệp đầu, sử dụng chiến lược tốc chiến tốc thắng để bước đến được vòng này, chứng tỏ cậu cũng ôm hy vọng có thể thăng cấp đồng thời biết rõ ưu thế của mình nằm ở đâu.
Vân Vĩnh Trú nâng mắt nhìn thoáng qua đồng hồ cát bay lơ lửng giữa không trung, thời gian dành cho hiệp một không còn dư lại bao lâu.
Hắn hạ thấp tầm mắt, dừng trên mặt Vệ Hoàn, ánh mắt sâu thăm thẳm. Vì sao khi thật sự gặp được đối thủ hùng mạnh thì lại giấu thực lực? Nếu cứ tiếp tục đánh như thế này thì cậu sẽ đánh mất ưu thế của mình.
Sức quan sát của người xem ngồi trên khán đài không được nhạy bén như Vân Vĩnh Trú. Bọn họ chỉ thấy Dương Linh đang chiếm hết thế thượng phong và Vệ Hoàn gặp đòn tấn công thì mới cản. Thế nhưng thế cục như này mới phù hợp với mong muốn của bọn họ.
“Quả nhiên chỉ là nhân loại, tôi đánh giá cao cậu ta quá rồi. Mấy trận trước chắc tên này chỉ thắng nhờ vào may mắn mà thôi.”
“Tất nhiên rồi, cũng không nhìn xem đối thủ mấy trận trước của cậu ta là dạng yêu gì, rồi lại nhìn rõ đối thủ trận này ra sao. Nghe bảo trình độ cận chiến của con gái út nhà họ Dương ngang tay với cả anh ruột đó.”
“Có thể vào được đến tận đây đã rất tài giỏi rồi. Nhưng nhân loại vẫn chỉ là nhân loại, cho dù là thể lực hay sức chịu đựng cũng đều là hạng thấp kém.”
Từ “thấp kém” này chọc trúng sợi thần kinh nào đó trong lòng Vệ Hoàn. Cậu cũng không rõ vì sao dù những con yêu quái kia đang đề cập đến nhân loại, chẳng liên quan đến cậu nhưng khi nghe được mấy lời đó cậu lại cảm thấy khó chịu.
Đều phải tự dựa vào bản lĩnh của chính mình để sinh tồn trên thế giới này, làm gì có ai trời sinh để bị xem thường đâu.
Đòn công kích của Dương Linh rất lưu loát. Theo phán đoán của em thì chắc tên nhân loại này không chịu đựng được bao lâu nữa là sẽ bay ra khỏi kỳ đài. Và một kẻ thích một kích trí mạng như em cực kỳ ghét kiểu dây dưa không bỏ, vì thế em lấy đà nhảy lên, chuẩn bị dùng một cú đá để đạp thẳng Vệ Hoàn ra khỏi sàn đấu.
Vệ Hoàn vốn luôn bị động phòng thủ, lúc này vẫn lùi về sau tránh né. Dương Linh đã sớm đoán được việc này nên sau khi rơi xuống đất em đã dùng chân trái dộng vào bụng Vệ Hoàn theo góc nghiêng mà không cần suy nghĩ, muốn từ một lần tấn công đá cậu rơi khỏi kỳ đài, kết thúc trận thi đấu chẳng chút thú vị này.
“Xin lỗi.”
Nhịp tim Dương Linh hẫng đi một nhịp, chỉ thấy Vệ Hoàn giơ tay chặn đứng cú đá của em, lách người sang bên, chân trái đột ngột đá vào bên hông em. Tuy rằng không dùng hết sức lực nhưng đòn tấn công ngoài ý muốn này vẫn khiến Dương Linh vốn không có lòng phòng bị ngã xuống, quỳ một gối trên mặt đất, eo nhói đau.
Em không biết được rằng trong lúc liên tục phòng thủ và đỡ đòn, Vệ Hoàn đã nhìn thấu lối đánh của em rồi. Sau đó cậu giả vờ hết sức chịu đựng lui về phía sau, để cho Dương Linh thừa thắng xông lên, đồng thời đoán chắc sau khi em đá chéo bằng chân phải nhất định sẽ tiếp tục đá bằng chân trái nên mới đưa tay ra chặn, dụ dỗ em để lộ một bên hông.
Dù sao so với những chỗ hiểm khác, thương tổn ở phần eo không tính là quá nặng.
“Vốn dĩ tôi không nỡ ra tay.” Vệ Hoàn thu chân lại, mũi chân chạm xuống đất, xoay cổ chân.
Khóe môi cậu hơi cong lên, làn gió thổi tung lọn tóc mái, ánh mắt mang theo khí thế thiếu niên không cách nào mài mòn.
“Nhưng nào có ai lại cam tâm tình nguyện làm một sinh vật hạ đẳng được chứ.”