*Beta có lời muốn nói: Đề cử bài “Đây chính là yêu” của Trương Kiệt nghe trong lúc đọc đoạn lập khế ước nha~
Link bài hát: https://www.youtube.com/watch?v=nox_iUg_kPM
…
Con thằn lằn kia tuy có thân hình khổng lồ nhưng hầu hết đạn mà Vệ Hoàn bắn ra đều trúng chỗ hiểm của nó.
Mất máu quá nhiều khiến nó trở nên cuồng nộ. Cái đuôi to lớn, cường tráng không ngừng vung vẩy, đến cả cột điện ven đường cũng sắp bị nó quất cho gãy. Hai ba con yêu quái qua đường đi ngang rối rít chạy trốn chỉ còn lại mấy yêu quái nhỏ mặc đồng phục trung học cầm điện thoại quay video.
Cái đuôi khổng lồ đập vỡ vách tường, gạch đá vụn bay vụt về phía đám nhỏ một cách không kiểm soát.
“A ——”
Yến Sơn Nguyệt vươn tay phải qua, đầu ngón tay duỗi thẳng, Hồ Hỏa bay khỏi lòng bàn tay rồi hóa thành một đám yêu vụ(*), bao phủ toàn bộ đá vụn khi nó cách đám nhỏ chỉ mấy milimet, lơ lửng trong không khí.
(*)Yêu vụ: Yêu thuật tạo sương mù.
“Quay cái gì mà quay! Ngại mạng mình dài quá hả?” Dương Linh bắt đầu cáu kỉnh la lên, “Còn không mau chạy nhanh đi!”
Đám nhỏ ngơ ngác nhìn đá vụn, trong lòng sợ hãi không thôi. Sau khi bị mắng thì chúng lập tức bò dậy chạy mất. Yến Sơn Nguyệt nhẹ nhàng buông tay, đá vụn ào ào rơi xuống đất.
“Bớt giận nào đại tiểu thư. Bộ dáng này của cậu mà bị người ta tung lên mạng là hot vãi luôn…” Vệ Hoàn cảm giác các vết thương trên mặt mình đang vô cùng đau đớn nhưng cậu không rảnh để ý đến nó.
“Cứ tiếp tục thế này thì không ổn lắm.” Yến Sơn Nguyệt chau mày, dành ra một bàn tay để vẽ vòng tròn giữa không khí, mu bàn tay nổi gân xanh, thái dương rướm một lớp mồ hôi mỏng.
Vòng sáng màu trắng không ngừng khuếch tán, hút tất cả mọi người vào trong. Cuối cùng biến thành kết giới hình cầu màu xanh lam thật lớn tách biệt với môi trường bên ngoài.
Đang phải áp chế mười mấy yêu quái mà vẫn có thể tạo được kết giới lớn cỡ này thì yêu lực thật sự rất mạnh.
Chẳng đợi Vệ Hoàn tiếp tục cảm thán, trước mắt cậu bỗng nổi đom đóm, chân mềm nhũn, cậu chỉ có thể lấy súng làm điểm tựa rồi nửa quỳ trên mặt đất.
Trong vảy có độc. Vệ Hoàn bất chợt nhận ra trái tim mình như đang bị mấy trăm cây kim đâm thủng, cảm giác đau đớn dồn dập kéo đến khiến cho cả người tê liệt. Có lẽ độc trong vảy đã dung hợp với yêu độc câu vẫn trong cơ thể cậu nên mới phát tác mạnh mẽ đến nhường này.
“Ê! Nhân loại ngu ngốc!”
“Tui không sao đâu…” Vệ Hoàn nhịn đau ngước đầu, rõ ràng mặt mày đều nhăn hết cả lại rồi nhưng khi nhìn về phía Dương Linh cậu vẫn nở nụ cười. Cậu vươn tay, giọng nói mang theo ý trấn an, “Mau cho tui một chiếc lông vũ của cậu.”
Dương Linh vốn đang ở giữa trời chẳng chút do dự mà bay thẳng xuống, chủ động dang rộng đôi cánh chặn hết vảy cứng bay đầy trời thay Vệ Hoàn, còn thuận tiện nhổ một chiếc lông vũ màu xanh dương đậm trên cánh mình ném qua cho cậu.
Vệ Hoàn duỗi hai ngón tay tiếp được lông vũ, “Cả Liên Hỏa nữa nhưng cậu chờ chút đã.”
Dương Linh khó hiểu nhưng Vệ Hoàn đã cúi đầu thầm đọc tâm quyết thuật truyền tín hiệu. Mặc dù tâm quyết của thuật truyền tín hiệu cũng phân chia chủng tộc nhưng kiếp trước lúc nhàm chán cậu từng học thuộc thuật truyền tín hiệu của Dương Thăng, bây giờ có dịp phát huy tác dụng.
Nhưng hiện tại cậu là nhân loại, không biết có thể đọc tâm quyết thành công được hay không. Có điều lần trước dùng thuật mở kết giới dịch chuyển thành công nên chắc không thành vấn đề đâu.
“Ngay lúc này! Liên Hỏa!” Vệ Hoàn ném lông vũ đang cầm trong tay lên trời, đúng lúc chạm phải Liên Hỏa mà Dương Linh bắn qua rồi trong nháy mắt hóa thành tia pháo hoa màu tím phóng thẳng lên trời, nổ đoàng một tiếng hệt như đạn tín hiệu.
Khởi động tâm quyết khiến tâm lực bị hao tổn, lồng ngực Vệ Hoàn càng thêm đau đớn đến độ sắp tê liệt nửa người luôn rồi.
Cầu trời phù hộ, nhất định phải đưa một yêu quái siêu đỉnh tới!
Yến Sơn Nguyệt giải phong ấn của Ngọc Tảo Kính, hút hết đám yêu quái bị Hồ Hỏa bao vây kia vào, chỉ còn dư lại mỗi con thằn lằn tinh. Vốn tưởng rằng thu phục nó nữa thôi là sẽ hoàn thành việc lớn, nào ngờ khi đến bước cuối cùng, thằn lằn tinh bị súng của Vệ Hoàn bắn cho hấp hối bỗng vung đuôi, suýt chút nữa đã đập vỡ Ngọc Tảo Kính đang bay lơ lửng giữa không trung.
“Chị Sơn Nguyệt, cẩn thận!” Dương Linh bay lên trời chụp được Ngọc Tảo Kính, sau đó cuống quít bay đến bên cạnh Yến Sơn Nguyệt.
Nội tâm hoảng loạn, Dương Linh lại dùng Liên Hỏa với thằn lằn.
Thằn lằn tinh há cái miệng khổng lồ của nó ra trong tiếng kêu rên, nuốt chửng Liên Hỏa của em. Ngay sau đó nó quay đầu lại, nhắm thẳng vào hai chân không cách nào nhúc nhích của Vệ Hoàn mà phun ra ngọn lửa màu tím đen ngợp trời. Chỉ trong tích tắc cậu đã hoàn toàn bị ngọn lửa bao vây.
“Nhân loại ngu ngốc!” Kinh nghiệm thực chiến của Dương Linh không được bao nhiêu, đến lúc này em mới phát hiện ra mình bị thằn lằn lừa.
Giữa cái nóng cắt da cắt thịt, Vệ Hoàn có thể nghe thấy tiếng kêu của Dương Linh nhưng cậu chẳng làm được gì cả. Thứ duy nhất mà cậu có thể cảm nhận được đó là cơn đau đớn tột cùng.
Xem ra lần này thật sự phải bỏ mạng tại đây rồi.
Vệ Hoàn thầm nghĩ, không lấy được quả Phản Hồn thì cũng phải chết, trước khi chết có thể gọi được cứu binh giùm hai cô nhóc kia thì cũng coi như không lãng phí cái mạng này. Chỉ là không biết yêu quái nào sẽ đến, mong rằng không phải là kẻ vừa mới tới đã dâng tặng đầu của mình nếu không cậu ngủm rồi cũng không an tâm nổi.
Khắp tâm trí cậu đều là “chuyện sau này”. Bỗng nhiên mắt trái Vệ Hoàn bộc phát lên cảm giác nóng bỏng khác hẳn với sự bỏng rát khi bị lửa thằn lằn bao vây. Dường như nơi tỏa ra nhiệt độ là một bên mắt này đây, giống hệt quả cầu lửa. Đầu cậu đau như muốn nứt ra tới nơi khiến cậu không khỏi kêu thành tiếng thảm thiết.
Thân thể này có vẻ đang muốn bộc phát ra nguồn sức mạnh hoàn toàn mới. Nó đang cố xé toạc, tránh thoát, nỗ lực kháng cự sự tấn công của ngọn lửa bên ngoài.
Đau quá.
Con mẹ nó.
Tiếng la của Vệ Hoàn thật sự rất thống khổ. Dương Linh muốn bay đến giúp cậu, ai ngờ trên người cậu chợt bốc lên một ngọn lửa cháy đến tận trời. Bên trong ngọn lửa màu tím đen đột ngột cháy lên ngọn lửa màu đỏ đậm, thế lửa cực lớn, lớn đến độ phá tan cả kết giới của Cửu Vĩ.
Năng lượng của ngọn lửa này quá mức mạnh mẽ khiến cho Dương Linh vừa chạy đến cũng bị đánh văng ra!
Vệ Hoàn bị hai tầng lửa đỏ đen bao bọc lấy không đường trốn thoát. Cơn đau không ngừng đẩy lùi ý thức cậu, trong phút chốc ngẩn ngơ, thị giác hạn hẹp cảm ứng được vầng sáng vàng chớp động quanh thân giống như tia chớp đột nhiên xuất hiện cắt đứt đêm dài.
Mắt trái vào lúc bấy giờ càng thêm đau đớn.
Không, không phải đau đớn, là cảm giác bị bong ra.
Nó đang nỗ lực hòng chạy thoát khỏi cái thể xác nhân loại tầm thường này.
Cảm giác ấy cứ kéo dài mãi đến khi có thứ gì đó nặng nề ngã xuống đất khiến cho mặt đất không ngừng chấn động. Vệ Hoàn vốn đang tựa vào báng súng rốt cuộc mất hết sức lực ngã nhào về phía trước.
Chút ý thức cuối cùng còn sót lại giúp cậu chuẩn bị tâm lý cho thật tốt thế nhưng giây tiếp theo cậu lại rơi vào một cái ôm.
Dương Linh hạ cánh xuống đất, ngọn lửa biến mất, em nhào đến bên cạnh Vệ Hoàn, vẻ mặt lo âu, “Này, nhân loại ngu ngốc, cậu vẫn ổn chứ? Cậu đừng làm tui sợ nha!”
Vệ Hoàn ngẩng đầu lên theo giọng nói, vậy mà thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt mơ hồ của cậu là gương mặt của Vân Vĩnh Trú.
Thật không ngờ tới thuật truyền tín hiệu của mình lại gọi đến được vị vương giả mạnh đến cỡ này…
Ngoài kinh ngạc ra cậu có hơi ngờ vực bởi vì biểu cảm của Vân Vĩnh Trú hiện tại thật sự không giống hắn.
Thế mà giờ đây trên gương mặt gần như chưa bao giờ để lộ ra cảm xúc kia lại hiện lên vẻ lo lắng, nó rõ ràng đến mức ngay cả Vệ Hoàn cũng nhận ra được.
Đôi đồng tử màu hổ phách biến thành sắc vàng, chẳng khác gì ánh vàng chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra cậu trên sân kỳ đài năm ấy.
Chỉ là nó quá hoảng sợ.
Vì sao hắn lại sợ hãi như vậy?
Hắn là Vân Vĩnh Trú cơ mà.
“Sao cậu lại…” Vệ Hoàn nhận ra thân thể của mình đã yếu đến độ không cách nào nói hết cả câu, chưa gì đã tắt tiếng.
Vân Vĩnh Trú nửa quỳ trên mặt đất, hơi cúi đầu trầm mặc không nói tiếng nào rồi chợt vươn tay trái của mình ra.
Vào giây phút ấy, một thanh quang nhận sắc bén ngưng tụ giữa không trung. Sau đó, ngay khi Vệ Hoàn vẫn còn chưa hiểu rõ chuyện gì thì quang nhận theo sự điều khiển đã cắt ngang ngón trỏ của Vân Vĩnh Trú, máu tươi trào ra khỏi miệng vết thương.
Ý thức mơ màng, rối loạn. Vệ Hoàn không biết Vân Vĩnh Trú muốn làm gì.
Không đúng…
Kể từ khi cậu tỉnh lại thì mọi hành động của Vân Vĩnh Trú đều vô cùng đáng ngờ, hoàn toàn không giống hắn của ngày xưa.
Giọt máu chảy ra nhắc nhở Vệ Hoàn rằng Vân Vĩnh Trú đang muốn làm điều gì đó nhưng cậu cũng phát hiện được sự chần chờ của Vân Vĩnh Trú. Cậu thấy ngón tay hắn khẽ run rẩy, chỉ là Vệ Hoàn chẳng hiểu nổi vụ này.
Mãi đến khi Vân Vĩnh Trú hạ quyết tâm dán ngón trỏ nhiễm máu lên mi tâm của cậu. Giọt máu thấm vào mi tâm nhanh chóng hóa thành đồ đằng hình thái dương.
“Cậu muốn lập khế ước với tôi?!”
Vệ Hoàn đột nhiên tỉnh táo, “Cậu điên rồi! Tôi là…” Chẳng đợi cậu nói hết câu, sức mạnh mạnh mẽ được sản sinh ra khi lập khế ước đã đánh tan ý thức của cậu, cả người cậu ngã vào lòng Vân Vĩnh Trú.
Linh lực Kim Ô như được rót vào máu cậu. Sức mạnh ánh sáng ấm nóng nhất thế giới này va chạm trong cơ thể, khuấy lên từng đợt hơi nóng, đốt lên từng dòng dung nham.
Yêu khí màu vàng kim mạnh mẽ như sấm sét giữa đồng bằng, trong khoảnh khắc nổ tung nó truyền một làn sóng xung kích cực lớn ra xung quanh. Ngay cả Dương Linh và Yến Sơn Nguyệt cũng bị dòng yêu khí này ép đến độ không mở nổi mắt, phải nâng tay lên ngăn lại.
Đồ đằng bằng máu trên mi tâm ban nãy từng chút thẩm thấu vào làn da Vệ Hoàn, cuối cùng hóa thành một điểm sáng vàng kim khắc ở giữa mày.
Sau khi kết thúc quá trình lập khế ước, hết thảy đều yên bình trở lại. Vân Vĩnh Trú đứng dậy, bế Vệ Hoàn đang hôn mê lên.
Dương Linh và Yến Sơn Nguyệt đứng bên tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình đều không nói một lời. Một người là do kinh ngạc nên không biết nói gì, người còn lại thì đang trầm tư.
“Tôi đưa em ấy về trước.” Vân Vĩnh Trú mở bung đôi cánh, sự hoảng hốt và lo sợ khi nãy trôi qua, hắn lại khôi phục nét mặt bình tĩnh, tự kiềm chế như trước, “Phiền các em thay tôi dọn dẹp đống lộn xộn này.”
“Vâng ạ…” Nhìn hắn bế Vệ Hoàn rời đi, tâm trí Dương Linh ngơ ngác, quay đầu lại với vẻ mặt không thể tin tưởng nổi, muốn Yến Sơn Nguyệt đánh em cho tỉnh, “Chị Sơn Nguyệt, đó là huấn luyện viên Vân đúng không? Em không nhìn lộn đâu nhỉ…”
Yến Sơn Nguyệt bình tĩnh gật đầu: “Ừm, đúng rồi đó.”
Dương Linh nghe xong đôi mắt trợn to hơn, “Không, không đúng, chờ em xíu, em phải load cái đã… Thôi được rồi, không load nữa! Sao huấn luyện viên Vân lại lập khế ước với một nhân loại! Anh ấy là con trai của ai chứ, làm thế không sợ gây ra phiền phức hở?”
“Vậy mà huấn luyện viên Vân lại công khai nuôi nhốt nhân loại ngu ngốc kia trước mặt tụi mình…” Em ngốc nghếch ôm lấy đầu mình, “Vụ này ảo quá à…”
Này là nuôi nhốt à? Yến Sơn Nguyệt không chắc cho lắm.
Cô xoay người, trên đất phủ đầy mảnh thi thể thằn lằn bị quang nhận của Vân Vĩnh Trú xẻ nhỏ, vô cùng bừa bãi. Cô phong ấn hết thảy những mảnh thi thể nát vụn đó vào Ngọc Tảo Kính, giúp hắn dọn dẹp tàn cục.
Mấy người huấn luyện viên kia đáng sợ dữ thần. Không cho phép bọn họ giết chóc nhưng chính mình mới là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất.
Cô nhớ lại thuật pháp lập khế ước của Vân Vĩnh Trú, hắn cắt qua đầu ngón tay.
Nếu chỉ muốn nuôi nhốt nhân loại thì có thể khắc gia văn lên người những tên nô lệ nhân loại này như mấy thằng anh phá gia của cô. Chỉ cần thế thôi là bọn họ đã không thể nào chạy thoát được, mặc cho bọn hắn xâu xé rồi.
Nhưng Vân Vĩnh Trú lại cố ý dùng huyết khế có cấp bậc cao nhất, gây nguy hiểm với cả bản thân mình. Chẳng những thế, khi khắc dấu vết còn không thèm dùng gia văn ngọn lửa của Kim Ô mà dùng đồ đằng thái dương.
“Dương Linh, em biết đồ đằng thái dương là gia văn của ai không?”
Vẫn chưa kịp khôi phục sự minh mẫn từ sự chấn động cực lớn kia nên Dương Linh có hơi ngơ ngác, “Đồ đằng thái dương…”
Nhớ ra rồi, em vỗ tay theo bản năng, đôi mắt tỏa sáng, “Úi! Em nhớ anh hai em kể rằng đồ đằng thái dương là yêu văn của Kim Ô cánh trắng đời đầu nhưng không được di truyền cho thế hệ sau.”
Ký ức bỗng xuất hiện lệch lạc, em nhíu mày tự hỏi, “Ủa khoan, hình như huấn luyện viên Vân là chuyển thế của Kim Ô đời đầu…” Em bỗng ý thức được chuyện không nên biết nào đó, nhìn Yến Sơn Nguyệt với vẻ mặt hoảng sợ.
Lập huyết khế không thể nào giải trừ, còn dùng yêu văn chỉ thuộc về mình.
Đây vốn không phải là nuôi nhốt!
꧁༺༻꧂
Beta muốn thét gào: ĐÂY LÀ TÌNH IUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUU