” Không thể ! “
” Tại sao không thể ? “
” Rất xấu hổ a ! “
” E hèm, điểm ngữ văn… “
Tiếu Sam hậm hực nhìn Hàn Mặc Thần, cố gắng thể hiện sự tức giận trên khuôn mặt, cuối cùng cô đứng bật dậy, quăng cuốn sách vào người hắn rồi nghiến răng
” Điểm văn cái đầu cậu, cậu thích thì tự đi mà làm ! “. Nói xong liền quay ngoắt đuôi bỏ về phòng.
Hàn Mặc Thần : “…”. Dường như đã khó bắt nạt hơn ~
***
Chuyện tối hôm qua, Hàn Mặc Thần cũng chỉ nghĩ Tiếu Sam tức giận nhất thời, không ngờ chính là : giận – thật – rồi !
Chính là như thế này
…
Sáng, Hàn Mặc Thần chờ Tiếu Sam cùng đi học.
Ông Tiếu : ” Nó bảo muốn đi xe đạp tập thể dục, còn trực nhật gì đó, đi từ rất sớm rồi ! “
…
Trưa, Hàn Mặc Thần qua rủ Tiếu Sam đi ăn cơm
Tiếu Sam : ” Tớ có mang cơm theo, cậu tự ăn một mình đi ! “
…
Không những thế, mỗi lần gặp nhau, Tiếu Sam liền coi như không thấy Hàn Mặc Thần mà đi thẳng. Cuộc hẹn đi chơi công viên vào chủ nhật cô cũng tự động gọi hủy, lí do chính là rất mệt, không muốn đi.
***
Hàn Mặc Thần chán nản ngồi trên ghế, thở dài lại thở dài.
Ông bà Hàn nhìn con trai, liếc mắt một cái liền biết chuyện gì xảy ra. Lạc Giản Khê hắng giọng
” E hèm, con với Tiểu Sam Sam cãi nhau rồi à ? “
Hàn Mặc Thần ngước mặt nhìn mẹ, thở dài đáp lại
” Không cãi nhau, nhưng cậu ấy giận con mất rồi “
” Có phải là con lại bắt nạt con bé không ? “. Lạc Giản Khê ra vẻ còn không đúng đi.
” Chỉ trêu một tí thôi ! “.
” Một tí cái gì chứ, con cứ trêu con bé, mẹ sẽ dạy dỗ con.”
Ông Hàn ngồi một bên xem vợ bênh con dâu, ông phì cười, giải thoát cho con trai
” Ba nghe nói A Cửu và Tiểu Y về nước à ? “
” Vâng ạ, sao ba biết thế ? Bọn họ còn chưa có qua đây “. Hàn Mặc Thần hơi ngạc nhiên hỏi
” Ba Tiểu Y mới gọi điện, nhờ chúng ta chăm sóc con bé một thời gian. Cũng không biết tại sao con bé cứ nằng nặc đòi về nước, ba nó cũng không biết làm sao, đành để con bé về một thời gian rồi sẽ để nó quay trở lại ! “. Hàn Nhiếp Ngạn từ tốn giải thích.
” Tiểu Y đòi về nước sao ? Này, Tiểu Thần ! Con liệu hồn mà giải thích với Tiểu Sam Sam, đừng nói với mẹ là con không biết Tiểu Y đối với con thế nào ! “. Lạc Giản Khê lập tức cảnh cáo.
” Em cứ mặc bọn trẻ, để chúng nó tự giải quyết ! Được rồi, mau ăn cơm “. Hàn Nhiếp Ngạn kết thúc đề tài của con trai.
***
Sáng hôm sau, vì Tiếu Sam giận dỗi, không đi chơi nên Hàn Mặc Thần rất rãnh rỗi ở nhà. Hắn quyết định hôm nay phải xin lỗi cô cho bằng được, nhưng mới sáng sớm Lâm Tần Y và Giang Cửu đã tới nhà chào hỏi ông bà Hàn, chuyện xin lỗi cũng bị gác lại.
Lâm Tần Y cầm gói quà sang trọng để lên bàn, rất nho nhã cười nói
” Dì Hàn, đây là quà xin lỗi của cháu và A Cửu ạ, chúng cháu về nước lâu nhưng vẫn chưa qua thăm dì được, chúng cháu thật xin lỗi ! “
Lạc Giản Khê cười cười, nhẹ nhàng đáp lại
” Aiz, có sao đâu chứ, cháu qua chơi là tốt rồi ! Được rồi, mau lên phòng Tiểu Thần chơi đi, lát nữa dì mang hoa quả lên ! “
Thế là Lâm Tần Y và Giang Cửu theo Hàn Mặc Thần lên phòng hắn.
” Các cậu ngồi đi ! “
Lâm Tần Y đi chung quanh phòng, chỉ có A Cửu sảng khoái nằm lăn lộn trên giường
” Giường của cậu thoải mái thật đấy ! Tên tiểu tử cậu, sau khi đi du lịch về liền không thèm liên lạc với bọn tớ, cậu vô tâm quá đấy ~ “. A Cửu ra vẻ rất đau lòng.
Hàn Mặc Thần ngồi trên ghế, khinh bỉ đáp lại
” Thế cậu có liên lạc với tớ sao ? “
” Tớ… cậu phải chủ động chứ, cậu là con trai mà ! “. A Cửu biện minh
” Ah, thế cậu là con gì ? “. Nhẹ nhàng đáp trả
Phần trăm máu của Giang Cửu hiện tại : 0%. Không còn gì để nói.
Lâm Tần Y cầm khung ảnh trên kệ, quay qua hỏi Hàn Mặc Thần
” Đây là cậu lúc nhỏ sao ? Còn có ai bên cạnh nữa nè, không phải là… “
” Tiểu Sam Sam đó, lúc nhỏ cậu ấy trông thật dễ thương đúng không ? “
Bàn tay của cô ta chợt siết chặt mép khung ảnh, cô ta tận lực tiết chế cảm xúc, cười thật tươi đáp lại
” Ừ, dễ thương thật ! “
Lâm Tần Y để khung ảnh lại kệ, mắt chợt nhìn thấy ban công, cô ta vui vẻ
” Tầm nhìn ban công nhà cậu đẹp thật đấy ! “
” Ừ, ban đêm ngắm thành phố rất đẹp ! “. Hàn Mặc Thần nhẹ nhàng đáp, trong đầu lại hiện lên những lần ở cùng Tiếu Sam ngắm đêm.
A Cửu nằm trên giường liền chạy tới
” Để tớ xem nào… Nè, đẹp thật đấy, gió rất mát nữa ! Ủa… ban công nhà cậu nối liền với nhà bên cạnh nè, không phải là nhà Tiểu Sam Sam sao ? “. Giang Cửu ở ngoài nói vọng vào.
Cả người Lâm Tần Y chợt cứng đờ…
Ban công nhà hai người bọn họ…. nối liền sao ?