Trung Khuyển

Chương 5



Nhưng mà dù thế, tôi vẫn tiếp tục kiên trì, bởi vì từ giây phút gặp mặt anh chàng đưa báo vào một buổi sáng nắng vàng rực rỡ năm năm trước, trong lòng tôi vẫn mong mỏi được làm người một lần.

Cũng không cầu cái gì, chỉ cần là một người bình bình thường thường, quang minh chính đại theo hắn.

Ho khan một cái, những lời si tình như vậy cũng không phải phong cách của tôi, nhưng thật sự tôi đã từng nghĩ đến, không nói đến lúc trước, là bởi vì tôi biết đó là si tâm vọng tưởng, tuyệt đối không có khả năng, ngay cả nằm mơ đều ngại lãng phí thời gian. Cho nên tôi đặc biệt quý trọng từng giây phút tiếp xúc với anh chàng giao báo vào mỗi sáng sớm, nhìn thấy hắn nhìn tôi cười, tâm tôi liền ngứa ngáy.

Cứ như vậy nín nghẹn cho đến khi Đại Yến nói cho tôi biết, tôi cũng có thể biến thành người, tôi thế mà cũng có thể biến thành người! Làm sao tôi có thể không kích động không hăng hái không liều mạng! Tôi không biết vì sao Đại Yến lại giúp đỡ đồ lười biếng là tôi, đưa tuyệt thế trân bảo cho tôi, ta chỉ biết là, cơ hội khó được, bỏ qua chính là heo.

Đương nhiên trong mấy ngày tu luyện nay, tôi cũng có cái nhìn khác với Đại Yến

Cũng không biết là bởi vì nó thường thường tỏa ra khí lạnh hay là cái gì khác, nói chung trong mắt của tôi, nó càng ngày càng thần bí. Nhưng mà, nó rất phúc hậu với đồng loại là tôi.

Lúc tôi sắp đột phá, nó sẽ ở phía sau nhắc nhở. Lúc tôi đọc không hiểu mà vò đầu bứt tai thì, nó sẽ tiến lên chỉ điểm cho tôi.

Ờm được rồi, còn có lần trước nó cho tôi ăn một viên đan nói là sẽ giúp tăng tu vi, tôi không biết là vì sức khỏe tôi không tốt hay là sao, trong cơ thể đột nhiên xuất hiện một luồn chân khí, chạy loạn xung quanh, không ngờ đụng trúng bình sứ thanh hoa chủ nhân cất dấu, lúc đó Đại Yến không nói hai lời đẩy tôi ra, đứng ngay chỗ đó, trùng hợp bị chủ nhân từ trong phòng đi ra thấy, nó không nói gì, thay tôi chịu phạt.

Thực tế sau đó chứng minh viên thuốc kia thật sự là linh đan, sau khi tôi khó chịu một hồi liền cảm thấy tu luyện có khởi sắc, bởi vậy tôi lại tăng thêm vài phần thân thiết hảo cảm với Trung Khuyển, ít đi một phần thù địch.

Thấy tôi cố gắng như thế, Đại Yến cũng tò mò hỏi tôi là vì cái gì, lúc đó tôi đặc biệt nói với nó: “Anh em cậu không hiểu, đây cũng là bởi vì yêu!”

Lúc đó nó cười cười, không nói gì, xoay người ngồi xổm cửa canh chừng.

Trên thực tế tôi chỉ nói hơn phân nửa sự thật, thực ra sau khi cùng Đại Yến hòa thuận ở chung, ngoài ước mơ dùng hình người gặp anh chàng giao báo, tôi còn có dự định riêng.

Tôi muốn nhìn Đại Yến một thân lông trắng như vậy lúc biến thành người, sẽ là hình dáng gì.

Cuộc sống ngày ngày trôi qua, dưới sự giúp đỡ to lớn của Đại Yến tôi dần dần tiến bộ, cuối cùng ở đêm trăng tròn của một ngày nọ của một năm sau cũng tu thành hình người.

Thành thật mà nói tôi cũng không ngờ sẽ nhanh như vậy, trước lúc tôi tiếp xúc thứ đồ chơi này, tôi vẫn nghĩ rằng tu tiên gì đó ít nhất cũng cần một trăm năm, không ngờ tới trên người lão tử chỉ cần 365 ngày liền thành công. Tôi biết hơn phân nửa công lao đều thuộc về Đại Yến, cho nên vào ngày thành công, tôi hoàn toàn không còn thù hận nó, thậm chí lúc nó theo thường lệ chạy tới hỏi tôi tu luyện thế nào, tôi lại nhịn không được vui sướng trong lòng, đến nỗi cái mũi cũng lên men.

Tôi không nói cho nó biết tôi thành công.

Đúng vậy, ngay khi sắp hoàn thành ước mơ tình yêu vĩ đại của mình, tôi thế mà lại có chút do dự. Bởi vì tôi mơ hồ cảm thấy, sau khi từ biệt, muốn trở lại những ngày tháng hòa thuận như hôm nay, khả năng không lớn.

Cho nên trước khi đi, bản cẩu quyết định giả bộ ngoan ngoãn, xem như báo đáp.

Như vậy kéo dài hơn một tháng, Đại Yến đột nhiên hỏi tôi, sau khi tu luyện thành muốn làm cái gì, tôi đang ngồi với nó tắm nắng trước sân, thoải mái mà nheo mắt chó, miễn cưỡng đáp: “Thực ra bản cẩu vẫn luôn thích một người, sau khi thành công, tất nhiên là phải đi tìm hắn.”

Đại Yến lại hỏi tôi là người nào.

Bản cẩu không hiểu vì sao bản thân lại quay đầu nhìn vào đôi mắt khó có khi dịu dàng của nó, rồi mới trả lời: “Thật ra cậu cũng quen, là anh chàng giao báo trong thôn mỗi ngày”.

Đại Yến không thèm nói nữa, yên lặng cúi đầu, cái đầu chôn ở giữa hai chân run lên.

Trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy phiền muộn, không khỏi nhớ tới một vài chuyện, ngày tôi ở dưới dòng kênh thối chờ cứu viện, ngày nó nhào tới bình thanh hoa bể nát thay tôi chịu phạt, còn có những ngày làm bạn hơn một năm qua.

Ánh mặt trời chói mắt bỗng nhiên bị áng mây từ xa bay tới che khuất, tôi đột nhiên cảm thấy, có lẽ tôi phải đi.

Lại là một đêm trăng tròn, tôi lặng lẽ bồi hồi trước tổ của Đại Yến cả đêm, nghĩ rằng nên nói lời từ biệt trước khi rời đi, lại đột nhiên phát hiện ngoài việc muốn nói cảm ơn nó tôi còn có ý định khác. Vì vậy bản cẩu hóa thành hình người ngồi bên cạnh ổ nó, nghĩ rằng nếu để cho nó là người đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của tôi, có lẽ là báo đáp tốt nhất.

Bóng tối cuối cùng cũng qua đi, lúc ánh bình minh đến, bản cẩu luôn luôn bình tĩnh thế mà không khống chế được mà căng thẳng, trái tim đập thật nhanh, khuôn mặt còn nóng lên.

Tôi tát mạnh mình một cái, tự nói với mình đừng làm chuyện mất mặt vào giây phút quan trọng này.

Ai ngờ vừa hít sâu một hơi, có người gõ cửa.

Tôi cau mày, nghĩ thầm mới sáng sớm mà… Đột nhiên trong đầu lóe sáng, tôi nhanh chóng chạy ra mở cửa, sau đó ngẩn ngơ.

Chỉ thấy dưới ánh nắng vàng rực rỡ, anh chàng giao báo nhìn về phía tôi cười: “Xin chào, tôi tới giao báo.”

Tôi sững sờ nhìn hắn, cúi đầu nhìn bản thân một chút, sau đó ngốc đến nỗi không còn gì ngốc hơn nói:

“Ờm…ờm, con chó lấy báo, nó…” Tôi gãi đầu một cái, không yên lòng quay đầu lại liếc nhìn ổ chó của Đại Yến, mẹ ôi, nói dối có cần khó như vậy không.

Anh chàng giao báo tiếp tục khẽ mỉm cười nhìn tôi, mồ hôi lạnh sau lưng tôi chảy ào ào, không biết nên nói như thế nào, nên nói thật trước hay nên tỏ tình trước, nên bỏ trốn trước hay nên đè trước… A sai, tôi dùng sức vỗ ót một cái, còn chưa từ biệt Đại Yến.

Vì vậy tôi nhìn hắn cười, “Cái kia…Anh có thể chờ một chút không, tôi, tôi kêu con chó kia ra.” Nói lời này xong, tự tôi cũng muốn đánh mình chết.

Ai ngờ vừa quay đầu đi hai bước, giọng của anh chàng giao báo vang lên phía sau, “Không phải lúc đó em đã nói, lúc thành người chuyện đầu tiên là tới tìm anh, sao bây giờ gặp được, lại quay đầu muốn đi rồi?”.

Tôi sững sờ đứng tại chỗ, thật giống như bị sét đánh.

Mà sau khi từ từ quay đầu, ở cửa đâu còn có bóng dáng anh chàng giao báo đẹp trai, một làn gió mát thổi qua, chỉ có một con chó trắng như tuyết đứng đó, đôi mắt đen sáng ngời.

Con chó vốn dĩ phải đang ngủ say trong ổ, lúc này đang đối diện tôi, sau đó lưu loát mà nói tiếng người, “Đi theo anh đi, Đại Tước.”

Sau khi sửng sốt nửa ngày, tôi mới hiểu ra, như phát điên mà nhào về phía nó, đẩy nó ngã lăn trên mặt đất, đồng thời giận dữ hét: “Con mẹ nó! Trung Khuyển mẹ nó chứ Trung Khuyển!!!!!!!!!!!”

Đúng vậy, con mẹ nó Trung Khuyển, nếu như mọi người nhìn thấy, phải gọi nó là phúc hắc.

Hoàn


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.