Không thể công kích!
Trong phút chốc phản ứng đầu tiên của Thẩm Thanh Thu chính là đặt tay lên Tu Nhã Kiếm, nhưng lập tức kịp phản ứng, không thể công kích!
Đây là hắn lúc trước đã dạy Lạc Băng Hà, ở trong phạm vi kết giới Mộng Ma, công kích “người” trong mộng cảnh, trên thực tế là công kích thần trí của mình.
Trán Thẩm Thanh Thu thấm ra mồ hôi lạnh. Hắn cư nhiên hoàn toàn không phát hiện là từ khi nào thì tiến vào trong phạm vi kết giới. Đang là chạy trốn mà, hắn chắc không đến mức chạy chạy rồi ngủ ở ven đường chứ?
Tuy nói, người vốn sẽ không sẽ nhớ rõ, “Mộng” là từ khi nào, như thế nào bắt đầu.
Phía sau, một âm thanh non nớt truyền đến: “Sư tôn.”
Thanh âm này vừa rồi ở bên tai rõ ràng vô cùng nhuyễn nhu đáng yêu, nhưng hiện tại nghe tới, cư nhiên có ý lành lạnh nói không nên lời.
Lạc Băng Hà hồi nhỏ ở phía sau hắn, thản nhiên nói: “Tại sao không cần ta?”
Thẩm Thanh Thu quyết đoán không quay đầu lại, nhấc chân lên đi!
Tuy là những người không mặt này đều đang nhìn hắn, không đúng, không thể nói là nhìn, bởi vì bọn họ căn bản không có mắt, nhưng mặt đều hướng về phía Thẩm Thanh Thu, hắn thực sự có thể cảm nhận được vô số tầm mắt phóng lại đây.
Thẩm Thanh Thu toàn bộ làm như không thấy, vọt mạnh thẳng tới phía trước, có cản đường liền một tay gạt ra. Bỗng nhiên, một bàn tay chặn đứng chưởng phong của hắn. Quay đầu nhìn một cái, cánh tay kia tuy rằng tinh tế, sức mạnh lại lớn đến đáng sợ, quả thực giống một cái vòng sắt.
Lạc Băng Hà mười bốn tuổi chặt chẽ nắm lấy cổ tay hắn, trên mặt ngoại trừ vết bầm nhiều năm không tan, đều là tràn đầy u buồn. Cặp mắt tối đen nhìn thẳng hắn, gần trong gang tấc.
Ngươi còn tới!
Thẩm Thanh Thu quăng ba lượt mới vùng thoát, đẩy ra đám người tiếp tục đi phía trước. Lần đầu tiên là còn nhỏ, lần thứ hai là thiếu niên, nếu còn đến ver trưởng thành, hắn thực không đỡ được! Nhưng con phố này giống như không có điểm cuối, đi mãi cũng không hết. Tiểu quán ở hai bên đường, những đứa trẻ không mặt chơi đùa và các thiếu nữ mặt nạ quỷ xuất hiện lần thứ hai xong, Thẩm Thanh Thu rốt cuộc xác định, con phố trong mộng cảnh này, là tuần hoàn!
Nói cách khác, đi phía trước căn bản đi không ra.
Nếu đã trước sau không thông, vậy thì xài lối tắt. Thẩm Thanh Thu nhìn sang trái phải, vọt đến một gian tửu quán.
Trước cửa tửu quán đèn lồng đỏ treo cao, ánh sáng đỏ tươi đẹp, cửa gỗ lại đóng chặt. Thẩm Thanh Thu kéo ra đại môn, vừa mới bước vào, hai cánh cửa gỗ phía sau tự động sập mạnh.
Trong phòng tối om, còn có gió lạnh vù vù thổi qua, không giống như là đặt mình trong một gian tửu quán, mà giống như bước vào một sơn động.
Thẩm Thanh Thu không ngạc nhiên, mộng cảnh không thể đo lường theo lẽ thường, sau mỗi một cánh cửa, đi đến nơi nào cũng có khả năng.
Lúc này, bên tai hiện lên một động tĩnh quái dị.
Âm thanh đó giống như người sắp chết, bị đâm xuyên qua cổ họng, vô cùng gian nan thở dốc không ngừng, thống khổ muôn dạng.
Hơn nữa, tựa hồ không chỉ một người!
Thẩm Thanh Thu búng đầu ngón tay, đầu ngón tay bắn ra một ánh lửa, bắn về phía truyền đến dị động.
Ánh lửa chiếu rọi cảnh tượng chỗ kia, đồng tử hắn nhất thời co rút lại thành một chấm nhỏ.
Liễu Thanh Ca cầm trong tay Thừa Loan Kiếm, đảo ngược chuôi kiếm, đâm vào ngực mình.
Trên người hắn vết máu loang lổ, đỏ thẫm từng mảng ghê người, miệng vết thương không chỉ có một chỗ, khóe miệng máu chảy như phun, xem ra đã đâm không biết bao nhiêu kiếm lên người mình, biểu cảm trên mặt tựa như giận tựa như cuồng, tóm lại chính là dáng vẻ phấn khởi cực độ, rõ ràng đã thần chí không rõ, tẩu hỏa nhập ma.
Hình ảnh này dưới ánh sáng mờ nhạt, làm cho người ta sợ hãi đến cực điểm, Thẩm Thanh Thu trong lúc nhất thời cư nhiên quên đây là bên trong mộng cảnh, phi lên đoạt Thừa Loan Kiếm.
Thanh kiếm kia đã đâm ở giữa trái tim Liễu Thanh Ca, Thẩm Thanh Thu chỉ nhẹ nhàng đụng vào một cái, đương trường máu tươi cuồng phun, suýt nữa phun đầy mặt hắn. Mắt đỏ lên, Thẩm Thanh Thu thoáng thanh tỉnh chút, lui về phía sau hai bước, rồi lại đụng vào một người.
Hắn quay đầu thật mạnh, Nhạc Thanh Nguyên đang cúi đầu, nhìn thẳng hắn.
Mặc dù là nhìn thẳng hắn, ánh mắt kia lại trống rỗng không ánh sáng. Từ yết hầu, đến lồng ngực, tứ chi, thắt lưng… chi chít những mũi tên đen sì đâm vào.
Vạn tiễn xuyên thân.
Thẩm Thanh Thu lập tức hiểu được những thứ này là gì — đây là tử trạng vốn có của họ!
Vốn là tử trạng do hắn tự tay tạo thành!
Thẩm Thanh Thu nhịn không nổi nữa. Hắn thà ở ngoài bị một đám người không mặt vây xem, cũng không muốn xem thứ như thế này!
Hắn thối lui đến phía đã tiến vào, cư nhiên thực để hắn đụng đến cửa gỗ kia, Thẩm Thanh Thu như được đại xá, một cước đá văng cánh cửa hướng ra bên ngoài. Lần này tâm thần không xong, bản thân loạn bước chân, nghiêng ngả lảo đảo, cư nhiên có mấy phần chật vật. Toàn bộ “người” trên đường đều tĩnh mịch không tiếng động mà nhìn chăm chú vào hắn, khi đang phân không rõ trời nam đất bắc, Thẩm Thanh Thu một đầu đụng vào trong ngực một người.
Người đó lập tức phản thủ đỡ lấy hắn, ôm trọn vòng tay. Thẩm Thanh Thu cả kinh, lập tức ngẩng đầu nhìn.
Người này cao hơn hắn một ít, thân người thẳng tắp, hắc y như mực, chỉ lộ ra phần cổ áo trắng, hướng lên trên nữa, chính là một tấm mặt nạ quỷ dữ tợn.
Thẩm Thanh Thu còn chưa nói, đã có âm thanh mang theo ý cười nặng nề từ phía trên truyền đến.
“Sư tôn, cẩn thận a.”
Căn bản không cần xốc lên mặt nạ, cũng có thể biết phía sau là mặt của ai.
Thẩm Thanh Thu mạnh mẽ cự lại. Đối phương cũng không cường ngạnh ngăn chặn hắn, giãy cũng không khó, liên tiếp lui mấy bước, bảo trì ở khoảng cách an toàn, Thẩm Thanh Thu mới cố định thân hình.
Hắn nói: “Tòa thành này, đều là ngươi tạo ra?”
Lạc Băng Hà chầm chậm gỡ xuống mặt nạ.
Biểu cảm trên mặt y, dường như là đang tiếc nuối trò quỷ bắt người không thể tiếp tục chơi nữa, nói: “Không sai. Sư tôn nghĩ như thế nào?”
Thẩm Thanh Thu chầm chậm gật đầu, mặt không biểu cảm nói: “Không hổ là đệ tử thân truyền của Mộng Ma.”
Ảo cảnh có thể tinh tế đến trình độ này, chỉ sợ so với tòa thành ngày đó Mộng Ma vây khốn họ tạo ra, cũng không kém là bao.
Hơn nữa, vô cùng chuẩn xác mà nắm bắt được sự vật nội tâm hắn sợ hãi.
Nguyên bản tâm tình Lạc Băng Hà còn giống như không tệ, nghe xong lời này, ý cười bên môi lại nhạt đi, nói: “Ta không phải là đệ tử của Mộng Ma.”
Thẩm Thanh Thu: “Ngươi không phải bái ông ta làm thầy?”
Lạc Băng Hà nghẹn trong chốc lát, dùng khẩu khí giống như dỗi mà trả lời: “Không có!”
Được rồi. Không có thì không có. Thẩm Thanh Thu cảm thấy vấn đề này không cần thiết phải dây dưa.
Lạc Băng Hà nói: “Sư tôn, nếu ngươi nguyện ý tự mình trở về, cái gì cũng dễ nói.”
Thẩm Thanh Thu nói: “Đây coi như có ý ‘xử trí nhẹ nhàng’?”
Lạc Băng Hà nói: “Chỉ cần ta không làm tan máu thiên ma trong cơ thể ngươi, ngươi chạy trốn tới bất cứ nơi nào cũng uổng công.”
Thẩm Thanh Thu nói: “Ồ? Vậy ư.”
Hắn cười cười: “Vậy hiện tại, tại sao ngươi không tự mình đến bắt ta?”
Lạc Băng Hà cứng đờ, trong con ngươi dường như có ánh lửa chợt lóe qua.
Thẩm Thanh Thu thấy dáng vẻ này của y, trong lòng cũng có đáy.
Hắn chậm rãi nói: “Thanh kiếm kia của ngươi, xảy ra vấn đề đi?”
Trời cũng giúp ta!
Lạc Băng Hà rớt xuống vực thẳm Vô Gian xong, ở trong bụng cự thú viễn cổ, tìm được một thanh kỳ kiếm đại sư đúc kiếm Ma tộc hao hết tâm huyết một đời rèn ra.
Kiếm này tên là Tâm Ma.
Nghe tên liền biết là đồ vật vô cùng nguy hiểm, đúng không?!
Đó là đương nhiên! Càng là linh khí cường đại, càng khó có thể khống chế. Tâm Ma Kiếm từ xưa đến nay, thay hơn trăm chủ nhân, không có ai không phải là kỳ tài ngút trời của các tộc, cho dù như thế, cuối cùng cũng không thoát được số mệnh chết dưới kiếm của mình.
Tâm Ma Kiếm, sẽ phản phệ lại người sở hữu. Nếu có thể thuần phục, nó chính là lợi khí trong tay ngươi; nếu có một ngày không thể khống chế lệ khí của nó, ngươi chỉ là máu tế để tế kiếm mà thôi.
Vốn là sau khi Lạc Băng Hà tiến vào phó bản ma giới xong, mới lần đầu tiên xuất hiện tình huống tâm thần không yên, suýt nữa bị phản phệ, lúc sau cũng bởi vì phải giải quyết vấn đề này, mở ra tình tiết chi nhánh dài đến 500 chương, thu tám hay là chín muội tử.
Nhưng hiện tại, tình tiết đảo loạn, tình tiết phản phệ cũng nhảy lên trước!
Tâm Ma Kiếm phản phệ cũng không phải trò đùa, thảo nào y không đuổi theo, bận bế quan bổ cứu, đương nhiên hết cách tự mình đến bắt hắn!
Ai kêu ngươi rút ngắn tốc độ luyện cấp!!!
Thẩm Thanh Thu trong lòng chính rít gào không ngừng, đột nhiên, Lạc Băng Hà bắt lấy bờ vai của hắn, dùng sức kéo.
Xoẹt cái.
Tại sao lại đến!!!
Lại là xé áo!!! Mỗi lần đều xé quần áo!!! Thủ đoạn làm nhục người khác của ngươi chỉ có một chiêu này sao?! Thật sự là quá khiến người ta thất vọng rồi!!!
Sắc mặt Lạc Băng Hà đều sắp đen thành đáy nồi, gằn từng tiếng, như là ở miệng cắn mới nhổ ra: “Cho dù bản thân ta không thể đến, sư tôn cũng đừng quá vui mừng.”
Thẩm Thanh Thu phen này càng chật vật, nắm chặt vải dệt còn lại, uất giận nói: “Ngươi làm gì vậy?!” Vậy ngươi cũng đừng xé y phục của ta a?!
Hệ thống: 【 độ sướng +50. 】
Biến thái a! Tại sao cảm giác biến thái như vậy!!!
Trong tay Lạc Băng Hà dùng một chút lực, vải dệt bạch y từng mảnh biến mất, tan vào trong gió. Y còn chưa hả giận, tiến sát tới Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu vừa nhìn ánh mắt y, liền cảm thấy e rằng còn chưa dứt.
Chuyện gì thế này! Chả có lẽ Lạc Băng Hà còn là một xé áo cuồng ma?!
Hắn đương nhiên không thể ngồi chờ chết, nhưng cũng không cách nào chân chính mà đánh trả, chỉ đành xài chiêu thức, không mang theo linh lực, mang tính tượng trưng ngăn cản một chút. Hơn mười chiêu đẩy đưa qua lại, thắng thua bất phân. Lạc Băng Hà rõ ràng có thể chiếm thượng phong, lại cố tình như mèo vờn chuột, kiên nhẫn cùng hắn đấu một phen.
Thẩm Thanh Thu động tác rất nhanh, nhưng không biết tại sao, nhắm ngay một chưởng đánh ra, tựa như đánh vào bông. Trong mắt Lạc Băng Hà, giống như luôn chậm một nhịp, y lúc nào cũng có thể không chút hoang mang tránh khỏi, đánh trả có qua có lại. Hơn nữa hệ thống phiền chết đi được, mỗi cái đánh qua lại xong, đều phải thêm độ sướng, 20, 30, 50 không đồng đều, quả thực ma âm phiền não. Vài cái qua lại xong, đến phiên Thẩm Thanh Thu mặt đen.
Đây không phải đánh nhau, ngay cả so chiêu cũng không tính, quả đúng là đùa giỡn!!!
Ngươi chỗ nào gọi là đánh?! Đùa với ta à?! Đánh nhau không phải nên lấy đánh bại đối phương làm mục tiêu sao?!
Nghĩ như vậy, Thẩm Thanh Thu bất cẩn một cái, dùng sức quá độ, ngã về phía Lạc Băng Hà.
Lạc Băng Hà cư nhiên né cũng không né, tùy ý để Thẩm Thanh Thu ngã nhào vào lồng ngực của y. Nghe thanh âm mang tiếng cười, tựa hồ tâm tình lại vui lên: “Chiêu này chính sư tôn tự mình dạy ta, lực đạo tu có thu có thả, tối kỵ dưới chân không vững, vì sao tự mình lại quên mất?”
Giờ khắc này, trong đầu Thẩm Thanh Thu điên cuồng mà bắn đầy màn hình “Tiểu súc sinh”.
Đậu má chiêu này thật đúng là hắn đã dạy Lạc Băng Hà!
Còn nhớ lúc ấy, Lạc Băng Hà mới từ phòng chứa củi dọn ra không lâu. Tuy rằng ỷ vào tư chất ngầu vê lù, tự mình đánh đấm lung tung cũng ra một bộ phương pháp đánh nhau, nhưng ngoại trừ vài chiêu đánh chém đâm cù của đệ tử nhập môn, các chiêu thức cao hơn nữa đều rắm chó không kêu.
Thẩm Thanh Thu nhìn y luyện một bộ kiếm pháp chưởng pháp bộ pháp, đỡ trán thật lâu. Lạc Băng Hà lo sợ bất an ở bên cạnh chờ đánh giá.
Thẩm Thanh Thu không đành lòng đả kích y, nửa ngày mới thốt ra một câu: “Có chút biến báo linh hoạt.”
Vì để uốn nắn thói quen không đành lòng nhìn thẳng kiểu này của Lạc Băng Hà thật đúng là nhọc lòng, mỗi ngày chỉ đạo cá nhân cho y. Cũng không biết chuyện gì, với trí thông minh và lực lĩnh ngộ của Lạc Băng Hà, đáng nhẽ phải một chút liền hiểu, không cần hắn nói lần thứ hai, nhưng trên thực tế, biểu hiện của y lại vô cùng ngoan cố, ân cần dạy bảo, quay đầu liền quên, luôn dùng sức thật mạnh, đâm sầm vào lòng Thẩm Thanh Thu không biết bao nhiêu lần, đâm đến mức Thẩm Thanh Thu cũng nổi giận.
Ngươi đến tột cùng là không phải cố ý hả?! Hắn không nhịn được vỗ một cái không nặng không nhẹ lên gáy Lạc Băng Hà, quát: “Ngươi đây là ngăn địch chế địch sao? Căn bản là yêu thương nhung nhớ!”
Lạc Băng Hà mặt đỏ bừng lúc này mới thành thành thật thật bắt đầu luyện, không dám tùy tiện mắc sai lầm nữa.
Nhưng mà hôm nay, lại bị Lạc Băng Hà quay ngược lại chỉ đạo hắn tư thế không đúng!
Đây là thói đời gì thế này!
Thẩm Thanh Thu cảm thấy tôn nghiêm gương tốt của mình đã bị khiêu chiến, còn chưa phản kích, tay của Lạc Băng Hà theo đường cong ở lưng hắn một đường trượt xuống.
Thẩm Thanh Thu nổi da gà đầy lưng.
Hắn cắn răng nói: “Lạc Băng Hà!”
Trong đầu caption: “Tiểu súc sinh x3!”
Hệ thống: 【 độ sướng +100! Chúc mừng! 】
Chúc mừng cái đầu mày!
Lạc Băng Hà lại túm tiếp tàn phiến bạch y, nói: “Ta thấy trên người sư tôn mặc cái áo này, trong lòng thập phần không vui, vẫn là xé sạch thì tốt.”
Đây ý là không lột sạch hắn thì không thôi đúng không?
Thẩm Thanh Thu nói: “Nếu ngươi chán ghét ta, cũng không cần gây khó dễ cho cái áo này, đây là của Công Nghi Tiêu.”
Lạc Băng Hà chìm sắc mặt: “Sư tôn mới là thật chán ghét ta, một kiện quần áo cũng nhất định phải phân rõ giới hạn với ta.”
Quả thực không thể tưởng tượng.
Tại sao!!! Tại sao hai đại nam nhân, một là phản diện một là nam chính, phải ở chỗ này bị một đám “người” không mặt mũi vây xem, nghiêm trang mà thảo luận một kiện quần áo?!
Lạc Băng Hà ngươi thì ra là loại hình tình cảm tinh tế sao?!
Ta đã gấp sạch sẽ cho ngươi rồi, ngươi còn muốn thế nào? Cũng không thể yêu cầu ta giặt tay tự mình trả lại cho ngươi chớ?!
Thẩm Thanh Thu thần sắc thoáng chốc biến hóa, Lạc Băng Hà thấy thế, nói: “Sư tôn đang nghĩ gì?”
Y lành lạnh nói: “Nếu như là Công Nghi Tiêu, xin khuyên sư tôn, không cần phải nhớ tới y nữa.”
Thẩm Thanh Thu nghe vậy, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác chẳng lành.