Âm thanh huyết nhục bị xé rách.
Còn có tiếng kêu gào thảm thiết.
Thẩm Thanh Thu ấn chặt huyệt thái dương, cảnh tượng trước mắt từ từ rõ ràng.
Một biển máu.
Xác chất thành núi.
Lạc Băng Hà đứng ở trong cảnh tượng như luyện ngục, chết lặng như khúc gỗ.
Y mặc huyền y, không nhiễm màu đỏ, nhưng nửa bên mặt đều nhuốm huyết sắc, cứng ngắc lãnh khốc nâng kiếm.
Thẩm Thanh Thu trơ trơ nhìn một màn này.
Nguyên bản hắn vừa nhìn thấy Lạc Băng Hà, trong đầu liền tự động hiện lên hình ảnh y ôm thân thể của mình từ trên giường lăn xuống đến cuộn thành một đoàn, sởn tóc gáy, chỉ muốn lập tức trốn xa xa vào. Nhưng hiện tại, ngay cả tâm tư lảng tránh cũng bị khiếp sợ đến phai nhạt.
Lạc Băng Hà cư nhiên đang tàn sát tạo vật mộng cảnh của mình. Việc này cùng với tự mình lấy đao chém vào não y căn bản không có gì khác nhau.
Nếu không phải thiểu năng không hiểu chuyện, chỉ có kẻ điên mới làm loại chuyện này!
Tuy rằng Thẩm Thanh Thu luôn thích nói Lạc Băng Hà là một kẻ M thích tự ngược, nhưng tự ngược tới trình độ này, hắn bất luận thế nào cũng cười không nổi.
Lạc Băng Hà giương mắt nhìn hắn, trong ánh mắt cuồn cuộn, nghiễm nhiên một bộ thần trí không rõ. Nhưng hai mắt chốc lát sáng lên, lập tức vứt bỏ trường kiếm trong tay, ném đi xa.
Y giấu hai tay đầy máu tươi ra phía sau, nhỏ giọng kêu: “Sư tôn.”
Sau đó, chợt nhớ tới trên mặt cũng có máu, giống như vớt vát dùng tay áo xoa xoa vết máu trên nửa bên mặt, kết quả càng lau càng bẩn, giống như một đứa nhỏ trộm đồ bị phát hiện tại chỗ, càng trở nên bất an.
Thẩm Thanh Thu miễn cưỡng trấn định, nói: “… Ngươi đang làm cái gì?”
Lạc Băng Hà thấp giọng nói: “Sư tôn, ta… ta lại làm mất người rồi. Đệ tử vô dụng, ngay cả thân thể của người cũng không giữ được.”
Thẩm Thanh Thu ánh mắt phức tạp.
Cho nên vừa rồi y thảm sát tạo vật mộng cảnh, xem như… tự trừng phạt bản thân?
Khó trách Lạc Băng Hà ngay cả hắn là kết quả ảo cảnh hay là kẻ ngoại giới xâm lấn cũng không cảm giác được.
Thẩm Thanh Thu thật không ngờ, Lạc Băng Hà đã đến tình trạng này. Y hiện tại như thế này, cũng không khác gì điên rồi.
Nhìn trình độ thành thạo của Lạc Băng Hà, chỉ sợ đã không phải lần thứ nhất làm như vậy. Thẩm Thanh Thu đâu chỉ không đành lòng, quả thực muốn nói đã đắc tội.
Thẩm Thanh Thu thở dài, không tự chủ được chậm lại âm thanh, an ủi: “Mất rồi thì mất đi.”
Lạc Băng Hà kinh ngạc nhìn hắn, nói: “… Nhưng ta hiện tại chỉ có cái đó.”
Y thật sự năm năm đều là ôm một cỗ thi thể, một cái xác rỗng sống qua ngày sao?!
Âm thanh Lạc Băng Hà bỗng nhiên lạnh xuống: “Sau vụ Hoa Nguyệt Thành, ta đã nói đời này vĩnh viễn sẽ không làm mất sư tôn nữa, nhưng lại để người khác đoạt đi rồi.”
Hận ý khắc cốt giống như màu đỏ sậm trong đồng tử biểu lộ rõ ràng. Trường kiếm bị y vứt bỏ được triệu bay lên, xuyên ngang qua mấy “người” giãy giụa trên mặt đất. Trong tiếng kêu thảm thiết, Thẩm Thanh Thu theo bản năng đè y lại, trách cứ nói: “Ngươi đừng xằng bậy! Ở trong mộng cảnh làm thế này là tự mình hại mình ngươi biết không?!”
Lạc Băng Hà đương nhiên không thể không biết, kết giới này đều là y một tay sáng tạo nên.
Y nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu, phản thủ đặt trên mu bàn tay hắn, một lúc lâu sau mới nói: “Ta biết là ta đang nằm mơ. Cũng chỉ có ở trong mộng, sư tôn ngươi còn có thể mắng ta như vậy.”
Nghe xong câu này, Thẩm Thanh Thu bỗng nhiên tỉnh ngộ lại.
Không được. Không đúng.
Không thể đối với Lạc Băng Hà như vậy.
Nếu ngươi đối với một người không có ý này, liền không nên cho y hy vọng. Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, thần trí tiếp tục không rõ, thậm chí tỷ lệ phát rồ cũng lớn hơn nữa. Cho dù là ở trong mộng, cũng không nên dây dưa không dứt như vậy.
Nên đoạn thì đoạn, tiếp tục vướng mắc sẽ thành oan nghiệt. Thẩm Thanh Thu quyết đoán rút tay về, chỉnh chỉnh sắc mặt, bày ra gương mặt cách xa người vạn dặm, xoay người bước đi.
Lạc Băng Hà bị vứt bỏ, ngây người một chút, lập tức đuổi theo, nói: “Sư tôn, ta biết sai rồi.”
Thẩm Thanh Thu lạnh lùng mà nói: “Biết sai rồi cũng đừng lại đây!”
Lạc Băng Hà vội la lên: “Ta đã sớm hối hận, chỉ là vẫn không có cách nào nói với ngươi. Ngươi còn tức giận ta làm cho ngươi tự bạo linh thể sao? Ta đã đem tất cả linh mạch trong thân thể sư tôn đều chữa trị tốt rồi, tuyệt không lừa gạt! Chỉ cần ta có thể đi vào thánh lăng… nhất định có biện pháp khiến ngươi tỉnh lại.”
Thẩm Thanh Thu không đáp lời, nghĩ thầm rằng có phải nên hướng gáy y đánh mấy cái bạo kích mới có thể đánh tỉnh y, nhưng Lạc Băng Hà nhào mạnh lên, từ phía sau vòng lấy hắn, chặt chẽ ôm, la lối lăn lộn thế nào cũng không chịu buông tay.
Thẩm Thanh Thu bị y ôm đến mức cả người cứng ngắc, giống như bị thứ gì lông xù cọ cọ, quả thực lông tóc dựng đứng, trong tay vận kình, nhưng vẫn là không thực sự đánh lên, cắn răng ra một chữ: “Cút!”
Đã nói rõ sau khi hắc hóa không đi lộ tuyến khổ tình a! Không cần lôi lôi kéo kéo!
Lạc Băng Hà mắt điếc tai ngơ, nói: “Hay là sư tôn tức giận việc Kim Lan Thành?”
Thẩm Thanh Thu nói: “Không sai.”
Lạc Băng Hà không chịu buông tay, lẩm bẩm nói: “Khi mới từ vực thẳm Vô Gian ra, biết sư tôn ngươi tuyên bố với bên ngoài là ta bị Ma tộc giết chết, lúc trước còn tưởng rằng sư tôn mềm lòng, dù sao giữ lại vài phần tình niệm, không muốn khiến ta thân bại danh liệt. Ai ngờ vừa thấy mặt, xem thái độ sư tôn, ta lại sợ ban đầu là ta nghĩ quá đẹp, ta sợ sư tôn giấu giếm cho ta, chỉ là cảm thấy dạy dỗ một ma đầu, bại hoại danh dự.”
Y nói được đáng thương cùng cực, một câu tiếp một câu vội ra ngoài, giống như sợ Thẩm Thanh Thu thô bạo ngắt lời y không cho nói tiếp, nói: “Người Tát Chủng thật không phải ta an bài. Khi đó là ta tức đến hồ đồ mới mặc kệ để sư tôn bị giam vào thủy lao… Ta đã sớm biết sai rồi.”
Nếu là Lạc Băng Hà trong hiện thực, chỉ sợ sẽ không có thời điểm thao thao bất tuyệt như vậy. Đại khái cũng chỉ có ở trong mộng y tự mình tạo ra, y mới dám liến thoắng như vậy. Tại thời điểm này một phen đẩy y ra, tựa như đối với một tiểu cô nương ôm lấy khúc gỗ nổi thương tâm khóc lóc kể lể quăng xuống một cái bạt tai, không khỏi có chút tàn nhẫn.
Thẩm Thanh Thu vừa không đành lòng, vừa cảm thấy hoang đường bội phần.
Có cái gì hoang đường hơn việc ngươi hao tổn tâm cơ trốn một người trốn nhiều năm như vậy, cuối cùng phát hiện người ta căn bản không phải muốn giết ngươi, mà là muốn làm ngươi? Tuy rằng bất luận là giết hay là đè, kết quả đều giống nhau, Thẩm Thanh Thu đều sẽ liều mạng mà chạy.
Một kẻ muốn gặp không thể gặp, ôm thi thể năm năm. Kẻ còn lại tránh không kịp, lại luôn cảm thấy gặp mặt quá nhiều.
Hắn cứng tay lên, giơ lên lại hạ xuống, siết chặt lại buông ra. Cuối cùng, vẫn là thở dài, vỗ vỗ cái đầu còn cao hơn của mình.
Thẩm Thanh Thu nghĩ thầm: “Mẹ nó, thật sự là thua!”
Một nam chính hắc ám văn ngựa đực yên lành, hiện tại đừng nói hậu cung, không chừng người ta còn là một xử nam nữa đó. Tự mình khiến bản thân trở thành thế này, hắn còn bổ thêm đao, hình như rất không phúc hậu. Thẩm Thanh Thu vẫn là thua một Lạc Băng Hà thể hiện thảm, còn có sự đồng tình của bản thân.
Lạc Băng Hà lập tức nắm chặt cái tay đó của hắn.
Khi tiếp xúc, cảm giác trong lòng bàn tay Lạc Băng Hà hơi có chỗ không bằng phẳng, Thẩm Thanh Thu nhìn kỹ phát hiện, thì ra là một đạo kiếm thương.
Thẩm Thanh Thu nguyên bản không hiểu, trên người y nhiều miệng vết thương như vậy là chuyện gì xảy ra, nhưng giờ bỗng nhiên nghĩ tới. Đêm ở Kim Lan Thành, Lạc Băng Hà cùng hắn chơi mèo vờn chuột một đường, cuối cùng khi bắt được hắn, bản thân đâm y một kiếm. Lúc ấy, Lạc Băng Hà là trực tiếp lấy tay nắm lấy mũi kiếm của Tu Nhã Kiếm.
Về phần miệng vết thương gần trái tim trên ngực y, càng không nên quên, đó là ở Tiên Minh Đại Hội Thẩm Thanh Thu đâm khi buộc y đi xuống.
Giống như mình mỗi lần đi đâm Lạc Băng Hà, y chưa từng tránh, luôn là không né không tránh, trực diện nghênh đón, mặc hắn đâm, mặc hắn chém. Chính là vì như thế, hai lần Thẩm Thanh Thu cũng chưa nghĩ thật sự đâm trúng hắn, lại đều đâm trúng. Chém xong rồi, miệng vết thương cũng không chữa, ngược lại cố ý bảo tồn.
Nếu là trước kia, đương nhiên Thẩm Thanh Thu còn có thể cho rằng đó là Lạc Băng Hà mang thù, muốn để lại miệng vết thương để lúc nào cũng gi nhớ thù hận với hắn, nhưng hiện tại, hành vi này rốt cuộc là có ý gì, Thẩm Thanh Thu không bao giờ có thể lừa mình dối người nữa.
Một quyển sách dài như vậy xem xong rồi, đứa nhỏ cũng lôi kéo tới lớn, hắn lại chưa từng phát hiện, Lạc Băng Hà thì ra là một thiếu nam ngây thơ. Ngựa đực thâm tình biến thành cơ lão, hai chữ đằng trước cư nhiên lập tức bị gạch, hiện tại Lạc Băng Hà bị hắn dưỡng đến mức chệch không biết đi đường nào rồi, tâm tư so với tiểu cô nương còn trong sáng hơn, nghĩ ngợi quá nhiều, khuynh hướng M lại dễ dàng tổn thương.
Cũng có thể, không phải hắn chưa từng phát hiện, mà là hắn chưa từng nghĩ tới muốn đi phát hiện. Xét đến cùng, Thẩm Thanh Thu vẫn coi Lạc Băng Hà là một nhân vật trong sách, vẻ mặt hóa, hình thức hóa, áp dụng lúc nào cũng nhìn từ xa, thái độ thỉnh thoảng vô chơi một chút. Đại đa số thời điểm, đều là cung kính từ xa. Nguyên bản Lạc Băng Hà cảm giác tồn tại cực mạnh, ở trong mắt của hắn ngược lại hào quang NPC càng nặng nhất.
Đối với Lạc Băng Hà như vậy, Thẩm Thanh Thu cảm thấy phiền toái muốn chết, lại thực sự có chút chân tay luống cuống. Một FA tung hoành nhiều năm, thật vất vả mới có người có ý với mình, kết quả cư nhiên ① là nam ② là đồ đệ hắn ③ là nam chính ④ phương thức biểu đạt còn có chút biến thái.
Đến tột cùng là nên tát y cho tỉnh, hay là mặc y điên cuồng như vậy? Thẩm Thanh Thu nhức đầu thì nhức đầu, nhưng cũng không dám tùy tiện xuống tay.
Thẩm Thanh Thu bấy lâu nay, lần đầu tiên cảm nhận được, cảm xúc “mê mang” làm người ta đau trứng đến nhường nào.
Sau khi tỉnh lại, Thẩm Thanh Thu mở to mắt, phía trên là màn che một mảnh tuyết trắng.
Có người đẩy cửa vào, nhẹ bước chậm rãi đóng cửa lại, nói: “Tỉnh rồi?”
Thẩm Thanh Thu chuyển chuyển cái cổ, nghiêng đồng tử nhìn.
Nhìn người dưới ánh đèn, tốt hơn nhìn người dưới ánh trăng, nam tử kia quả nhiên tướng mạo rất tốt, khó miệng khẽ cười, tuấn lãng không nhiễm bụi, nhất là đôi mắt, hiện ra một loại khí linh động ôn nhu.
Tuyệt đối là ánh mắt hồ Lộ Thủy dưỡng ra.
Thẩm Thanh Thu bật dậy, túi chườm nước đá từ trên trán rơi xuống, nam tử kia xoay người nhặt lên, thả lại trên bàn, đổi cho hắn cái mới.
Thấy thế, Thẩm Thanh Thu nguyên bản hàm ở trong miệng một thúng “Ngươi là ai” “Ngươi muốn như thế nào” đều không tiện nói ra, vội ho một tiếng, rụt rè nói: “Đa tạ các hạ trong Huyễn Hoa Cung ra tay tương trợ.”
Nam tử trẻ tuổi kia ở bên cạnh bàn đứng lại, cười nói: “Người có một câu, ơn một giọt nước báo đáp ngàn sông. Huống hồ ơn của Thẩm tiên sư với ta, đâu chỉ là một giọt nước.”
Thứ nhất, y quả thật là xà nam ở rừng Bạch Lộ.
Thứ hai, y biết người dưới cái xác này là Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu hỏi dò: “… Thiên Lang Quân?”
Thượng cổ thiên ma nhất mạch sở dĩ có chữ “Thiên”, là vì có lời đồn, chi huyết mạch này, là từ tiên giới sa đọa nhập ma.
Huyết thống nếu tinh khiết hơn Lạc Băng Hà, mới có thể ngăn chặn thiên ma máu trong cơ thể Thẩm Thanh Thu.
Vậy, vấn đề đã tới rồi. Trong thiên ma huyết tộc, nguyên tác cho tên, Thẩm Thanh Thu biết đến, chỉ có hai: Lạc Băng Hà, còn có cha của y. Hắn có thể đoán ai đây.
Chỉ là, quá tam ba bận. Phương pháp đoán dở hơi đến bây giờ chưa từng sai của Thẩm Thanh Thu, rốt cuộc tại đây vấp phải trắc trở.
Nam tử kia lắc lắc đầu, nói: “Thẩm tiên sư đem ta nhận thành quân thượng, thật sự là quá coi trọng rồi.”
Nghe được hai chữ “Quân thượng”, Thẩm Thanh Thu rốt cuộc biết vị này là nhân vật gì.
Nguyên tác mở màn, Thiên Lang Quân bị trấn áp ở dưới núi cao. Đối với một hồi đại chiến mấy năm trước, bởi vì không liên quan lắm đến con đường trâu bò và ngựa đực của nam chính, Đâm Máy Bay Lên Giời sơ sơ đi qua, chỉ nói “Không địch lại nhiều nhân tài tu chân nhân giới hợp lực vây công, bị trấn áp dưới núi ××, trọn đời không được xoay người, tâm phúc đại tướng tử thương ly tán”.
Rốt cuộc núi ×× là núi gì? Thẩm Thanh Thu chưa từng tử tế suy nghĩ vấn đề này. Nhưng sau khi được kích thích, hắn rốt cuộc đột nhiên nhớ tới ×× là gì.
Đệch, núi Bạch Lộ!!!
Núi Bạch Lộ có rừng Bạch Lộ!!!
Thẩm Thanh Thu trên dưới đánh giá nam tử kia.
Đây chính là “Tâm phúc đại tướng” của Lạc Băng Hà cha y a!
Hiện tại xem, trên người y đã hoàn toàn không tìm được bóng dáng dị dạng của xà nam lúc trước.
Thẩm Thanh Thu nuốt cổ họng, nói: “Xin hỏi các hạ… Tôn tính đại danh?”
Nam tử kia khách khí nói: “Thiên Lang Quân tọa, Trúc Chi Lang.”
Y vừa dứt lời, hệ thống truyền đến âm thanh thông báo: 【 bổ sung độ hoàn chỉnh của cốt truyện và danh sách nhân vật, chỉ số ngầu +300. Hạng mục lấp hố khởi động, chỉ số ngầu +100! 】
Thẩm Thanh Thu đột nhiên nảy lên một trận hưng phấn không thể ức chế.
“Lấp hố”, tuyệt đối là chỉ mấy thảm án troll nhau vẫn không có bàn giao rõ ràng hung thủ sau bức màn.
Đây, cũng chính là ( một trong những) nguyên nhân Thẩm Viên luôn phỉ nhổ 《 Cuồng ngạo tiên ma đồ 》. Cũng là một việc đáng tiếc khiến hắn dậm chân nghiến răng nghiến lợi sau khi xem hết văn!
Hiện tại, hắn bắt đầu dẫn ra nhân vật chưa từng chính diện lên sàn, hơn nữa hệ thống cũng mở ra hạng mục lấp hố. Chẳng lẽ kế tiếp sẽ vạch trần những cái hố chân tướng bí ẩn to bằng trời này?!