Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 74: Đúng hẹn



Thẩm Cửu ôm đầu, chẳng nói một câu.

Thấy hắn yên, lực đạo xuống tay của Thu thiếu gia nhẹ chút, nhấn mạnh: “Ngoan ngoãn đợi, làm tròn bổn phận, có cái gì không tốt đâu? Ngươi đã 15 tuổi rồi, không nhỏ nữa, sắp phải thành gia, đã sớm bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để tu luyện, có thể tu được cái gì? Ngươi hồ đồ theo người ta, người ta chưa nhất định đã chịu nhận ngươi.”

Tìm đường chết, quả thực tìm đường chết!

Hàng nguyên bản để ý nhất chính là tu vi của hắn, không chấp nhận được có người tốt hơn hắn, càng nghe không được người khác nói nửa câu không tốt, bằng không cũng sẽ không ghen ghét Lạc Băng Hà đến mức phát rồ.

Thằng nhãi này cư nhiên dám nói thẳng hắn không có tiền đồ!

Thẩm Cửu mạnh mẽ lật tay, tóm lấy nghiên mực trên bàn, ném về phía Thu thiếu gia.

Nhìn từ góc độ kia, cũng giống như ném về phía Thẩm Thanh Thu, hắn theo bản năng né sang bên cạnh.

Nghiên mực đương nhiên không đập trúng hắn, cũng không đập vào Thu thiếu gia, nhưng gã lại bị vẩy non nửa nghiên mực vào người, cái áo ngoài tinh xảo cứ thế bị hủy.

Mặt của Thu thiếu gia lập tức suy sụp, quát lớn: “Muội muội của ta thích ngươi, đó là phúc mấy đời của ngươi! Nếu không nhờ nhà bọn ta, bây giờ ngươi còn ở đầu đường giả làm ăn mày lừa gạt kiếm ăn, hiện giờ ngươi không lo ăn mặc còn có thể đọc sách viết chữ, ra dáng con người, những thứ này là ai cho ngươi?” Gã dập đầu Thẩm Cửu xuống mặt đất: “Không biết ghi ơn tẹo nào.”

Thẩm Cửu chẳng màng gì nữa, hung tợn nói: “Ta là người. Ngươi là súc sinh!”

Dũng khí đáng khen!

Thu thiếu gia một chưởng đánh tung hắn vào vách tường, mắng: “Còn tưởng mấy năm nay ngươi tiến bộ rồi, quả nhiên vẫn là bùn nát không đắp nổi tường!”

Trên tường trắng treo một thanh bảo kiếm, bị Thẩm Cửu va chạm, rớt xuống mặt đất. Thẩm Cửu ngã ngồi ở chân tường, tay chạm đến chuôi kiếm, dưới tình thế cấp bách, một phen rút ra, hai tay run run nắm, nhắm ngay Thu thiếu gia ánh mắt đầy tơ máu.

Gã căn bản không tin hắn dám động thủ, chỉ vào hắn nói: “Hỏa khí lớn phết nhỉ. Xương cốt lại ngứa đòn?”

Mắt thấy gã đến gần vài bước, Thẩm Cửu hồn bay phách tán, hét lớn: “Đừng tới đây!”

Thu thiếu gia nói: “Không tiền đồ! Ngươi…”

Sau chữ “ngươi”, gã không còn nói được gì.

Chầm chậm cúi đầu, thanh kiếm kia trực tiếp đâm vào bụng hắn.

Thu thiếu gia vẻ mặt không thể tin, Thẩm Cửu rút mạnh kiếm ra.

Thẩm Thanh Thu ở một bên vừa xót vừa sướng…

À lề à lế à lê, hiện trường giết người trực tiếp!

Ngay lập tức phong vân đột biến, chưa nói được mấy câu, thảm án đã xảy ra!

Thẩm Cửu choáng váng, Thu thiếu gia một tay che bụng, hùng hổ đoạt kiếm, một cước đá gục hắn, hô: “Người đâu!”

Thẩm Cửu vội phi lên bóp cổ gã, trong màn ẩu đả, vài tên gia đinh xông vào, nhìn thấy cảnh tượng trong thư phòng, quát lớn tiếng. Thẩm Cửu vừa hoảng vừa sợ, làm vài thuật quyết không biết là gì, thanh kiếm kia phi mạnh khỏi tay Thu thiếu gia, xuyên qua ngực mấy tên gia đinh.

Quay đầu một cái, Thu thiếu gia thất tha thất thểu đi về phía hắn, cánh tay màu máu giống như muốn túm tóc hắn, Thẩm Cửu lại một kiếm đâm ra, lúc này đâm xuyên qua phổi của hắn.

Sau đó, một kiếm lại một kiếm, dùng hết toàn lực, Thẩm Cửu càng đâm càng ác, biểu cảm trên mặt cũng càng dữ tợn, đâm liên tiếp hơn năm mươi kiếm, mãi đến khi bộ mặt và bộ phận thiết yếu của thi thể đều huyết nhục mơ hồ, hắn mới thở hồng hộc ngừng tay.

Đây phỏng chừng là lần đầu tiên Thẩm Cửu giết người, cũng là lần đầu tiên dùng linh lực bản thân giết người.

Thẩm Thanh Thu thấy toàn bộ quá trình, chấn kinh luôn.

Lần đầu tiên đã dã man như vậy!

Hắn nhìn cả phòng đầy xác sửng sốt một lúc lâu, bỗng nhiên tỉnh táo lại, loảng xoảng một tiếng, ném kiếm, đi tới đi lui trong thư phòng. Có điều, cũng chỉ hoang mang lo sợ một trận, cư nhiên trấn định cực nhanh.

Toàn bộ biến hóa cảm xúc, chỉ tốn không đến một phút đồng hồ. Tố chất tâm lý này, Thẩm Thanh Thu cũng muốn quỳ.

Thẩm Cửu đứng thẳng người, thử thăm dò ngoắc ngón tay. Bảo kiếm nhìn thấy ghê người dính đầy máu tươi trên mặt đất chầm chậm dâng lên.

Nhìn lợi kiếm bay đến trước mặt, Thẩm Cửu toát lên vẻ hưng phấn thần kỳ, một phen nắm chắc lấy!

Hắn lắc lắc mũi kiếm, dẫn theo hung khí bước ra thư phòng. Thẩm Thanh Thu chỉ đứng trong chốc lát, hệ thống truyền đến tin tức: 【 Nhắc nhở thân thiện: Xin tập trung mục tiêu lấp hố, khoảng cách đề nghị không vượt quá 10 thước, bảo đảm tình tiết thu thập đầy đủ! 】

Thì ra không đuổi kịp mục tiêu lấp hố sẽ bị hạ điểm? Thẩm Thanh Thu vội theo sát, một bước cũng không dám lơ là. Thẩm Cửu vừa mới rẽ ngoặt, đụng phải hai gia đinh cao lớn vạm vỡ. Hắn vung tay, ánh sáng lạnh chói lên, hai cái cổ bị xẹt qua trơn như bôi dầu, máu tuôn như suối.

Thẩm Cửu tựa như gặp ai giết đó, càng giết càng hăng say, ý cười âm độc nơi khóe miệng càng ngày càng hiểm. Một đường kêu thảm thiết không ngừng, dứt khoát lưu loát chém mười người, Thẩm Thanh Thu đang nhìn đến hết cả hồn, bỗng nhiên sau lưng truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.

Thu Hải Đường đứng ở cuối hành lang dài, nhìn chằm chằm bên này. Thẩm Cửu đầy người máu tươi, giống như quỷ sống, đang rút một thanh kiếm ra khỏi cổ gia đinh.

Khuôn mặt tươi đẹp của Thu Hải Đường run rẩy vài cái, chớp mắt, nằm ở trong một vũng máu.

Xem ra cô nương này trước nay vốn là thể chất dễ dàng té xỉu ở thời khắc mấu chốt!

Có thể do thấy Thu Hải Đường, Thẩm Cửu bình tĩnh chút, tay nắm kiếm buông xuống. Hắn trầm ngâm một lát, đi về phía nhà bếp.

Thẩm Thanh Thu chú ý tới, hắn chỉ giết nam nhân, một nữ nhân cũng chưa từng giết, giới tính phân chia rõ ràng, khuynh hướng thù hận vô cùng đích xác. Tiểu nha hoàn và vú già đều trốn ở góc phòng bếp không dám ra, hắn cũng không đi diệt khẩu.

Không lâu sau, một mồi lửa cháy lên. Mây đen phía trên bầu trời đêm Thu phủ bị chiếu đỏ giống như nham thạch nóng chảy chốn địa ngục.

Thẩm Cửu kéo Thu Hải Đường tới lùm cây bên ngoài, phía sau lẳng lặng hiện ra một người. Hắn nhìn lại, nhẹ nhàng thở ra, nói: “Tiền bối.”

“Tiền bối” này, chắc chắn chính là cao nhân khai đàn thử linh trong thành, khiến Thẩm Cửu nổi lên nghịch tâm.

Đối phương khàn khàn nói: “Không giết hết?”

Thẩm Cửu im lặng một lát, nói: “Người ta muốn giết, đã giết rồi.”

Người đó nói: “Kỳ thật ca ca ngươi nói có một điểm không sai. Ngươi thiên tư tốt, nhưng đã bỏ lỡ tuổi tu hành tốt nhất, căn cốt bị hao tổn. Sau này có lẽ sẽ được một phen thành tựu, có điều, muốn nâng cao một bước, thực sự lên đỉnh cao, đó là không có khả năng.”

Nếu người này đã nghe được lời của Thu thiếu gia, chứng tỏ gã đã thấy từ đầu đến cuối thảm kịch này. Lại không nhúng tay, ngược lại sống chết mặc bây. Xem ra vị “tiền bối” này, cũng không phải nhân vật hiền lành gì. Nếu Thẩm Cửu thật sự đi cùng gã, sợ là cũng không đi con đường sáng sủa gì.

Với cả, Thẩm Thanh Thu vốn tưởng rằng mười mấy năm có thể kết đan đã đủ cường hãn rồi, what, thì ra tư chất của khối thân thể này, vốn có thể trâu hơn nữa ư!

Thẩm Cửu lạnh lùng nói: “Súc sinh kia không phải anh của ta. Chuyện tới nước này, ta còn có đường khác để đi sao?”

Người đó chậc chậc tiếc hận nói: “Nếu sớm vài năm, thì đã khác hẳn…”

Mu bàn tay cầm kiếm của Thẩm Cửu nổi lên gân xanh.

Người đó đã quay người, thấy Thẩm Cửu còn đứng ở cửa Thu phủ hỏi: “Còn không đi? Ngươi đang đợi ai?”

“Đợi ai” này, có lẽ chỉ là một câu hỏi tu từ thúc giục.

Thẩm Cửu quay đầu lại nhìn ngọn lửa ngút trời của Thu phủ, đồng tử giống như cũng cháy theo.

Bọn hạ nhân may mắn thoát chết của Thu gia nối tiếp nhau chạy ra. Trong tiếng khóc, chỉ có mình hắn tái nhợt đứng ở trước đại môn, ánh lửa phản chiếu vàng đỏ trên người lúc mờ lúc tỏ, nhảy múa giao thoa.

Lửa Thu phủ càng thiêu càng lớn, cột nhà nghiêng ngả đổ, Thẩm Cửu bị hun đầy mặt khói bụi, giống một dấu vết nhạt màu bị xói mòn.

Hắn ném kiếm thật mạnh, tung vào trong biển lửa, rồi cũng xoay người theo.

“Không đợi nữa.”

Thẩm Thanh Thu biết.

Thiếu niên bảo đảm nhất định sẽ về cứu hắn, quả nhiên chưa từng trở về.

Đây không phải là đương nhiên sao!

Đây là flag a! Lời thề son sắt bảo đảm “Ta nhất định sẽ trở về”, “Ta lập tức sẽ trở lại”, đều là flag không hơn không kém!

Người nói những lời này, nhất định sẽ không bao giờ thấy bóng dáng nữa!

Đặc biệt là hai đứa trẻ này nghĩ quá đẹp, quá ngây thơ.

Từng bước từng bước bái sư, nhất định có một nhà chịu nhận? Hoàn toàn sai!

Cho dù bái sư thành công, qua vài năm, thật sự học thành tài, thấy thế giới rộng lớn, có càng nhiều chuyện sầu lo, không nhất định y sẽ trở về tìm bạn mình hồi nhỏ.

Hơn nữa giang hồ bất trắc, còn có các loại tai họa bất ngờ, xác suất thiếu niên này có thể trở về giải cứu Thẩm Cửu thấp hơn 5%.

Có điều, lấp hố đến mức này, Thẩm Thanh Thu cuối cùng có thể hiểu được lời nói của Đâm Máy Bay Lên Giời có ý gì.

Cũng khó trách hắn trực tiếp chém thiết lập, biến “Thẩm Thanh Thu” thành một nhân vật đê tiện thích sĩ diện.

Thực sự viết theo thiết lập ban đầu, nhân vật kiểu này, tuyệt đối không được ưa thích!

Ngươi nói hắn cặn bã, hắn lại đáng thương; ngươi thấy hắn đáng thương, hắn lại đích xác ác độc. Nhân vật vừa xấu vừa thảm, thường thường sẽ thành mục tiêu để đay nghiến.

Thu Hải Đường càng vô tội. Yêu càng nhiều, hận càng sâu, trong cả vụ việc, nàng cũng không có làm sai cái gì, thù hận lại ngang nhiên biến một thiếu nữ thiên chân vô tà thành một phụ nữ trăm phương ngàn kế thâm thù đại hận. Chết oan uổng trong thánh lăng, kết cục còn không hạnh phúc bằng văn ngựa đực ban đầu.

Nếu lúc trước có thể thuận tay kéo nàng một cái thì tốt rồi.

Thẩm Thanh Thu đang thổn thức, hình ảnh bỗng nhiên giống TV kiểu cổ, hạt đen hạt trắng hiện lên. Cảnh tượng và mặt người đều méo mó vô cùng thê thảm, âm thanh bốp bốp bốp bốp, tiếng huyên náo như tiếng ngoài hành tinh.

Hệ thống nêu lên: 【 ký ức không trọn vẹn, độ tổn thất của tư liệu hoàn chỉnh 5%; độ tổn thất của tư liệu hoàn chỉnh 7%;  độ tổn thất của tư liệu hoàn chỉnh 9%… 】

Ký ức bị đứt đoạn đang không ngừng lớn hơn!

Chỉ số tổn thất càng ngày càng cao, Thẩm Thanh Thu đập điên cuồng khung hệ thống, tựa như hồi bé hắn “sửa” TV nhà người ta vậy, vừa đập vừa hô: “Chỉnh tần số! Chỉnh biên độ! Chuyên trị tín hiệu không tốt kết nối không tốt!”

Vỗ mấy chục cái, cư nhiên có hiệu quả thật, khi độ tổn thất của tư liệu hoàn chỉnh lên đến 10%, âm thông báo rốt cuộc ngừng.

Hình ảnh nhiễu đột nhiên biến mất, chuyển sang rõ ràng.

Thẩm Thanh Thu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, vừa thu lại tay, lui về phía sau. Còn chưa có đứng vững, liền mở to hai mắt nhìn.

Trước hắn vài bước, có một thiếu niên đang ngồi xổm.

Trên khuôn mặt trăng trắng có vài vết bụi bẩn, cổ có một miếng Ngọc Quan Âm treo dây đỏ, lưng đeo một cái bọc vải rách, đang nghiêm túc hì hà hì hục… đào hố.

Thẩm Thanh Thu thốt ra: “Lạc Băng Hà?”

Lạc Băng Hà nhỏ không nghe thấy, vẫn đang cố gắng đào hố lấp đất.

Nhìn chung quanh bốn phía, trong một thung lũng trống trải, mấy trăm người không cùng tuổi tác giới tính, đều đang hì hục… đào hố.

Thẩm Thanh Thu linh quang chợt lóe, ngẩng đầu nhìn lại.

Quả nhiên, phía trên bờ thung lũng, có một núi đá dựng đứng, trên đó đứng hai người.

Một người mặc áo đen tuyền, khí độ trầm ổn, chuyên chú quan sát trăm người phía dưới. Người còn lại treo kiếm ở thắt lưng, mấy ngón tay chầm chậm vuốt ve quạt, áo xanh như nước biếc theo gió khẽ gợn sóng. Ngẩng đầu một góc vi diệu, đồng tử nhìn xuống, nhìn xuống phía dưới như nhìn đám kiến sao cũng được.

Đúng là Nhạc Thanh Nguyên và “Thẩm Thanh Thu”.

Đây là hiện trường vào núi thí luyện của Lạc Băng Hà bái sư vào Thương Khung Sơn phái năm xưa.

Đúng vậy ngươi không nhìn lầm, đề mục thí luyện chính là đào hố!

Tuy rằng Đâm Máy Bay Lên Giời từng dùng rất nhiều đoạn và lời tác giả để giải thích, đào hố không chỉ là đào hố, mà là thông qua vận động nhìn như đơn giản, thí nghiệm ra sức chịu đựng của người đào hố, tốc độ, lòng kiên trì, phương thức vận tác linh lực, thậm chí phẩm tính vân vân, nhưng Thẩm Thanh Thu một lý do cũng không nhớ kỹ.

Ở trong lòng hắn, có giải thích nhiều mấy đi nữa, đó vẫn chỉ là đào hố đơn thuần mà thôi!

Thẩm Cửu lúc này, có lẽ đã ngồi lên vị trí phong chủ Thanh Tĩnh Phong.

Quy củ Thương Khung Sơn phái là như vậy, phong chủ mười hai phong cộng đồng tiến lui, nhậm chức cùng nhau nhận, thoái vị cùng nhau lui, nghi thức lên chức đều gom thành một lượt, quy ẩn cũng kết bè kết bạn. Cho dù là đang nhiệm kỳ, một phong chủ nào đó bất hạnh thân vẫn, cũng sẽ để trống vị trí của người đó.

Trong năm năm Thẩm Thanh Thu giả chết, vị trí phong chủ Thanh Tĩnh Phong cũng vì thế mà bỏ trống. Cho nên sẽ không tồn tại cục diện phong chủ không cùng lứa.

Cho dù tình huống đặc thù thì sẽ có phiền phức, nhưng ưu điểm ở chỗ không có khác biệt thời đại, tình đoàn kết và tình cảm của các phong chủ cũng đặc biệt mạnh.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Thu không nhịn được lại nhảy tới một quy tắc khác.

Sau khi các đời phong chủ nhận đệ tử truyền vị, đều sẽ đổi tên cho đệ tử, thể hiện sự bất đồng về thân phận. Trên đời này tên “Thanh X” nhiều như vậy, Thẩm Cửu lại cố tình được ban cho cái chữ “Thu”, thật sự là ác ý của thế giới.

Thẩm Cửu hận thấu xương chữ “Thu”, lại bị ban cho cái tên này, còn chẳng phải khiến hắn xót ruột tới chết. Ngay cả Thẩm Thanh Thu cũng không nhịn được muốn mặc niệm 30s. Khó trách hàng nguyên bản cũng chẳng tôn kính cảm kích gì với phong chủ Thanh Tĩnh Phong đời trước.

Nghe nói, người tu tiên kỵ nhất là theo nhiều sư phụ, Thẩm Cửu muốn bái nhập Thương Khung Sơn, sư phụ ban đầu mang hắn ra khỏi Thu phủ, vẫn giữ chỉ sợ sẽ vô cùng phiền phức, đành phải “chết oan chết uổng”.

Từ đó cũng có thể phỏng đoán ra, hàng nguyên bản cũng không phải người biết ghi ơn gì cho cam.

Trên tảng đá, hai người tựa hồ đang nói chuyện với nhau. Thẩm Thanh Thu nhìn thoáng qua Lạc Băng Hà đang vùi đầu cố gắng, hờ hờ vỗ đầu của y, nhảy lên núi đá, đứng ở cạnh hai người, nghe họ nói chuyện.

Nhạc Thanh Nguyên nói: “Năm nay hình như nhiều người hơn năm ngoái.”

Thẩm Cửu híp mắt, mặt không cảm xúc, hai ngón tay khẽ nhúc nhích, chiết phiến trong tay hơi hơi mở ra.

Phía chéo đi tới một người, hành lễ với Nhạc Thanh Nguyên: “Chưởng môn sư huynh.”

Người này trực tiếp lơ đi người đứng kế đó, Thẩm Cửu cũng sắp tức đến xanh cả mắt.

Trâu như vậy, ngoại trừ Liễu đại thần còn có thể là ai!

Lúc này Liễu Thanh Ca chính thức ngồi trên vị trí chủ Bách Chiến Phong cũng chưa được mấy năm, hình dáng ngũ quan có thể nhìn ra hai phần ngây ngô, khí thế sắc bén càng rõ ràng, trong cách đi đứng có sự hăng hái của người trẻ tuổi.

Nhạc Thanh Nguyên nói: “Liễu sư đệ tới vừa đúng lúc, không ngại nhìn xem, người nào tốt.”

Liễu Thanh Ca chỉ nhìn thoáng qua, nói: “Thiên tư tốt nhất là y.”

Thẩm Thanh Thu vừa lòng gật đầu. Con mắt Liễu đại thần quả nhiên không tệ, đúng là chỉ về phía mấy người Lạc Băng Hà đang cố gắng đào hố.

Nhạc Thanh Nguyên nói: “Liễu sư đệ có muốn chăng?”

Liễu Thanh Ca nói: “Muốn tới, tất nhiên sẽ tới.”

Bách Chiến Phong trước nay luôn là: Thích tới hay không thì tùy, tới thì chuẩn bị sẽ phải ăn đòn. Không chủ động lên Bách Chiến Phong cầu đánh cầu ngược, mà ngồi chờ người khác tới chọn đệ tử, thì đều không có sức chiến đấu, không có tiền đồ!

Thẩm Cửu thản nhiên nói: “Thiên tư tốt, chưa chắc đã thành tài.”

Liễu Thanh Ca chẳng thèm liếc hắn, nói: “So với con đường 16 tuổi mới chính thức tu tập, thành tựu nhất định sẽ cao hơn.”

… Quả nhiên trước kia hai người không đội trời chung. Liễu Thanh Ca không thích nói chuyện, để châm biến Thẩm Cửu, thế mà lại nói ra hai chục chữ!

Hiện giờ quan hệ của Liễu Thanh Ca với mình coi như không tệ, quả đúng là kỳ tích.

Nhạc Thanh Nguyên quở trách nói: “Liễu sư đệ.”

Liễu Thanh Ca không nghe thuyết giáo, xoay người bước đi: “Luyện kiếm đây.”

Nói đi là đi, như một cơn gió. Thẩm Cửu đứng bất động tại chỗ, bị hắn nói mấy câu tức đến phát run, nắm cán quạt rất chặt, vang lên răng rắc. Nhạc Thanh Nguyên hòa nhã nói: “Liễu sư đệ chỉ là không biết nói chuyện, trước nay đệ vẫn biết, tuyệt đối đừng so đo với hắn.”

Thẩm Cửu hừ một tiếng, vẫn còn hậm hực, đang không biết định nói cái gì, Ninh Anh Anh đã leo lên.

Nàng ôm thắt lưng Thẩm Cửu, kêu lên: “Sư tôn, sư tôn, Anh Anh có thể có sư muội, hoặc là sư đệ không a?”

Thẩm Cửu thấy nàng, sắc mặt hòa hoãn lại, nói: “Muốn sư đệ sư muội?”

Ninh Anh Anh liên tục gật đầu. Thẩm Cửu ngẩng đầu, phe phẩy quạt.

Hắn bỗng nhiên nói: “Ta muốn đứa trẻ kia.”

Hắn nhìn trúng chính là Lạc Băng Hà, Nhạc Thanh Nguyên ngẩn ra.

Tiếng xấu trước đây hàng nguyên bản ngược đãi đồ đệ thiên tư ưu tú, ước chừng đã sớm lan truyền toàn bộ phái, lúc này lại mở miệng tìm Nhạc Thanh Nguyên đòi mầm tốt, thật sự… không thể không đắn đo kỹ càng.

Thấy Nhạc Thanh Nguyên trầm ngâm không đáp, Thẩm Cửu lại lạnh lùng lặp lại: “Ta muốn hắn.”

Nói như vậy với chưởng môn, thiếu đòn sao?!

Ai ngờ, Nhạc Thanh Nguyên chầm chậm gật đầu, thật sự đồng ý: “Được.”

Thẩm Thanh Thu sa mạc lời.

Nhạc Thanh Nguyên cư nhiên còn có thể dung túng hắn… Cũng đến là say!

Thân thể này rốt cuộc sao có thể bình yên vô sự sống tới ngày nay vậy!

Còn có Liễu đại thần nữa. Bối rối nửa ngày, Thẩm Cửu nhất định phải chiếm được Lạc Băng Hà về tay, thì ra là ngươi làm hại!

Ninh Anh Anh hoan hô một tiếng, chạy xuống nham thạch, đến dưới thung lũng đi kéo Lạc Băng Hà.

Đoạn này đây, chính là mở màn của Lạc Băng Hà bái nhập môn hạ “Thẩm Thanh Thu”!

Có điều, bởi vì là góc nhìn nam chính, đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời cũng không viết ra sóng ngầm giữa ba vị phong chủ đây, mà trực tiếp hạ bút từ chỗ loli thơm ngào ngạt lôi Lạc Băng Hà đi.

Tin rằng mỗi một độc giả nhìn thấy đoạn kia, đều sẽ như Thẩm Viên khi đó, cho rằng đây là khởi đầu tốt đẹp cho vận đào hoa không ngừng trong cuộc đời chó chết của nam chính.

Mà không biết rằng, đây căn bản là đường đắng trước giai đoạn ngược thiếu niên nhi đồng!

Thẩm Thanh Thu biết kế tiếp chờ Lạc Băng Hà là cái gì.

Nhưng hắn chỉ có thể lo lắng suông. Thật muốn nói với y, đừng đi!!!

Lạc Băng Hà theo Ninh Anh Anh đi vào trúc xá Thanh Tĩnh Phong. Thẩm Cửu ngồi ở vị trí Thẩm Thanh Thu thường ngồi nhất, nâng chén trà, còn thổi thổi lá trà.

Hắn đã sớm tiễn Ninh Anh Anh nhí nhố rời đi. Minh Phàm đứng một bên, thay hắn mở miệng: “Bắt đầu từ hôm nay, ngươi liền ở lại Thanh Tĩnh Phong.”

Lạc Băng Hà nhỏ hơi ửng đỏ mặt vui mừng, quy củ quỳ xuống hành lễ, âm thanh lanh lảnh: “Đệ tử Lạc Băng Hà, tham kiến sư tôn!”

Thẩm Cửu nhếch khóe miệng một chút, cuối cùng dời chén trà khỏi cằm.

Hắn chậm rãi nói: “Tại sao ngươi muốn tới Thương Khung Sơn phái?”

Lạc Băng Hà ngại ngùng nói: “Đệ tử ngưỡng mộ phong thái chư vị tiên sư trên núi tiên, nếu có thể bái nhập môn hạ, đệ tử học thành tài, mẫu thân trên trời có linh thiêng cũng có thể an bình.”

Thẩm Thanh Thu biết, đây là đáp án trên đường y tới đây đã nghĩ đi nghĩ lại thật kỹ.

Thẩm Cửu “Ồ” một tiếng, nói: “Trong nhà có mẫu thân?”

Hắn nhìn như thờ ơ hỏi: “Mẫu thân thế nào?”

Lạc Băng Hà nghiêm túc nói: “Mẫu thân là người tốt nhất với ta trên đời này.”

Mặt của Thẩm Cửu giật giật, giơ tay kêu y ngừng nói.

Hắn đánh giá trên dưới Lạc Băng Hà một phen, nói: “Đích thực là độ tuổi thích hợp tu hành nhất.”

Thẩm Thanh Thu có thể nhìn ra ba từ trên mặt hàng nguyên bản.

Ghen tị, ghen tị, vẫn là ghen tị.

Ghen tị Lạc Băng Hà có “Mẫu thân tốt nhất với hắn trên đời”, ghen tị thiên tư của Lạc Băng Hà, ghen tị Lạc Băng Hà bái nhập Thương Khung Sơn phái ở độ tuổi thích hợp nhất.

Ghen tị với một đứa trẻ, hắn chính là người như vậy.

Thẩm Cửu đứng dậy, từng bước một đi đến trước Lạc Băng Hà.

Thẩm Thanh Thu theo bản năng chắn ở trước mặt y, nhưng sao mà chắn được?

Lạc Băng Hà ngẩng mặt lên, nhìn phong chủ Thanh Tĩnh Phong đi về phía y, giống như nhìn lên thần trời.

Ai ngờ, thần trời không chớp mắt nghiêng người đi qua y, thuận tay cầm chén trà nhỏ trong tay, đổ cả chén lên người y.

Trà không phải vừa mới pha, chỉ nóng bảy phần, nhưng Lạc Băng Hà vẫn ngẩn cả người.

Minh Phàm lật đật đuổi theo Thẩm Cửu đang chắp tay đi khỏi trúc xá, quay đầu lại quát lớn: “Quỳ tử tế! Sư tôn không cho ngươi đứng lên, nếu ngươi dám đứng lên, cẩn thận treo ngươi lên đánh!”

… Thẩm Thanh Thu lần đầu tiên phát hiện, Minh Phàm đứa nhỏ này, ở phương diện này vật hi sinh tìm đường chết thật là có thiên phú, đầy đủ tư cách!

Lạc Băng Hà vừa mới bái sư nhập môn, đang tràn đầy vui mừng, tràn đầy cảm kích, đột nhiên chẳng biết tại sao bị tạt cho một gáo nước lạnh, cả trái tim đều nguội lạnh theo.

Y ngơ ngác quỳ gối tại chỗ, ánh mắt chẳng hề chớp động.

Trong lặng lẽ im lìm, hai dòng nước mắt lăn khỏi hốc mắt.

Đây là lần đầu tiên Lạc Băng Hà khóc từ sau khi mẹ nuôi chết, cũng là lần khóc cuối cùng ở Thương Khung Sơn phái.

Từ đó về sau, bất luận y ủy khuất ra sao, bất luận hàng nguyên bản để phát tiết cảm xúc méo mó mà ngược đãi y thế nào, Lạc Băng Hà cũng không còn khóc nữa.

Thẩm Thanh Thu ngồi xổm ở trước mặt y, nhưng tay áo giơ lên đều xuyên thấu qua, chạm không chạm được, ôm cũng không ôm được, ngay cả muốn lau nước mắt cho y cũng không làm được, khó chịu đến muốn chết đi, lòng đau như cắt.

Biết rõ Lạc Băng Hà nghe không được, hắn vẫn nói: “Đừng khóc ha.”

Lạc Băng Hà nhìn chằm chằm đầu gối của mình, nắm tay chậm chậm siết chặt trên đùi, nước mắt càng rơi càng mạnh, tí tách nhỏ xuống vạt áo.

Thẩm Thanh Thu cố sức chà má y trong vô vọng, nịnh nói: “Sư tôn không bao giờ đánh ngươi nữa. Đừng khóc.”

Lạc Băng Hà giơ tay lên, dụi dụi hai mắt, thu dọn chén trà trên mặt đất, đặt sang một bên nắm nắm ngọc bội trên ngực, quỳ tử tế.

Thẩm Thanh Thu biết tâm lý của y giờ phút này.

Nhất định là bản thân có chỗ nào không đúng, chọc giận phong chủ, nên mới cho y giáo huấn. Quỳ sư phụ cũng là việc nên làm.

Nhìn thấy hành động này, Thẩm Thanh Thu không nhịn được nhìn trực diện y, vươn tay, ôm thật chặt toàn bộ thân thể nho nhỏ của Lạc Băng Hà vào trong lồng ngực hư không.

Lại một lần nữa mở mắt, màn giường tuyết trắng và tua rua bốn góc chiếm cứ toàn bộ tầm mắt.

Đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng khác đi, Thẩm Thanh Thu còn chưa kịp phản ứng, vẫn không nhúc nhích.

Tiếng của Nhạc Thanh Nguyên từ bên cạnh truyền đến: “Tỉnh rồi?”

Thẩm Thanh Thu cứng nhắc chớp mắt vài cái, cổ họng hơi khô, miễn cưỡng lên tiếng nói: “Sư huynh.”

Nhạc Thanh Nguyên ngồi ở bên giường, nhìn hắn một hồi, nói: “Đệ luôn gọi tên Lạc Băng Hà.”

Thẩm Thanh Thu: “… Ờ.”

Nhạc Thanh Nguyên: “Vừa khóc vừa gọi.”

Thẩm Thanh Thu lau mặt một cái, thế mới phát hiện, ngoại trừ mồ hôi lạnh, thật sự cả mặt nước mắt tèm nhem.

*** cái thứ nước mắt này, quả nhiên thu hút sự chú ý.

“…” Hắn chột dạ nói: “Sư huynh hãy nghe ta giải thích…”

Giải thích cái quần què!

Có thể giải thích cái gì?

Lý do gì mới có thể đủ sức khiến việc “Thẩm phong chủ trong mộng vừa khóc vừa gọi tên đồ đệ mình” nghe sao đáng tin chút?!

Thấy hắn nói không nên lời, Nhạc Thanh Nguyên thở dài, nói: “Quên đi. Tỉnh rồi thì tốt, không cần giải thích.”

Thẩm Thanh Thu ngượng ngùng ngồi dậy. Bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc.

Nói mới nhớ, lần đầu tiên tỉnh lại ở thế giới này, cũng là Nhạc Thanh Nguyên canh giữ bên giường hắn.

Nhạc Thanh Nguyên quan sát sắc mặt hắn, nói: “Đệ ngủ năm ngày. Còn muốn ngủ tiếp hay không?”

Ngủ năm ngày!

Thẩm Thanh Thu suýt nữa ngất tại chỗ.

Sao không ngủ thẳng đến khi đám Thiên Lang Quân đánh tới luôn đê!

Như con heo, còn tỉnh làm méo gì!

Hệ thống: 【 hạng mục lấp hố “Thẩm Cửu”, tiến độ hoàn thành 70%】

Mới hoàn thành 70%!

Đợi đã, trừ đi 10% ký ức không trọn vẹn làm cho tư liệu không được đầy đủ, còn 20% đâu? Đi chỗ nào rồi!

Không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, Thẩm Thanh Thu túm lấy Nhạc Thanh Nguyên nói: “Sư huynh, tuyết rơi ngày đầu tiên, ở Lạc Xuyên!”

Phát hiện mình quá mức kích động, nói năng lộn xộn, hắn lấy lại bình tĩnh, thay đổi thành vẻ mặt ung dung nghiêm túc, nói: “Ý của ta là, Thiên Lang Quân rất có thể ở thời điểm đó nơi chốn đó, dùng Tâm Ma Kiếm mở ra cửa vào hai giới, bắt đầu sáp nhập.”

Nhạc Thanh Nguyên: “Làm sao đệ biết?”

Thẩm Thanh Thu lại đứng hình.

Hắn có thể nói, bởi vì nguyên tác đã viết, thời gian đó địa điểm đó là thích hợp nhất không!

Thẩm Thanh Thu: “… Ta ở trong tay Thiên Lang Quân một thời gian ngắn.”

Nhạc Thanh Nguyên: “Cho nên gã liền trực tiếp nói cho đệ biết?”

Sự việc xảy ra đột nhiên, Thẩm Thanh Thu nhất thời không tìm được lý do, chỉ có thể kiên trì nói: “Sư huynh nhất định phải tin ta.”

Nhạc Thanh Nguyên nhìn hắn một lúc lâu, nhắm mắt một hồi, đứng dậy, hòa nhã nói: “Đệ nghỉ ngơi trước đi. Chuyện này giao cho các đồng môn khác là được.”

Nghỉ ngơi. Là chỉ việc ngủ sao?

Ngủ năm ngày rồi còn gì!

Kim đan còn phải ngủ nhiều ngày như vậy, nếu là quyển tiểu thuyết khác nhất định sẽ bị cười đến rớt hàm!

Nhạc Thanh Nguyên chân trước mới vừa đi, Thẩm Thanh Thu chân sau liền lăn xuống giường, tìm áo ngoài khắp nơi.

Đang loay hoay xung quanh, thình lình một người tới gần phía sau, một tay che mắt hắn.

Thẩm Thanh Thu theo bản năng dùng khuỷu tay húc, quát: “Ai!”

Lá gan lớn như vậy, lại thích chơi trò nhàm chán này với hắn, còn có thể là ai?

Khuỷu tay hắn bị chộp lấy vững vàng, một thanh âm quen thuộc nói bên tai hắn: “Chi bằng sư tôn đoán đi?”

Đã mở miệng nói chuyện lại gọi sư tôn, còn đoán cái méo gì!

Thẩm Thanh Thu đảo mắt trắng, người sau lưng bỗng nhiên ôm thắt lưng của hắn, lăn lên trên giường trúc.

Sức nặng của hai người khiến cành trúc rung động. Vật che trước mắt rời đi, quả nhiên là Lạc Băng Hà.

Tay hắn đổi thành bịt miệng Thẩm Thanh Thu, nói: “Đừng chớp mắt. Lông mi sư tôn dài quá, quệt vào làm ta ngứa tay, trong lòng cũng ngứa.”

Ngươi mới lông mi dài, lông mi dài nhất chính là ngươi!

Thẩm Thanh Thu liên tiếp chớp mắt mấy chục lần biểu thị tức giận. Lạc Băng Hà cười cười, chụt một cái, hôn lên mí mắt hắn.

Y nói: “Tuyệt đối đừng kêu lên. Ngộ nhỡ ở Thanh Tĩnh Phong bị phát hiện, danh dự nhiều năm của sư tôn thật sự sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.”

Ha ha.

Còn có danh dự cái của khỉ, đã sớm bị hủy chẳng sót là bao.

Lạc Băng Hà nương theo đôi mắt của Thẩm Thanh Thu, một đường hôn xuống, nói: “Ta nói sẽ tới đón ngươi. Nhiều ngày không gặp như vậy, sư tôn có nhớ ta không?”

Dựa theo đáp án tiêu chuẩn của Thẩm Thanh Thu, đáng lẽ là một đầu gối thụi vào bụng y trước tiên, đá nghịch đồ này xuống sạp, sau đó tao nhã chỉnh lý dung nhan, cuối cùng đáp một câu cao quý lãnh diễm “Không nhớ”.

Cũng không biết tại sao, nghĩ đến dáng vẻ Lạc Băng Hà vừa rồi trong trí nhớ quỳ gối lẻ loi trong trúc xá, yên lặng thu dọn chén trà trên mặt đất, hắn không sao nhấc chân nổi.

Ngay cả hô hấp của Thẩm Thanh Thu cũng giống như nằm trong lòng bàn tay Lạc Băng Hà, trở nên run rẩy.

Hắn nhắm hai mắt lại, gật gật đầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.