Chương này tìm raw vất vả lắm đó, các bản raw thông thường đều không có đâu, Sút đã phải tìm rất lâu mới ra (Coi như độc quyền đi ahihi)
Thiên Lang Quân và Tô Tịch Nhan lần đầu gặp nhau như thế nào, Trúc Chi Lang cũng không thấy tận mắt, bởi vì lúc ấy y nghe theo yêu cầu của Thiên Lang Quân, xếp hàng đi mua tác phẩm mới của một thư nhân trứ danh.
Y nguyên bản cũng không hiếu kỳ. Nhưng từ đó về sau, một thời gian dài Thiên Lang Quân đều là trạng thái thế này:
Trong dáng vẻ một công cụ di chuyển hình xà, Thiên Lang Quân ngồi trên đầu y nói.
“Trong những bản hí ta xem, cô nương nhân giới đều là nhu tình như nước, săn sóc động lòng người, còn tưởng toàn bộ cô nương đều là như vậy. Thì ra ta bị lừa. Trúc Chi Lang à, thứ như hí kịch không thể xem nhiều.”
Tiếp theo, hoàn toàn đã quên chính mình từng nói “kịch không thể xem nhiều”, quân thượng khi đang xem ngon lành sẽ nói.
“Ta nhìn qua giống không nhấc nổi tay lắm à? Giống bộ dạng ngay cả lộ phí về nhà cũng không có à?”
Khi Trúc Chi Lang giặt y phục của gã, Thiên Lang Quân dáng vẻ tao nhã ngồi chồm hỗm ở bên cạnh, còn nói.
“Trúc Chi Lang, mặt của ta như thế nào? Không anh tuấn sao? Nói chung, người nhìn thấy dáng vẻ như của ta, chẳng lẽ không nên lập tức hóa thân thành thiếu nữ lòng nảy mầm xuân sao?”
Trúc Chi Lang giũ phẳng y phục đã vò sạch nước, dùng gậy trúc phơi lên, vừa cung kính phụ họa, vừa yên lặng nghĩ, trước kia mấy vở kịch nhí nhố y từng cùng quân thượng xem qua không ít. Người khác thế nào y không biết, có điều dáng vẻ này của quân thượng, thực sự khá giống thiếu nữ tuổi đời hai tám đang hoài xuân.
Cho nên y không hiếu kỳ cũng không được.
Trong tưởng tượng của Trúc Chi Lang, một cô nương một mình ra vào thành hoang có yêu ma làm loạn, khi chém tà quỷ liền kêu Thiên Lang Quân muốn đánh đàn xướng khúc thì đi xa chút mà hát cho đỡ vướng víu, chém xong rồi ném cho Thiên Lang Quân ba đĩnh bạc làm lộ phí về nhà, nếu không vạm vỡ cao lớn thô kệch, ít nhất cũng phải cốt cách kỳ quặc mắt lộ hung quang.
Mà đến khi thật sự gặp được đầu sỏ khiến Thiên Lang Quân suy ngẫm sự đời, tra tấn Trúc Chi Lang rất nhiều ngày, Trúc Chi Lang lại phát hiện, đối phương khác hẳn với những gì y tưởng tượng.
Thiên Lang Quân thích đi dạo nhân giới. Đi dạo nhân giới cần tiêu tiền. Mà gã chưa bao giờ nhớ mang tiền. Đành để Trúc Chi Lang giúp gã nhớ. Nhưng mà gã tiêu tiền không có khái niệm không biết giữ chừng mực, hào tình vừa lên liền vung tiền như rác, Trúc Chi Lang cản cũng không được, tiền ra như nước kiểu đó, dù mỗi ngày đều vác rừng vàng biển bạc trên lưng cũng khó ứng phó nổi, chung quy cũng có lúc rỗng túi.
Đang lúc hai vị khách tha hương ngượng ngùng đầu phố, một cô gái cao gầy áo đen đeo kiếm lững thững đi qua.
Thiên Lang Quân nói: “Đứng lại.”
Khi đi lướt vai qua, cô gái kia hơi hơi nhướn mày, khóe miệng có ý cười chế nhạo, quả thực đứng lại.
Thiên Lang Quân nói: “Trên đường đi gặp bất bình, chẳng lẽ không nên rút đao tương trợ?”
Đối phương nói: “Rút đao thì có thể cân nhắc, giúp tiền tại hạ cự tuyệt. Lần trước ba lượng bạc cho ngươi mượn về nhà còn chưa trả lại cho ta.”
Thiên Lang Quân nói: “Có sao? Ba lượng bạc mà thôi. Được rồi, chỉ cần cô cho ta mượn thêm ba lượng, cô có thể mua ta ba ngày.”
Quả quyết cự tuyệt: “Các hạ nhìn là biết vai không thể khuân vác, tay chân không lao động nặng được. Mua ngươi có tác dụng gì?”
Trúc Chi Lang nhìn hồi lâu, ngay thẳng nói: “Quân thượng, vị này… chỉ sợ là chê đắt.”
Thiên Lang Quân bị người coi thường. Việc này chẳng là gì, có đôi khi thị nữ và thủ vệ hầu hạ gã cũng thường lén coi thường gã, nhất là khi gã hắng giọng ngâm thơ. Nhưng mà không bị coi thường đến mức ép giá ba lượng.
Thiên Lang Quân nói: “Cái khác không đề cập tới. Chẳng lẽ mặt của ta còn không trị giá được ba lượng bạc??”
Đối phương cứng họng, nghiêm túc nhìn mặt của gã một hồi, cười nói: “Ừ, quả nhiên đủ.”
Vung tay đưa ra một đĩnh vàng trọng lượng nặng.
Từ đó, chi tiêu của Thiên Lang Quân ở nhân giới tăng như vũ bão, càng ngày càng tiêu dao tự tại đến mức vô cùng thê thảm. Gã tìm được một tòa núi chống lưng có nhiều vàng, chỉ cần Trúc Chi Lang mở ra bọc tiền rỗng tuếch và lộ ra vẻ mặt xẩu hổ, gã liền không chút nghĩ ngợi vui vẻ đi gõ cửa tòa núi kia.
Trúc Chi Lang luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, giống như có gì đó sai sai.
Vì sao Tô Tịch Nhan giống như công tử nhà giàu thân phận hiển hách vung tiền như rác trong vở kịch.
Vì sao Thiên Lang Quân giống như đại tiểu thư nuông chiều từ bé không rành thế sự bỏ nhà đi trốn.
Còn cả vì sao bản thân y giống như nha hoàn hồi môn từ bé làm người hầu phục vụ bên cạnh tiểu thư.
Trúc Chi Lang có thử nhắc nhở quân thượng nhìn thẳng vào vị trí đảo lộn này, vớt lại một chút tôn nghiêm Ma tộc chí tôn của bản thân, Thiên Lang Quân lại cảm thấy thích thú với quan hệ bao dưỡng và được bao dưỡng này. Nhiệt tình mù quáng đối với cả nhân loại của gã khi xưa, đều đặt lên hết một người.
Tô Tịch Nhan quả nhiên là một người lãnh khốc vô tình lại tuyệt diệu không thể tả.
Khi gặp mặt, sẽ dẫn họ đi tìm các trò vui quý hiếm, đến những nơi thú vị. Bản sao sách cấm Trúc Chi Lang tìm kiểu gì cũng không ra, linh chi kỳ lạ sinh trưởng ở một cái hang bí mật, hồ sương trong vắt như thạch anh, yên hoa nữ tử tiếng vang không xa, nhưng lại đàn ra một khúc cầm tuyệt diệu; khi không gặp, mười ngày nửa tháng không thấy tung tích, kiểu gì cũng gặp không được.
Bất động thanh sắc, không thấy si mê, không nói tương tư. Đều có tính toán, thờ ơ lạnh nhạt.
Bởi vì một nửa huyết thống xà tộc, Trúc Chi Lang có một loại trực giác của động vật thiên nhiên, ẩn ẩn cảm thấy lại gần người này là một việc cực kỳ nguy hiểm.
Không giống nữ tử Ma tộc xinh đẹp kiểu rập khuôn, mà là nghiêm trang, nhìn không chớp mắt, nhìn qua nhã nhặn có lễ. Nhưng cũng đích xác chỉ là “Nhìn qua nhã nhặn” mà thôi. Trúc Chi Lang không dám nói thật sự chém giết thì có thể chiếm được lợi thế trước nàng.
Bên dưới nhã nhặn là kiêu căng và lạnh lùng, trong dã tâm còn cất giấu tâm cơ. Là người thứ hai cầm quyền trong Huyễn Hoa Cung, địa vị cao quý hiệu lệnh ngàn người. Mà tu chân giới lấy tứ đại phái trong đó có Huyễn Hoa Cung làm đầu, lại là đối thủ một mất một còn của Ma tộc. Đối với họ mà nói, Tô Tịch Nhan thật sự là một nhân vật nguy hiểm.
Trúc Chi Lang kể hết tin tình báo thăm dò được cho Thiên Lang Quân, Thiên Lang Quân lại toàn bộ không quan tâm.
Một khi gã si mê thứ gì đó, sẽ chẳng màng sống chết, được ăn cả ngã về không. Vốn không phải là không biết chi tiết, mà là chưa bao giờ nghi ngờ.
Cái giá phải trả của “không nghi ngờ”, chính là bị trấn áp dưới chân núi Bạch Lộ suốt mười mấy năm không có thiên lý, không được xoay người.
“Ta muốn giết người.”
Đó là câu nhiều nhất mà Thiên Lang Quân lặp lại suốt mười mấy năm. Mà trước đây Thiên Lang Quân thích nhất chính là người, trước nay gã không giết người.
Không có ma lực cường đại phát ra chống đỡ hình dạng người của y, Trúc Chi Lang lại trở về thân hình nửa xà. Mỗi lần nhìn thấy y trên mặt đất gian nan bò đến bò đi, Thiên Lang Quân sẽ ném cho y một tiếng “Cút”.
“Ngươi bò quá khó nhìn.” Gã nói.
Trúc Chi Lang liền yên lặng trườn ra ngoài, tìm một chỗ ánh nắng ánh trăng chiếu không đến ở bên ngoài, tiếp tục luyện tập công cuộc bò nhiều năm.
Tính khí của quân thượng trở nên xấu đến mức khó mà tưởng tượng, Trúc Chi Lang lại không hề có nửa điểm phẫn nộ hay ủy khuất.
“Cút” của Thiên Lang Quân, ý là kêu y trở về ma giới, trở về Nam Cương, trở về nhà cũ của y, cút đến chỗ nào cũng được, chỉ cần không ở trước mặt Thiên Lang Quân là được.
Thiên Lang Quân không thể dễ dàng tha thứ có người bên cạnh nhìn thấy gã chật vật như vậy, muốn sống không được muốn chết không xong. Gã vừa sinh ra đã là thế tử tôn quý nhất ma tộc, chưa bao giờ nếm qua đau khổ, vĩnh viễn ung dung tao nhã, cự tuyệt tất cả sự vật thấp kém có thể phá hư hình tượng, còn có tính sạch sẽ rất nhỏ. Gã không thích thứ gì khó coi, nhưng thực tế gã hiện tại, khó coi hơn bất kỳ ai.
Vết máu ố đầy người bị khóa bởi bảy mươi hai xích sắt, bốn mươi chín phù chú, chỉ có thể mỗi ngày trơ mắt nhìn thân thể của nhìn mình từ từ hư thối, thần trí lại cứ thanh tỉnh cực độ, ngay cả muốn ngất cũng không làm được. Đám người tu chân giới kia không giết gã, lại nghĩ trăm phương ngàn kế tra tấn gã. Chỉ sợ hình thái nửa xà xấu xí của Trúc Chi Lang, còn đẹp hơn cả trạng thái hiện tại của Thiên Lang Quân.
Trúc Chi Lang sau khi thoái hóa không thể nói chuyện, Thiên Lang Quân liền bắt đầu tự nói một mình. Mỗi ngày gần như một nửa thời gian gã đều lặp lại những lời thoại và đoạn xướng trong kịch. Có khi Thiên Lang Quân đang hát, lại im bặt giống như bị cắt yết hầu vậy. Trúc Chi Lang liền biết, đây nhất định là một vở kịch nào đó Tô Tịch Nhan từng dẫn họ đi xem.
Nhưng mà tạm dừng một lúc, Thiên Lang Quân sẽ lại đột nhiên cất tiếng, dùng thanh âm rất cao để tiếp tục. Làn điệu triền miên trong sơn cốc không người cùng cổ họng khàn khàn, được kéo ra cực dài. Dài mà thê lương.
Trúc Chi Lang không thể nói chuyện, không thể kêu gã “Đừng hát nữa”, không thể nhấc tay, không thể bịt lỗ tai, khiến mình không nghe thấy âm thanh, do đó càng hiểu thế nào gọi là “Lực bất tòng tâm”.
Nếu đã thương tâm, nếu đã thống khổ, tại sao phải miễn cưỡng chính mình.
Những gì y làm được, chỉ có kiên trì ngày qua ngày, từng chút từng chút ngậm lá cây đến hồ sương, tẩy rửa miệng vết thương vĩnh viễn không tốt lên trên người Thiên Lang Quân.
Trong mười mấy năm, họ chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của Lạc Băng Hà. Tô Tịch Nhan không hề thành công cầm quyền đăng vị như dự đoán, mà là mai danh ẩn tích không thấy dấu vết. Cho dù là một thời gian dài sau khi thấy lại ánh mặt trời, họ vẫn không hay biết.
Bởi vậy khi Trúc Chi Lang ở Nam Cương lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt kia, kinh ngạc đến mức ngay cả chính sự đã giao cho y cũng quên, giao đấu một phen, trực tiếp trở về bẩm báo Thiên Lang Quân.
Vì thế có trận chiến ở Thánh lăng.
Sau khi y nhả Thẩm Thanh Thu từ trong miệng ra, an bài thật tốt, Thiên Lang Quân nhìn chằm chằm Trúc Chi Lang đang chuyên tâm quạt nóng than đá, nói: “Ngươi xem đến tột cùng là y giống ta hay giống nàng?”
“Y” và “nàng” này, Trúc Chi Lang hiểu được là ai. Y nói: “Quân thượng không phải đã nói rồi sao. Giống mẫu thân y.”
Thiên Lang Quân lắc lắc đầu, cười nói: “Cái sự làm ra vẻ lãnh khốc kia…”
Kỳ thật họ cũng đều biết, sự quyến luyến và ỷ lại người ta, còn cả sự cố chấp tiến lên, chết không quay đầu của Lạc Băng Hà, càng giống Thiên Lang Quân.
Thiên Lang Quân một tay chống má, nhìn Thẩm Thanh Thu đang nhắm mắt, thở dài: “Nhưng y may mắn hơn ta.”
Lạc Băng Hà chết không buông tay chính là người như Thẩm Thanh Thu, quả thật may mắn. Ít nhất Thẩm Thanh Thu nhất định sẽ không triệu tập toàn bộ tu chân giới, trấn áp Lạc Băng Hà dưới Thương Khung Sơn.
Hơn nữa, ở trên đời này, không dùng ánh mắt ghét bỏ để nhìn dáng vẻ ghê tởm của Trúc Chi Lang, chỉ có hai người. Một là Thiên Lang Quân, người còn lại chính là Thẩm Thanh Thu.
Thiên Lang Quân nói: “Như thế nào? Ngươi có muốn đoạt lấy phần may mắn này không?”
Trừng mắt một hồi lâu mới hiểu được ý của Thiên Lang Quân, Trúc Chi Lang đỏ ửng mặt: “Quân thượng!”
Thiên Lang Quân nói: “Giành đi giành đi. Đều là Ma tộc, còn chú ý cái này? Huống chi anh em họ mà thôi sợ cái gì, lĩnh chủ bộ tộc Mạc Bắc đời trước còn đường hoàng đoạt chính thê của đệ đệ ruột đấy.”
Trúc Chi Lang nói: “Ta không có loại ý niệm này!”
Thiên Lang Quân ngạc nhiên nói: “Vậy tại sao ngươi đỏ mặt?”
Trúc Chi Lang ẩn nhẫn nói: “Quân thượng… Nếu bớt kêu ta sưu tầm những sách kia, hoặc đừng có kêu ta xem cùng, hoặc là đừng đọc thành tiếng bắt ta lúc nào cũng phải nhớ, thuộc hạ nhất định sẽ không đỏ mặt.”
Làm hại bên tai y lúc nào cũng quanh quẩn những thứ kỳ lạ, không thể lương tâm không thẹn mà nhìn thẳng Thẩm tiên sư.
Y hiểu được tại sao Thiên Lang Quân luôn thích chế nhạo y như vậy. Trêu chọc sau lưng, còn có thăm dò cùng giật giây.
Từ ngày trong núi Bạch Lộ thấy lại được ánh mặt trời, Thiên Lang Quân đã không có ý định sử dụng thân thể này lâu dài, cũng không có tính toán cân nhắc cho sau này.
Nhưng mà khi thấy được Thẩm Thanh Thu, Thiên Lang Quân lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Gã nghĩ: “Cháu trai ngốc cuối cùng cũng có chốn tiếp nhận rồi.”
Đầu óc ngốc như Trúc Chi Lang, chỉ có thể đi theo người khác, không biết suy nghĩ cho bản thân. Nếu có thể đổi người đi theo, sau khi Thiên Lang Quân chết, cũng không đến mức lang thang trên đời. Gã cảm thấy Thẩm Thanh Thu là một đối tượng không tồi để theo đuổi. Bất luận là theo đuổi với ý nghĩa nào.
Tại cảm giác an tâm kỳ lạ này, Thiên Lang Quân càng không kiêng nể gì để ma khí ăn mòn, thân thể hư hỏng và suy yếu ngày một nhanh, trên người thường xuyên rụng một tay rớt một ngón gì đó. Vì tìm cách tu bổ, Trúc Chi Lang sứt đầu mẻ trán.
Lần này y thử dùng kim khâu may vá tứ chi. Thiên Lang Quân mặc y cầm cánh tay châm tới châm lui, nói: “Trực giác của ngươi luôn rất chuẩn.”
Trúc Chi Lang thừa nhận. Thiên Lang Quân nói: “Ngươi xem ta cùng Lạc Băng Hà, thắng thua sẽ như thế nào?”
Trầm mặc một lúc lâu sau, gã từ từ nói: “Ngươi không nói lời nào, ta cũng biết. Ta nhất định sẽ thua.”
Trúc Chi Lang cắn đứt đầu chỉ, buộc thắt nút.
Thiên Lang Quân nửa thật nửa giả nói: “Không bằng ngươi sau này liền theo Thẩm phong chủ đi. Hắn có thể che chở Lạc Băng Hà, che chở thêm ngươi cũng không nhiều.”
Trúc Chi Lang nói: “Ngủ đi quân thượng.”
Thiên Lang Quân vẫn nói lung tung: “Đêm nay có phải ngươi muốn đến lều của Thẩm phong chủ nhổ Tơ tình cho hắn không? Ngươi có nghe hôm nay ta hỏi hắn từng song tu với Lạc Băng Hà chưa, dáng vẻ đó của hắn, nhìn một cái là biết chưa có. Tiên hạ thủ vi cường, ngươi hiểu ý ta không?”
Trúc Chi Lang làm như không nghe thấy, xoay người lại cởi giày của gã. Tay không chạm tới, vì Thiên Lang Quân gập chân, giày giẫm trên da thú, nghiêm túc hỏi y: “Ta phải làm như thế nào, mới có thể đả kích lòng tự trọng của ngươi, khiến ngươi nản lòng thoái chí với ta, ảm đạm rời đi?”
Trúc Chi Lang nói: “Kịch với sách xem nhiều quá rồi, kiều đoạn này chẳng mới mẻ gì. Lòng tự trọng của thuộc hạ vĩnh viễn không thể bị ngài đả kích. Cho nên ngủ đi quân thượng.”
Thiên Lang Quân nói: “Ta không muốn ngủ sớm như vậy. Ngươi mau đi tới lều của Thẩm phong chủ, ta sẽ tới thăm các ngươi sau.”
Trúc Chi Lang bất đắc dĩ nói: “Quân thượng, ngài thực tùy hứng.” Càn quấy, nghĩ gì kỳ quặc, toàn ra chủ ý bậy bạ.
Thiên Lang Quân nói: “Thì bao nhiêu năm như vậy ta vẫn tùy hứng như thế mà? Thế nào, có muốn cân nhắc rời xa ta không?”
Quân thượng hôm nay giống như uống rượu say vậy, bản lĩnh khiến người ta dở khóc dở cười cũng nhân lên mười lần. Trúc Chi Lang lắc đầu, vươn tay mò năm sáu lần, rốt cuộc túm được giày của gã, gắng sức cởi ra, lặp lại nói: “Ngủ đi, quân thượng.”
Thiên Lang Quân bị y ấn xuống sạp, đắp lên cái chăn, bình luận: “Ngươi càng ngày càng giống bà mẹ già.”
Gã thở dài một hơi: “Ngươi cho là cậu đây toàn trêu ngươi sao? Vừa không khuyên ta thu tay lại, vừa không tìm đường lui cho mình. Trúc Chi Lang, ngươi như vậy, sau này nên làm cái gì bây giờ.”
“Quả nhiên vẫn là không thể nào chán ghét con người.” Thiên Lang Quân đã nói với Thẩm Thanh Thu như vậy.
Nghe câu này, trong lòng của Trúc Chi Lang kỳ thật có chút vui mừng thay gã.
Quân thượng rốt cuộc thừa nhận gã chưa bao giờ thay đổi cách nghĩ chân thực, rốt cuộc không cần miễn cưỡng chính mình nữa.
Trong cảnh đá rơi bụi bay, Thiên Lang Quân lẩm bẩm nói: “Hầy, Trúc Chi Lang, dáng vẻ này của ngươi, thật sự không đẹp chỗ nào hết.”
Cái này thì khỏi phải tranh luận. Nó nghĩ, nó còn có một chút khí lực, đủ chống đỡ trong chốc lát, sẽ không để cho quân thượng với nó chết cùng nhau. Không cần lo lắng chết cùng nó sẽ mất mỹ quan.
Mai Cốt Lĩnh nổ vang trời hóa thành tro bụi, một cự xà hướng về trung tâm Lạc Xuyên đang phát ra ánh sáng bạc.
Kỳ thật Thẩm Thanh Thu không nghe hết lời nói của Thiên Lang Quân, phía sau còn một câu thấp giọng, chỉ có Trúc Chi Lang nghe được.
Gã nói: “Nhưng mà, thích một người, tại sao khó như vậy.”
Ngay lúc đó Trúc Chi Lang chẳng mỉm cười nổi, cũng không nói được. Chỉ là băn khoăn, thè lưỡi, thè đến mức Thiên Lang Quân đầy mặt nước miếng xà.
Nó nghĩ, thật sự là rất khó. Nhưng mà, có khó đến mấy cũng không khó bằng, phải khiến một con tim ngừng việc thích ấy lại.
~