– Shit, cái gì ‘Học trò loại ưu’, ta xem chỉ là cái rắm. Chỉ với thân thể đó, đoán là một quyền đã đánh bay hắn. Lâm Giai tiểu bảo bối, buổi tối chúng ta đi khách sạn làm tình thế nào?
Cái tay heo của Bảo Uy đặt ở trên mông Lâm Giai rồi mò váo váy của Lâm Giai.
– Đừng, đây chính là tiệm của cha em, nếu bị cha thấy được, không đánh chết anh không được.
Lâm Giai đẩy tay Bảo Uy, động tác thật sự nhẹ nhàng lại cười khanh khách.
Nhiếp Ngôn liếc liếc mắt qua quầy bar, khinh thường cười lạnh một tiếng, đồ lẳng lơ. Vì thế tự mình kiểm tra sức kéo, lực nắm tay và ngồi xổm.
Nhiếp Ngôn hai tay đặt ở trên thanh tay cầm dụng cụ, hét to một tiếng, dụng cụ dưới động tác kéo của lực tay Nhiếp Ngôn bị vặn vẹo dữ dội, số ghi sức kéo trên mặt đồng hồ, một dòng chữ nhanh chóng hiện lên, sáu mươi kg, tám mươi kg, một trăm kg… Một trăm sáu mươi mốt kg… Một trăm sáu mươi hai kg.
Không được, Nhiếp Ngôn buông tay ra thở hào hển.
Con số này so với kiếp trước kém hơn nhiều, nhưng mà đối với thân thể trước mắt đã là không tệ.
Kế tiếp là kiểm tra lực lượng ngồi xổm, Nhiếp Ngôn đi đến trước dụng cụ kiểm tra ngồi xổm, bắt đầu ngồi xổm.
Tám mươi kg, chín mươi kg…. Con số trên mặt đồng hồ không ngừng tăng lên, lực lượng này đã vượt xa một ít vận động viên vật lộn cách đấu.
– Này, nhìn cái gì vậy?
Bảo Uy đẩy Lâm Giai bên cạnh, hỏi.
– Làm sao có thể?
Lâm Giai nhìn qua một cái phương hướng, lẩm bẩm nói một mình, trong lòng khiếp sợ không gì sánh nổi.
– Cái gì làm sao có thể?
Bảo Uy nhìn theo phương hướng ánh mắt Lâm Giai nhìn, trong lúc nhất thời ngẩn ngơ.
Thân thể Nhiếp Ngôn hơi có chút nhỏ gầy, ở bên cạnh dụng cụ chịu đựng lực lượng gấp mấy lần bản thân hắn, từng chút một ngồi xuống, sắp vượt qua một trăm sáu mươi kg, thật đáng sợ tên này là ai!
Mặc dù trên thi đấu quốc tế, lực lượng ngồi xổm vượt qua một ngàn kg, nhưng đều là đại lực sĩ vô địch, trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, người cách đấu bình thường, ngồi xổm chỉ có hai ba trăm kg, cũng đã rất không tệ, ở thành nhỏ như Trữ Giang, ngồi xổm vượt qua một trăm sáu mươi, nhiều nhất đếm trên đầu ngón tay thôi. Mà Nhiếp Ngôn, thân thể hơi gầy yếu kia làm sao đạt tới lực lượng khủng bố như thế!
Ngồi xổm một trăm sáu mươi kg, Nhiếp Ngôn đến bên cạnh máy kiểm tra lực nắm tay, vận động một lúc, thực hiện một động tác công kích tiêu chuẩn, giống như một con báo săn, nhào lên một quyền oanh kích ở trên máy kiểm tra lực nắm tay, máy kiểm tra lực nắm tay hiện lên một trăm ba mươi kg.
Lập kỷ lục!
Trữ Giang thật sự lá địa phương nhỏ, võ quán Lâm gia lại ít có cao thủ đến, mới một trăm ba mươi kg liền xuất hiện kỷ lục của võ quán, thật sự là buồn cười.
Trụ cột thân thể này không tệ, Nhiếp Ngôn nghĩ thế, hướng về phía máy kiểm tra năng lực phản ứng đi đến.
Lực lượng ngồi xổm, sức kéo, lực nắm tay vân vân, là trụ cột một người học tập cách đấu, cho dù là Nhiếp Ngôn không học qua kỹ xảo cách đấu gì, chỉ dựa vào lực lượng như thế, cũng có thể dễ dàng đánh vào trận chung kết cấp thành thị, trở thành vận động viên cách đấu của thành thị.
Kiểm tra phản ứng lập kỷ lục!
Lực đá chân lập kỷ lục!
Tốc độ xuất lập kỷ lục!
Lâm Giai ngạc nhiên mà nhìn Nhiếp Ngôn lập từng cái kỷ lục của võ quán, thế giới này thật quá điên khùng, đó thật sự là Nhiếp Ngôn sao? Ở trong ấn tượng của Lâm Giai, Nhiếp Ngôn vẫn là một thiếu niên ốm yếu gió thổi là bay, chưa từng nghĩ tố chất thân thể Nhiếp Ngôn lại mạnh đến mức như thế. Trong những dụng cụ đó, lưu lại kết quả kiểm tra của phụ thân Lâm Giai, nhưng mà những kỷ lục đó lại bị Nhiếp Ngôn phá lập kỷ lục mới, mấy hạng số liệu khác, cũng gần giống với phụ thân nàng, vậy chẳng phải là Nhiếp Ngôn còn mạnh hơn so với phụ thân nàng.
– Tiểu tử kia là ai? Thật đáng sợ.
Thanh âm Bảo Uy có hơi chút run rẩy nói, người này so với bọn bảo tiêu nhà hắn mạnh hơn nhiều lắm, may mắn hắn không đi tìm Nhiếp Ngôn kiếm phiền toái, nếu không lấy lực lượng của Nhiếp Ngôn, chỉ cần một cái đá chân là có thể làm gãy mấy cái xương sườn hắn.
Trong lòng Lâm Giai xuất hiện hương vị chua xót, Nhiếp Ngôn trước kia cho tới bây giờ không ở nàng trước mặt chưa từng biểu hiện như thế, nếu là nàng biết Nhiếp Ngôn có vũ lực cường hãn như thế, chỉ sợ sớm đã xxx. Theo Lâm Giai, nữ nhân muốn chinh phục nam nhân thì nam nhân càng mạnh càng có thể cho mình cảm giác an toàn. Nếu sớm biết Nhiếp Ngôn mạnh mẽ như vậy, cho dù Nhiếp Ngôn là tên quỷ nghèo thì thế nào, lấy thực lực của Nhiếp Ngôn tốt nghiệp cao trung ghi danh hệ cách đấu của Đệ nhất quân giáo, khẳng định có thể thoải mái vượt qua, vào Đệ nhất quân giáo chẳng khác nào có được tiền đồ sáng lạn. Lúc này nàng mới cảm thấy, trước kia nàng quả thực là mắt bị mù, nhìn nhầm bảo ngọc thành gạch ngói vụn.
– Phản ứng còn chưa đủ nhanh.
Nhiếp Ngôn thầm nghĩ, trong ở trong cách đấu tốc độ phản ứng ảnh hưởng trực tiếp đến kết quả cách đấu, hơn nữa ở trong du hí tốc độ phản ứng và tốc độ tư duy của ngoạn gia cũng cực kỳ quan trọng.
Trên sàn thi đầu thể thao của võ quán vốn có hai người đang ở vật lộn chiến đấu kịch liệt, chung quanh có một đám người vây xem, nhưng mà ánh mắt bọn họ đều bị thu hút bởi Nhiếp Ngôn.
Tên đáng sợ này là ai? Mọi người không tự chủ được mà thầm nghĩ.
Trong võ quán im lặng đến đáng sợ, Nhiếp Ngôn ngẩng đầu, phát hiện tất cả mọi người đang nhìn hắn, nhìn thoáng qua sàn thi đấu thể thao, trên sàn thi đấu thể thao là hai người to con khoảng 1m8, toàn thân bắp thịt cường tráng vừa thấy là biết đã từng rèn luyện.
Trong lòng Nhiếp Ngôn lập tức có chút ngứa nghề, nhìn về phía hai người to con kia, thuận miệng nói:
– Nè, hai người bên trên, có hứng thú đánh giải trí hay không?-
– Không, không cần.
Nam mặc quần thể thao màu xanh cao có chân hơi mềm mại, rất nhanh mỉm cười cự tuyệt nói.
– Ta cũng không.
Người nam mặc quần thể thao màu đỏ cũng nhanh chóng cự tuyệt nói, đừng nói giỡn lực nắm tay một trăm ba mươi kg, chân đá hai trăm sáu mươi kg, tên gia hỏa như vậy mặc dù đến trên sàn cách đấu thành thị, cũng sẽ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, một quyền đánh xuống, còn không làm cho bọn họ trọng thương ba tháng đứng dậy không được sao?
Nhiếp Ngôn có hơi chút thất vọng, xem ra không có cơ hội thể nghiệm một chút hứng thú cách đấu, nhìn qua thời gian đã sắp hai giờ, đi đến phía quầy bar.
Đứng ở phụ cận quầy bar Bảo Uy nhìn thấy Nhiếp Ngôn đến đây, cười nịnh nọt thối lui qua bên cạnh.
Lâm Giai sửa lại tóc, lộ ra vẻ tươi cười tự cho là quyến rũ, nhưng mà bây giờ Nhiếp Ngôn thấy, vẻ tươi cười này lại ghê tởm.
– Tính tiền.
Nhiếp Ngôn để thẻ ở trên quầy bar, nói.
– Nhiếp ca, phí hai giờ ta mời, ngoài ra đây là tiền thưởng lập kỷ lục của võ quán, tổng cộng hai vạn sáu ngàn.
Lâm Giai lấy ra tấm thẻ, đưa cho Nhiếp Ngôn nói.
Bình thường võ quán đều thiết lập tiền thưởng, nếu có người tiến vào lập kỷ lục võ quán mới, liền có thể nhận được một ít tiền thưởng, đây là hình thức thương gia hoạt động, các loại mấy kiểm tra lực đấm đều là nối mạng cả nước, kỷ lục một khi hình thành thì số kiểm tra càng cao càng có thể tăng lên ảnh hưởng của võ quán, vì hấp dẫn cao thủ tiến đến, bọn họ liền áp dụng phương pháp như vậy.
Hai vạn sáu ngàn, chỉ là một ngày lợi nhuận của một võ quán lớn thôi.
– Cảm tạ.-
Cho dù chán ghét Lâm Giai người này, nhưng không có ai sẽ bỏ qua tiền, thu số tiền đó hắn có thể dùng để mua tạm dịch dinh dưỡng, nên nhận lấy thẻ ngân hàng.
– Nhiếp ca, tối nay ta rảnh, có thể mời anh đi Dạ chi u mộng uống một ly hay không?
Lâm Giai lộ ra nụ cười tự cho là mê người, nói.
Dạ chi u mộng là nơi tình yêu khá nổi tiếng của Trữ Giang là nơi rất cao cấp, bên trong lắp đặt nhiều phòng tình lữ, trong đó dơ bẩn tất nhiên là không cần phải nói. Trong lời của Lâm Giai, không thể nghi ngờ là một lời mời mập mờ, vào phòng tình lữ cô nam quả nữ, ai cũng biết sẽ phát sinh cái gì.
Lâm Giai mặc dù có chút nhan sắc, nhưng Nhiếp Ngôn kiếp trước đã trải qua, gặp qua mỹ nữ đếm không hết, Lâm Giai làm sao có thể so với được với Tạ Dao.
– Rất xin lỗi, không có hứng thú.
Nhiếp Ngôn thản nhiên trả lời, đi ra bên ngoài.
Lâm Giai vốn tưởng rằng bằng nhan sắc của nàng, có thể câu dẫn được Nhiếp Ngôn, không nghĩ rằng lại bị từ chối, nhất thời có chút khó hiểu, Nhiếp Ngôn không phải vẫn thầm mến nàng, còn viết thư tình cho nàng sao? Thái độ lãnh đạm của Nhiếp Ngôn làm nàng có chút tức giận.
– Khi trở về, giúp ta nói lời tạm biệt với đồng học ban hai, ta phải chuyển trường, sau này sẽ về thăm bọn hắn.
– Chuyển trường, đi đâu?
Lâm Giai sửng sốt.
– Cái này ngươi không cần phải biết.
Nhiếp Ngôn nói xong, liền ra khỏi võ quán.
– Quyến rủ lại bị người ta cự tuyệt, ca ca buổi tối có rảnh, chúng ta cùng đi Dạ chi u mộng thế nào?
Bảo Uy cười hì hì, đi đến nhéo bộ ngực sữa Lâm Giai một cái.
– Cút.
Lâm Giai trong lòng khó chịu, vỗ tay Bảo Uy, nổi giận nói.
– Shit, không phải là một con gái điếm ai cũng có thể làm chồng sao, có gì đặc biệt hơn người.
Bảo Uy bị cự tuyệt, cười lạnh một tiếng, liền xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng Nhiếp Ngôn, Lâm Giai phun nước bọt, không phải là tiểu tử nghèo sao, cần gì bà cô phải lôi kéo đây còn không muốn hầu hạ. Lâm Giai hiểu được, lấy thân thủ của Nhiếp Ngôn, hơn phân nửa là sẽ một bước lên trời, nàng chỉ có thể chua sót mà mắng vài câu.