Trước Khi Nhắm Mắt

Chương 11



Lúc Shinsuke quay về căn hộ ở phố Monzennaka, kim đồng hồ đã chỉ hai giờ ba mươi phút sáng. Narumi vẫn chưa về. Chắc lại được khách rủ đi hát hò rồi. Bụng anh đói cồn cào, đến mức dạ dày đau nhói. Là vì anh chẳng cho được cái gì hẳn hoi vào bụng ngoài cocktail. Nhưng anh thấy mãn nguyện vì thu hoạch được kha khá. Biết được công thức của vài loại cocktail định sẽ làm cho cô gái bí ẩn đó uống. Anh định tìm bút ghi lại cho khỏi quên mà tìm mãi không thấy giấy và bút đâu. Lúc anh nằm viện, Narumi đã thay đổi lại cách xếp đặt đồ đạc trong nhà nên giờ anh cũng không biết cô để chúng ở đâu. Shinsuke vừa khâm phục vừa ngạc nhiên khi một người vốn ghét làm việc nhà như Narumi lại thay đổi được toàn bộ cách xếp đặt như vậy.

Lục tung cái ngăn kéo lên, rồi cũng tìm thấy sổ ghi chép và bút. Cái nào cũng là đồ tặng kèm hoặc hàng khuyến mại. Nhận ra điều đó, Shinsuke nhăn nhó cười một mình. Hai người trưởng thành sống cùng nhau mà chỉ có cái bút này để viết, thật đáng thương làm sao. Mà không chỉ có bút đâu. Cũng chẳng hiếm khi những vật dụng nhất định phải có trong những gia đình bình thường lại không có trong căn hộ của họ.

Ghi chép xong, anh rót nước sôi vào nồi để nấu mì. Nấu nướng giữa đêm hôm khuya khoắt thế này khiến anh nhớ lại hồi còn ở căn hộ rộng chín mét vuông. Anh sống ở đó hồi đại học, trước khi sống cùng Narumi. Căn hộ này vốn trước đó Narumi sống một mình. Hai năm trước, Shinsuke mới chuyển tới. Nên phòng chật đương nhiên rồi.

Shinsuke thân thiết với Narumi là từ một buổi tối cô đến quán Sirius. Lúc đó, cô tới quán cùng khách hàng, rồi để quên đôi găng tay tại quán. Shinsuke tìm quanh quán cũng không thấy đôi găng đó. Narumi về rồi thì mười hai giờ đêm hôm đó, đôi găng được tìm thấy. Một vị khách nhặt được nó rơi ở khe ghế xô pha. Shinsuke gọi đến số điện thoại quán được cô cho để báo tin. Cô dặn lúc về sẽ qua lấy nên nhờ anh cất giùm đôi găng. Thế là Shinsuke ngồi chờ một mình đến tận lúc quán đóng cửa. Nhưng chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng Narumi đâu. Gọi đến quán của cô cũng không ai nhấc máy. Đến tận ba giờ sáng, cô mới xuất hiện, lúc Shinsuke đang chuẩn bị về.

“Ôi, may quá! Tôi cứ tưởng anh về rồi.” Cô ngước nhìn Shinsuke với gương mặt đầy bất an.

“Tôi cũng đang định về đây.” Anh biết mình đang cao giọng.

“Xin lỗi anh. Có ông khách lằng nhằng mãi, làm thế nào cũng không chịu buông tha tôi. Tôi phải cố hết sức mới thoát được đấy. Ông ta thích tôi quá. Anh giận sao?”

“Tôi không thể nói là đang thoải mái.”

“A… Biết làm sao giờ?”

“Tôi đùa đấy. Của cô đây.” Shinsuke đưa đôi găng ra.

Nhìn thấy nó, Narumi đưa tay lên ôm ngực, nói: “Ôi, may quá! Cũng không phải đồ xịn gì đâu. Nhưng tôi cực thích đôi găng này. Tay tôi nhỏ hơn người bình thường nên hiếm khi tìm được đôi găng nào vừa với tay mình.”

“Vậy đôi này chắc chắn của cô đúng không?”

“Ừ, không nhầm được đâu. Cảm ơn anh.” Narumi nhét đôi găng vào túi áo khoác, rồi nhìn Shinsuke. “Này, để tôi đãi anh gì đó nhé? Tôi muốn cảm ơn.”

“Không cần đâu.”

“Nếu thế thì tôi ngại lắm. Để anh đợi lâu thế này mà. Mà đúng rồi, anh có thích ăn mì ramen vi cá mập không?”

“Ramen vi cá? Cũng có thích.”

“Vậy đi ăn món đó nhé. Tôi biết một quán ngon lắm.” Cô kéo tay Shinsuke lôi đi.

Vậy là trong một quán ăn Trung Hoa mở cửa đến năm giờ sáng, hai người ngồi đối diện nhau ăn mì vi cá. Cô lần lượt kể tên các quán mì ramen trong khu Ginza, quán nào đó đắt nhưng ăn dở ẹc, rồi nước dùng ngon nhưng ít quá, cứ thế câu chuyện kéo dài mãi không dứt. Lúc đang nói chuyện thì húp mì xì xụp.

Nhìn điệu bộ đó, Shinsuke có cảm giác nếu ở cùng cô gái không biết mệt mỏi này thì cũng không tồi chút nào. Có vô số cô gái đã qua tay anh trước đó, nhưng chẳng ai khiến anh muốn ở cạnh ngoại trừ lúc làʍ ŧìиɦ.

Hình như lúc đó Narumi cũng có cảm tình với Shinsuke rồi. Lúc Shinsuke gợi ý muốn gặp lại vào ngày nghỉ, cô đồng ý ngay tắp lự. Nếu không, người ta sẽ không muốn mời dù chỉ một bát mì đâu.

Ngày thứ Bảy tiếp theo, hai người hò hẹn. Tối đó, Shinsuke được đến phòng Narumi. Lúc hai người ở trên giường, cô lập lại không biết bao lần “Anh đừng hiểu lầm, tôi không phải đang sà vào lòng bất kỳ ai đâu”.

“Tôi cũng vậy.” Shinsuke nói. Đương nhiên đó không phải sự thực. Anh cũng không biết Narumi có nói sự thực không. Shinsuke chỉ nghĩ quan hệ với ai cũng được thôi. Thời điểm đó anh cũng không nghĩ đến việc sẽ hẹn hò lâu dài.

Thế mà cuối cùng họ lại dọn về sống chung. Chuyện hai người vốn không phải cuộc gặp gỡ do định mệnh an bài, cũng không phải yêu nhau mãnh liệt gì cho cam, chỉ là không biết từ lúc nào Narumi đã chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng Shinsuke. Cứ thế mãi cũng phiền nên Shinsuke là người đưa ra ý tưởng sống chung.

Nấu mì xong, anh vừa ngồi ăn mì vừa xem ti vi. Buổi tối nào cũng phải ra ngoài nên phim hay tin tức anh đều thu lại hết. Thú vui của anh là xem nó trước khi ngủ.

Chương trình tin tức của NHK đưa tin về vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra trên đường cao tốc vào ban ngày. Xe tải muốn vượt lên nên đâm vào ô tô đang chạy trên làn xe bên cạnh, rồi lúc đổi hướng lại lao vào dải phân cách. Thế nên xe chạy ở làn ngược lại cũng bị ảnh hưởng. Có năm người chết, còn tài xế xe tải thì bình yên vô sự. Có lẽ người tài xế đó chết cùng thì tốt hơn, Shinsuke nghĩ. Hại chết năm người thì lấy gì mà bù đắp nổi đây? Dù chỉ chết một người thì cũng không thể đền bù hết được. Shinsuke nghĩ đến vụ tai nạn mình gây ra.

Tại sao anh lại gây tai nạn?

Anh không thể nào nhớ nổi những việc xảy ra đêm đó. Những mảnh ký ức vẫn như bị một màn sương che phủ. Cả khi đưa Yuka về lẫn khi vội vàng trở về sau đó, chỉ có những mảnh ký ức rời rạc đọng lại trong đầu. Bỏ lại Yuka mặc váy ngủ mỏng tang, anh vội vàng vì chuyện gì vậy?

Váy ngủ ư? Có cái gì đó vẫn còn vẩn vơ trong đầu. Anh nhanh chóng nhớ lại lời của Yuka lúc nãy.

“Tôi chỉ nhớ là sáng hôm sau đầu đau như búa bổ, và đang ngủ trên giường mà chưa kịp thay quần áo, mặt vẫn nguyên lớp son phấn.” Cô ta nói vậy đấy.

Nếu cô ta không thay đồ thì sao đêm đó Shinsuke thấy cô ta mặc váy ngủ được? Vậy mà anh nhớ là đã thấy.

Hay là anh đang bị lẫn lộn giữa hình ảnh nhìn thấy đêm đó với hình ảnh nhìn thấy lúc khác? Shinsuke lắc đầu. Nghĩ lại thì ngay việc anh nhìn thấy Yuka mặc váy ngủ đã rất kỳ lạ. Đưa cô ta về đến tận nhà, dù cô ta say tới mức không thể tự đi đến giường thì cũng không có lý nào Shinsuke lại cởi đồ rồi thay váy ngủ cho cô ta. Hoặc nếu Yuka không say đến mức đó thì sau khi đưa cô ta về đến nhà rồi, anh phải quay về ngay chứ. Cần gì phải đợi cô ta thay váy ngủ. Không thể có chuyện cô ta xuất hiện trước mặt anh với bộ dạng đó. Trong khoảnh khắc, Shinsuke nghĩ đến một khả năng nữa, không chừng đêm đó anh ngủ với Yuka. Nếu vậy, nhìn thấy cô ta mặc váy ngủ cũng không có gì lạ. Nhưng trong ký ức còn lưu lại một hình ảnh rất kỳ lạ: Shinsuke đứng ở sảnh phòng cô ta, cô ta mặc váy ngủ đứng đối diện. Gương mặt đang căng thẳng điều gì đó. Đó không phải gương mặt của cô gái khi tiễn người vừa ngủ với mình về. Đầu lại đau rồi. Shinsuke tua nhanh đoạn băng, bật lại chương trình mình đã thu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.