Trước Khi Nhắm Mắt

Chương 19



Hơn ba giờ chiều, Shinsuke đạp xe ra ngoài ăn. Anh ăn trưa muộn tại quán ăn quen thuộc ở phố Monzennaka. Đây là lần đầu tiên anh tới quán này một mình. Bình thường thì lúc nào cũng đi cùng Narumi. Rời khỏi quán, anh bất chợt đút tay vào hai túi quần ka ki. Hai tay anh chạm phải cái gì đó. Lôi ra thì cả hai đều là điện thoại di động. Tay trái là điện thoại màu đen, tay phải là màu bạc. Anh nhét chiếc điện thoại màu bạc vào lại trong túi. Chiếc màu đen là điện thoại của Shinsuke. Anh dùng nó gọi cho Narumi. Nhưng đoán trước chín mươi chín phần trăm là không liên lạc được.

Quả đúng như dự đoán. Âm thanh anh nghe thấy là thông báo đầu bên kia đang ở vùng không kết nối điện thoại hoặc điện thoại tắt nguồn. Anh nhanh chóng cúp máy, rồi xóa luôn cả số của Narumi lưu trong điện thoại.

Anh có chút buồn. Nhưng chỉ vậy thôi. Cảm giác thoải mái với sự dứt khoát của mình cũng không phải là ít. Anh quyết định là sẽ không nghĩ đến Narumi nữa.

Tiếp đến, Shinsuke cất điện thoại đen vào túi, lôi ra chiếc điện thoại màu bạc từ túi bên phải. Đây đương nhiên không phải điện thoại của anh, mà của cô gái tự xưng là Ruriko để lại hôm trước. Đêm đó, anh mang chiếc điện thoại này về, đợi nó reo đến tận sáng. Vì nghĩ rằng không thể có chuyện cô gái ấy bỏ quên nên anh cắt nghĩa là cô để lại phương tiện để liên lạc với anh.

Nhưng đã mấy ngày trôi qua, điện thoại chẳng hề đổ chuông. Cô gái đó cũng không đến quán. Nhưng Shinsuke tin rằng chiếc điện thoại này là sợi dây liên hệ duy nhất với cô, nên hôm qua anh đến cửa hàng tiện lợi mua sạc pin cho nó. Anh sợ nếu hết pin thì sợi dây liên lạc sẽ bị đứt đoạn.

Nghĩ đến đêm đó, Shinsuke vẫn còn lâng lâng. Mường tượng lại vị cocktail cô gái mớm bằng môi lan tỏa trong miệng, cơ thể anh lại rạo rực. Đôi môi mềm mại, làn da mịn màng, sự hưng phấn khi đi vào cơ thể cô, tất cả vẫn còn khắc sâu trong tâm trí.

Anh muốn gặp Ruriko. Anh thành tâm ước nguyện được gặp cô. Nhưng chẳng có cách nào để gặp.

Chiếc điện thoại cô để lại chỉ lưu duy nhất một số. Anh không biết gọi đến số đấy thì có tìm đến được chỗ cô không.

Shinsuke tìm số đó, ấn nút gọi. Anh nghe thấy tiếng chuông bên tai. Tim anh đập thình thịch.

Có tín hiệu rồi. Ba lần, bốn lần, lần thứ năm… Có thể liên lạc rồi.

“Vâng… cảm ơn bạn vì đã gọi đến. Bây giờ tôi đang để chế độ hộp thư thoại. Sau thông báo này, nếu bạn để lại tên, số điện thoại và lý do gọi, tôi sẽ gọi lại sau.”

Shinsuke dập máy trước khi nghe đến tiếng chuông. Đây không phải lần đầu tiên anh nghe thấy thông báo này. Thấy số điện thoại lưu trong máy, anh đã gọi ngay lập tức. Sau đó cũng gọi thêm vài lần nữa, nhưng lần nào cũng nghe thấy thông báo này.

Thật ra, ở lần gọi thứ hai, Shinsuke đã để lại lời nhắn. Cô hãy gọi lại cho Amemura ở quán Myoga. Tên của Shinsuke có thể cô không biết, nhưng nghe đến “Myoga” thì chắc chắn phải biết chứ.

Vấn đề là tin nhắn của anh có đến được chỗ Ruriko không? Giọng nói nghe trong thông báo hình như không phải của cô. Shinsuke tin vào tai mình. Nếu là cùng một người thì chắc chắn anh sẽ biết.

Có khi số điện thoại lưu trong này là số máy bàn của một người xa lạ cũng nên. Nếu bị một người đàn ông không quen biết để lại lời nhắn thì chủ nhân của số điện thoại này chắc sẽ thấy sợ lắm. Nghĩ vậy, từ lần gọi thứ ba, anh không để lại bất cứ lời nhắn nào.

Nhưng tại sao số này lúc nào cũng để chế độ vắng mặt? Thật lạ lùng, Shinsuke thì mong người nhấc máy là một ai đó không phải Ruriko cũng được. Lưu trong này rồi thì chắc phải là người quen của cô. Dù có bị xem là khả nghi, nhưng anh muốn lấy lý do nào đó để hỏi cho bằng được địa chỉ liên hệ của Ruriko.

Nhưng mà chẳng có ai buồn nhấc máy.

Shinsuke nhét điện thoại vào túi, leo lên xe đạp. Anh đạp xe về hướng căn hộ của mình.

Anh chợt nhận ra một điều lúc đạp xe. Gần đến nhà nhưng anh không giảm tốc độ mà cứ thế đi thẳng, chẳng bao lâu sau, đã đến đường Kasaibashi. Đèn giao thông đang là màu đỏ. Đến đây anh mới bóp phanh.

Trong lúc chờ đợi đèn giao thông, anh rút ví ra. Trong ngăn đựng tiền có nhét tờ giấy ghi nhớ.

“Kiuchi Haruhiko, quận Chuo, phố Nihonbashihama, phòng 505, Garden Palace.”

Là mảnh giấy viết vội lúc Ejima đọc cho.

Anh không định gặp Kiuchi, chỉ là tò mò muốn xem anh ta sống ở nơi nào. Với Kishinaka cũng vậy, Shinsuke đơn thuần là để tâm đến ai đó, và muốn xem nơi nhân vật đó sống thôi. Đó có lẽ là một tật xấu khó bỏ. Anh có cảm giác nếu nhìn tận mắt nơi ai đó sống thì sẽ phần nào hiểu được đó là người thế nào. Hiển nhiên điều đó cũng chỉ dừng lại ở mức “có cảm giác” thế thôi.

Từ lúc biết rằng có hai chiếc ô tô liên quan tới vụ tai nạn, Shinsuke đã thấy kỳ lạ. Tại sao Kishinaka chỉ tấn công anh? Nếu muốn báo thù cho vợ thì phải trả thù cả Kiuchi chứ, đó chẳng phải cách nghĩ bình thường sao? Hay là Kishinaka nghĩ rằng tất cả trách nhiệm phải để cho người gây ra vụ tai nạn là Shinsuke gánh hết? Anh cũng nghĩ mãi tới lời nói của Kozuka. Ông ta bảo Kiuchi là một người kỳ lạ, rốt cuộc là sao nhỉ?

Đèn giao thông chuyển xanh rồi, anh đạp xe đi tiếp. Băng qua con đường Kasaibashi, chạy thẳng đến hướng bắc. Còn thêm vài cái đèn giao thông nữa, nhưng may thay không có cái ô tô nào nên anh đã kịp vượt qua lúc đèn xanh. Rẽ trái vào đường Kiyosubashi, chạy về phía tây. Băng qua cầu Kiyosu, nếu chạy vượt qua ngã tư giao với đường Shinohashi, sẽ đến khu số 2 phố Nihonbashihama.

Chung cư Garden Palace xây ngay trước công viên Hamachou. Hình như trên tầng bảy. Tường tòa chung cư trông lạnh lẽo như kim loại. Đứng giữa công viên Hamachou, có thể nhìn thấy nhà hát Meijiza.

Shinsuke để xe đạp dưới đường, bước vào chung cư đó. Ngay bên trái là phòng bảo vệ, bên trái phòng là cửa kính đóng mở tự động. Đối diện cái cửa đó là sảnh chờ thang máy to như sảnh khách sạn.

Trong phòng bảo vệ có một người đàn ông mặc đồng phục với mái tóc bạc trắng. Ông ta đang lúi húi viết gì đó, rồi chắc biết ai đó đang nhìn mình nên ngẩng đầu lên.

Shinsuke làm bộ như không biết gì và đi thẳng vào. Đi sâu vào bên trong, có một dãy hòm thư. May cho anh, nó nằm ở góc khuất nên không ai nhìn thấy.

Anh nhìn thấy hòm thư của phòng 505. Không thấy biển tên.

Shinsuke rón rén ấn ngón tay vào khe nhét thư, mở ra. Báo ngày hôm nay vẫn chưa lấy ra. Bưu phẩm được xếp lên trên mấy tờ báo đó, luồn tay vào sẽ chạm đến.

Anh kiểm tra lại xem có ai nhìn không, rồi chọc sâu tay vào khe nhét thư.

Ngón tay chạm đến bưu phẩm rồi. Anh kẹp bưu phẩm bằng ngón trỏ và ngón giữa, thận trọng lôi nó ra.

Thành quả thu được là hai phong bì trắng và ba tấm bưu thiếp. Shinsuke nhìn nhanh mấy thứ đó. Bưu thiếp đều là thư gửi trực tiếp. Nhưng anh phải căng mắt khi nhìn nội dung bưu thiếp. Cái nào cũng được gửi đến từ cửa hàng âu phục và trang sức cao cấp. Là những bưu thiếp tuyệt nhiên sẽ không bao giờ được gửi đến hòm thư của Shinsuke.

Nhìn cột người gửi trên hai phong bì, Shinsuke phải thốt lên kinh ngạc. Cái nào cũng ghi tên mấy câu lạc bộ nổi tiếng ở khu Ginza. Là những câu lạc bộ bậc nhất, đến mức không ai từng làm ở Ginza mà không nghe danh.

Trong phong bì chắc là yêu cầu thanh toán. Vì được gửi đến nhà nên không phải dùng khi tiếp khách rồi.

sẽ được gửi đến nhà nếu sử dụng dịch vụ ở quán rượu cho mục đích cá nhân thì giấy yêu cầu thanh toán, còn nếu là để tiếp khách thì sẽ được gửi đến công ty.

Shinsuke thử giơ ra ánh sáng, nhưng chẳng thấy gì.

Là cái gì đây nhỉ? Theo như lời của Ejima, Kiuchi chỉ làm công ăn lương thôi. Thật khó tưởng tượng ra một nhân viên công chức lại đi mua sắm ở cửa hàng cao cấp, rồi tới lui mấy câu lạc bộ hạng nhất giữa thời buổi kinh tế khó khăn nhường này. Đương nhiên trong xã hội này có rất nhiều hạng người. Chỉ vì anh ta là công chức mà quy chụp không có tiền thì vội vàng quá. Nhưng một năm rưỡi trước, Kiuchi Haruhiko đã gây ra một vụ tai nạn chết người. Bình thường thì vị thế của anh ta trong công ty phải bị sụt giảm đi chứ.

Sợ ở đây lâu lại bị bảo vệ nghi ngờ, Shinsuke đưa bưu phẩm trở lại hộp thư, quay lại phía sảnh. Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bảo vệ mở, người bảo vệ bước ra. Người đàn ông tóc bạc trắng cầm chổi trên tay. Chắc nhầm Shinsuke với ai đó, ông ta cất lời: “Anh vất vả rồi.”

Tối đến, Shinsuke gọi cho Okabe, cậu bạn làm cùng quán Sirius hồi trước.

“Ngạc nhiên thật đấy.” Biết Shinsuke gọi, giọng Okabe đầy ngạc nhiên.

“Tôi có việc muốn nhờ cậu.”

Nghe vậy, cậu ta im lặng một lát. Anh biết là Okabe đang cảnh giác. Từ ngày xưa, cậu ta đã là gã kiệm lời nhưng có khả năng quan sát đặc biệt và trực giác tốt.

“Nếu là mấy chuyện phiền phức thì xin lỗi nhé!” Okabe nói. Lúc nào cũng thẳng thừng nói ghét những việc phiền toái là đặc trưng của cậu ta.

“Xin lỗi cậu, quả là có hơi phiền phức.” Shinsuke thật thà nói.

Đầu dây bên kia, Okabe thở dài.

“Thôi, cứ kể xem nào. Là chuyện gì vậy?”

“Hồi trước cậu nói có người quen ở Mizu Kagami đúng không?”

“Mizu Kagami? À, thì có.”

Mizu Kagami là một trong số hai quán gửi yêu cầu thanh toán cho Kiuchi.

“Người đó phụ trách tiếp khách nhỉ?”

“Đúng thế. Vậy thì sao?”

“Cậu giới thiệu tôi với người đó được không?”

Okabe lại im lặng. Lần này thời gian im lặng dài hơn lần trước.

“Amemura.” Okabe khẽ cất tiếng. “Anh đang mưu tính gì thế?”

“Tôi có mưu tính gì đâu.” Shinsuke vừa cười vừa nói.

“Thế sao? Dạo này anh kỳ lạ lắm. Hỏi Yuka mấy điều kỳ lạ, rồi gây khó khăn cho Ejima.”

Hình như lúc Shinsuke dò hỏi thông tin ở Sirius, cậu ta đứng từ quầy bar trông ra. Đúng là chẳng có gì qua được mắt cậu ta.

“Tôi có lý do mà.” Shinsuke nói. “Chắc Ejima kể cho cậu rồi, sau vụ đó, trí nhớ của tôi bị hỗn loạn. Bản thân tôi cũng không rõ về ký ức của mình. Nên phải đi hỏi mọi người về những chuyện trước đây.”

“Việc đó tôi biết. Tôi cũng hiểu tâm trạng của anh. Nhưng mà Ejima nói với tôi là cứ để kệ Shinsuke, giờ thần kinh cậu ta không ổn định, không được kíƈɦ ŧɦíƈɦ cậu ta.”

“Nếu cứ thế này, cả đời tôi sẽ không bình tâm lại được. Nên tôi nhờ cậu. Hãy giúp tôi.”

Okabe đành im. Nhưng không phải sự im lặng hoàn toàn. Tiếng lẩm bẩm khe khẽ của cậu ta vẫn truyền qua cả điện thoại.

“Tại sao anh lại cần tôi giới thiệu cho tiếp viên nam ở quán Mizu Kagami chứ?” Okabe hỏi.

“Tôi muốn biết về một vị khách thỉnh thoảng đến đó.”

Okabe thở dài.

“Amemura, anh cũng hiểu phải không? Chúng ta sống bằng nghề mua vui cho khách thì không được nói linh tinh về khách. Cho dù là nói với người cùng nghề.”

“Việc đó cậu có thể giúp tôi không? Chỉ cần giới thiệu cho tôi thôi, tôi sẽ giải thích với người đó. Tôi sẽ không gây phiền phức cho cậu đâu.”

“Tôi không làm thế được. Quan sát anh dạo gần đây là biết rồi. Thế nào anh cũng chọc giận người đó.”

“Không sao mà, tôi hứa đấy.”

“Tôi không giúp anh được đâu.” Okabe nói thẳng.

Lần này tới lượt Shinsuke im lặng. Anh đang nghĩ xem phải làm thế nào để thuyết phục được Okabe.

“Này.” Anh nói. “Tôi xin cậu đấy.”

“Đừng làm khó tôi!”

“Vì cậu mà tôi cũng phải gượng ép làm mấy việc rồi.”

Lời nói này ít nhiều có hiệu quả. Trong phút chốc, Okabe không tìm ra lời nào để đáp lại.

Okabe hiểu hơn ai hết Shinsuke đang ám chỉ việc gì. Vài năm trước, Okabe vướng một khoản nợ rất lớn, để trả dần khoản đó, cậu ta tuồn rượu của quán ra ngoài bán. Chỉ Shinsuke biết điều đó. Để mọi việc không bị lộ, anh còn giúp sửa nhãn rượu và sổ sách, còn khuyên Okabe nói chuyện nợ nần với Ejima. Nhờ thế hiện giờ cậu ta chẳng vướng khoản nợ nào. Vụ tuồn rượu ra cũng không bị phanh phui mà được giải quyết êm đẹp.

“Anh đang đe dọa tôi hả?”

“Không phải.” Shinsuke lập tức phủ nhận. “Tôi không định đào xới lại chuyện xưa đâu. Chỉ là tôi muốn cậu biết tôi đã từng cố hết sức giúp cậu.”

Okabe lại lầm bầm.

“Tôi hiểu rồi.” Giọng điệu cậu ta như sắp bỏ cuộc. “Tôi sẽ thử làm gì đó xem.”

“Xin lỗi cậu nhé!”

“Nhưng tôi từ chối việc giới thiệu. Tôi sẽ hỏi thay anh. Như thế sẽ đỡ bị nghi ngờ hơn. Thế cũng được đúng không?”

“Cũng được. Chẳng còn cách nào cả.” Anh không thể đòi hỏi vô lý hơn được nữa.

Shinsuke nói rằng muốn biết về vị khách tên Kiuchi Haruhiko. Anh ta làm ở công ty nào? Làm công việc gì? Bình thường hay đến quán cùng với ai? Gần đây anh ta có gì lạ không? Tóm lại là muốn nghe tất cả những gì liên quan tới Kiuchi.

Okabe có vẻ khó chịu nhưng vẫn nói sẽ hỏi thử rồi cúp máy.

Tối ngày hôm đó, Okabe gọi điện tới. Vì là thứ Bảy, quán Mizu Kagami nghỉ nên cậu ta cũng nắm được những thông tin đơn giản về vị khách anh hỏi.

“Kiuchi đúng là hay lui tới Mizu Kagami. Nhiều thì hai, ba lần một tuần. Bình thường thì tuần một lần.” Giọng điệu Okabe nhẹ nhàng hơn lần trước. Anh đang mải nghĩ sao kỳ lạ vậy thì Okabe nói tiếp. “Thật ra, lúc tôi hỏi cậu ta có biết vị khách tên Kiuchi không, cậu ta tuôn ra một tràng. Có vẻ vị khách đó rất kỳ lạ và khá nổi tiếng trong mấy câu lạc bộ ở Ginza.”

“Kiểu biếи ŧɦái sao?”

“Không phải theo nghĩa đó. Mà là không thể biết anh ta là người thế nào. Chỉ biết được anh ta làm ở công ty xây dựng Teito. Chức vụ ở công ty cũng không biết. Tuổi tác khoảng trên dưới ba mươi nên chắc là nhân viên bình thường thôi. Hầu hết là đi uống một mình. Thỉnh thoảng cũng dẫn người quen đến. Những lúc đó vẫn là Kiuchi trả tiền.”

“Vậy là anh ta mời khách sao?”

“Đúng vậy. Có buổi tối anh ta chi hơn hai trăm nghìn yên.”

“Anh ta lấy đâu ra số tiền lớn thế nhỉ?”

“Công ty xây dựng Teito không phải công ty lớn đến thế, dù anh ta có được trả lương cao ngất ngưởng thì cũng không thể vung tay tới hai trăm nghìn yên trong một buổi tối. Mà từ trước tới nay chưa lần nào anh ta chậm thanh toán tiền. Nên anh ta được coi là khách VIP của quán.”

Chi tiền như vậy được coi là khách VIP cũng đúng thôi, Shinsuke nghĩ. Vị khách đó mà tới Myoga thì bà chủ Chizuko sẽ mừng rớt nước mắt.

“Mà cũng chả vui vẻ gì đâu. Không bao lâu sau khi vị khách tên Kiuchi đó đến, những khách quen có chức tước ở công ty Teito đó bỗng lặn mất tăm. Đúng là một tổn thất lớn cho quán.”

“Là vì họ không thể đến quán mà nhân viên bình thường cũng đến uống rượu được đúng không?”

“Đành giải thích như vậy, nhưng chả ai phục cả.”

“Ừ.” Càng nghe càng thấy lạ. “Kiuchi bắt đầu đến Mizu Kagami từ lúc nào?”

“Khoảng nửa năm trước.”

Là một năm sau vụ tai nạn đó. Dù vậy bản thân là người gây tai nạn lại có thể ăn chơi phung phí thế sao?

“Thế bản thân anh ta có nói gì về nguyên do tại sao anh ta phung phí được như vậy không?”

“Không thấy nói gì về việc đó. Tiếp viên cũng mấy lần hỏi đùa anh ta lấy đâu ra lắm tiền thế, nhưng anh ta đều cáu nhặng lên nói không liên quan đến mấy người.”

Shinsuke vô thức lẩm bẩm. Rốt cuộc là sao? Thật không thể hiểu nổi.

“Tôi chỉ hỏi được thế thôi. Mà tôi nói với anh rồi, một khách hàng đặc biệt như thế nên người quen của tôi cũng chẳng vui vẻ gì mà kể đâu. Anh đừng nhờ tôi mấy việc thế này nữa.” Okabe nói. Chỉ có lúc này, giọng cậu ta gằn trở lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.