Lúc mở mắt ra, đầu anh đau như búa bổ, cơ thể nôn nao. Shinsuke xoa tay lên mặt. Đây là nơi nào? Anh không thể nghĩ ra ngay.
Cái trần nhà màu xám đập vào mắt anh đầu tiên. Trên đó có những hoa văn li ti trông lạ lẫm. Anh nhìn xuống. Bức tường màu trắng, cái cửa màu nâu cháy.
Đến đây thì anh hiểu ra rồi. À, đúng vậy. Đây là nhà của cô gái tên Ruriko đó. Lúc hai người ở cùng nhau, anh đột nhiên thấy buồn ngủ và cứ thế ngủ luôn.
Shinsuke ở trên giường. Chăn đắp trên người, anh không mặc gì, kể cả đồ lót. Cổ chân trái có cảm giác rất lạ, kiểu như bị trói bởi thứ gì đó. Anh lật chăn ra, nhìn chân trái. Không kịp suy nghĩ gì đã hét lên.
Cổ chân bị trói lại bởi còng sắt, rồi cái còng đó lại nối với dây xích. Shinsuke ngồi bật dậy, cố tháo cái còng chân, nhưng không tháo được bằng tay. Anh lần theo sợi xích nối với cái còng. Nó được quấn thành vài vòng ngay bên cạnh giường. Đầu sợi xích gắn hẳn vào bức tường bên cạnh.
Đùa mình ư?
Anh tìm quần áo. Nhưng không tìm thấy một thứ nào xung quanh giường. Anh thử mở tủ quần áo, trong đó trống trơn. Anh linh cảm có điều chẳng lành. Anh kéo dây xích và bắt đầu đi. Trước tiên ra hành lang. Anh bước đi, kéo theo sợi xích va lạch cạch trên sàn. Sợi xích hình như khá dài.
Cửa phòng khách đang đóng. Anh mở cánh cửa đó ra, bước vào. Ghế xô pha, bàn, quầy bar vẫn y hệt như lúc anh chưa ngủ, nhưng không thấy bóng dáng cô gái đâu.
“Ruriko!” Anh gọi. “Này, Ruriko!” Anh gọi lần nữa. Không thấy trả lời.
Phòng khách vẫn tối om. Nhìn cửa sổ, anh đã biết nguyên nhân. Cái rèm chắn sáng được kéo vào hết. Đó là tấm rèm màu đen giống với tấm màn che trong rạp chiếu phim. Cái rèm chắn sáng tốt thật, không có nổi một tia sáng lọt qua. Shinsuke không biết bây giờ là sáng hay trưa, có khi trời tối rồi cũng nên.
Anh đi đến gần cửa sổ. Trước tiên, anh muốn nhìn khung cảnh bên ngoài. Nhưng cái cửa sổ cách chỗ anh đứng đến hai mét. Chân trái anh không thể tiến thêm lên phía trước. Sợi xích không đủ dài.
Anh tặc lưỡi, đi ra hành lang. Sau đó lại gần cửa ra vào. May thay, xích đủ dài để đến được cửa. Anh cố mở khóa ra nhưng không được. Chẳng nhúc nhích tí nào.
Ra vậy, anh nghĩ. Anh không biết cửa này khóa thế nào, hình như cái khóa là dạng đặc biệt. Có thể thao tác từ xa nên dù tận tay mở cũng không được.
Anh quay lại phòng ngủ. Trên đường đi, nhận ra cánh cửa phòng tắm đang mở, anh thử nhòm vào trong. Nó rộng tới mức sinh viên đại học có thể ở trọ được. Phía trong có hai cánh cửa. Một cái là cửa nhà vệ sinh, một cái chắc cửa phòng có bồn tắm. Dây xích kêu lạch cạch lúc Shinsuke bước vào trong. Đúng như anh nghĩ, dây xích được tính toán đủ dài để anh vào được nhà vệ sinh và nhà tắm.
Bồn rửa mặt to như bồn ở khách sạn cao cấp. Trên đó đặt bàn chải, kem đánh răng, dao cạo râu, kem cạo râu, tất cả đều mới nguyên. Rời khỏi phòng tắm, anh quay lại phòng ngủ. Anh nhìn quanh phòng, cố tìm xem có bộ quần áo nào không. Anh dừng mắt ở cái tủ đầu giường. Trên đó để lát sandwich đặt trên đĩa, bình nước nhỏ, cốc cà phê.
“Gì thế này?” Anh lẩm bẩm. Tiếp theo anh lại hét lên. “Chuyện gì thế này?”
Nhưng chẳng thấy ai trả lời. Chỉ có giọng anh vang vọng lại. Shinsuke chạy đến cửa sổ. Anh có thể cử động thoải mái nếu ở trong căn phòng này. Anh tóm cái rèm chắn sáng, mở thật mạnh. Nhưng phía bên kia cái rèm là bức tường màu trắng. Cửa sổ bị bịt kín. Shinsuke đứng như trời trồng. Anh chẳng hiểu gì. Anh lảo đảo quay lại giường, ngồi xuống. Rồi vò đầu bứt tai.
Giận điên người, sao mình gặp phải cảnh này chứ? Nhưng rồi một suy nghĩ khác lại chi phối đầu óc anh. Anh nhớ lại điều mà mình nghĩ tới khi nhìn gương mặt của cô gái đó trước lúc chìm vào giấc ngủ. Thế là nỗi sợ hãi lại bùng lên.
Shinsuke nghĩ tới một bức ảnh. Là bức ảnh ma nơ canh do Kishinaka Reiji làm ra. Hơn thế nữa, đó chính là ma nơ canh làm giống với gương mặt của Kishinaka Minae đã chết. Ruriko có gương mặt giống hệt ma nơ canh đó.