Quay lại phòng, đầu tiên Shinsuke thả người lên giường. Anh duỗi chân tay, hít thở thật sâu.
Năm mươi triệu yên à? Cũng không tồi, anh nghĩ. Có ngần đấy thì làm được gì nhỉ? Những sự việc kỳ quái cứ tiếp diễn, nhưng nhờ thế ba mươi triệu yên biến thành năm mươi triệu yên.
Vận may của mình đến rồi, đó là cảm nhận của Shinsuke. Vụ tai nạn đó đúng là ngã rẽ định mệnh. Nếu lúc đó mà mình nhát chết thì sẽ không có vận may ngày hôm nay. Quả thật vào những giây phút quyết định, con người cần thừa thắng xông lên, anh nghĩ.
Khi hỏi cung, cảnh sát hầu như không nghi ngờ gì lời khai của Shinsuke. Điểm đáng nghi hầu như không có, vốn dĩ họ cũng không thể tin rằng có người lại đi nhận tội thay người khác trong vụ tai nạn giao thông.
Còn chuyện bồi thường, luật sư Yuguchi, người quen của Ejima đã thu xếp hết, Shinsuke không phải làm gì. Đáng ngạc nhiên nhất là, lúc đối chất với người gây tai nạn còn lại, cũng chẳng có tranh cãi gì, mà rất thuận lợi. Vì khởi nguồn tai nạn là Shinsuke nên cứ nghĩ là người kia sẽ phản bác mạnh bạo hơn. Nhưng thực tế lại không có việc đó. Như luật sư Yuguchi giải thích thì bên đó không muốn vụ án kéo dài lê thê.
Phán quyết của tòa án cũng khá thuận lợi cho anh. Đúng như Ejima dự đoán, anh không phải chịu án hình sự.
Anh cũng nhận được ba mươi triệu yên từ Ejima ngay sau vụ tai nạn. Shinsuke giấu chỗ tiền đó sau tấm gương ở bồn rửa mặt. Anh nói với Narumi mọi chuyện, chỉ riêng chỗ cất tiền thì ỉm đi.
“Giờ mà dùng tiền luôn thì sẽ bị nghi ngờ ngay. Chờ một, hai năm nữa, mọi việc nguội đi rồi, mới dùng số tiền đó mở quán rượu.” Anh nói với cô như vậy.
Narumi chẳng hỏi về chỗ giấu tiền. Nhưng hình như cô bất mãn với số tiền ba mươi triệu yên đó.
“Ông ta là Giám đốc của Sirius đấy. Chẳng những năm mươi triệu yên, mà một trăm triệu yên cũng đòi được ấy. Chắc chắn ông Ejima đó có lý do rất lớn nên không thể gây tai nạn được. Anh bỏ lỡ cơ hội rồi.”
Cô thường xuyên nói nên đàm phán lại lần nữa. Mỗi lần như vậy, Shinsuke chỉ biết an ủi rằng “Con người mà tham lam quá thì cũng không có kết cục tốt đẹp đâu.”
Không lâu sau, anh biết rằng những lời Narumi nói hoàn toàn đúng. Ngày xưa, Ejima từng gây tai nạn chết người. Với một người từng có tiền án đó trong quá khứ thì khả năng không được tòa cho thời gian thử thách là rất cao. Ejima sợ điều đó.
Shinsuke ngồi dậy, nhìn bàn trang điểm của Narumi, mường tượng ra cảnh gương mặt cô hiện lên trên tấm gương. Anh hay ngắm cô lúc trang điểm.
Đúng là con đàn bà ngu xuẩn. Cứ ngoan ngoãn có tốt không? Chờ thời cơ đến là hai người có thể sử dụng số tiền đó.
Rốt cuộc thì phải chăng người đàn bà tên Narumi đó muốn chiếm trọn số tiền ba mươi triệu yên? Hay là dùng số tiền đó để xây dựng cuộc sống mới với gã đàn ông nào? Thế nên việc Shinsuke bị Kishinaka Reiji tấn công, mất trí nhớ là cơ hội tốt cho cô. Vì anh quên hẳn số tiền đó rồi nên dù có bị lấy trộm, cũng chẳng lo Shinsuke làm ầm lên.
Lúc anh nằm viện thì cô lục tung căn phòng lên để tìm. Chắc cô tin nó phải ở đâu đó trong căn hộ này. Anh xuất viện rồi, cô vẫn âm thầm tìm kiếm. Và rồi cô cũng lần đến được tấm gương ở bồn rửa mặt.
Cô nghĩ nếu chiếm số tiền ba mươi triệu yên đó thì chẳng có vấn đề gì. Viện tạm lý do nào đó, chia tay Shinsuke là có thể bắt đầu cuộc sống mới theo cách mà không ai nghi ngờ. Nhưng không dừng ở đó, cô lại muốn có nhiều tiền hơn, nên đến gặp Ejima, đòi thêm tiền giữ im lặng.
Rõ ràng Ejima đã đáp ứng cuộc giao dịch đó. Shinsuke lấy khăn tay từ trong túi ra. Anh mở khăn ra, ngắm cái móng được bọc bên trong. Hình ảnh Narumi kỳ công sơn móng tay hiện lên trước mắt anh.
Shinsuke có cảm giác mắc nước bọt. Anh nuốt chỗ nước bọt đó. Shinsuke biết rõ về người đàn ông tên Ejima. Ông ta không phải người quảng đại, không thể nào nhượng bộ dễ dàng như thế. Sự thủ đoạn và tàn nhẫn của người đàn ông đó, Shinsuke đã vài lần chứng kiến rồi. Bị một đứa nhãi ranh vòi tiền, ông ta không dễ dàng gì chi tiền ra đâu.
“Đúng là ngu ngốc!” Shinsuke nói.
Với Narumi, anh không có thứ gọi là tình yêu, nhưng có sự lưu luyến như với cái quần bò mặc đã lâu. Khi biết rõ mình đã mất thứ đó rồi, trong lòng anh trào dâng mối thương cảm.
Shinsuke đứng dậy, mở tủ ra. Trong đó có một cái túi du lịch to. Đó là cái túi hàng hiệu Narumi mua ở Hawaii. Anh lôi cái túi đó ra, đặt lên sàn.
Nhìn một lượt khắp phòng, đầu tiên anh đến gần cái giá treo quần áo. Treo trên đó hầu hết là quần áo của Narumi. Anh chọn ra vài thứ tương đối mới trong chỗ quần áo ít ỏi của mình lẫn trên giá treo, ném vào trong túi.
Không biết Ejima có chịu chi ra năm mươi triệu yên không? Nếu làm không khéo, sẽ giẫm vào vết xe đổ của Narumi. Để tránh điều đó, phải hành động sao cho ông ta không đoán ra được.
Anh định tới sáng sẽ rời căn hộ. Ejima chắc chắn sẽ liên lạc vào di động. Nếu không biết Shinsuke đang ở đâu, khả năng Ejima mưu tính những việc xấu là rất thấp. Phải giao dịch thật thận trọng. Nếu lấy được tiền bình yên vô sự, anh sẽ lánh đi một thời gian.
Năm mươi triệu yên. Nghĩ đến số tiền đó, lòng Shinsuke lại rạo rực. Chỉ cần có chừng ấy là có được một, hai thắng lợi.
Shinsuke vừa nhét mấy vật dụng cá nhân vào trong túi, vừa bồi hồi nhớ lại lúc đến Tokyo hồi mười tám tuổi. Căn hộ nhỏ hẹp như kho đựng đồ, chuỗi ngày vùi đầu trong những công việc làm thêm, dần dà anh đánh mất giấc mơ của mình.
Đây là cơ hội bù đắp lại tất cả khổ cực đó. Giống như ván bài được chia lại từ đầu. Hơn thế nữa, trong tay lần này toàn quân Át.
Tiến lên thôi, anh lẩm bẩm trong miệng. Lúc đó, tiếng chuông cửa bỗng vang lên. Đang nhét đồ rửa mặt vào túi, Shinsuke ngừng tay. Anh nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh giường. Mới bốn giờ sáng. Ai nhỉ, lại đến vào giờ này?
Shinsuke đứng dậy, nhẹ nhàng đi ra sảnh, cố không gây tiếng động. Chuông cửa vang lên một lần nữa. Người đó hình như vẫn đứng trước cửa.
Hay là Ejima? Suy nghĩ đó bỗng lướt qua đầu anh.
Nhưng anh phủ định ngay. Ejima không được lợi gì khi đến đây thế này, dù ông ta có âm mưu gì đi nữa. Nếu muốn lấy mạng Shinsuke thì phải nhằm vào lúc anh không ngờ đến nhất.
Shinsuke lại gần cửa ra vào, ghé mắt vào lỗ nhòm. Cố không gây ra tiếng động nào. Anh nhìn ra bên ngoài qua cái lỗ. Nhìn thấy người đang đứng ở đó, anh suýt thì hét lên. Tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Là Ruriko. Cô đang nhìn chằm chằm vào lỗ nhòm bằng ánh mắt như thu hút người đối diện, như thể cô biết anh cũng đang nhìn.
Shinsuke lạnh cứng người. Anh không biết phải làm gì, chỉ đứng như trời trồng ở đó. Sao vậy nhỉ? Sao cô lại tới đây?
Cô lại ấn chuông. Tiếng chuông vang lên đâm sâu tận tim Shinsuke. Anh thấy sợ như có một luồng điện chạy dọc sống lưng.
Tuyệt đối không được mở cửa, Shinsuke nghĩ. Cái chuông cảnh báo trong cơ thể đang vang lên. Không được cho người phụ nữ đó vào trong này.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, có một việc đáng ngạc nhiên xảy ra. Anh đang nghĩ rằng cô sẽ có động tĩnh gì đó bên kia cửa thì nghe thấy tiếng một vật được nhét vào lỗ khóa.
Lúc Shinsuke đang căng mắt ra nhìn thì khóa khẽ mở ra.