Cung Hưng Khánh và cung Thái Cực, cung Đại Minh được gọi là “Tam đại nội”, nằm ở trong cổng Xuân Minh phía đông Ngoại Quách, một mình chiếm diện tích một phường, từng được người đời gọi là biệt uyển hoàng gia.
Cung Hưng Khánh tề tụ đủ mọi quang cảnh khắp thế gian, đình lầu hiên tạ, đầm rồng nước biếc, độ xa hoa vượt xa hai cung kia.
Sau này khi Tiên Đế băng hà, Ninh Vương được triều về Kinh gấp, không có nơi nghỉ nên mới vào cung Hưng Khánh ở tạm, mà vào ở rồi lại không thấy ra nữa.
Ban đầu còn có những kẻ không biết điều vạch tội Ninh Vương coi thường lễ phép, vượt quá quyền hạn, nhưng tiếc là Lý Thích không hùa theo họ, ngươi tấu mặc ngươi, ta ở mặc ta, ngôn từ quá khích thì kéo người qua ở cùng.
Chẳng qua là ta ở tòa danh lâu đệ nhất thiên hạ – Hoa Ngạc Tương Huy lâu, còn ngươi thì ở nhà lao phía sau cung Hưng Khánh.
Lâu dần khi quyền lực của Lý Thích ngày càng lớn, cũng không còn ai dám nói mấy câu này nữa.
Tô Sầm nào có lòng dạ đâu mà ngắm nghía non sông gấm vóc trong lâm viên hoàng gia, cậu đi theo Kỳ Lâm vào trong cung, dừng trước cửa Cần Chính Vụ Bản lâu đợi Kỳ Lâm vào thông truyền trước, sau ra dẫn cậu vào.
Vị Ninh Vương này cũng không sa hoa trụy lạc, vui chơi đêm ngày như người ta đồn, bày biện trong thư phòng của hắn đơn giản phóng khoáng, khi Tô Sầm đến, hắn đang mặc thường phục ngồi trước bàn phê tấu chương.
Tô Sầm quỳ xuống hành lễ, không biết Lý Thích không biết cậu vào hay cố ý lơ cậu mà từ đầu chí cuối hắn vẫn không nhìn lên, mặc cho cậu quỳ.
Ninh Vương không lên tiếng, tất nhiên Tô Sầm không dám cử động.
Cậu cúi đầu quỳ đó, chỉ sợ mình sơ sẩy làm gì lại chọc giận người này đuổi cậu ra ngoài.
Từ khi đỏ lặn vàng nung đến lúc đèn hoa rực rỡ, Tô Sầm đã quỳ đến cảm giác hai chân không còn tồn tại nữa, vừa cử động lưng một chút thôi đã có thể nghe tiếng khớp xương kêu răng rắc.
Nếu mình quỳ đến chết ở đây, trên đường xuống suối vàng cũng có tên béo đi cùng, coi như một mạng đền một mạng.
“Đứng dậy đi.”
“Ơ?” Tô Sầm chật vật ngẩng đầu xác nhận xem mình có nghe lầm hay không thì vừa hay bắt gặp đôi mắt như màn đêm thăm thẳm kia, cậu cười khổ, hóa ra hắn cũng biết có người ở đây cơ đấy.
Tô Sầm thử nhích người, máu chảy về đầu gối đau như kim đâm vào cốt tủy, cậu lại ngồi phịch xuống, nhíu mày nói: “Tôi quỳ thêm một lát nữa được không? Bây giờ tôi không đứng dậy được.”
Lý Thích khẽ cười, tiếng cười như tan ra trong ánh nến, như dòng rượu mạnh sóng sánh trong vò.
“Cậu đến tìm ta làm gì?”
Tô Sầm hoàn hồn, chỉnh vạt áo quỳ thẳng: “Tôi muốn tiếp nhận vụ án tân khoa sĩ tử.”
Lý Thích sờ chiếc nhẫn ban chỉ bằng ngọc đen trên ngón cái: “Không phải đã bắt được hung thủ rồi sao?”
Tô Sầm cắn răng, Tống Kiến Thành vội tranh công quá rồi, còn chưa đưa người đến bộ Hình đã tung tin ra trước.
Tự cổ chí kim, tố cáo vượt cấp luôn là chuyện bị người đời khinh thường, Tô Sầm cẩn thận nói: “Vụ án vẫn còn vài điểm đáng nghi, tôi muốn điều tra rõ rồi mới kết án.”
“Cậu muốn lật lại án.” Lý Thích vạch thẳng ý cậu.
“Đúng, tôi muốn lật lại án.” Tô Sầm cũng không vòng vo nữa, cậu nói thẳng: “Trước đây tôi chỉ sai phương hướng nên mới bắt sai người, cuối cùng muốn phạt tôi thế nào tôi cũng không oán trách, nhưng Tống Tự chính vội vàng tranh công ép người nhận tội, tôi không thể trơ mắt nhìn người vô tội bị xử oan mà hung thủ vẫn nhởn nhơ bên ngoài, xin ngài cho thẩm tra lại án này.”
“Chứng cứ đâu?” Lý Thích hỏi.
Tô Sầm á khẩu, suy cho cùng Cao Miểu không phải hung thủ cũng chỉ là phán đoán của cậu, vụ án này tiến triển quá thuận lợi, lúc cần hung thủ thì có ngay người dâng đến tận cửa, bằng chứng vật chứng đầy đủ chỉ đợi Đại Lý Tự điều tra.
Cậu không tin có người giết người trong nhà mình mà vẫn y vẫn ngủ ngon được, nhưng phán đoán không thể coi là bằng chứng, cái chết của Ngô Đức Thủy còn đáng ngờ, nhưng hung thủ có thể là bất kỳ ai, mà bất kỳ ai tất nhiên cũng là gồm Cao Miểu.
Cuối cùng, cậu đành nói: “Vẫn đang điều tra…”
“Cậu có biết vụ án này gây ảnh hưởng không tốt thế nào trong Kinh không? Sĩ tử mới đăng khoa ai nấy đều hoảng sợ, lời đồn ma quỷ giết người lan truyền khắp nơi, trong triều có người muốn mượn cớ gây sức ép.
Cậu có thể tiếp tục điều tra, nếu thật sự điều tra được gì ta sẽ cho gia đình y một cách giải quyết sau, nhưng hiện giờ ta cần một hung thủ đứng ra để an ủi lòng dân.”
Tô Sầm sững người, cơ thể chợt lạnh lẽo rơi xuống hồ sâu lạnh lẽo.
Lý Thích biết, hắn biết Cao Miểu bị oan, biết Tống Kiến Thành ép người nhận tội, biết hung thủ vẫn còn nhởn nhơ bên ngoài, nhưng hắn không quan tâm.
Một mạng người, cậu xem nặng như núi Thái Sơn, mà với Lý Thích lại chỉ như nhành cây cọng cỏ.
Hắn nắm giữ ngàn vạn tính mạng trong tay, đứng trên ngàn vạn người, Cao Miểu, hay cả cậu, cũng chỉ là một trong số hàng ngàn, hàng vạn người đó thôi, hoàn toàn không đáng kể.
“Tôi đổi với ngài.” Tô Sầm cắn răng, chống tay từ từ đứng dậy: “Ngài từng nói phàm chuyện gì cũng là một cuộc giao dịch, tôi muốn đổi với ngài.
Ba ngày, cho tôi thêm ba ngày, nhất định tôi sẽ bắt được hung thủ.”
Lý Thích thích thú nhướng mày: “Cậu dùng gì đổi với tôi?”
Tô Sầm không khỏi cười tự giễu, cậu mà cũng đòi trao đổi với Ninh Vương quyền lực ngút trời, nứt đố đổ vách? Khóe mắt long lanh như cười ra nước mắt, cậu cởi áo ngoài: “Một thân xác thịt, phải xem Vương gia có để vào mắt không.”
Sau khi rời khỏi Hoàng Thành cậu đã về nhà trước, ăn cơm uống nước xong mới trông đỡ bệnh tật hơn, cậu nghĩ một lát rồi lại tắm rửa thay đồ, xông trầm hương của Sạn Sơn hương đường, thay bộ đồ gấm Nguyệt Hoa hạc trắng cưỡi mây.
Trước khi ra cửa, cậu còn hỏi Khúc Linh Nhi: “Có biết đàn ông với đàn ông làm thế nào không?”
Lúc đầu khi ở quán trà, Lý Thích nhìn cậu qua tấm rèm mỏng, sau này Trịnh Dương lại nói Lý Thích có hứng thú với cậu.
Không phải cậu tự đa tình, cậu dám làm như vậy cũng là cược một chút “hứng thú” trong miệng Trịnh Dương kia.
Nghĩ thấy sao nực cười, trước đây cậu trốn còn chẳng kịp, không ngờ cuối cùng Lý Thích chẳng mảy may gì, cậu lại chủ động dâng đến cửa.
Cậu niêm yết cho mình một cái giá rõ ràng, một thân xác thịt, đổi ba ngày, một mạng, lời.
Lý Thích như đã đoán được, hắn xoay chiếc nhẫn, cười hỏi: “Nghe ngóng rồi à?”
“Hoàng đế Thái Tông có di chiếu không được rêu rao chuyện này, bước ra khỏi cổng cung Hưng Khánh tôi sẽ giữ miệng như bưng, không nói nửa lời.”
“Cậu nói cũng không sao, cùng lắm là thêm mấy mạng người.” Lý Thích hất cằm với cậu: “Lại đây.”
Tô Sầm nhích hai chân đã chết lặng lại gần hắn, đường nét khuôn mặt người nọ lạnh lùng, chững chạc hơn dưới ánh nến.
Tô Sầm vô thức nín thở, sau đó cậu nghe Lý Thích nói: “Ngồi.”
Tô Sầm sửng sốt, sau thư án chỉ có một chiếc ghế gỗ đàn hương khắc đôi rồng ngậm châu, tất nhiên là chỗ Lý Thích ngồi, hắn bảo cậu ngồi, cậu ngồi đâu được nữa?
Tô Sầm do dự một chốc, từ từ dịch ra trước Lý Thích, ngồi lên đùi người nọ.
Thấy cậu biết điều, Lý Thích khẽ cười, tiếng cười dán sát sau lưng trầm khàn, vang vọng trong lồng ngực.
Làm lưng Tô Sầm tê rần.
Cậu không nhỏ người, mềm mại như Khúc Linh Nhi, cũng không dám ngồi hẳn xuống, tay không biết đặt vào đâu, ngồi kiểu gì cũng thấy khó chịu.
Đã vậy mùi đàn hương lạnh lẽo trên người Lý Thích chậm rãi vây quanh, bao lấy cậu, từng hơi thở đều tràn ngập mùi hương của người đàn ông này.
Chưa được bao lâu cậu đã đổ mồ hôi.
Lý Thích lại không vội chút nào, hắn gõ tay lên bàn: “Đọc đi.”
Trên bàn là muôn vàn tấu chương từ khắp nơi gửi về, thấy Lý Thích không có ý tránh cậu, Tô Sầm mới cầm lên đọc.
Là tấu chương của Trưởng sử Giang Châu, vạch trần tệ nạn buôn bán muối tư, không thể ngăn cản thương nhân buôn lậu, xin triều đình ra sức xử lý để lấy làm răn đe.
Tô Sầm nhíu mày đặt tấu chương xuống.
“Thấy sao?” Lý Thích hỏi.
“Nếu để tôi nói thì tôi xin phép tỏ ý kiến riêng.” Tô Sầm nói: “Triều đình ngăn chặn buôn muối tư thế nào ai cũng thấy rõ, dưới tình hình ấy vì sao vẫn không ngăn chặn được? Vậy e là phải tìm vấn đề ở triều đình.”
“Chắc hẳn Vương gia cũng biết, năm Vĩnh Long Đột Quyết hoành hành ngang ngược, biên cảnh chiến tranh liên miên, quốc khố trống rỗng, Hoàng đế Thái tông đưa ra luật buôn bán muối, tức là triều đình bán muối, thực phẩm cho thương nhân, thương nhân bán lại cho dân.
Những năm đầu đúng là rất có tác dụng, có thể giải quyết được nhu cầu quốc khố còn bớt được sức lao động.
Nhưng sau mấy năm, vấn đề chồng chất mới lộ ra, thương nhân buôn muối đứng giữa tăng lời, khiến giá muối tăng cao vùn vụt, có người viết thơ rằng Đời người chẳng muốn phong hầu, chỉ mong lợi muối đứng đầu Hoài Tây, có thể thấy lợi muối lớn thế nào.
Nhân dân không có muối ăn, kẻ buôn muối tư mới bắt đầu tràn lan.”
Tô Sầm nói xong mới ngẩng đầu nhìn Lý Thích, lời cậu vừa nói có phần quá mức, sợ chọc giận người kia.
Song Lý Thích lại không có biểu cảm gì hết, chỉ hỏi tiếp: “Theo cậu nên làm thế nào?”
“Thay vì làm không tới nơi tới chốt chẳng thà diệt cỏ tận gốc.”
Lý Thích mỉm cười: “Nghĩ thì đơn giản.
Năm xưa thương nhân muối nhận quyền phân phối từ tay triều đình, nói cho cùng là họ giải quyết khó khăn giúp triều đình, triều đình không thể làm chuyện qua cầu rút ván được.
Huống chi bao năm qua thương nhân cấu kết với quan phủ, đã hình thành tấm lưới sâu rộng vô cùng, nhổ củ cải bùn cũng lên theo, cậu còn muốn giữ mảnh đất này nữa không?”
Tô Sầm cúi đầu suy nghĩ: “Triều đình không tiện làm thì mượn tay người khác.
Sở dĩ thương nhân phân phối muối ngang ngược tăng giá là vì triều đình kiểm soát muối nghiêm ngặt, không cho buôn bán muối tư.
Nếu muối tư tràn ra thị trường chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thị trường muối công, giá muối tất giảm.
Lại thêm mua muối từ triều đình giá cao hơn muối tư, lâu dần họ không chiếm được lợi từ muối công thì thì sẽ bỏ quyền phân phối muối, đến lúc đó phế bỏ là chuyện đương nhiên.”
Tô Sầm càng nói càng hào hứng, người cũng thả lỏng ra, cậu nhìn Lý Thích, nói: “Đến lúc đó muốn bỏ luật buôn muối sẽ dễ dàng hơn nhiều, gốc rễ của họ chưa sâu, lại thêm đây vốn là việc làm khuất tất, giá muối công hạ xuống rồi thì chỉ cần đánh thêm một chút thôi họ sẽ rã ngay.”
Nói hồi, cậu chợt nhớ ra điều gì đó, kinh ngạc bật dậy: “Mấy tay buôn muối lậu này là ngài…”
Lý Thích tiện tay đè người xuống bàn: “Thông minh đấy.”.