Editor: Sakura Trang
Đêm đen, bước chân không ổn định nặng nề lảo đảo, tiếng thở nặng nhọc, dường như gió đêm cũng trở nên lửa nóng theo bước chân di chuyển của thân ảnh to lớn. Trong cơ thể như có ngọn lửa đang đốt, Tiêu Trường Hà siết chặt lòng bàn tay, móng tay lõm sâu vào trong lòng bàn tay, dùng đau đớn này gọi một chút thần trí trở về. “Chết tiệt!” Y khẽ nguyền rủa một tiếng. Hôm nay là do y chủ quan. Lấy công lực của y, hôm nay giết tàn dư của Hắc Thủy môn là chuyện dễ dàng, ai ngờ nhất thời sơ ý trúng một chiêu liều chết của người điên kia.
Thanh âm điên cuồng kia vẫn còn ở bên tai: “Ha ha ha, Tiêu Trường Hà, ngươi không phải tự nhận là nhân sĩ chính phái sao, hôm nay trúng độc của sí tình, nếu như không giao hợp cùng với nam tử sẽ bạo thể mà chết! Tiêu đại hiệp người mà cũng như dâm oa đãng phụ nằm ở dưới thân người khác! Ta chính là chết cũng đáng! Ha ha ha…”
Sí tình quả nhiên danh bất hư truyền, từ nhỏ tu tập thần công thuần dương không bị dục vọng mê hoặc, đến tuổi này cũng chưa từng thân mật với người khác. Mà nay độc này lại mấy lần làm y mất thần trí, chỉ muốn dây dưa cùng người đến chết. “Không thể… Không thể… A… Ách…” một bóng hình thanh nhã như trích tiên hiện lên trong đầu, dục vọng muốn ôm lấy người kia càng thêm mãnh liệt. Căn dây kêu lý trí kéo căng đứt đoạn, lúc này nam tử hoàn toàn ném đi những trói buộc hàng ngày, toàn tâm toàn lực chạy về phía chỗ người nọ, chạy về phía khát vọng ẩn núp thật sâu trong lòng.
*
Trăng sáng sao thưa, mọi âm thanh đều im lặng.
Dưới cửa sổ Lũ Hoa hiên, Tần Phong mặc một bộ áo mỏng thuần trắng, tóc đen không thúc, ngón tay thon dài như ngọc làm nổi bật con cờ màu đen, dưới ánh nến lấp lánh tản ra cám dỗ trí mạng. Giống như nghe được tiếng gì đó, môi câu lên một nụ cười tà mị không hợp với khí chất tiên. Đêm rất dài, ràng buộc của chúng ta vào lúc này bắt đầu…
*
Một mạch xông vào sân nhỏ u tĩnh, phá cửa mà vào, người trong lòng nghe thấy tiếng đầy mặt kinh ngạc nhìn về phía y.
“Tiêu đại ca, ngươi làm sao?” Tần Phong tiến lên, đỡ thân thể bất ổn của Tiêu Trường Hà, “Sao nóng như vậy!”
Khí tức mát mẽ trên người Tần Phong gọi lại chút lý trí của Tiêu Trường Hà. Thô bạo hất tay của hắn, Tiêu Trường Hà tập tễnh lùi lại hai bước. Xúc cảm nhu hòa động lòng người vừa mất, dục vọng đè nén ngược lại càng khó khống chế. “Ách…” Một tiếng ngâm dài, Tiêu Trường Hà gần như không cách nào đứng thẳng, cong người, che dưới bụng, “Không nên tới… A… Ta… Ta… Không khống chế được… A.. Ách…”.
Dưới ánh trăng, trong mắt Tần Phong chính là một bức cảnh đẹp như vậy: Nam tử cao lớn cuộn tròn nằm sấp. Mồ hôi làm ướt y phục thật mỏng dán sát trên người. Buộc vòng quanh đường cong tràn kéo căng tràn đầy lực lượng của nam nhân. Từng trận rên rỉ, nam nhân ngẩng đầu lên, như thiên nga ngẩng đầu, màu da cổ đồng cũng không che giấu được đỏ thẫm. Bàn tay to phủ đầy kén đặt dưới hạ thân nhanh chóng an ủi, nhưng chỉ là phí công đưa đến tiếng rên rỉ càng thêm đau đớn khó chịu.
Một ngọn lửa thoáng hiện trong mắt Tần Phong, chẳng qua là một cái chớp mắt, liền lại bị che giấu. Tiến lên, không để ý nam nhân vô lực giãy giụa, chặn ngang ôm lấy, đặt lên giường.
Một chớp mắt kia rời đi cái ôm trong ngực nam tử, cảm giác trống không hạ xuống lần nữa, nam nhân theo bản năng bất mãn than thở, nhưng nhất thời ý thức được. Chôn mặt vào gối mềm, lại lần nữa cố gắng kiềm chế thanh âm.
Đột nhiên, toàn thân Tiêu Trường Hà cứng đờ, thân thể cương cứng như đá run rẩy. Một loại cảm giác mềm mại mát rượi bao quanh vật ngẩng đầu nơi dưới thân y, nóng bỏng kia, không chịu y khống chế, thật buồn nôn.”Không muốn…” Thanh âm khàn khàn làm ra cuối cùng chống cự mà ngay cả y cũng không tin nổi, y, không thể làm bẩn người như trích tiên kia, nhưng, thật nhớ sự đụng chạm của hắn, để cho tim mình sợ hãi đến gần như phải chết đi.
Một tiếng cười khẽ, Tần Phong thêm nặng lực đạo trong tay, đem vật kiêu ngạo của người kia cầm ở lòng bàn tay. Cùng thân thể Tiêu Trường Hà đồng bộ, vật kia vốn đã lớn, dưới sự kích thích của tình độc lại là thước tấc kinh người. Nóng bỏng cứng như sắt, đầu thậm chí rỉ ra mật lệ trong suốt. Cảnh tượng như vậy dụ trong lòng Tần Phong nóng lên. Niệm tình nam nhân trên giường vì không có sự giúp đỡ mà run rẩy rên rỉ, chỉ đành phải từ từ đi.
Vuốt ve lên xuống, nơi đó càng thêm nổi gân xanh, đem mật lệ không ngừng rỉ ra lau lên ngọc hành, hết sức ôn nhu đưa đến nam nhân cuồng loạn ngâm suyễn. Ở dưới sự cố gắng không ngừng của Tần Phong, tiểu Tiêu Trường Hà cũng càng thêm mạnh mẽ. Từng khoái cảm ngày càng tích lũy, tình dục nồng nặc ngày càng đòi phát tiết. Thân thể Tiêu Trường Hà cứng đờ, dưới người run rẩy kịch liệt, ưỡn người lên, túm chặt giường đệm, một tiếng kêu thoải mái tràn ra, nhưng lại biến điệu thành thống khổ thét chói tai, cả người run rẩy kịch liệt.
Tần Phong tất nhiên biết được, nguyên là Tiêu Trường Hà đã gần kề đỉnh điểm, nhưng do hiệu lực của sí tình, cần lấy ngoại lực nuôi dưỡng, không cách nào phát tiết. Nhưng hắn yêu vô cùng biểu hiện của thô mãng hán tử này, không trêu đùa thật tốt một phen làm sao có thể đủ ác thú vị chứ?
Câu một nụ cười mấy không thể nhận ra, tay Tần Phong run rẩy cởi ra áo mỏng của mình “Tiêu đại ca, từ từ đừng nóng vội, cứ giao cho ta”
Lúc này nam nhân đã sớm là hoàn toàn không có thần trí, chỉ biết theo bản năng ôm lấy người nam này đằng trước này.
Tần Phong hôn lên môi khô nứt của Tiêu Trường Hà, hai người đều là thoải mái rên lên. Từ lần đầu gặp, Tần Phong liền biết nam nhân như Tiêu Trường Hà là hợp tâm ý của hắn, nếu chăm sóc dạy bảo thật tốt cũng không khó để làm một người bạn lữ cùng chung mười mấy năm, đã nhàm chán lâu như vậy, hắn tin chắc chỉ cần hắn nghĩ, không người trên thế gian có thể chạy khỏi lòng bàn tay của hắn. Mà Tiêu Trường Hà, đối mặt Tần Phong, đáy lòng vốn là có hảo cảm ái muội mông lung, thêm Tần Phong dẫn dụ lấy lòng khó mà phát giác, không tự biết lúc nào đã hóa thành tình yêu, nếu không cũng sẽ không ở sau khi trúng độc liền chạy thẳng tới nơi này.
Nhẹ nhàng liếm, làm mềm môi Tiêu Trường Hà. Cảm nhận được mềm mại ngọt ngào kia, Tiêu Trường Hà không nhịn được yêu cầu nhiều hơn.
Tự học lè lưỡi, liếm lên môi mong mỏng của Tần Phong. Lập tức đưa tới cuồng nhiệt đáp lại. Tần Phong không còn là vuốt ve như gió mát mưa phùn nữa, tiến tới mút vào như cuồng phong bạo vũ thẳng tới đôi môi Tiêu Trường Hà sưng đỏ như muốn nhỏ máu. Đầu lưỡi mang hơi thở mát rượi dịu dàng dò vào trong miệng nam nhân, kỹ xảo phong phú chơi đùa, câu đến nam nhân càng run rẩy khao khát. Nước bọt chảy vào trong miệng Tiêu Trường Hà, nam nhân vội vàng nuốt, do ngại không đầy đủ, to gan đem đầu lưỡi cũng đưa vào trong miệng đối phương, tham lam tìm, tựa như đó là quỳnh tương có thể chậm giải khô cạn của y.
Nam nhân phản ứng lấy lòng Tần Phong.”Thật ngoan” Thân thể trần truồng như ngọc gần sát thân thể cường tráng cơ bắp rõ ràng của nam nhân. Y phục đã sớm tán loạn không chịu nổi rơi xuống, thân thể Tiêu Trường Hà càng thêm mê người. Hai tay vẽ lên vùng ngực bền chắc của nam nhân, nhẹ chậm mà lưu luyến đi xuống dưới, vẽ đến vùng eo hẹp săn chắc.