Editor: Sakura Trang
Ngày này chạng vạng tối tỉnh lại, Tần Phong lại không ở bên cạnh, trong lòng Tiêu Trường Hà kinh ngạc, vụng về đứng dậy, một tay chống sau lưng, một tay vịn bụng, chậm chạp đi dáng chữ bát đi tìm người yêu.
Dưới đèn trong sảnh, Tần Phong nhìn một phong thơ hơi nhíu mi.
“Phong?” Tiêu Trường Hà lên tiếng. Kéo thân thể mang thai đi một đoạn đường ngắn ngủi này, ở trong đêm lạnh lại ra một thân mồ hôi mỏng, gió thổi một cái, không nhịn được run run một chút.
Tần Phong đi nhanh tới, cởi xuống áo khoác khoác lên trên người Tiêu Trường Hà.”Dậy rồi làm sao cũng không mặc thêm y phục. Không biết chăm sóc mình như vậy, làm sao để cho ta yên tâm.”
Tiêu Trường Hà bén nhạy ý thức được không đúng: “Làm sao? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Mới vừa nhận được tin tức, Đông phủ xảy ra lũ lụt, sư đệ bảo chỉ có ta mới xử lý được việc này.”
Cố nén trong lòng khó chịu không thôi, “Đi đi, đây là đại sự, không cho trễ nãi.” “Tiêu… Nhưng hiện tại thân thể ngươi thể bất tiện, ta làm sao có thể yên tâm ngươi một người…” “Phong, không cần nhớ mong ta. Chính là mang thai còn không làm khó được Tiêu Trường Hà ta. Ngươi cho là ta thật là nữ nhân mềm yếu?” Cố ý giả bộ một phen tức giận. “Vậy ngày mai ta lên đường, sớm đi sớm về. Ngươi chăm sóc mình cẩn thận.”… Các loại mạch mạch vuốt ve ở chỗ này không nhắc tới.
Ngày kế tỉnh lại, đã là mặt trời lên cao ba sào. Bên người giường đêm lạnh như băng. Tần Phong rời đi đã lâu. Nằm ở trên giường, Tiêu Trường Hà cảm cảm thấy trong ngực mình còn vèo vèo rót gió lạnh. “Phong, ta thật là nhớ ngươi… A đau… Ách…” Bào thai trong bụng dường như cũng cảm nhận được cha rời đi, nháo dâng lên, bụng lớn cao ngất bên dưới áo lót mong mỏng một khối này lại một khối bị tay nhỏ bé của thai nhi thọt gồ lên, một khối lại bị chân nhỏ đá lồi ra, nhìn thật hù dọa người. Tiêu Trường Hà đau cuộn tròn người lại, hai cái tay đè ở trên bụng xoa tròn cố gắng trấn an hài tử xao động, nhưng căn bản không có hiệu quả. “A thật là đau… Phong… Ngươi ở đâu trong… Thật là đau a… A… Hài tử… Không nên nháo cha nữa… A a “
Trên giường đệm mềm mại, nam nhân không ai giúp run rẩy kêu đau. Một phòng thanh tịch, trong căn nhà trúc chỉ có một mình Tiêu Trường Hà thống khổ kêu gào. Không người đáp lại…
Tần Phong rời đi ba ngày. Tiêu Trường Hà một mình trong căn nhà trúc cảm giác mình đã không cách nào nhịn được. Thời thời khắc khắc nhớ Tần Phong lại không có một chút tin tức của hắn để cho y gần như muốn tan vỡ. Làm quyết định to gan, đi tìm hắn! Hắn bận bịu chính sự, mình cũng có thể bồi ở bên người hắn. Hài tử, rất nhớ cha đâu. Ôn nhu vuốt ve bụng, trong mắt hiện lên ánh sáng kiên nghị.
Thay đổi uể oải lười biếng từ lúc mang thai tới nay, khinh công Tiêu Trường Hà phát huy đến trình độ cao nhất, một ngày đi ngàn dặm cuối cùng đã tới nơi ở của Tần Phong. Thân thể mang thai sáu tháng thật sự là mạnh chống đỡ, trên đường không chịu đựng được nữa liền ăn mấy viên an thai dược trân quý mang ra ngoài, lắng xuống chốc lát lại tiếp tục đi đường.
Cuối cùng đã tới. Tần Phong không về. Ngồi ở trên băng đá trong đình ngày xưa Tần Phong thường ngồi, suy nghĩ tình cảnh đợi gặp được Tần Phong, Tiêu Trường Hà không nhịn được cười ngây ngô. Bảo bảo, liền muốn nhìn thấy cha nga.
***
“Tiêu Trường Hà!” Giọng nữ mang hận ý thật sâu truyền tới.
Tiêu Trường Hà kinh ngạc nhìn lại, nhưng là Tô Như Yên. Chuyện hai tháng qua bị y tận lực lơ là hiện lên, sắc mặt soạt đổi trắng.
“Tô cô nương…” Y chỉ có thể lẩm bẩm. Đúng vậy, ở nơi này trước mặt nữ tử, toàn bộ xấu xa của y cũng không có chỗ ẩn trốn.
Tô Như Yên từng bước ép tới gần, mang mùi thơm nồng đậm như lan, chữ từng câu êm ái nhưng tràn đầy hàn ý: “Tiêu đại hiệp sao lại trở lại? Giang hồ rộng lớn, chỉ mấy tháng quang cảnh đại hiệp xông xáo làm sao có thể sung sướng?” Tô Như Yên càng đến gần, Tiêu Trường Hà càng cảm thấy lòng buồn bực dị thường, trong bụng cũng mơ hồ đau.
“Người giang hồ đều biết, Tiêu đại hiệp làm người nhất chính phái, trợ giúp người nghèo, diệt gian trừ ác, Như Yên rất bội phục” “Tô cô nương, là… Tiêu mỗ sai…” “Tiêu đại hiệp làm sao sai rồi? Là sai ở lừa dối thế gian đối với vị hôn phu của người khác lòng tồn mơ ước, hay là sai ở khinh thường thiên lý có bầu nghiệt thai!”
Tô Như Yên từng bước ép sát, Tiêu Trường Hà từng bước lui về phía sau.
“Không… Không phải như vậy… Ta… Không phải vậy” vô lực trả lời, lại là xấu hổ, lại là thống khổ, lại là không cam lòng.
Nam nhân cao lớn ở trước mặt tiểu nữ nhỏ bé lại có vẻ không chịu được một kích như vậy. Tứ cố vô thân, tựa như bị cái thế giới này ruồng bỏ. Ôm chặt lấy thai bụng, tựa như chỉ có như vậy mới có thể hấp thu được một chút lực lượng. Nhưng đau đớn trong bụng ngày càng kịch liệt. Cách mấy tầng y phục, bụng to lớn mắt thường có thể thấy được rung động, gần như để cho người lo lắng nó có phải một khắc sau liền muốn rớt xuống có phải hay không.
“Ách… A… Gió…” Không nhịn được kêu thành tiếng, trong lòng khát vọng người nọ.
Một khuôn mặt tươi cười của Tô Như Yên càng âm trầm: “Tiêu đại hiệp chính là dựa vào chiêu số như vậy lừa gạt lấy đồng tình cùng không đành lòng của biểu ca mà ỷ lại vào hắn đi. Phong ca ca lương thiện đại độ, không cùng ngươi so đo những thứ chuyện xấu xa kia, ngươi nhưng vọng tưởng dùng cái quái vật trong bụng này kéo lấy hắn? Vọng tưởng!”
Lướt qua một cười thâm độc, tay trắng nõn của Tô Như Yên tàn bạo đè lên bụng lớn cao ngất của Tiêu Trường Hà, dùng sức đè xuống, tựa như phải đem bụng móc xuống.
“A! A…” Một tiếng đau thê lương thét chói tai, chim chóc xung quanh sợ hãi bay lên. Tiêu Trường Hà tâm loạn, dưới thai động, hoàn toàn không có phòng bị, bụng yếu ớt liền bị ấn mạnh như vậy. Đau nhức tựa như đi sâu vào linh hồn, một cái chớp mắt mồ hôi lạnh ướt đẫm y phục, trên mặt một chút huyết sắc cũng không. Cả người run rẩy, đau đến gần như bất tỉnh.
Đau đớn kịch liệt Quá mức để cho y gần như bị sốc, thậm chí tới không cách nào làm ra phản ứng đẩy ra Tô Như Yên. Tô Như Yên cũng không bỏ qua cho người đáng thương này, trên tay càng dùng lực.
“A… Không muốn a… Đau… A… Hài tử… A” nghĩ muốn đẩy ra nữ tử trước người, nhưng đau đến khí lực hoàn toàn không có.