Trường Hà Phong Noãn Bất Thành Hôi

Chương 9



Editor: Sakura Trang

Cảm giác bị tràn đầy kêu gọi khát vọng nóng bỏng. Sinh phu vội vàng nhanh chóng trên dưới phập phồng, để cho người yêu ở bên trong thân thể mình trùng trùng đưa động. Theo động tác trên dưới, bụng của sinh phu trùng trùng đụng vào thân thể người yêu, phát ra tiếng ba ba làm người ta kinh hãi.

“A a… Nặng chút a… Ừ hắc… Đau… A a a không muốn… Nhanh… A a…”

Hiệu lực của thuốc làm thân thể phá lệ mẫn cảm, lần lượt bị trùng trùng mài nơi nào đó bên trong, người yêu ở trong cơ thể mình mang tới khoái cảm tăng gấp bội làm cho nam nhân liều mạng cao giọng thân ngâm. Cả người phơi bày ra màu hồng kiều diễm.

Nhưng cuối cùng đang ở trong sinh trình, thai nhi bị kịch liệt quá mức kích thích, động tác trong bụng càng dời sông lấp biển. Bụng Đã từng mềm mại càng thêm căng cứng xiết chặt, tựa như bàn thạch. Sau lưng máu tươi lẫn vào mật dịch chảy xuống.

Hết sức vui vẻ cùng hết sức thống khổ cùng tồn tại, Tiêu Trường Hà run rẩy như điện giật, cắn chặc hàm răng ca ca vang dội, tự chỗ sâu linh hồn tràn ra thân ngâm bao hàm nội dung quá mức phức tạp.

Trong lòng biết nam nhân cũng không thể chịu nhiều hơn nữa, Tần Phong đỡ nam nhân eo, hơi điều chỉnh góc độ, ở lúc nam nhân lại một lần nữa hạ xuống tàn bạo kiên quyết đưa người đụng vào nơi yếu ớt nhất trong cơ thể.

“A a a a a a!!!” Hoàn toàn không cách nào tiếp nhận kích thích làm cho trước người nam nhân đã sớm bừa bãi dục vọng phun ra ngoài, không ngừng trợn mắt, nước mắt từ trong mắt vô thần đỏ ửng chảy ra, miệng há to thở dốc.

Cứng ngắc lay động, kéo dài cao trào, phun hết một giọt dục vọng cuối cùng của thân thể, nam nhân cuối cùng mất sức mềm nhũn ngã vào trong ngực người yêu ở trước người.

Cẩn thận tránh cũng bảo vệ bụng cồng kềnh bất tiện của nam nhân, nhẹ nhàng đỡ nam nhân yếu ớt vào trong ngực. Cầm quần của hai người.

Nam nhân Trong ngực đóng mắt chậm rãi bình phục hô hấp. Đột nhiên, Tần Phong cảm giác được nam nhân lại lần nữa cứng đờ. Vừa cúi đầu, thấy Tiêu Trường Hà đột nhiên trợn to mắt, trên mặt trắng đỏ ửng vừa nãy toàn tan hết. Tựa như liền không khí cũng ngừng mấy giây, một tiếng thét chói tai đau thê lương vô cùng tuôn ra. Bụng lớn động thành hình dáng không thể tưởng tượng nổi, một lượng máu lớn từ dưới người rơi ra.

“Tiêu! Tiêu!” Cầm tay của nam nhân bị nắm chặc đến đau.

“A a a! Thật là đau! A cáp…” Bụng càng thêm phát trầm trụy, Tiêu Trường Hà bản năng dang hai chân dùng sức xuống dưới “Ngô hắc a, muốn… Muốn… Sinh… A!”

“Trời, hài tử còn chưa đủ tháng. Ngươi có thể không?”

Không nhịn được ưỡn bụng về đằng trước, không nhịn được dùng sức, lại để cho đau đớn càng thêm khó chịu. “A… Đau a!… Không… Không thể… Sinh ở trong này… Về… Nhà trúc… A!”

“Thân thể ngươi không chịu được!”

“Về a!… A… Trở về, Phong, a…”

Nam nhân trong ngực sắc mặt thê thảm cầu khẩn nhìn Tần Phong. Tần Phong biết y là vì hài tử trong bụng, hoàn cảnh dơ bẩn tồi tệ như vậy, hài tử nếu sinh hạ chỉ sợ không sống được. Chật vật gật đầu, “Tiêu ngươi chống đỡ, trong nhà trúc có bà mụ.”

Ôm lấy nam nhân. Lại do thai bụng đã trụy đến giữa chân, tư thế này cưỡng bách hai chân khép lại, đem cái mông nâng cao, đủ để thai bụng trĩu xuống, để cho Tiêu Trường Hà lại là đau triệt tâm kêu thảm thiết.

Biết người yêu lo âu, Tiêu Trường Hà gắt gao cắn môi chịu đựng tiếng kêu đau đớn. Nhưng khi đau vô cùng không đè nén được rên rỉ để cho lòng người nghe càng thêm kéo căng.

Tần Phong thi triển khinh công, ung dung xuyên qua mười bình chướng. Đến nhà trúc, đặt sinh phu lên giường.

Khuôn mặt anh tuấn màu cổ đồng không có chút huyết sắc nào mơ hồ phát thanh, môi đã bị cắn rách, cả người giống như từ nước trong vớt lên vậy. Cởi quần ướt đẫm đã bị huyết sắc nhuộm biến thành màu đen và áo khoác phiền toái dính bẩn, chỉ còn lại món trung y đơn bạc ướt mồ hôi dính sát trên người, buộc vòng quanh thân hình làm người ta kinh hãi.

Vừa được đặt lên giường, Tiêu Trường Hà liền cuộn tròn người ôm lấy bụng, mười ngón tay kéo căng kéo căng bấm vào trong thịt.

Tô bà mụ tiến lên, run rẩy kiểm tra “Công tử, này này cái này, bụng Tiêu đại hiệp chưa đủ tháng, hôm nay nước ối vỡ, sản đạo không mở ra, không thể sinh a!”

“Ngươi không thấy y đau thành cái bộ dáng này! Ta không quan tâm, bây giờ ngươi tất cần phải để cho y bình an sinh hài tử!”

“Phong…” Thanh âm run run yếu ớt của Tiêu Trường Hà truyền tới, “Hài tử… Không thể…” Tần Phong hiểu rõ: “Không được! Ngươi không chịu nổi…”

“Công tử… Có thể dùng duyên sản dược tạm hoãn sinh thế, đợi tình trạng thai nhi chuyển biến tốt lại nghĩ cách.”

Nhìn ánh mắt cầu khẩn của sinh phu chăm chú nhìn hắn, gật đầu, “Còn không mau lấy thuốc!”

Uống thuốc vào nam nhân co ro như con tôm, mười ngón tay ôm chặt lấy bụng, cố nhẫn nại.

“A cáp a… A a… Hô hô… Ách a…”

Máu dần dần dừng lại.

Không đành lòng nam nhân thanh tỉnh chịu đau đớn này, Tần Phong điểm huyệt ngủ của nam nhân. Bên trong phòng cuối cùng cũng an tĩnh lại, chỉ có thể nghe được nam nhân hôn mê hô hấp nặng nề dị thường.

Rốt cuộc đau nhức khó nhịn, chạng vạng Tiêu Trường Hà vẫn là tỉnh lại. Đau đớn trước khi ngủ mê cũng không giảm bớt, ngược lại tùy với thời gian dài kiềm chế mà càng đình trệ khó chịu.

Trong lòng biết điểm huyệt ngủ đối với bào thai trong bụng không tốt, từ chối người yêu lo lắng yêu cầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.