Trường Học Các Vị Thần: Nguồn Gốc Phép Thuật

Chương 16: Chương XV: Tri Dược



Chương 15
Tri Dược
Nó bắt đầu thi môn đầu tiên vào sáng thứ hai, là môn Ngôn Ngữ – cái môn là nó chả có mấy hứng thứ ngay từ lúc bước chân vào lớp học của một giáo sư có gương mặt không khác gì con quạ, nên việc dịch chưa tới 1/8 bài văn bằng tiếng Normap (ngôn ngữ của tộc Coak vùng Opesa) cũng được coi như là một kỳ tích vượt trội lắm lắm của nó rồi. Điều đó cũng đủ để khích lệ đôi chút tinh thần cho nó tiếp tục hoàn tất tuần kiểm tra đầy khó nhọc trải dài phía sau. Buổi sáng hôm sau, nó phải thực hành thi đấu khí giới với những hình nhân phép thuật (một trong những cải tiến mới nhất cho kỳ kiểm tra sát hạch học viên năm nay). Thầy Arthur đã rất tự hào với phát minh này của mình khi hầu hết các hình nhân đều đánh văng thí sinh ra ngoài chỉ trong chưa đầy hai phút với một đòn đánh bắt chéo gậy Ookysai (loại gậy làm từ cây Vong Thảo, cực kỳ nhạy với phép thuật và có sức chịu lực cao). Carl may mắn thoát đường quyền tấn công trong ngang tấc và lợi dụng việc con hình nhân của nó bị thương ở chân phải trong lúc thi đấu với thí sinh trước, nên đã nhanh chóng ra đòn chí mạng khiến hắn văng ra khỏi sàn đấu, vỡ tan thành nhiều bọt khí. Vậy là nó cầm chắc trong tay điểm đỗ ôn học mà nó coi là quan trọng bậc nhất.
Môn Nguyên Lý Phép Thuật diễn ra vào nửa cuối buổi chiều hôm đó. Đề bài lý thuyết dài gần một trang giấy với mấu chốt chỉ xoay quanh mối quan hệ biện chứng giữa sự phát triển phép thuật và khả năng trí tuệ của các vị thần. Nó vận dụng hết khả năng văn hoa lá cành của mình, cố gắng viết chữ thật to và nắn nót cho đủ một tờ giấy, hy vọng mong manh việc người chấm sẽ cảm thông mà cho nó điểm T (Trung bình), như vậy cũng là đủ với nó lắm rồi.
Môn Sinh vật phép thuật được thi vào cả hai buổi của ngày hôm sau. Buổi sáng thi lý thuyết với việc trình bày về tập tính và thói quen của loài Pecurlios Gamadiatobus (hay thường được với tên là Vọng Tinh) – một loài vật có thể khiến cho bất cứ một sinh vật nào khác đều có thể nhìn thấy những điều huyền diệu, những ảo vọng rất xa vời; khiến cho ai nhìn vào đôi mắt của chúng đều cảm thấy cực kỳ hạnh phúc và không thể làm bất cứ điều gì khác cho đến khi quá trình ăn thịt của chúng kết thúc. Đây là môn lý thuyết duy nhất từ đầu tuần tới giờ nó làm bài mà không cảm thấy quá tồi tệ. Nó vui mừng bước ra khỏi phòng thi với niềm hào hứng hiện rõ trên gương mặt.
Vừa xuống đến hành lang tầng hai, không gian yên tĩnh xung quanh nó bỗng nhiên bị phá huỷ bởi tiếng vó ngựa gõ liên hồi và mạnh mẽ lên mặt đá đường. Nó nhìn xuống khu hồ nước bên dưới qua những cột trụ điêu khắc cẩm thạch và nó thấy rõ ràng một người đàn ông mặc áo choàng xám đang cưỡi trên lưng một con ngựa trắng. Ông ta phóng rất nhanh trên con đường dẫn ra cổng trường, nơi hai bên đầy những cây anh thảo đang mùa rụng lá. Carl nghĩ ngay đến giáo sư Bryant nhưng hầu như nó không hào hứng lắm đến chuyện tìm hiểu xem ông ta đang đi đâu và có thể đang âm mưu điều gì vì thứ đang khiến nó bận tâm hơn nhiều lúc này là buổi thi thực hành môn Sinh Vật Phép Thuật đang đến rất gần rồi. Cái bụng nó hiện giờ đang lên báo thức rổn rảng cho việc mau chóng đến nhà ăn và kiếm ngay một khay thức ăn ngon lành cũng là điều cực kỳ khẩn bách.
***
Nó cùng ba đứa bạn đến khu nhà vườn ngay phía sau lâu đài khi nơi này đã khá đông người và giáo sư Barwen (một bà giáo với cặp kính dày cộp và đầu óc bù xù xoăn tít cùng giọng nói đều đều sắc sảo) đang bận ríu rít với việc chỉ chỏ cây gậy thân thuộc trong tay bà (cái mà Carl luôn cho rằng được làm từ cả đống dây leo uốn éo bà đã gom lại được trong một xó xỉnh nào đó của khu nhà vườn rồi đem cuốn nhằng nhịt và thiếu tính thẩm mỹ quanh một thân gỗ cứng cong queo). Những tấm kính trong suốt lắp quanh khu thực hành thường ngày, nay đã được phủ lên bằng một lớp bột đen kít có thêm tác dụng chống ồn. Nó cố nhón người lên để xem qua nhiều những cái đầu tò mò không kém gì nó.

Phía bên trong, cả đống những chiếc chậu bằng gốm được chùm vải đen cẩn thận lên bên trên, bay vun vút từ khu nuôi trồng đằng sau, ra đậu trên những cái bàn dài xếp quanh khu nhà thực hành phía trước. Nó chắc chắn cái thứ gì đó đang ngọ ngậy dưới lớp vải đen kia sẽ là đề thi nhưng nó thực sự không thể đoán ra được đó là cái gì.
Sau một hồi chỉ huy và xếp đặt, cứ hai cái chậu như thế được xếp trên mỗi một cái bàn (có cả thể 15 chiếc trong phòng). Giáo sư Barwen đã quay trở lại, dồn mấy đứa học viên ra xa khỏi phòng thực hành khi chúng đang cố lại gần để xem trước bài thi.
– Mọi hành vi gian lận sẽ đều rbị nhận điểm K! – Giáo sư Barwen cảnh báo chúng.
Bà gọi 30 người đầu tiên theo danh sách vào kiểm tra trước trong đó có Brandon, Carl và Danton. Carl được xếp chung bàn với một người cùng khoá có mái tóc vàng và gương mặt chi chít tàn nhang, tên là Charlie.
Khi loạt đầu tiên đã vào xong, giáo sư Barwen đóng kín cánh cửa phòng thực hành (cũng đã được sơn đen) và đi vào giữa phòng. Bà rõng rạc nói trước 60 con mắt đang tò mò và căng thẳng nhìn về phía mình:
– Các trò thân mến! Nếu các trò còn nhớ, thì hồi đầu năm chúng ta đã học cách gieo nhánh của cây Tri Dược. Và giờ thì nó đã đến thời điểm có thể thu hoạch lần đầu tiên!
Nói rồi bà tiến lại chỗ bàn của Alice, nhẹ nhàng gỡ nhẹ tấm vải đen ra khiến cho cô bé hét toáng lên và bắn xa chừng nửa mét khi nhìn thấy cái cây lai động vật đang ngoe nguẩy những xúc tu ngay trên cái chậu. Giáo sư Barwen tiếp, phớt lờ nhiều gương mặt kinh hãi trong lớp kiểm tra của mình:
– Như các em đã biết, có một cái hạt nhỏ nằm bên trong miệng nó, ngay gốc những xúc tu đang chờ các em lấy ra… Và nhiệm vụ thật đơn giản là hoàn thành bảng kết quả thu hoạch và sau đó là lấy cái hạt quý giá đó ra khỏi cái cây, đặt nó trong cái cốc thuỷ tinh ngay cạnh!

Bà đậy lại tấm vải đen và thận trọng nhắc nhở tất cả các thí sinh trong phòng:
– Ta phải nhắc lại với các trò rằng, trên mỗi xúc tu có một con mắt, đó chính là thế mạnh của loài cây này. Các trò phải thật cẩn thận, điều quan trọng nhất trong khi thu hoạch Tri Dược là luôn phải cù nhẹ vào các xúc tu khiến chúng không bất ngờ thức giấc… Chỉ cần có dấu hiệu của sự mở mắt thôi thì các trò cần đậy vải lại và tránh xa nó ngay lập tức… Hậu quả nếu cái cây thức dậy chắc các trò đã biết!
Rồi bà biến ngay ra một chiếc đồng hồ cát nhỏ, bay lơ lửng trong lòng bàn tay.
– Các trò có 30 phút!
Nó quay lại bàn của mình, nhấc tờ giấy kết quả thu hoạch đặt ngay cạnh chậu cây lên rồi thật từ tốn để gỡ nhẹ tấm vải đen ra khỏi cái chậu.
Nó đã có đọc qua về loài cây này, cũng có xem luôn cả hình vẽ nhưng thật không ai đủ trình độ để miêu tả được chính xác lớp nhựa nhầy nhụa bao khắp những cái xúc tu màu xanh đen đang nhẹ nhàng đung đưa như thể cố tận hưởng cái tinh tế của giai điệu từ một bản hoà nhạc tuyệt tác. Có tất cả 8 cái như thế và trên mỗi cái có một rãnh khít nhỏ với hai lớp da nhăn nheo, xô lại ở hai phía giống như hình một con mắt đang nhắm tịt lại ột giấc ngủ say sưa hàng thế kỷ.
– Trông ghê quá nhỉ? – Nó lẩm bẩm khi cầm bút điền vào mấy ô trống trên tờ kết quả thu hoạch.

Charlie đứng ngay cạnh cũng đang say sưa nhìn ngắm mấy cái mắt kỳ quái, nó nói:
– Cũng đáng để mạo hiểm đấy nhỉ?
– Hy vọng vậy!
Sau một hồi ghi ghi chép chép thì thời khắc quan trọng cũng đến. Nó đeo gang tay, bắt đầu rà rà, gãi gãi lên một cái xúc tu gần nhất. Khi tay nó vừa động vào bề mặt nhơm nhớp thì lớp ra quanh con mắt có dấu hiệu căng nhẹ, cái xúc tu đó vươn thẳng ra ngoài. Nó hoảng hồn, định lấy vải chùm lại ngay lập tức nhưng rồi những lớp da ấy từ từ xô lại như cũ, cái xúc tu cũng trở về hình thái ban đầu, tiếp tục đu đưa nhẹ nhàng, cuốn dần theo những ngón tay nó. Nó nghĩ cũng chả khó khăn lắm, nó mạnh dạn hơn, cả hai tay nó thi nhau gãi hết cái này đến cái khác cho tới khi tất cả chúng cuốn lấy ngón tay nó thì nó khẽ đưa nhẹ tay ra phía ngoài khiến chúng cũng theo đó mà tách nhau ra, để lộ một cái hốc nhỏ nằm khuất dưới những lằn tròn đan kết nằm đối lệch nhau.
Nó đưa tay từ từ vào trong cái hốc đó, cẩn thận tìm cho đến khi chạm phải một vật cầu dẹp và rất trơn. Nó quay mặt lại, nheo mắt nhìn theo tay. Nó sung sướng khi thứ nó đang cầm chính là hạt cây Tri Dược, một thứ hạt màu nâu đậm, trơn láng và căng phồng với nhiều vân sáng màu cam chạy dọc xung quanh. Nó kéo nhẹ nhưng cũng đủ lực để khiến cái hạt bật ra khỏi hốc.
Nhưng ngay lúc đó nó chợt nhận ra cái sai lầm chết người của mình, nó đã quá sung sướng với việc tận hưởng thành quả mà quên mất việc cần làm là liên tục gãi vào những cái xúc tu. Trong giây lát, những cái xúc tu ấy bỗng trở lên cứng cáp lạ thường khi chúng đã ghì chặt lấy tay nó, một cái gì đó giống như con rắn không đầu, không vảy, màu lục nhạt vươn ra nhanh chóng từ trong cái hốc, bám chặt rồi quấn lấy ngón tay nó. Nó biết cái cây đang thức giấc, nó quay ngay mặt đi, mắt nhắm tịt lại. Nhưng rồi cảm giác tê buốt dâng lên một cách mãnh liệt ở đầu ngón tay trỏ. Hình như lớp gang tay ở đó đã bị xé toạc, một cái gì đó trơn trượt bắt đầu len lỏi, trườn bò từ đầu ngón tay lên tới bàn tay và nhanh chóng lan ra khắp cánh tay. Nó không thể kìm nổi mình quay mặt nhìn lại.
Ngay trong vài tích tắc ngắn ngủi đó, nó đã nhìn thất một con mắt màu vàng chanh với rất nhiều lớp con ngươi trồng chéo lên nhau đang dần nở rộng ra. Một giọng nói the thé, lạnh lùng vang lên từ trong đầu nó:
Bạn mới là kẻ phản bội!
Tình yêu của ngươi sẽ không trọn vẹn!

Hãy chấp nhận một cuộc hành trình để kết thúc tất cả!
Ngươi phải hy sinh để đền đáp cho những yêu thương!
Chiến tranh sẽ lại nổ ra!
Để sau cùng sẽ có một thế giới mới!
Với những kẻ thống trị mới!
Rồi màn đêm đen đặc bao chùm, đổ sập xuống mọi giác quan và cảm nhận của cơ thể nó. Nó không nghe thấy gì nữa, không nhìn thấy gì nữa! Cơn sợ hãi đang lớn dần lên từ nơi nào đó sâu thẳm bên trong người Carl!
—-
fb.com/schoolgods


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.