Chương 5
Trận chiến của tộc tiên
Một mùi giống chuột chết hoà lẫn với men rượu táo xộc vào mũi Carl khiến nó choáng váng khi chúng vừa bước vào trong quán. Khác với những gì chúng tưởng tưởng về một buổi tối đầy những thứ vui vẻ ở trong một quán rượu hay câu lạc bộ nào lúc trước khi lên giường đi ngủ vào buổi tối hôm qua, thứ chúng thấy trước mặt thật đáng thảm hại: 7 cái bàn và cả tá ghế phủ đầy bụi nằm chổng kềnh, lăn lộn khắp sàn nhà, nước bí vàng lên men vương vãi tạo nên những đốm mốc xanh trắng loang lổ, những tấm rèm rách te tua vất vưởng lên những song cửa bằng sắt gỉ sét, giấy dán tường bong chóc, bẩn thủi khắp mọi nơi cộng thêm thứ ánh sáng lam lập loà ma mị. Tất cả chúng đều có chung cảm giác thất vọng và hơi phần ghê sợ về tụ điểm ăn chơi mà chúng đã bất chấp luật lệ để trốn tới đây.
Brandon cằn nhằn:
– Vậy mà anh tao nói ở đông vui lắm?
Danton cười chêu chọc khi nó vừa đá một miếng vải bẩn thủi trên sàn gỗ, cả đống mối, gián và nhiều con trùng khác thi nhau chạy toán loạn:
– Đông vui cho lũ côn trùng!
Branton tức giận, nó nhấn liên tiếp vào cái chuông trên quầy chờ như người ta vẫn đập quả bóng rổ lên sàn sân, những tiếng tinh tinh vang lên không ngừng phá vỡ đi sự yên ắng vốn có.
Bỗng nhiên, một giọng nói phát ra từ sau cánh cửa nhỏ cạnh quầy chờ. Giọng một người đàn ông bực tức, hắn quát tháo:
– Không nến thần! Không hoa bất tử! Không bùa mê! Ta không mua gì hết và cũng chả có gì để bán hết! Cút đi!
Cả bốn đứa ngạc nhiên, trố mắt nhìn lẫn nhau. Carl lên tiếng:
– Chúng tôi không bán gì cả?
– Vậy đến đây để làm gì? – Hắn lập tức đáp lời, giọng vẫn không thôi bực dọc.
Carl ngập ngừng:
– Chúng tôi nghĩ… một quán trọ chắc cũng phục vụ… ít… đồ uống!
Người kia không trả lời. Chúng nghe thấy tiếng những bước chân vội vã đi lên cầu thang rồi một tiếng gọi “Ellie! Có khách! Có khách!” và sau đó là tiếng một người phụ nữ đáp lại: “Cái gì? Khách nữa ư?” rồi kèm theo một tiếng hét vui sướng. Hai tiếng bước chân vội vã lối nhau gõ thình thình lên những bậc thang và ngay tức khắc cánh cửa mở ra. Một người đàn ông trong bộ gile xám với chiếc áo thụng trắng nhăn nhúm phía trong và người phụ nữ với chiếc váy dài tới gót thình lình xuất hiện cùng một nụ cười rạng rỡ, nồng hậu. Người đàn ông gầy còn người phụ nữ thì hơi béo, trong khi người đàn ông có một đôi mắt híp và hàm râu quai nón tia tỉa như chông thì người phụ nữ có đôi mắt to và mái tóc mềm mại, bện tết gọn gàng vắt sang một bên.
Người đàn ông thúc nhẹ khuỷu tay vào sườn người phụ nữ, ông thúc giục bà ta nhưng vẫn không quên nở nụ cười trên môi:
– Ellie! Thắp lò sưởi! Lau sàn! Nhanh… nhanh!
Người tên Ellie gật gật hiểu ý, bà ta phi vội tới gần cái lò sưởi, cho thêm củi và nhóm lửa. Xong xuôi, bà ta vơ lấy cây chổi nằm ở góc phòng bằng một cái hất tay điệu nghệ, hì hục chạy hết từ đầu này sang đầu kia căn phòng để lau dọn, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn bốn vị khách quý báu và cười toe toét. Còn người đàn ông thì vội chạy tới chỗ chúng, lão kéo Brandon và Carl tới gần cửa sổ, dựng lên một cái bàn ngay ngắn trước mặt chúng. Bốn cái ghế được kéo tới sau đó. Vừa cuống quýt lau hết từ mặt bàn tới mặt ghế bằng cái khăn vắt sẵn trên vai, lão vừa nói:
– Xin chào! Ta là Gerdy – Chủ quán! Rất xin lỗi vì lúc nãy tưởng các cậu là bọn tiểu thương ở thị trấn ghé qua đây! Chúng làm phiền ta mấy hôm nay rồi!
Rồi lão quay lại, kéo lốt Danton và Jack tới, ấn hai đứa ngồi xuống hai cái ghế còn lại:
– Ta đặc biệt chọn vị trí này cho các cậu vì nó là vị trí đẹp nhất ở quán này.
Lão chỉ tay, cánh cửa sổ mở tung:
– Thấy không? Các cậu có thể nhìn ngắm khung cảnh thơ mộng bên ngoài từ đây! Bình thường thì chỗ này được tính tiền gấp đôi nhưng hôm nay là miễn phí!
Carl nhìn theo hướng chỉ của lão Gerdy ra ngoài cửa sổ, nó chả thấy gì ngoài một màu đen đặc. Gerdy đã biến vào trong từ lúc nào và giờ đã lật đật mang tới bốn cốc nước mật ong sóng sánh, lão nói:
– Quà khuyến mại miễn phí nữa nhé!
Chỉ một loáng sau, khi Carl nhìn lại quán, nó ngạc nhiên khi thấy mọi thứ đã trở nên sạch sẽ, thơm thơm mùi hoa nhài với những cái bàn và ghế đã được lau trơn láng và sếp ngay ngắn đâu ra đấy. Bà chủ quán Ellie còn tinh tế khi đặt lên trên những chiếc bàn đó một chiếc lọ nho nhỏ cùng một nhành hoa tím dịu dàng. Ánh đèn lam bi thảm cũng được thay thế bằng một màu vàng ấm áp.
Lão chủ quán mau chóng giúi vào tay chúng tờ menu và không ngừng kể lể tên của những thứ rượu quý hiếm đắt đỏ mà trong tiệm hiện có:
– Effskin loại 1265 nhé? Hay Piopacus 18? Octavia Franky loại ngâm với sâm cát quý hiếm thì sao? Lawuyta…
Brandon đặt lại tờ menu vào tay Gerdy và cắt ngang cái danh sách đang dần dài ra của lão:
– Bốn ly Tycender loại vừa và chút đồ nhắm! Cảm ơn!
Giọng lão chủ quán nhạt đi trông thấy, nét mặt có vẻ cũng bớt hồ hởi. Sau câu “Xin đợi ột chút!”, lão lật đật bước vào nhà trong.
Brandon nói:
– Ở trường sẽ chẳng bao giờ được uống rượu đâu!
– Yeah!
Rồi chúng khúc khích cười.
Trong lúc chờ đồ uống được đưa ra, Jack bỗng dưng lại bật ra một điều băn khoăn, nó luôn là đứa lo xa, hơi yếu tim và thường có những câu nói rất bàn lùi khiến người khác rối trí:
– Vậy chúng ta sẽ ở đâu tối nay?
Chưa ai trong số chúng kịp nói câu gì thì đã bị cắt ngang:
– Chúng tôi có 8 phòng vừa ở tầng trên và một phòng lớn ở sau vườn để cho thuê!
Lão Gerdy đã quay lại, bê trên tay một cái khay đầy nhóc thức ăn cùng 4 ly rượu Tycender màu cam cam, nâu nâu sóng sánh.
Lão đặt thức ăn lên bàn, đẩy mỗi ly rượu về phía một người và không quên câu “xin mời” với mỗi đứa. Carl nhận ly rượu, hớp thử một hụm nhỏ, vị rượu quất lâu lăm cay xé họng lan toả ra khắp miệng khiến nó bị cứng lưỡi mất một lúc. Jack và Danton thi nhau hì hà cho bớt cay, còn Brandon thì hết lời khen ngợi một tay tên Tycender Cosdik nào đó (đã chết cả chục thế kỷ nay) vì việc phát minh ra loại rượu tuyệt hảo này.
Carl sau khi nuốt trọn cái cảm giác cay chảy nước mắt đó xuống, nó bắt đầu hỏi lão chủ quán:
– Chú Gerdy này! Cái đống bừa bộn vừa rồi, khi chúng cháu với bước vào trong quán đấy, là thế nào vậy?
Lão Gerdy bắt đầu kể lể, giọng lão rất ư buồn khổ:
– Cả tháng nay, quán vắng khách thê thảm! – Lão nói – Quán của ta là quán trọ gần biển và gần cảng Mindi nhất trong bán kính 200 dặm quanh đây. Vì vậy, các hải thương buôn bán qua lại từ Zamia thường dừng chân tại đây trước khi đến Mindi.
Jack chen ngang một cách bất lịch sự:
– Zamia?
Lão Gerdy nhướn chân mày nhìn bốn đứa trước khi trả lời đại khái:
– À… Một hòn đảo nằm ở phía Nam Nicengas. Ta cũng không rõ lắm! – Rồi tiếp tục – Các thương thần là những kẻ vốn rất biết thời cơ và luôn có kế hoạch kinh doanh mọi lúc. Chúng đưa cho ta một vài món đồ phép thuật như để bán lẻ kiếm thêm. Tiếng lành đồn xa và vậy là bọn lái buôn từ các nơi lặn lội đường xá đến đây để gặp họ. Bọn lái buôn thường ghét phải đến Mindi vì chúng thường bị đánh thuế và những giao dịch nhỏ lẻ sẽ gây chú ý tới giới chuyên quyền ở đó. Cũng vì thế mà quán trọ này bỗng dưng trở thành một trung tâm thương mại nho nhỏ giưax rừng.
Danton thắc mắc:
– Họ bán buôn gì sai trái sao?
Lão chủ quán vội giải thích:
– Không! Không! Chỉ là vài tạo tác đồ mỹ nghệ thôi!
– Hình như bố tao cũng có buôn bán mấy thứ đó! – Brandon nói – Thường thì tao ít quan tâm tới chuyện làm ăn của ổng!
Lão Gerdy gật đầu tán đồng:
– Đúng thế! Trẻ con thì càng ít quan tâm tới chuyện làm ăn thì càng tốt!
– Chúng cháu đã trải qua Lễ Trưởng Thành hơn một năm tồi đấy! – Danton nhấn mạnh lại vấn đề sai trải trong câu nói của lão chủ quán.
– Nhưng chưa tốt nghiệp Morgus thì vẫn được coi là các nhóc tì! – Lão Gerdy phản bác lại.
– Làm sao chú biết bọn cháu chưa tốt nghiệp?
– Mấy đứa nhóc Morgus tháng nào chả lẻn ra đây chơi. Ta còn lạ gì!
Bỏ qua những lời bàn không cần thiết, Carl muốn quay trở về với câu chuyện:
– Rồi sao nữa hả chú?
– Thì một tháng trở lại đây, công việc đình trệ, ta phải cắt giảm hầu hết các nhân viên. Ta và Ellie sống trên tầng và hầu như bỏ hoang cái quầy rượu này nên trông nó mới thảm thương vậy đó!
– Không! Ý cháu là nguyên nhân?
Lão Gerdy căng mắt thăm dò từng đứa một:
– Mấy đứa không phải học viên? Là người Hội Đồng đến điều tra phải không?
Jack phản ứng ngay:
– Điều tra cái gì cơ?
– Về tin tức của trận chiến! – Giọng lão bỗng trở lên căng thẳng một cách kỳ lạ – Ta không biết gì hết đâu!
– Thôi nào chú, bọn cháu chẳng phải người Hội Đồng này kia gì hết. Chúng cháu mới 16 tuổi. Chúng cháu đến đây để thay đổi không khí và để nghe tin tức. Vậy thôi!
Lão Gerdy đánh thêm một cái nhìn nghi ngại. Lão hỏi:
– Thật chứ?
– Thật – Cả bốn đứa cùng đồng thanh!
Lão chủ quán như vẫn chưa tin tưởng lắm nhưng lão vẫn tiếp tục kể:
– Ta nghe tin từ một tay theo hầu một thương gia khi lần cuối cùng chúng đến đây cuối tháng trước. Hắn nói rằng, ở Fisifa, thung lũng tiên đang xảy ra bạo động, rất có thể là chiến tranh.