“Là em gọi em ấy tới!”
Đang lúc Phương Viên không biết giải thích vì sao chính mình không ‘về nhà’, ngược lại quay đầu chạy tới Cục Công An, trên vai đột nhiên có một cánh tay đặt lên, nữ cảnh sát tối nay ở cùng phòng trực ban với cô không biết đã tới từ khi nào. Nghe cuộc đối thoại của Đới Húc và Phương Viên, cô ấy đi tới thân mật khoác vai cô, cười tủm tỉm với Đới Húc: “Sao hả? Một mình em trực nhàm chán nên gọi người tới làm bạn, anh có ý kiến sao? Anh đừng nói với em đây là tiểu đồ đệ của anh đấy!”
“Thì ra em bị Nghê Nhiên gọi tới.” Đới Húc như bừng tỉnh, ánh mắt thoáng nhìn qua Phương Viên, tuy ngữ khí rõ ràng còn vẻ nghi vấn nhưng đương nhiên anh không hề trông mong cô sẽ thành thật đáp lại. Rất nhanh, anh lại nhìn Nghê Nhiên, tiếp tục, “Em ấy xem như do tôi quản lý, cái tên Chung Hàn kia em cũng biết, gần đây việc công việc tư đều rất bận rộn, đối với người vừa đau đầu tra án vừa đúng lúc rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, tôi đương nhiên phải hi sinh giúp đỡ cậu ta.”
Đới Húc vừa dứt lời, Phương Viên liền cảm thấy cánh tay Nghê Nhiên vốn tùy ý khoác lên bả vai mình bỗng nhiên nắm chặt, có điều chỉ trong nháy mắt, nhiều nhất không đến hai giây, cánh tay kia liền khôi phục lực đạo vốn có. Nghê Nhiên cười lắc đầu, nói: “Cái người Chung Hàn này đúng là không có đạo nghĩa, trên đời nào có ai lười biếng rồi bắt bạn bè nhận cục tạ của mình? Vụ án đó em nghe nói đã có manh mối, anh ấy thông minh như vậy thế mà không có thời gian hướng dẫn thực tập sinh. Lần này còn không phải vì cuộc sống cá nhân giải quyết không được, mâu thuẫn nội bộ sao?”
Phương Viên đụng mặt nữ cảnh sát này chỉ có mấy lần, trước kia ấn tượng về cô ấy dừng lại ở xinh đẹp, giỏi giang, tuy không quá thân thiết nhưng lúc này cô bất giác cảm thấy kỳ lạ. Trước không nhắc tới chuyện Nghê Nhiên bàn về Chung Hàn, nhưng nghe ngữ khí hình như ẩn ẩn vui sướng khi người gặp họa, rốt cuộc Chung Hàn và cô ấy có quan hệ gì không, tất cả Phương Viên đều không rõ, cho nên không thể tùy tiện kết luận. Có điều nói tới chuyện Chung Hàn nhờ Đới Húc hướng dẫn mình thực tập, lý do phía sau cô đúng là thật sự không biết. Giữa hai người không quá gần gũi, trước đó cũng không tiếp xúc nhiều, nhưng vừa rồi Nghê Nhiên lại giúp mình giải vây, Phương Viên liền cảm kích, chỉ là vừa quay đầu, mỹ nữ này lại nói cô là ‘Cục tạ’, e rằng dù đổi thành ai khác, tâm tình đều sẽ có chút phức tạp.
“Cái này sao… Trong nhà người ta có lửa hay không, việc này phải hỏi bên phòng cháy chữa cháy.” Đới Húc thuận miệng vui đùa một câu, lại đề nghị, “Hay là hôm nào em thử hỏi cậu ta xem? Câu trả lời của đương sự khẳng định chuẩn xác nhất.”
“Không cần, em sợ có người lại nói lòng tốt của em thành lòng lang dạ thú.” Nghê Nhiên đáp nghe có chút ủy khuất. Vừa nói, cô vừa nhìn Phương Viên bên cạnh, thời điểm lại nhìn Đới Húc, ánh mắt lập tức lộ vẻ tìm tòi, “Trễ thế này anh chạy tới đây làm gì? Đừng nói là chạy tới cục tìm tiểu sư muội này nhé?”
“Đương nhiên không phải, về đến nhà bỗng nhiên nhớ ra khi sáng có vài còn chưa xử lý xong nên liền chạy tới, có điều nếu Phương Viên cũng ở nơi này, tôi đây liền thuận tiện kéo theo một người giúp sức.” Nghĩ nghĩ, Đới Húc ngoắc tay với Phương Viên, “Phương Viên, em đưa chậu nước cho Nghê Nhiên để cô ấy mang về đi. Em tới văn phòng giúp tôi làm vài việc, chúng ta tốc chiến tốc thắng, cũng có thể sớm được nghỉ ngơi.”
Đứng trước tình huống này Phương Viên đương nhiên không thể từ chối, mặc kệ Nghê Nhiên xem mình như cục tạ là có lòng hay vô ý, nhưng ít nhất có cô ấy đứng ra, Đới Húc không còn truy vấn lý do cô chạy về cục. Phương Viên nhanh chóng gật đầu, đưa chậu nước cho Nghê Nhiên bên cạnh, nói câu cảm ơn rồi theo Đới Húc tới văn phòng đội hình sự.
Nghê Nhiên đứng ở hành lang nghiền ngẫm nhìn Đới Húc và Phương Viên đi xa, lúc này như bừng tỉnh, xoay người về phòng trực.
“Haizz…” Đới Húc vừa lấy chìa khóa mở cửa vừa đưa đầu thoáng nhìn qua hành lang, thở dài.
Phương Viên đi theo sau, nghe vậy liền hỏi: “Sao thế ạ?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy bản thân có lẽ bị Chung Hàn kia liên lụy rồi.” Đới Húc bất đắc dĩ lắc đầu, “Tính cách thằng nhãi này như mũi giáo lộ ra ngoài, trước nay không sợ đắc tội với bất kỳ ai, người có thân phận ‘đồng minh’ như tôi chỉ sợ sẽ bị kéo vào vũng lầy này. Tôi thật không biết loại ‘tòng phạm’ như mình có đáng giá tới mức khiến người ta hao tốn tâm tư tính kế hay không, nhưng mọi chuyện hình như rắc rối hơn tôi tưởng.”
Mỗi một chữ Đới Húc nói Phương Viên đều hiểu, chỉ là cô hoàn toàn không rõ anh rốt cuộc đang cảm khái cái gì. Hình như có liên quan tới Chung Hàn, lại hình như đang lo lắng cho bản thân, ‘người ta’ kia rốt cuộc là ai, tại sao phải hao tâm tính kế với anh, tất cả Phương Viên đều không biết. Tuy tò mò nhưng cô rất rõ thời gian quen biết của mình và Đới Húc không dài, hiện tại thật sự không có lập trường để dò hỏi. Chút đúng mực này, cô hiểu.
Đới Húc chỉ lo lẩm bẩm mấy câu, mở cửa vào văn phòng, xoay người, đối diện với gương mặt không giấu nổi tò mò của Phương Viên liền cười nói: “Nghe có vẻ mơ hồ đúng không? Sau này nói không chừng em có thể từ từ rõ ràng, trước mắt tôi đúng là không có cách nào để giải thích từng chuyện với em, quá phức tạp.”
Phương Viên ngoại trừ cười một cái thì không biết nói gì, chính mình chỉ là người ngoài cuộc, cho dù Đới Húc có giải thích, có lẽ cô vẫn không thể hiểu được. Dù sao cũng không liên quan tới bản thân, cô chỉ tò mò nhất thời, không hề có ý đào sâu.
“Ban ngày chúng ta còn việc chưa xử lý xong sao?” Vì vậy, Phương Viên quyết định kéo đề tài đứng đắn về.
“Cũng không thể xem là việc ban ngày chưa xử lý xong.” Đới Húc gãi gãi sau ót, ngượng ngùng mà nói, “Ở nhà quá nhàn rỗi, tôi định tới đây điều tra tư liệu về Bốc Văn Tinh và bạn gái cũ của hắn Phùng Tư Đồng, đúng lúc gặp được em nên kéo em theo cùng, nếu em thấy mệt thì có thể về nghỉ ngơi. Nói thật, tôi cảm thấy bận rộn chút việc vẫn tốt hơn về phòng trực mắt to mắt nhỏ nhìn Nghê Nhiên, hoặc là rơi vào cuộc trò chuyện mù quáng không có ý nghĩa.”
Cuối cùng, anh còn bổ sung một câu không đầu không đuôi: “Hai người các em không cùng một loại người.”
Phương Viên không biết Nghê Nhiên rốt cuộc là loại người gì, nhưng nhìn từ bên ngoài, các cô quả thật có sự khác biệt rõ ràng, đương nhiên, cái gọi là không cùng một loại người của Đới Húc chẳng qua chỉ là một phương diện, đối với cô không hề quan trọng. Nhưng có một điểm cô biết, tới đây hỗ trợ điều tra xác thật tốt hơn ở cùng người mình không thân thuộc cả đêm.
Tiền đề là Đới Húc không tiếp tục truy vấn cô vì sao lại chạy tới Cục Công An!
Cũng may, Đới Húc thật sự không hỏi lại cô vấn đề này. Dựa theo sắp xếp của anh, Phương Viên bắt đầu thu thập tư liệu cơ bản về Bốc Văn Tinh và Phùng Tư Đồng, mà Đới Húc cũng giống như ban ngày, thông qua việc xã giao trên mạng xã hội để tìm hiểu. Bốc Văn Tinh thì dễ, bởi vì họ Bốc này quá đặc biệt, chỉ cần vào trang web yêu cầu đăng ký bằng họ tên thật thì không khó xác định mục tiêu cần tìm, nhưng còn về Phùng Tư Đồng, Đới Húc đúng là tốn không ít thời gian ở trong vô vàn người trùng tên tìm ra bạn gái cũ của Bốc Văn Tinh.
Hai người ai bận việc nấy, không ai mở miệng, mãi tới lúc công việc có tiến triển, Đới Húc định nghỉ ngơi một chút, vừa ngẩng đầu liền thấy Phương Viên không biết từ khi nào đã gục đầu lên bàn. Nhiệt độ trong phòng không thấp nhưng cũng không tính là cao, thân mình nhỏ bé của cô co rúm lại, tựa như trong lúc mơ màng cảm thấy lạnh lẽo. Đới Húc lặng lẽ đứng dậy, lấy áo khoác trên lưng ghế cầm tới, nhẹ nhàng đáp lên người cô, sau đó không một tiếng động trở về bàn của mình, tiếp tục công việc còn chưa làm xong.
Phương Viên bị cảm giác khó chịu ở tay đánh thức, nếu không phải cánh tay tê dại, cô có lẽ còn có thể ngủ tiếp. Hoa mắt vài giây mới ý thức bản thân đang ở nơi nào, đầu óc lập tức tỉnh táo, Phương Viên vội vàng ngồi dậy, một mặt xoa xoa cánh tay, một mặt xem Đới Húc đang làm gì, thấy anh vẫn còn vùi đầu làm việc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, hậu tri hậu giác phát hiện áo khoác của Đới Húc trên vai, cô vội đứng lên mang áo khoác qua.
“Không cẩn thận nên ngủ một chút…” Phương Viên trả áo khoác về lưng ghế, ngượng ngùng cười cười với Đới Húc.
Đới Húc ngẩng đầu, thấy Phương Viên, sửng sốt mấy giây liền cầm áo khoác nhét về cô: “Tỉnh rồi sao? Cái này em cứ khoác đi, vừa tỉnh ngủ, đừng để cảm lạnh.” Nói xong, anh xoa xoa mặt, “Tôi cũng vừa tỉnh, có lẽ vì ban ngày quá mệt mỏi, hiện tại mắt lại nhìn màn hình máy tính, không cẩn thận nên ngủ quên.”
Quả thật có hơi lạnh. Phương Viên nhận áo khoác, choàng lại lên người, độ ấm khiến người ta an tâm khi nãy lập tức bao phủ xung quanh, hiện tại nghe Đới Húc nói thế, áy náy trong lòng cô cũng vơi đi nhiều, không còn quá băn khoăn nữa.
“Tư liệu của Bốc Văn Tinh và Phùng Tư Đồng tìm tới đâu rồi?” Đới Húc hỏi.
“À, đã xong, em đưa cho anh.” Phương Viên hoàn hồn, vội đáp, xoay người trở về vị trí mình vừa ngồi lấy tài liệu.
Đới Húc nhìn cả người cô như giấu trong áo khoác rộng lớn, bất giác nở nụ cười.
Tác giả Mạc Y Lai của chúng ta viết 5 bộ truyện về 5 anh, đều là thể loại phá án, trong đó có cả Chung Hàn, nếu bộ này thành công thì mình hứa sẽ edit tiếp nhé!!