“Quan Hiểu San làm gì mà khiến Bào Hồng Quang cảm thấy tiền của mình bị coi như rác vậy?” Phương Viên hỏi.
Theo tình huống bọn họ tìm hiểu trước đó, Bào Hồng Quang trên phương diện theo đuổi phụ nữ có thể nói là rất hào phóng, mặc dù La Tề nói, sau vài lần chịu thiệt, Bào Hồng Quang cũng học được thế nào là liệu cơm gắp mắm, nhưng khả năng là suy nghĩ hơn trước một chút mà thôi, so với người bình thường, hắn vẫn khá hào phóng.
Như vậy, có thể khiến hắn cảm thấy đối phương có công phu sư tử ngoạm, rốt cuộc là đến trình độ nào?
“Cái này tôi không rõ, Bào Hồng Quang không kể cụ thể với tôi, mà tôi cũng không tiện hỏi thăm.” Chủ nhiệm khoa lắc đầu, tỏ vẻ không trả lời, “Câu nào hắn cũng nhắc tới tiền, nói từ đầu tới đuôi, bọn họ chẳng qua chỉ hẹn hò vài lần, quan hệ trên cơ bản chưa được xác định mà hắn đã chi gần một vạn nhân dân tệ, không ngờ cô ta còn không biết đủ, ngày càng tham, điểm này tôi có thể chứng minh, từ lúc bọn họ qua lại thường xuyên tới khi hay cãi vả, thời gian xác thật không nhiều, hình như là khoảng một hai tháng. Tôi không quá hiểu phụ nữ, nhưng nghe các thầy cô khác lén lút nói đồ mà Quan Hiểu San thường dùng không giống hàng rẻ tiền.”
“Nếu là như vậy, với khả năng kinh tế của Bào Hồng Quang, xem ra các thầy giáo khác trong trường đối với Quan Hiểu San cũng chỉ có thể như kính viễn vọng ngắm sao, ai mà tình nguyện chuốc phiền toái này về chứ! Quan trọng nhất vẫn là biết mình biết ta, có thể phân biệt được phụ nữ nào thích hợp với mình. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, người khiến Quan Hiểu San để mặt đều là những con dê béo. Đồng nghiệp nam khác không có điều kiện tốt chỉ sợ không được đánh giá cao. Gộp cả ngoại hình và kinh tế có thể tốt hơn một chút, có điều cũng không thể đánh mất giá trị của mình đúng không?” Đới Húc nói như có thật, không trực tiếp hỏi.
Ban đầu chủ nhiệm khoa bị đưa tới Cục Công An, nhận ra bản thân đang nằm ở thế bị động, hiện tại nào dám mạo hiểm che che giấu giấu, né tránh mọi chuyện. Nếu đem so sánh, nói xấu đồng nghiệp nữ vẫn tốt hơn dây dưa vấn đề trước đó hắn và Bào Hồng Quang tới lui.
Vì thế, thái độ của chủ nhiệm khoa phá lệ tích cực: “Nói vậy cũng không phải, kỳ thật nhân duyên của Quan Hiểu San ở trường học không tồi. Nói thế nào nhỉ, con người cô ấy sống khá hiện thực, việc này không riêng Bào Hồng Quang biết. Nhiều người chúng tôi lén lút bàn rằng chuyện theo đuổi cô ấy giống như mua vé số, mặc dù ai cũng biết khả năng trúng thưởng vô cùng thấp nhưng vẫn rất nhiều người mỗi ngày đều đi mua, ngóng trông mình đạt giải nhất. Con người mà, đều có mặt ảo tưởng khác với thực tế, càng đừng nói tới đám nhóc đối diện với một cô gái xinh đẹp. Nếu dùng một từ để hình dung nam độc thân trẻ tuổi của trường chúng tôi theo đuổi Quan Hiểu San thì chắc sẽ là ‘xua như xua vịt’, nói ai cũng thích cô ấy thì có chút khoa trương, nhưng ngoại trừ vài thành phần bài xích cô ấy, ấn tượng cả đại đa số đều khá tốt. Anh chị có lẽ chưa tiếp xúc nhiều với con người này, hành vi ứng xử của cô ấy rất lễ phép, rất có khí chất, cho nên những khoa khác, hoặc người của khoa khác dù bận hay rảnh rỗi đều chạy đến khoa chúng tôi, tìm cớ nói chuyện với Quan Hiểu San.”
“Rất có khí chất?” Đới Húc nhướng mày, “Chuyện này so với những gì chúng tôi tìm hiểu có chút chênh lệch. Chúng tôi nghe nói sau khi cô ấy và Bào Hồng Quang gặp vấn đề, cả hai thường ở văn phòng đấu võ mồm, không ai nhường ai, cho nên tôi nghĩ Quan Hiểu San này hoàn toàn không hợp với từ ‘có khí chất’, lẽ nào là chúng tôi nghe phải lời đồn khoa trương sao? Người đó có thành kiến với cô ấy, cho nên mới cố ý nói xấu?”
“Như thế cũng không phải, vừa rồi tôi cũng đã nói, Quan Hiểu San tính toán rất cẩn thận, không chọc tới cô ấy, cô ấy nói chuyện đối xử đều rất dịu dàng, nhưng nếu động chạm lợii ích, nỗi giận cũng không phải chuyện đùa. Kỳ thật tôi cũng không ngờ Quan Hiểu San đanh đá như vậy, cô ấy và Bào Hồng Quang đấu võ mồm trong văn phòng khiến những người chúng tôi đều phải nhìn bằng con mắt khác.”
“À…” Đới Húc gật đầu, “Thầy nói như vậy tôi có thể hiểu. Vậy những người ngày thường đối với cô ấy ‘xua như xua vịt’, trong ấn tượng của thầy có ai?”
“Vấn đề này…” Chủ nhiệm khoa do dự, “Phán đoán chủ quan như thế hình như không tốt cho lắm?”
“Kêu thầy nói từng người chưa chắc đã nói được đầy đủ, hơn nữa đúng như thầy nói, loại chuyện phán đoán khẳng định có thành phần chủ quan, nói không chừng người ta thật sự có việc tới tìm Quan Hiểu San, cho nên chúng ta thử như vậy, thầy xem được không, thầy cố gắng nhớ lại, những người quan hệ tương đối tốt hoặc không tốt với Bào Hồng Quang, nói tóm lại là có quan hệ sâu xa, ai trong số đó có hứng thú với Quan Hiểu San, thầy nói ra là được, những người khác, chúng ta có thể tạm thời không nhắc tới.” Thấy hắn khó xử, Đới Húc liền đề nghị một cách.
Lần này chủ nhiệm khoa không tiện từ chối, rốt cuộc việc này có liên quan với án mạng của Bào Hồng Quang, đề nghị của Đới Húc vô cùng hợp lý, vì thế hắn nghĩ nghĩ, nói: “Anh muốn tìm người hay xích mích với Bào Hồng Quang, còn thích Quan Hiểu San, trước mắt tôi không thể nhớ ra, có điều quan hệ tốt với hắn, còn thích Quan Hiểu San thì tôi biết một người, chính là Trương Bảo tôi vừa nhắc tới, thầy ấy thường lấy cớ tới văn phòng chúng tôi tìm Quan Hiểu San nói chuyện. Trước đó Bào Hồng Quang có nói, hắn cảm thấy Quan Hiểu San biết điều kiện nhà hắn tốt là dò hỏi từ Trương Bảo. Sau Bào Hồng Quang và Quan Hiểu San đi lại gần, Trương Bảo không còn tới chỗ chúng tôi nữa, mãi tới khi hai người kia cãi vả, càng không thấy thầy ấy xuất hiện. Thầy ấy và Bào Hồng Quang thường xuyên qua lại, mỗi lần rảnh rỗi Bào Hồng Quang đều tìm thầy ấy đi uống rượu.”
“Vậy còn Tiền Chính Hạo? Ấn tượng của thầy ấy với Quan Hiểu San thế nào?” Đới Húc hỏi.
Chủ nhiệm khoa vội xua tay: “Thầy ấy sao, tuyệt đối không có khả năng, anh chị thấy hắn và Bào Hồng Quang quan hệ không tốt nên mới hỏi đúng không? Vậy anh chị nghĩ sai rồi, con người Tiền Chính Hạo kia ghét nhất phụ nữ tham tài, bởi vì kinh tế của thầy ấy có chút túng quẫn, cho nên rất ghét phụ nữ như vậy, thái độ của thầy ấy trước nay đều không tốt, ngày thường ở văn phòng, một câu thầy ấy cũng không nói chuyện với Quan Hiểu San, Quan Hiểu San cũng không thích thầy ấy, cho nên trên cơ bản trạng thái của hai người như nước sông không phạm nước giếng.”
“Vậy sao? Thế còn Trương Dương Sóc?” Đới Húc thuận miệng hỏi.
Chủ nhiệm khoa sửng sốt một hồi, lắc đầu: “Cái này tôi không biết, Trương Dương Sóc đúng là thường xuyên tới văn phòng chúng tôi, nhưng không riêng chỗ chúng tôi, văn phòng nào thầy ấy cũng thường xuyên ra vào, bởi vì thấy ấy là người của khoa hành chính tổng hợp mà, những chuyện vặt vãnh trong trường đều do bọn họ phụ trách, mỗi ngày chạy tới chạy lui, ra ngoài mua sắm đều rất bình thường. Tôi không dám nói bậy người ta, dù sao cũng đang cùng làm một chỗ, tôi cũng không thể tìm thêm phiền toái cho người ta được.”
“Cũng đúng, tôi quên mất tính chất công việc của thầy, không sao, tôi chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, thầy đừng băn khoăn.” Đới Húc vội xua tay.
“A, tôi nhớ ra rồi, thiếu chút quên mất chuyện này, Bào Hồng Quang từng nói với tôi, đương nhiên, hắn không tin, cảm thấy đặc biệt không thể nói lý, cho nên mới lén xả giận với tôi. Hắn nói hắn ghét công phu sư tử ngoạm này của Quan Hiểu San, coi như như con dê béo, Quan Hiểu San trả lời, kỳ thật cô ấy đang khảo nghiệm hắn, xem hắn có sẵn sàng chi tiền cho mình không, nếu không thể đưa được tiền ra, vậy chứng minh hắn không đủ yêu cô ấy. Bào Hồng Quang cảm thấy đây chính là cái cớ của kẻ lừa đảo, căn bản không nghe, hai người cãi nhau một hồi, Quan Hiểu San cảm thấy đây là lỗi của hắn, Bào Hồng Quang thì cảm thấy cô ấy không biết xấu hổ. A, việc này là Bào Hồng Quang nói, không phải tôi bịa đặt, anh chị đừng hiểu lầm. Nói chung, mỗi lần hai người bọn họ cãi nhau, kết quả đều nháo thành dáng vẻ này.”