“Bác có thể đưa di động cho tôi xem không?” Đới Húc vừa nghe, lực chú ý liền dời từ di động mới đến cái trên người ba Trương Ức Dao, “Mọi thứ vẫn còn lưu trong điện thoại này chứ?”
“Cái gì cơ? Lúc con bé cho tôi cái gì cũng không có.” Ba Trương Ức Dao mờ mịt lắc đầu, cẩn thận đưa di động của mình cho Đới Húc, “Tôi không rành sử dụng mấy đồ cao cấp này, trong đó có rất nhiều tính năng tôi không động tới, lúc con bé đưa điện thoại cho tôi tình trạng là thế này, tôi chỉ lưu thêm số điện thoại, những thứ khác căn bản không động qua.”
Đới Húc nhận lấy, thử kiểm tra xem bên trong còn lưu lại thông tin cá nhân hay nhật ký các cuộc trò chuyện của Trương Ức Dao hay không, Chung Hàn về phương diện điện tử này không bằng Đới Húc, vì thế chỉ ngồi bên cạnh chăm chú nhìn anh thao tác, chờ đợi kết quả.
Một lát sau, Đới Húc trả điện thoại cho ba Trương Ức Dao, lắc đầu với Chung Hàn: “Trước khi Trương Ức Dao đào thải di động này đã xóa toàn bộ dữ liệu trong máy, trình độ của tôi không có khả năng hồi phục nội dung bên trong, chi bằng tìm người có chuyên môn thử xem, nếu gặp may mắn nói không chừng có thể khôi phục, có điều việc này không thể nói chắc, hơn nữa chúng ta đã tìm được di động cô ấy sử dụng trước khi chết và laptop, cá nhân tôi cho rằng, không cần lãng phí thời gian với di động cô ấy đã bỏ một năm.”
Ba Trương Ức Dao cầm điện thoại trong tay, cất lại không phải, giao ra cũng không đúng, mắt trông mong nhìn Đới Húc cùng Chung Hàn thương lượng, chờ họ nói mình biết nên làm thế nào. Nghe Đới Húc bảo không cần di động này, ôm mới dám cất lại vào túi.
“À đúng rồi, khi nãy không nhắc tới laptop, tôi thiếu chút đã quên.” Đới Húc vỗ đầu, nhớ quên chưa nói với ba mẹ Trương Ức Dao laptop của cô ấy đang nằm trong tay họ. Vốn dĩ họ có thể bắt đầu điều tra nội dung trong laptop kia, nhưng vì trước đó chưa thể chắc chắn người chết là Trương Ức Dao, đồ cá nhân bọn họ không thể tùy ý xử lý, hiện tại đã xác định thân phận, bọn họ cũng nên trưng cầu ý kiến của người nhà. Đới Húc vốn định sớm nói việc này, kết quả bị mẹ Trương Ức Dao bỗng nhiên tái phát bệnh tim làm gián đoạn, thiếu chút quên mất, “Chúng tôi có qua phòng trọ của Trương Ức Dao một chuyến, laptop của cô ấy đã được chúng tôi mang về, chúng tôi hi vọng hai bác là cha mẹ có thể cho phép chúng tôi kiểm tra nội dung bên trong.”
“Cho phép, chỉ cần có thể phá án, có thể bắt được tên hung thủ hại con gái chúng tôi, cái gì chúng tôi cũng đồng ý, đồ của nó ở phòng trọ, ở trường học, cô cậu cứ tùy ý xử lý, cần dùng thế nào thì dùng thế đó, chúng tôi không ngại!” Ba của Trương Ức Dao còn chưa lên tiếng, mẹ cô ấy đã gấp chờ không nổi mà giành trả lời, “Người đã không còn, đồ vật giữ lại để làm gì, hiện tại hi vọng duy nhất chính là không để con gái chết oan như vậy, oan có đầu nợ có chủ, kẻ hại con gái tôi phải chịu báo ứng thích đáng!”
Sau khi xác nhận đồ đạc vớt từ dưới nước lên thuộc về Trương Ức Dao, ba mẹ cô ấy định rời đi, bọn họ đối với cuộc sống của Trương Ức Dao ở thành phố A dường như không biết gì cả, cho dù có nói vài chuyện nhưng cũng đều hời hợt, căn bản không có nội dung, giữ bọn họ lại, tiếp tục đả kích tinh thần họ cũng không phải thượng sách, thậm chí còn gây trở ngại cho công tác điều tra của cảnh sát, không bằng cho họ về nghỉ ngơi sớm, chờ tới khi vụ án có đột phá, di thể Trương Ức Dao người nhà có thể nhận về an táng, bọn họ tới xử lý các thủ tục còn lại là được.
Đới Húc lái xe chở ba mẹ Trương Ức Dao tới bến xe, thay bọn họ mua vé về nhà, mẹ Trương Ức Dao vẫn nước mắt liên miên, ba cô ấy cũng thở ngắn than dài, bọn họ vốn tràn ngập về tương lai, nhưng con gái bị hại, cặp vợ chồng này dường như đã không còn thấy một tia sáng.
Tiễn ba mẹ Trương Ức Dao đi, Đới Húc về Cục Công An, cùng Chung Hàn trao đổi thu hoạch của nhau, từ tin tức Đới Húc có được, kết tiếp việc đầu tiên họ còn làm là tìm được nam thanh niên họ Lư kia, rốt cuộc trong vụ án mang tính thù hận giết người này, khi người bị hại là thiếu nữ đang tuổi thanh xuất, giết người vì tình cảm không thể không xét tới là một động cơ quan trọng. Ngoài trừ thanh niên họ Lư kia, người đáng chú ý còn có Tào Nguyệt Đình, giới hạn giữa giết người vì tình cảm và báo thù luôn không rõ ràng, vì yêu sinh hận mà làm ra chuyện sai trái, tương đương, vì bạn trai của mình bị người khác cướp lấy, hơn nữa còn không biết quý trọng, trong lòng có oán hận cũng rất dễ nhất thời mất đi lý trí.
Chung Hàn ngoại trừ tìm được đồ của Trương Ức Dao, tiến triển nhất là trải qua một phen nỗ lực, cuối cùng anh cũng đã xác định thân phận chủ cũ của tủ quần áo kia.
“Vậy sao? Lợi hại vậy, việc này cậu cũng có thể tra ra, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh.” Đới Húc nhìn đồng hồ, “Đi thôi, tôi đây phải đi tìm người tâm sự, xem có thể tra được đồ vật gì quan trọng không.”
“Tôi đương nhiên lợi hại, có điều lần này là cậu và Phương Viên phát hiện chữ viết trên tủ quần áo có tác dụng chủ yếu, bằng không phương hướng xác định cũng sẽ không nhanh như vậy.” Tuy rằng Chung Hàn trước sau đều tự tin, nhưng không hề có ý chối bỏ công lao của họ, “Cả năm người chúng ta không thể qua cùng một lúc, thế trận quá lớn, dễ kinh động đối phương, có khi dọa người ta sợ tới mức không dám nói chuyện, càng đừng nói lỡ đâu có liên lụy gì đó.”
“Việc này dễ làm, như vậy đi, Phương Viên, em đi cùng chúng tôi, Lâm Phi Ca và Mã Khải ở lại điều tra học bạ của Trương Ức Dao, xem có thể liên lạc với bạn bè thời cao trung của cô ấy không, xác nhận xem có bạn học nam họ Lư khá thân với cô ấy, hơn nữa cũng học đại học ở thành phố A này không.” Đới Húc không hề cảm thấy vấn đề này có gì đáng để khó xử, lập tức phân công công việc kế tiếp.
Phương Viên đương nhiên không có ý kiến, gật đầu, chuẩn bị theo Đới Húc và Chung Hàn rời đi, Lâm Phi Ca lại lên tiếng dị nghị: “Lão Đới, anh có phải hơi bất công rồi không? Mỗi lần ra ngoài đều dẫn theo Phương Viên, giống như đặc biệt chăm sóc cô ấy, anh khi nào mới có thể dẫn em cùng ra ngoài?”
“Chờ em không sợ thi thể, ở hiện trường không còn nôn mửa rồi nói.” Đới Húc không để bụng, cười ha ha đáp lại một câu.
Lâm Phi Ca còn muốn nói gì đó, lại thấy Chung Hàn đứng cạnh Đới Húc cười như không cười nhìn mình chằm chằm, lời tới bên miệng đành phải nuốt xuống, không dám nói ra, cô cũng không biết bản thân đã có chuyện gì, rõ ràng Chung Hàn rất đẹp trai, hiện tại cũng chỉ im lặng nhìn mình, nhưng trái tim cô lại nhịn không được mà run rẩy.
“Tôi nói mà, cậu từ khi nào lại hết lười biếng như vậy, ngay cả đức hạnh cũng không màng?” Chung Hàn rốt cuộc cũng không nhìn Lâm Phi Ca nữa, trừng mắt liếc Đới Húc một cái, nói, “Dẫn dắt thực tập sinh phải có bộ dáng của hướng dẫn, dạy các kỹ năng cũng được, sau khi tốt nghiệp trở thành cảnh sát giỏi cũng thế, điều đầu tiên phải học chính là phục tùng lãnh đạo, nghe theo chỉ huy, cậu xem bọn họ tới chỗ của cậu, toàn bộ đều thượng bất chính hạ tắc loạn (1), hướng dẫn không ra hướng dẫn, thực tập không ra thực tập, đúng là rối tinh rối mù.”
(1) Thượng bất chính hạ tắc loạn: Người trên mà làm bậy thì cấp dưới không thể nghiêm chỉnh được
Đới Húc sớm đã quá quen Chung Hàn thuyết giáo với mình, khoanh tay, bộ dáng không để bụng: “Tính cách tôi chính là như vậy, hết cách rồi, cậu xem, nếu cậu nói rành mạch như thế, chỗ tôi có ba người, tùy tiện tặng cậu một hai người, cho cậu thực hành, làm gương tốt cho tôi được không?”
“Không có thời gian rảnh.” Chung Hàn trừng mắt, tức giận nói.
Vừa rồi bề ngoài Chung Hàn là chèn ép Đới Húc, nhưng trên thực tế là đánh vào mặt Lâm Phi Ca, Mã Khải không trực tiếp tham dự cuộc đối thoại cũng thầm cảm thấy Phương Viên được thiên vị không khỏi xấu hổ. Bản thân Lâm Phi Ca nghe hai người kia nói xong, ngược lại bật cười, nói với Chung Hàn: “Sư tỷ phu, anh đừng cho là thật, em chỉ nói đùa thôi, ngày thường em không như thế với hướng dẫn! Có điều, may là Phương Viên của bọn em không đi theo anh, anh nghiêm khắc thật quá đáng sợ, nếu Phương Viên theo anh, thế nào cũng bị anh tôi luyện tới da cũng không còn!”
Chung Hàn không trả lời, cầm chìa khóa xe một mình ra ngoài trước, Đới Húc lần nữa dặn dò việc Mã Khả và Lâm Phi Ca cần làm, lúc này mới dẫn Phương Viên đuổi theo.
“Vừa rồi cậu không cần phải thế.” Xuống lầu lên xe, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có ba người, “Một cô bé, không tim không phổi cũng không phải chuyện lớn, đâu nhất thiết phải so đo.” . Truyện Đoản Văn
Chung Hàn bĩu môi: “Đơn giản là tôi không thích những người như vậy, già hay trẻ có đều không liên quan, hơn nữa rốt cuộc là không tim không phổi hay nhiều tim nhiều phổi, việc này mỗi người một ý. Cậu nói xem cậu trái tim cậu khi nào mới lớn được hả?”
“Một tim là đủ, quá lớn thì làm gì? Cũng không thể đem bán lấy tiền.” Đới Húc cười cười, căn bản không thèm để ý, “Con người cả đời khó có khi hồ đồ, không liên quan tới người hay việc lớn hà tất phải so đo thêm mệt.”