Đêm nay Phương Viên gặp rất nhiều giấc mơ kỳ lạ, một lúc thì là Dương Chí Viễn âm hồn bất tán đuổi theo cô, mở miệng là gọi ân nhân, một hai đòi báo đáp ơn cứu mạng, một lúc thì cô tan làm về nhà, kết quả lại thấy Bạch Tử Duyệt đang đeo tạp dề, khí thế nấu ăn, còn Đới Húc ngồi bên bàn khen con gái nên biết nấu ăn, nếu muốn lấy được trái tim của đàn ông thì phải nắm được dạ dày của anh ta trước.
Đến khi chuông đồng hồ báo thức vang lên, Phương Viên từ những giấc mơ vô lý kia tỉnh lại, cơ thể thậm chí còn mệt hơn hôm qua, đầu óc cũng không được tỉnh táo.
Cho đến lúc cô hoàn toàn lấy lại tâm trạng, thay đồ ra khỏi phòng, thời điểm vào nhà vệ sinh rửa mặt, bên ngoài tràn ngập mùi trứng chiên, hiển nhiên là Đới Húc dậy sớm hơn cô, hơn nữa không định giải quyết bữa sáng trên đường đi làm mà ở nhà tự nấu bữa sáng.
Cô rửa mặt xong xuôi đi ra, Đới Húc đã dọn sẵn bữa sáng, có trứng chiên, có chân giò hun khói, có bánh mì, sữa bò, tuy không mới mẻ nhưng thoạt nhìn rất hợp với dạ dày.
“Sao hôm nay anh lại làm bữa sáng thế?” Phương Viên ngồi vào bàn, vừa cầm đũa gắp trứng chiên cắn một cái vừa tò mò hỏi. Hôm trước mọi người đều mệt, nghỉ ngơi lại trễ, cô cứ tưởng Đới Húc sẽ muốn ngủ thêm một chút, lúc đi làm thuận tiện mua gì đó ăn là được.
“Hôm quá vất vả quá rồi, lượng công việc của hôm nay chắc cũng không ít, nên để bảo đảm sức chiến đấu của chúng ta thì phải đảm bảo chất lượng ẩm thực mới được.” Đới Húc trả lời như thật.
Phương Viên vùi đầu vào ăn, lại chợt nhớ tới giấc mơ tối qua, vì thế cô lần nữa ngẩng đầu, hỏi Đới Húc: “Anh nói xem em có cần học nấu ăn không?”
“Sao em lại đột nhiên có suy nghĩ như vậy?” Đới Húc sửng sốt, theo bản năng nhíu mày, “Tại tên đàn ông hôm qua em xem mắt, hắn có yêu cầu gì sao?”
“Anh đúng là để ý anh ta.” Vừa nghe Đới Húc nhắc tới Dương Chí Viễn, Phương Viên không khỏi trợn tròn mắt. Thật ra cô không có ác cảm với Dương Chí Viễn, nếu đối phương không phải đối tượng xem mắt, chỉ là người bạn bình thường, cả hai có lẽ sẽ rất hợp tính. Sở dĩ cô không nhịn được mà trợn tròn mắt chủ yếu là vì giấc mơ kỳ lạ đêm qua.
“Thế sao mới sáng sớm lại có suy nghĩ như vậy?” Nhìn phản ứng cô, Đới Húc cảm thấy có hơi buồn cười, nhưng so với buồn cười, anh tò mò lý do Phương Viên có suy nghĩ này hơn, “Tôi nhớ lúc em mới dọn tới rất nhiệt tình, còn cố gắng học nấu ăn, có điều thử mấy lần kết quả đều không khá hơn, hơn nữa chính em cũng không thích nấu ăn, cho nên không phải sớm đã quyết định từ bỏ sao?”
“Vâng, bây giờ cũng không thích lắm, nhưng không phải có người nói muốn giữ trái tim của đàn ông thì phải học cách giữ dạ dày của anh ta trước sao, dù gì phụ nữ cũng cần học những thứ này.” Phương Viên nhún vai.
Phương Viên đương nhiên không thể nói “là anh trong giấc mơ tối qua nói với em đấy”, chỉ đành nói dối: “Hôm qua trước khi ngủ em có lướt di động, vô tình nghe được câu nói này.”
“Đúng là ngụy biện, đàn ông không phải heo, tại sao trái tim với dạ dày lại gắn với nhau chứ?” Có vẻ Đới Húc cảm thấy câu nói này hết sức vớ vẩn, “Nắm được trái tim chính là nắm được trái tim, chẳng liên quan tới dạ dày, nếu giữ được dạ dày của một người đàn ông là có thể nắm được trái tim anh ta thì chẳng phải con gái nên trở thành đầu bếp hết sao? Tìm bạn gái là để cưới vợ, không phải tìm nữ đầu bếp, vấn đề này không liên quan tới việc phụ nữ có thể xuống bếp hay không. Em nhìn Tiểu Phàm đi, suốt ngày mơ mơ màng màng, nếu không bắt cô ấy nhìn cho kỹ, cô ấy còn nhầm muối với đường chứ đừng nói tới tay nghề nấu nướng. Chung Hàn cũng không nỡ để cô ấy xuống bếp, chủ yếu là sợ lãng phí đồ ăn, nhưng thế thì đã sao? Ít nhất tôi thấy hai người họ rất hòa hợp.”
“Nghĩa là với anh dù có nấu cơm hay không thì cũng không thêm điểm?” Nghe Đới Húc nói xong, Phương Viên muốn xác nhận lại, “Anh không cần bạn gái của mình biết nấu ăn?”
“Đúng vậy, với tôi trong nhà có một người biết nấu ăn là được, cả hai đều như đầu bếp thì quá lãng phí tài nguyên, em nói xem có đúng không?” Đới Húc cười tủm tỉm.
Phương Viên gật đầu, bưng ly sữa bò hớp một miếng: “Anh đổi sữa hả? Em có cảm giác loại này uống thơm hơn đấy.”
Đới Húc lặng lẽ liếc nhìn mấy hộp sữa trong sọt rác mấy năm như một, hơi nhếch miệng, không nói gì, cũng bưng ly uống một ngụm.
Ăn sáng xong, hai người lập tức xuất phát đi làm, hôm nay ở Cục Công An còn rất nhiều việc chờ họ xử lý, không có việc nào nhẹ hơn hôm qua.
Lúc họ tới Cục Công An, những đồng nghiệp khác cũng lần lượt tới, gần đây không biết bị sao, thành phố A không ngừng xảy ra việc lớn việc nhỏ, ai nấy đều bận. Đới Húc và Phương Viên đến văn phòng, chào hỏi mọi người. Chung Hàn đang ngồi xem tài liệu chỉ hơi ngẩng đầu, gật đầu với Phương Viên, sau đó nhìn Đới Húc từ trên xuống dưới, cảm khái: “Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tôi biết ngay con người cậu hết thuốc chữa mà.”
Phương Viên sửng sốt, không hiểu sao Chung Hàn bỗng nói Đới Húc như vậy.
Đường Hoằng Nghiệp ở bên lại nghe hiểu, vừa cười vừa phụ họa: “Ai nói không phải chứ, mấy hôm trước không phải vẫn ổn à? Lão Đới, cậu định hạ thấp giá trị nhan sắc của tổ chúng ta xuống đúng không!”
Nghe Đường Hoằng Nghiệp nói vậy, Phương Viên mới nhận ra đây là chuyện gì, quay đầu mới thấy Đới Húc hôm nay lại trở về phong cách ăn mặc thường ngày, áo quần rộng thùng thình, sáng dậy hình như cũng không cố tình cạo râu, hoàn toàn khác với sự chỉnh chu của hôm trước. Phương Viên không khỏi kinh ngạc, theo lý thuyết, sự thay đổi rõ ràng như vậy cô nên là người đầu tiên phát hiện mới đúng chứ? Nhưng từ sáng đến giờ, hai người ăn sáng cùng nhau, cùng nhau đi làm, cô thế mà không nhìn ra bất cứ manh mối gì!
Xem ra bản thân có quá nhiều tâm sự nên không tập trung, hoặc là vì cô đã quá quen với phong cách ngày xưa của Đới Húc, thấy anh như vậy mới giống như trạng thái bình thường nên có, cho nên lúc anh chú ý cách ăn mặc, cô là người đầu tiên phát hiện, nhưng sau khi thay đổi về như cũ, cô lại không ý thức được.
Trừ hai lý do này ra, Phương Viên thật sự không biết tại sao bản thân lại “có mắt không tròng” đến thế.
Trước lời trêu chọc của Chung Hàn và Đường Hoằng Nghiệp, Đới Húc căn bản không để bụng, anh để lại một câu “đó là do các cậu không biết thưởng thức” để kết thúc chủ đề. Ngay sau đó pháp y gửi kết quả khám nghiệm tử thi đến, theo phán đoán tuổi của nạn nhân nằm trong khoảng 18-22, nguyên nhân tử vong là trúng độc, sau khi trúng độc mới có dấu hiệu phổi ứ nước, thận suy kiệt, cuối cùng thúc đẩy tới cái chết.
Điều đặc biệt là thành phần thuốc độc. Trong báo cáo của pháp y có nói, dạ dày của nạn nhân còn một ít chất lỏng, thành phần khá phức tạp, bao gồm nước ép trái cây, đồ uống có ga và Ethylene glycol với tỷ lệ nhất định.
Pháp y Lưu có nhấn mạnh quá trình ngộ độc Ethylene glycol sẽ không diễn ra ngay lập tức mà còn phải tùy thuộc vào liều lượng và thành phần, có khi sau 8-12 giờ mới diễn ra, trong thời gian này người bị ngộ độc thường có biểu hiện buồn nôn, nôn, khó đi lại, mất sức, mất thăng bằng, nếu được cấp cứu kịp thời sẽ có khả năng tử vong.
Từ tỷ lệ các loại chất lỏng trong dạ dày của bệnh nhân, pháp y Lưu khẳng định hung thủ đã nhiều lần muốn sát hại nạn nhân. Lần đầu hắn hạ độc, vì không thể lập tức giết người, hắn đã ra tay lần hai.
Từ báo cáo này, rất nhiều nghi vấn đã được giải đáp.
“Đi thôi, chúng ta đi tìm pháp y Lưu.” Chờ Phương Viên xem xong, Đới Húc nói với cô.
“À vâng.” Phương Viên vội đi theo. Ra đến bên ngoài, cô hỏi, “Chúng ta đi tìm pháp y Lưu làm gì?? Báo cáo kiểm tra thi thể có gì chưa rõ ràng sao?”
“Có một chi tiết. Nếu trong dạ dày của nạn nhân còn rượu chưa tiêu hóa hết, vậy thì chắc chắn vẫn còn thứ khác, nếu có thể giám định cụ thể hơn thì tốt.” Nói tới đây, phát hiện Phương Viên có hơi mờ mịt, Đới Húc mới ngộ ra, “À, quên mất, bình thường em ít tiếp xúc với ô tô đúng không? Ethylene glycol thường được dùng làm chất chống đông trong hệ thống làm mát ô tô. Ngoài thị trường nó không bán riêng lẻ mà các công ty hay bổ sung thêm các chất khác nữa. Chúng ta có thể dùng cách này để phân biệt sản phẩm, thu hẹp phạm vi.”
Nghe vậy, Phương Viên bừng tỉnh, không nhịn được mà cảm khái: “Lúc còn đi học em cứ tưởng muốn trở thành một cảnh sát hình sự giỏi, điều quan trọng nhất là giỏi quan sát, tư duy chặt chẽ, bây giờ tốt nghiệp rồi, tiếp xúc với công việc thực tế, em mới phát hiện những thứ đó chỉ là điều kiện nhất thôi, quan trọng nhất là trong bụng phải như tiệm tạp hóa vậy, lĩnh vực nào cũng phải có chút kiến thức, như vậy mới có thể xác định phương hướng, nếu không bắt được trọng điểm mà chỉ dựa vào logic thì quá uổng phi.”
“Không riêng gì chúng ta, ngành nào cũng cần tích lũy tri thức thôi.” Đới Húc gật đầu, “Hơn nữa với chúng ta, giúp em tiến bộ chưa chắc là chiến hữu đồng nghiệp, rất có khả năng là tội phạm mà em phải đối mặt, càng là tội phạm giảo hoạt, em càng có thể học được nhiều điều.”
“Thế nên thợ săn giỏi là hồ ly giảo hoạt.” Phương Viên bổ sung, “Nhưng cái giá để trưởng thành lại quá lớn.”