Di động vẫn cứ đổ chuông, Đới Húc và Thang Lực ra ngoài còn chưa về, cũng không biết có xảy ra tình huống mới hay không, Phương Viên vội nhìn thoáng qua.
Người gọi thế mà là Bạch Tử Duyệt. Phương Viên nhíu mày, tâm trạng có hơi không thoải mái, ban ngày ban mặt mọi người đều đang đi làm, chẳng lẽ Bạch Tử Duyệt không cần đến bệnh viện sao? Rõ ràng mới gặp nhau mà thôi, cô ấy có thể có chuyện gấp gì mà phải liên lạc với Đới Húc?
Tuy có hơi oán giận nhưng xuất phát từ sự tôn trọng Đới Húc, Phương Viên không nhận cuộc gọi đó mà đặt di động lên bàn làm việc của anh, sau đó trở về chỗ ngồi tiếp tục kiểm tra lịch sử trò chuyện trong di động của Vạn Thiến, không để chuyện khác làm cho phân tâm.
Kết quả lại càng sợ phiền phức thì càng có người tới gây phiền phức, bên này khó khăn lắm chuông di động của Đới Húc mới tắt, Phương Viên vừa điều chỉnh lại cảm xúc thì cửa văn phòng mở, Mã Khải nghênh ngang đi vào.
Vừa thấy cậu ta, trong lòng Phương Viên liền vang lên hồi chuông cảnh báo, nhìn thái độ của Mã Khải là biết cậu ta đang rảnh rỗi nên mới chạy tới tìm mình, mà mỗi lần Mã Khải tới, Phương Viên đều thấy không vui.
Quả nhiên Mã Khải không thèm hỏi thăm những người khác, thậm chí còn có vẻ vừa lòng vì lúc này trong văn phòng chỉ có mỗi Phương Viên, cậu ta kéo ghế đến bên bàn làm việc của cô ngồi xuống, cười hỏi: “Phương Viên, bận gì đấy? Ăn trưa chưa? Cậu muốn ăn gì?”
“Cậu có gì cứ nói thẳng, không cần vòng vo với tớ.” Phương Viên thở dài, tạm thời buông di động của Vạn Thiến xuống, chỉ đống đồ trên bàn, “Tớ đang còn rất nhiều việc phải giải quyết đây.”
“Công việc dù có nhiều thế nào cũng phải cân bằng với nghỉ ngơi chứ, cậu xem đã sắp đến giờ ăn trưa rồi.” Mã Khải chỉ đồng hồ treo tường.
Phương Viên lúc này mới nhận ra đúng thế, buổi sáng rời khỏi nhà cô liền vùi đầu vào làm việc, chớp mắt đã đến giữa trưa, quả nhiên khi bận rộn thời gian trôi qua rất nhanh.
“Bên cậu rảnh lắm hả? Không có việc gì cần cậu làm sao?” Phương Viên mở lời hỏi Mã Khải trước, sau khoảng thời gian tiếp xúc với Mã Khải, cô cũng đã dần tổng kết được cách ứng phó cậu ta, trong đó bao gồm chiêu đánh phủ đầu. Chỉ cần Mã Khải nói cậu ta có việc bận, Phương Viên sẽ có thể nhắc nhở cậu ta chú ý. Nếu cả hai đều có công việc thì ai lo việc nấy xong rồi nói.
Không ngờ lần này Mã Khải thông minh hơn, cậu ta lắc đầu: “Không có. Tớ cố tình tới đây tìm cậu, sắp tới giờ ăn trưa rồi, cậu có bận thì cũng không thể chốc lát hoàn thành công việc đúng không? Trưa nay cậu muốn ăn gì? Chúng ta đi ăn với nhau đi, dù sao bữa trưa cũng phải ăn mà, tranh thủ thời gian ăn trưa tâm sự chắc không thành vấn đề đúng không?”
“Đúng là không thành vấn đề, nhưng tớ còn phải chờ Đới Húc và Thang Lực về, hai người họ tới chỗ pháp y nghe kết quả, trước khi có kết quả kiểm tra thi thể, tớ không thể đi ăn trưa.” Phương Viên từ chối thẳng thừng, “Chúng ta đều là người mới, không có đạo lý đàn anh chưa ăn, bản thân đã chạy trước đúng không?”
Đùa gì đấy, Phương Viên không nghĩ mình có tâm sự cần đi ăn trưa với Mã Khải đã giải bày, bình thường lúc cô ăn bị cậu ta bắt gặp đều bị nhắc nhở ăn ít một chút, giảm cân này nọ khiến cô thấy phiền vô cùng, thế nên thật sự nếu ngồi ăn cùng cậu ta, Phương Viên thật sự hoài nghi bản thân liệu có giận tới mức trở mặt hay không.
Lý do lần này của Phương Viên khá hợp lý, Mã Khải cân nhắc một hồi, tạm thời bỏ qua đề tài ăn cơm, đột nhiên hỏi: “Phương Viên, tớ nghe nói cậu đi xem mắt hả?”
Phương Viên thiếu chút sặc nước miếng, bình tĩnh hít thở sâu một hồi mới nhíu mày hỏi lại: “Sao mấy chuyện thế này cậu biết rành thế? Nếu lúc đi làm cũng nhiệt tình như vậy, cậu không tới cơ quan tình báo đúng là tổn thất của đất nước!”
Mã Khải không quan tâm lời Phương Viên châm chọc, cậu ta cười hì hì, nói: “Nè, không phải tớ đang quan tâm cậu sao? Sao lại nói nghe khách sáo như vậy? Sao hả? Bị từ chối rồi? Thế nên tâm trạng hôm nay tâm trạng không tốt?”
“Tại sao tớ chắc chắn sẽ bị từ chối?” Phương Viên tức giận trừng mắt, “Tâm trạng tớ hôm nay đúng là không tốt đấy! Sáng nay lại có thêm một người chết, nếu đổi lại thành cậu, cậu vui được không? Xem mắt hay không xem mắt đó đều là việc riêng của tớ, một thanh niên như cậu không nên hỏi tới việc này, tớ bây giờ đang bận đến sứt đầu mẻ trán, không có tâm trạng, cậu đừng ở đây làm vướng tay vướng chân nữa!”
“Đừng giận, giận gì chứ, tớ đâu phải cố tình chọc vào chỗ đau của cậu đâu.” Mã Khải cười nịnh nọt, “Tớ tới đây không phải để an ủi cậu à?”
“Con mắt nào của cậu nhìn thấy chỗ đau của tớ bị cậu chọc trúng? Tớ không cần ai an ủi cả, cậu về đi!”
“Được được, tâm trạng cậu không tốt, tớ hiểu, tớ hiểu!” Mã Khải cười hì hì đứng dậy, “Trước khi đi tớ nói này, đừng có để ý tới mấy thằng ngốc đó, ai biết hắn ta nhân phẩm thế nào, nếu cậu muốn tìm bạn trai thì có thể nghiên cứu những người gần cậu đi!”
Nói xong, như sợ Phương Viên không vui, Mã Khải bỏ chạy nhanh như chớp, để lại Phương Viên một bụng lửa giận.
Mã Khải vừa đi, Đới Húc và Thang Lực liền về, vừa vào cửa, Đới Húc liền hỏi Phương Viên: “Thằng nhóc Mã Khải lại chạy tới chỗ em nếm mùi thất bại hả? Tôi thấy với cái tốc độ kia, có kêu cũng không chịu quay lại.”
“Nếm mùi thất bại gì chứ, em thấy cậu ta tới để kiếm chuyện với em!” Phương Viên không nhịn được mà nhướng mày, nhưng ở trước mặt Thang Lực, cô không dám nói quá nhiều việc riêng của mình, vì thế nhìn lên đồng hồ treo tường, hỏi, “Bên pháp y đến đâu rồi? Chúng ta xử lý xong rồi ăn trưa hay là em ra ngoài mua gì đó về, chúng ta vừa ăn vừa làm việc?”
“Để tôi đi, hôm nay trời lạnh.” Thang Lực cũng nhìn đồng hồ, phát hiện đúng là đã tới giờ ăn trưa, vì thế phất tay với Phương Viên, không đợi cô trả lời đã xoay người đi mưa cơm.
“Sao Mã Khải lại tới đây?” Đợi Thang Lực đi rồi, Đới Húc mới hỏi.
Phương Viên bĩu môi: “Cũng không biết lưỡi ai dài hay là tai cậu ta dài, thế mà biết chuyện em đi xem mắt, cố tình chạy tới đây chọc em, một mực khẳng định em bị người ta từ chối, đúng là không chịu nổi.”
“Thế giới này không có bức tường chắn gió, thay đổi góc độ để nhìn, có người chạy tới hỏi em chứng minh các mối quan hệ của em đều khá tốt, có người quan tâm em đúng không?” Đới Húc an ủi.
Phương Viên cười cười, tuy Đới Húc nói nghe rất hay nhưng cô thà không cần “sự quan tâm” kiểu này của Mã Khải, một chút hạnh phúc hay ấm áp đều không có.
“À đúng rồi, Bạch Tử Duyệt gọi điện cho anh.” Cô chỉ di động của Đới Húc ở trên bàn, “Buổi sáng em cầm di động của anh cho ba mẹ Vạn Thiến xem ảnh người gỗ, sau đó quên bẵng đi, nếu không phải Bạch Tử Duyệt gọi thì em cũng không nhớ.”
“Không sao, nếu em không nói tôi cũng quên mất.” Đới Húc cầm di động, thoáng nhìn cuộc gọi nhỡ bên trên, sau đó nhìn Phương Viên đang nhìn mình chằm chằm, “À, Bạch Tử Duyệt còn gửi một tin nhắn, nói giờ nghỉ trưa định mời chúng ta đi ăn, có điều tôi lại không nghe máy, có lẽ chưa chắc đang ở trong cục nên không tới nữa, hỏi tôi buổi tối có thể tan làm đúng giờ không, cô ấy mua đồ ăn đến nhà chúng ta.”
Phương Viên không tiếp lời, tiếp tục bù đầu kiểm tra di động của Vạn Thiến. Nhà là của Đới Húc, bản thân chẳng qua chỉ là khách trọ ăn nhờ ở đậu mà thôi, còn không trả tiền thuê nhà, tuy Đới Húc đối xử với cô rất tốt, trước đây còn bày tỏ với cô, bản thân cũng không thể khoa tay múa chân giọng khách át giọng chủ.
Hơn nữa thật ra Phương Viên cũng có chút lòng riêng, cô muốn xem Đới Húc sẽ xử lý chuyện này thế nào. Nhận xét khách quan, Bạch Tử Duyệt là một cô gái xuất sắc, cô ấy có vẻ bề ngoài rất khá, công việc ổn định, với Đới Húc có thể nói là đủ chủ động, nếu một người khác phái như vậy xuất hiện bên cạnh, Đới Húc có thái độ gì đối với Phương Viên mà nói vô cùng quan trọng, cũng sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới câu trả lời sau này cô dành cho Đới Húc.
Con người sống trên đời này, dù là nam hay nữ, già hay trẻ đều phải đối diện với một số dụ hoặc, một khi dụ hoặc đủ, con người sẽ lung lay.
Nhưng Phương Viên vẫn tin không có gì là tuyệt đối, vẫn sẽ có người kiên định với lòng mình, sẽ có những ngoại lệ trước dụ hoặc.
Có điều sự chờ mong này chỉ là một suy nghĩ lạc quan và lý tưởng trong lòng cô, lý tưởng đương nhiên tốt, nhưng xung quanh mình có thật sự có hay không thì không phải do cô quyết định.
Cho dù rất không muốn, thậm chí hận không thể mở lời bảo Đới Húc từ chối đề nghị của Bạch Tử Duyệt, nhưng Phương Viên vẫn nhịn, cô muốn xem lựa chọn của anh.
Vì thế rốt cuộc Đới Húc trả lời Bạch Tử Duyệt thế nào, Phương Viên không hỏi, Đới Húc cũng không chủ động nói, anh chỉ lặng lẽ nhắn lại cho Bạch Tử Duyệt một tin, sau đó cho qua chuyện này. Phương Viên tiếp tục kiểm tra di động của Vạn Thiến, còn Đới Húc thử phá giải mật khẩu của laptop.
Mười phút sau, Thang Lực trở về, Đới Húc cũng vừa phá được mật mã, anh viết lại mật mã vào tờ giấy, sau đó ba người vừa ăn trưa vừa thảo luận thông tin Đới Húc và Thang Lực vừa có được từ chỗ pháp y.
Thi thể của Vạn Thiến đã được giải phẫu, từ những thứ còn sót lại trong dạ dày đã tìm được bánh kem chưa kịp tiêu hóa, sau khi xét nghiệm, cộng thêm kết quả kiểm tra những nội tạng khác, bên pháp y đi đến kết luận Vạn Thiến chết do thuốc diệt chuột.
“Pháp y Lưu nói thành phần chính của thuốc diệt chuột là tetramethylene disulfone tetramine, không màu không mùi, độc tính tương tự xyanua, nếu trúng độc theo đường tiêu hóa thì sẽ gây ra đau đầu, chóng mặt, buồn nôn và nôn, phản ứng như say rượu, nếu ngộ độc nặng sẽ có phản ứng như động kinh gồm các triệu chứng ngất xỉu, co giật toàn thân, tiểu ra máu và mất ý thức.” Đới Húc nói với Phương Viên, “Những dấu hiệu này phù hợp với hiện trường Vạn Thiến tử vong, thế nên nguyên nhân tử vong đã có thể kết luận.”
“Nghĩa là hung thủ không thể tự làm ra một cái bánh kem của không? Hắn mua sẵn một cái bánh ngoài tiệm, sau đó tiêm thuốc độc vào rồi đưa cho Vạn Thiến!” Phương Viên bừng tỉnh, đồng thời không khỏi thương cảm, “Trong nhật ký Vạn Thiến có viết mình nhận được rất nhiều quà, không ngờ món quà lần này lại lấy mạng cô bé.”