Phương Viên đương nhiên chưa thể tính là có kinh nghiệm, cho dù đã chính thức vào nghề một thời gian, vận may của cô cũng coi như không tệ, từ lúc thực tập đã có cơ hội tiếp xúc với nhiều vụ án, nhưng nếu so với cảnh sát hình sự lâu năm, tầm nhìn của cô vẫn khá hạn hẹp, vì thế mới nhìn thấy hiện trường, cô không khỏi ngây ra.
Đới Húc dựa vào lợi thế chiều cao, tuy đứng sau Phương Viên nhưng vẫn có thể thấy rõ tình hình trong phòng, anh vào nghề sớm hơn những đồng nghiệp khác, kinh nghiệm cũng có kha khá nhưng cả hiện trường bị người ta tạt sơn màu đỏ như này cũng là lần đầu tiên anh thấy. Nhìn cả căn phòng, ngoại trừ người chết và trần nhà, không có chỗ nào bị bỏ sót, ngay cả cái giường nạn nhân nằm cũng bị nhuộm đỏ.
Phương Viên cúi đầu nhìn, thấy dưới đất ngay cửa có nửa dấu giày, cô vội gọi Đới Húc, Đới Húc liền bảo cô tránh sang một bên, nhờ đồng nghiệp kỹ thuật đối chiếu dấu giày và chụp ảnh tổng thể căn phòng trước. Chụp xong, mọi người mới cẩn thận bước qua nửa dấu chân đi vào trong phòng.
Vào rồi mọi người vẫn nhận ra rằng sơn còn chưa khô, tuy đứng từ bên ngoài thoạt nhìn sơn đã khô nhưng phần dưới vẫn chưa khô hẳn, những người vào trước lập tức bị sơn dính vào bao giày, rất khó di chuyển. Bọn họ chỉ đành quay lại xe lấy ra mấy tấm đệm lót tạm, dù gì pháp y cũng cần vào kiểm tra thi thể, sau khi xử lý hiện trường, thi thể vẫn sẽ được nâng ra, mang về Cục Công An, cứ đi tới đi lui trên mặt đất dính đầy sơn đương nhiên không được.
Sau khi trải đệm, pháp y và đội kỹ thuật đi vào vẫn vô cùng cẩn thận. Căn phòng không lớn, bên trong chỉ có một cái giường đơn, một tủ quần áo đơn giản, một cái bàn gỗ, bên trên có vài món mỹ phẩm. Bỏ qua ba vật phẩm này, không gian còn lại chỉ đủ cho hai người, cố tình tủ quần áo kia cũng bị sơn đỏ, một khi không cẩn thận rất dễ bị dính vào người, thế nên đồng nghiệp chụp ảnh và người kiểm tra thi thể đều rất chú ý vị trí của mình, cố gắng chỉ di chuyển trong phạm vi nhỏ nhất.
Vì mùi sơn quá gay mũi, lúc đầu chỉ cảm thấy khó nghe, sau khi vào trong một lúc có người bắt đầu chóng mặt. Pháp y Lưu mặc đồ bảo vệ cẩn thận vào trong. Đới Húc và Phương Viên canh giữ ở cửa, muốn nghe pháp y đưa ra kết luận ban đầu. Không gian trong phòng có hạn, hai người họ quyết định không gây thêm phiền phức cho mọi người, nhất là Đới Húc, với thân hình to cao của anh, một mình anh đi vào nói không chừng hai người bên trong phải đi ra để nhường mới được.
Pháp y Lưu kiểm tra thi thể một hồi, nhanh chóng đưa ra kết luận ban đầu. Qua thống kê, từ đầu xuống chân nạn nhân có hai mươi mấy nhát dao, đa phần tập trung vào bụng, nhìn vào hình dạng thì có thể là dao gọt hoa quả, vết dao hỗn loạn, thoạt nhìn giống như ai đó dưới cơn thịnh nộ cầm dao đâm chết người, mà ở phần cổ nạn nhân cũng có mấy nhát rõ ràng, có điều không phải đâm mà là vết cắt, miệng vết thương tương đối sâu nhưng vì khăn trải giường dưới người bệnh nhân đã bị sơn đỏ, ngay cả tóc và phần lưng cũng dính sơn nên trước mắt vẫn chưa thể đưa ra phán đoán nạn nhân bị hung thủ đâm rốt cuộc là ở trên giường hay vị trí khác, càng đừng nói với việc mắt thường nhìn cả căn phòng màu đỏ rất khó phán đoán phương hướng máu bắn.
Nguyên nhân chính là như vậy, tạm thời pháp y Lưu chưa đưa ra kết luận chính xác, chỉ đành chờ việc kiểm tra tiếp theo, hiện tại chỉ có thể từ trạng thái cương cứng của thi thể phán đoán thời gian tử vong. Vì cả thi thể đã cứng, theo phỏng đoán bình thường thì thời gian tử vong hẳn là bốn đến sáu tiếng trước, nhưng suy xét đến độ tuổi của nạn nhân và trong phòng không có điều hòa, bây giờ đã là 9 giờ sáng, nhiệt độ chưa lên cao, có thể thấy tình hình ban đêm cũng gần như vậy, vì thế pháp y Lưu tiến hành đo nhiệt độ trực trạng của nạn nhân đã giảm xuống 30 độ C, lấy tiêu chuẩn 37 độ C để tham khảo, kết hợp với chi tiết hiện tại là mùa đông, sau khi tính toán pháp y Lưu cho rằng thời điểm nạn nhân tử vong vào khoảng năm tiếng trước.
Trên người nạn nhân không mặc gì cả, ngoại trừ chỗ dính sơn đỏ thì chỉ có vết máu đã khô, thoạt nhìn rất giống bộ đồ màu đỏ tươi và đỏ sậm giao nhau, từ trạng thái như vậy khiến mọi người theo bản năng liên tưởng đến vài việc. Pháp y Lưu có thâm niên như vậy, đương nhiên sẽ không bỏ qua chi tiết này, cho nên ông tiến hành kiểm tra bộ phục sinh dục trước, nhận định trước khi giết nạn nhân đã từng quan hệ với ai đó nhưng bên trong không có tinh dịch, có thể thấy đối phương đã dùng biện pháp an toàn, hơn nữa từ trạng thái bên ngoài cho thấy nạn nhân không giống đã chịu xâm phạm mà càng giống tự nguyện quan hệ với ai đó, thế nên có thể loại trừ khả năng bạo hành.
Chỉ dựa vào quan sát hiện trường để đi đến kết luận này vốn đã không dễ, Đới Húc và Phương Viên cảm ơn pháp y Lưu, sau khi đã nắm được sơ qua tình hình liền đi tìm người báo án. Người báo án kia trong quá trình họ kiểm tra hiện trường luôn ở phòng khác khóc lóc, có điều nghe qua không giống đau khổ mà như là bị dọa.
Có điều như thế cũng không kỳ lạ, trường hợp như vậy, ngay cả Phương Viên lúc đối mặt cũng có cảm giác tim đập nhanh. Đây đã là kết quả sau bao nhiêu lần trải nghiệm nhưng vẫn không thể giúp cô bình tĩnh được hơn, càng đừng nói đến một cô gái không hề có chuẩn bị tâm lý.
Hai người qua bên đó, đứng ở cửa là cảnh sát địa phương tới xử lý hiện trường lúc đầu, khi đó đồn cảnh sát gần đây điều hai người tới xem hiện trường, một người hiện đang hỗ trợ đội hình sự của thành phố, người còn lại ở cạnh người báo án, có lẽ cũng vì cảm xúc của người báo án không được ổn định, khiến người ta không thể yên tâm.
Cảnh sát địa phương vừa thấy Đới Húc và Phương Viên tới liền thở phào. Cậu ta và đồng nghiệp kể lại tình hình lúc họ tới, khi đó người báo án vô cùng hoảng loạn, bọn họ trấn an một lúc cũng không có tác dụng nên chỉ đành để cô ấy ở một mình để bình tĩnh lại, còn bản thân thuận tiện đi xem xét hiện trường, báo với cục công an thành phố.
Đới Húc cảm ơn cậu ta, cậu ta vội khách sáo vài câu, sau đó đi giúp mọi người, để lại người báo án cho Phương Viên và Đới Húc. Lúc này Đới Húc và Phương Viên mới phát hiện thì ra không phải người báo án đang ở một mình, trong phòng ngoại trừ cô gái báo án thì còn có một nam thanh niên.
Phương Viên đánh giá nhanh căn phòng này, diện tích lớn hơn hiện trường vụ án, có điều cũng có hạn, đồ đạc trong phòng cũng khá đơn sơ, chỉ có một cái giường sắt đôi, một cái tủ màu đen, bên trên đựng đủ thứ đồ, còn có một ít gạt tàn thuốc lá, bên kia cũng có một cái tủ quần áo đơn giản, dưới nền đất xi măng có mấy đôi giày bị ném lộn xộn, xem ra căn phòng phát hiện thi thể trước khi bị sơn đỏ cũng là nền đất xi măng.
Hai người ngồi trên cái giường đôi kia, nam thanh niên thoạt nhìn hai ba mươi tuổi, trên người mặc bộ đồ màu trắng gạo, nửa thân dưới còn đắp chăn, cả người dựa vào đầu giường nhìn có vẻ còn buồn ngủ, còn cô gái trông yếu đuối hơn nhìn chỉ mới vừa hai mươi, ngồi ở mép giường khóc, bả vai run rẩy, trên người mặc quần áo ra đường, bên dưới mang tất chân màu đen và giày ủng cao gót, chỉ mới nhìn thôi Phương Viên cũng thấy đau chân thay. Cô gái này vốn trang điểm rất đậm nhưng vì khóc lóc dữ dội mà đường kẻ mắt đã lem, nền má cũng bị trôi một ít.
Đáng chú ý là gót giày cô gái kia đang mang có dính chút màu đỏ giống màu sơn trong phòng nạn nhân, chân cô ta không lớn, giày mũi nhọn khá ăn khớp với nửa dấu chân ở cửa mà bọn họ chú ý.
Phương Viên suy đoán e là nửa dấu chân kia do người báo án để lại, còn về lý do thì phải nghe xem cô ta nói thế nào.
“Cô là người báo án đúng không?” Phương Viên lên tiếng trước. Trong tình hình người báo án chịu đả kích quá lớn, lại là một cô gái trẻ, Đới Húc ở đây có lẽ nhờ thân hình và nghề cảnh sát sẽ mang đến cảm giác an toàn cho đối phương, nhưng nếu anh lên tiếng, rất có khả năng sẽ khiến đối phương thấy áp lực, thế nên cô vẫn nên là người mở lời, “Có thể nói chúng tôi biết tình hình lúc đó không? Cô tên gì?”
“Tôi tên Miêu Thu Liên, sống ở đây.” Người báo án vừa nức nở vừa dùng mu bàn tay lau mặt, không lau thì thôi, cô ta vừa lau một cái cả khuôn mặt lập tức biến thành bức tranh trừu tượng.
Phương Viên thật sự không nỡ nhìn cô ta tiếp tục lau nước mắt như vậy, vội lấy khăn giấy đưa qua, bảo Miêu Thu Liên lau khô rồi mới hỏi: “Cô và nạn nhân có quan hệ gì?”
“Chúng tôi không có quan hệ gì cả, chỉ là thuê nhà chung, có thể xem là bạn cùng nhà. Sáng nay tôi tan làm về, vừa vào nhà liền ngửi thấy mùi sơn, hôm nay trời lạnh, cửa ra vào với cửa sổ đều đóng, mùi sơn gắt đến mức không mở mắt ra được, cũng không thở nổi, thế nên tôi đi tìm xem mùi sơn ở đâu trong nhà thì phát hiện nó xuất phát từ phòng của Triệu Anh Hoa, khi đó tôi còn tức giận, không hiểu sao đang êm đẹp, trời còn lạnh mà cô ta dùng đến sơn, tôi muốn hỏi cho ra lẽ, kết quả vừa mở cửa thì tôi… Tôi thấy cô ta…”
Nói tới đây, Miêu Thu Liên như nghẹn lại, không nói được nữa.
“Triệu Anh Hoa là tên người chết đúng không?” Phương Viên xác nhận với Miêu Thu Liên, thấy Miêu Thu Liên gật đầu liền hỏi tiếp, “Cô đang làm nghề gì? Buổi sáng thường tan làm mấy giờ?”
“Tôi làm ở quầy tiếp tân của một KTV, phụ trách thu phí mở phòng, tổng cộng có hai ca, ca sáng ca tối, mọi người thay phiên nhau. Tuần này đến lượt tôi trực ca đêm, từ 6 giờ tối đến 6 giờ sáng, tan làm tôi đi nhờ xe bạn về, vốn đã mệt cả đêm định về ngủ một giấc, ai ngờ lại gặp chuyện như vậy.”
Nói tới đây, cô ta lại bật khóc.
“Cậu này là…” Đới Húc để Miêu Thu Liên khóc một lúc, dần bình tĩnh lại, lúc này mới vừa hỏi vừa duỗi tay chỉ người đàn ông mơ màng buồn ngủ.
Miêu Thu Liên quay đầu nhìn nam thanh niên, nói: “Anh ấy là bạn trai của tôi.”