“Bạn cùng phòng ngày xưa của cô muốn lén lút qua lại với bạn trai của cô?” Cho dù Phương Viên đã rất cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói và nét mặt của cô vẫn để lộ sự kinh ngạc.
Theo góc độ của chính mình, Phương Viên không nhìn ra Tưởng Hoằng Lượng này có điểm gì đáng để thưởng thức hay đặc biệt. Nói về thể diện thì chắc chắn không có, một người thể diễn hẳn sẽ không sống trong một căn phòng đơn giản, trong phòng lại chất đống rác như vậy. Nói về tài hoa thì theo miêu tả của Miêu Thu Liên, người đàn ông này hình như không hề có kỹ năng gì, cho dù không bắt bẻ về tính chất công việc, chỉ đơn thuần bàn tới vấn đề đi làm, hắn thậm chí không thể làm ở một chỗ lâu dài, đa phần thời gian đều ở nhà, chờ bạn gái đi làm kiếm tiền nuôi sống. Nếu thế điều kiện duy nhất để một người thu hút bạn khác phái chỉ có gương mặt anh tuấn, nhưng Tưởng Hoằng Lượng lại không hề đặc biệt, hắn cao chỉ khoảng 1m70, không biết có phải do hôm nay ngủ chưa tỉnh hay bình thường luôn là dáng vẻ này, lưng hắn còn không thẳng, dáng người gầy gò, mặt mũi không có điểm gì nổi trội, ngay cả thái độ với Miêu Thu Liên cũng không hề dịu dàng mềm mỏng.
Nhìn cách Miêu Thu Liên phục tùng Tưởng Hoằng Lượng như thế, Phạm Viên chỉ có thể cảm khái ma lực của tình yêu, mà bây giờ Miêu Thu Liên còn nói bạn cùng phòng trước đây từng muốn quyến rũ Tưởng Hoằng Lượng, điều này khiến Phương Viên không khỏi giật mình trước độ đào hoa của người đàn ông này.
Miêu Thu Liên đương nhiên cũng nghe ra thái độ của Phương Viên, cô ta bất mãn nhìn cô một cái, giải thích thay Tưởng Hoằng Lượng: “Việc thế này tôi lừa chị làm gì? Chẳng lẽ không đâu tôi lại đi thích người phụ nữ khác muốn qua lại với bạn trai mình sao? Tôi không biến thái như vậy! Sự thật vốn là thế! Công việc của tôi đôi khi đi sớm về muộn, có hôm đi muộn về sớm, Hoằng Lượng chắc chắn sẽ có thời gian ở riêng với bạn cùng phòng. Cô bạn kia đúng là không biết xấu hổ, cứ hay dùng lý do này kia để đến tìm Hoằng Lượng, rất nhiều lần bị tôi bắt gặp. Thấy tôi ở nhà, cô ta còn tỏ vẻ kinh ngạc, nói tôi cũng ở đây, vậy thì không gây thêm phiền phức cho Hoằng Lượng nữa, sau đó bỏ về. Chị nói xem thái độ này của cô ta hả? Không phải chột dạ thì là gì! Hơn nữa cô gái kia vừa nhìn là biết không phải người thành thật, ngay cả phong cách trang điểm cũng hoa hòe lòe loẹt, còn hay chạy tới phòng của tôi. Trừ khi tôi ngốc, nếu không ai mà không biết cô ta muốn làm gì, thế nên tôi mới muốn chuyển nhà, trước khi chuyển nhà còn cãi nhau với cô ta một trận. Đúng là không biết xấu hổ, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy!”
“Em được rồi đấy!” Tưởng Hoằng Lượng bị câu chuyện của Miêu Thu Liên đánh thức, mở mắt nhìn cô ta, “Chuyện chẳng liên quan cũng bị em mang ra nói.”
Miêu Thu Liên vừa nghe vậy liền không nói nữa, có điều cô ta vẫn hơi khó chịu, vì thế nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không phải em cảm thấy ghê tởm với người cứ nhòm ngó anh sao!”
“Thế bạn cùng phòng Triệu Anh Hoa lần này thế nào? Cô yên tâm không?” Phương Viên nương theo hỏi.
Miêu Thu Liên lập tức gật đầu: “Yên tâm, nếu không yên tâm sao tôi có thể ở đến nửa năm chứ? Con người Triệu Anh Hoa mang đến cảm giác rất thành thật, không thường nói nhiều, bình thường lúc tôi ở nhà, cô ta tan làm liền về phòng, rảnh rỗi thì xem phim hoặc gọi điện cho bạn, thỉnh thoảng nói rất lâu, không hay nói chuyện với tôi. Không gạt chị, tôi đã quan sát rồi, không phải tôi không yên tâm Hoằng Lượng nhà tôi, chủ yếu là không sợ trộm cướp, chỉ sợ cướp nhớ thương, cóc không cắn được người nhưng lại khiến người ta ghê tởm. Thế nên lần này tôi chắc chắn Triệu Anh Hoa không phải loại người thích dòm ngó bạn trai của người khác, vậy nên tôi mới ở lại.”
Tưởng Hoằng Lượng ở bên tay chống đầu, ngáp liên miên, có vẻ mất kiên nhẫn với câu chuyện của Miêu Thu Liên nhưng lại không có tinh thần xen vào. Miêu Thu Liên không có ác cảm với Triệu Anh Hoa, thậm chí còn rất thưởng thức cách Triệu Anh Hoa xa cách với họ, vì thế dẫn đến việc cả hai không rõ về nhau, ngoại trừ việc Triệu Anh Hoa đi làm ở khu vực gần đó, thường xuyên gọi điện nói chuyện với bạn, thỉnh thoảng dẫn đồng nghiệp về nhà ra, Miêu Thu Liên không còn biết gì cả, Tưởng Hoằng Lượng thì không nói một từ.
Chờ lấy lời khai của Miêu Thu Liên hay không, bao gồm việc xác nhận sáng nay cô ta có dẫm lên sơn trên mặt đất hay không, cô ta cũng thẳng thắn thừa nhận, sau khi tiến hành lấy dấu chân của cô ta xong là có thể cho họ đi. Căn nhà có người chết, về công về tư bọn họ đều không thể về, chỉ có thể đi cùng Đới Húc và Phương Viên thu dọn đồ đạc cá nhân. Miêu Thu Liên rất buồn, không biết nên đi đâu, lúc về lấy đồ vẫn không ngừng tính toán.
Tưởng Hoằng Lượng lúc này có vẻ đã ngủ no, ít nhất là có tinh thần hơn lúc đến Cục Công An, Miêu Thu Liên cứ lẩm bẩm tính toán với hắn phải ở đâu, hắn chỉ thuận miệng ứng phó, cứ như không để trong lòng, cuối cùng còn nói: “Không phải em còn tiền lương một tuần sao? Tiền đấy, không được thì tạm ở khách sạn.”
Miêu Thu Liên lại lải nhải đó là tiền sinh hoạt thông thường của hai người, ở khách sạn thì không còn dư tiền tìm phòng nữa, Tưởng Hoằng Lượng không tiếp lời.
Về sau, Phương Viên cũng bị Miêu Thu Liên lải nhải đến đau đầu, may mà đã sắp tới nơi, Đới Húc cùng hai người họ đi thu dọn quần áo và nhu cầu yếu phẩm, những vật khác chỉ có thể bảo họ chờ vụ án chấm dứt mới lấy lại được. Miêu Thu Liên đương nhiên bất mãn với điều này, lẩm bẩm lầm bầm nửa ngày, nói mình xui xẻo, làm ca đêm đã vất vả, cứ tưởng sẽ có một ngày nghỉ ngơi, ai ngờ lại gặp chuyện như vậy. Tưởng Hoằng Lượng thì buồn bã ỉu xìu ngồi bên mép giường nhìn một mình Miêu Thu Liên thu dọn. Sau khi mọi người ra khỏi hiện trường, Đới Húc tự mình khóa cửa, dán lại giấy niêm phong.
Cuối cùng, phương án giải quyết của Miêu Thu Liên là nhờ Đới Húc và Phương Viên đưa cô ta cùng Tưởng Hoằng Lượng đến khu dân cư ngoại ô thành phố, ở đây có mấy nhà khách nhỏ, thoạt nhìn làm ăn không tốt lắm, rất tiêu điều, Miêu Thu Liên kể trước đây cô ta nghe nói mấy nhà khác này giá không mắc, nếu ở lâu còn có thể thương lượng giá, trước khi tìm được chỗ mới, cô ta và Tưởng Hoằng Lượng sẽ ở khu vực này.
Đới Húc gật đầu, trao đổi cách liên lạc với họ, rồi chở Phương Viên về Cục Công An. Thời điểm về Cục Công An, kết quả xét nghiệm máu đã có, không khác phỏng đoán của hai người là mấy, trong máu của Tưởng Hoằng Lượng quả nhiên có thành phần của thuốc an thần, hơn nữa căn cứ theo tình hình của Tưởng Hoằng Lượng hiện giờ, pháp y Lưu suy đoán được thuốc an thần tối qua đối phương cho hắn uống không hề nhỏ. Hiện giờ đã khẳng định trong máu của Tượng Hoằng Lượng có thành phần của thuốc an thần, nhưng rốt cuộc ai đã hạ thuốc, vấn đề này khá phiền phức.
Mấy lon bia ở hiện trường đều đã được mang về lấy vân tay và nước bọt bên trên, bây giờ quan trọng nhất là phải xem trong lon bia nào có thành phần thuốc an thần, như thế có thể căn cứ theo dấu vân tay bên trên phỏng đoán rốt cuộc là ai đưa bia cho Tưởng Hoằng Lượng.
Tên nạn nhân Miêu Thu Liên cung cấp là Triệu Anh Hoa, điểm này có thể kiểm chứng từ giấy tờ trong túi tiền của nạn nhân, vì thế Phương Viên dựa theo số thẻ căn cước tìm trên hệ thống biết được Triệu Anh Hoa năm nay 24 tuổi, tốt nghiệp đại học, không phải người của thành phố A, hẳn là sau khi tốt nghiệp đã quyết định ở đây làm việc, theo hộ khẩu thì biết được cô ta ở quê còn bố mẹ và một chị gái, bố mẹ đều là công nhân viên chức bình thường, hộ khẩu của cô ta vẫn đang ở cùng bố mẹ.
Bản thân Triệu Anh Hoa không có tiền án, rốt cuộc là vì lý do gì mà một cô gái như vậy không chỉ bị người ta thọc mười mấy dao, mà còn bị cắt cổ, hung thủ làm thế có phải vì quá phẫn nộ hay oán hận không?
Nhưng thời điểm bước đầu kiểm tra thi thể, pháp y Lưu còn nói không lâu trước khi bị giết hại, Triệu Anh Hoa từng cùng ai đó phát sinh quan hệ tình dục, hơn nữa phỏng đoán là hành vi tình nguyện, không hề có dấu hiệu phản kháng giãy giụa, mà đối phương còn dùng biện pháp phòng tránh, không hề để lại bất kỳ thể dịch, điều này khiến Phương Viên càng hoang mang.
“Nếu trước khi bị sát hại còn từng làm chuyện đó, chẳng lẽ là lúc đầu vẫn êm đẹp, bỗng nhiên vì một chuyện gì đó mà chọc giận đối phương, khiến đối phương nhất thời phẫn nộ dùng dao đâm chết Triệu Anh Hoa sao? Nhưng nếu chỉ là kích động giết người, vậy tại sao Tưởng Hoằng Lượng lại bị hạ thuốc mê? Hai chi tiết này không phải rất mâu thuẫn à? Hạ thuốc mê bạn cùng phòng có nghĩa người hạ thuốc đã có mưu đồ từ đầu, nhưng nếu đã có kế hoạch, tại sao lại dùng dao đâm nạn nhân nhiều lần?” Sau khi đọc xong tư liệu của Triệu Anh Hoa, cố gắng liên lạc với gia đình cô ta không được, Phương Viên khoanh vùng những điểm đáng ngờ, “À đúng rồi, có phải hung thủ cũng hạ thuốc mê Triệu Anh Hoa, không có dấu hiệu phản kháng không phải là vì Triệu Anh Hoa không từ chối mà là cô ta căn bản không tỉnh táo, thế nên không từ chối được đúng không?”
“Khả năng này cũng hợp lý, bây giờ phải chờ xem kết quả giải phẫu thi thể, nếu trong cơ thể Triệu Anh Hoa cũng có thành phần của thuốc an thần thì tỷ lệ thành lập giả thiết này khá lớn.” Đới Húc nhìn đồng hồ, “Vẫn chưa gọi được cho người nhà của Triệu Anh Hoa? Điện thoại không liên lạc được à?”
“Vâng, trên hệ thống đăng ký là một dãy số máy bàn, nhưng gọi đi thì bảo là số máy không tồn tại, em đoán là do hiệu suất ứng dụng của máy bàn quá thấp nên người ta đã không dùng nữa rồi.” Phương Viên gật đầu.
“Thế chúng ta đi tìm chỗ làm của Triệu Anh Hoa trước, nếu Miêu Thu Liên đã nói chỗ làm của Triệu Anh Hoa gần nhà thuê thì phạm vi điều tra hẳn không lớn, nhân lúc bây giờ còn sớm, hơi thăm sẽ tiện hơn.” Đới Húc đưa ra quyết định, “Còn về người nhà của Triệu Anh Hoa, chúng ta sẽ thông qua di động của Triệu Anh Hoa tìm cách liên lạc, không cần sốt ruột.”
Phương Viên gật đầu, lên mạng tìm kiếm những nhà xưởng xí nghiệp ở khu vực lân cận, sau đó cầm áo khoác cùng Đới Húc xuất phát.
Hai người lại xe đến khu ngoại ô, tìm dọc theo đại lộ và đường nhỏ, khi nhìn thấy đánh dấu nhà xưởng hoặc nhà máy sẽ quẹo vào hỏi thăm. Sau khi hỏi một xưởng gia công, hai nhà máy thực phẩm, không chỗ nào nghe nói đến một nhân viên tên Triệu Anh Hoa, vì thế Đới Húc và Phương Viên chỉ đành tiếp tục hỏi thăm, đến trưa họ tìm một quán ăn nhỏ giải quyết bữa trưa, thuận tiện hỏi thăm chủ tiệm gần đó còn nhà máy hay xưởng gì không. Nói đến cũng thật trùng hợp, chủ tiệm này rất có óc kinh doanh, mở quán cơm kiêm luôn việc đưa cơm hộp, vì thế khá rõ các nhà máy trong khu vực.
Cứ thế, ăn trưa xong, Đới Húc và Phương Viên mang tin tức chủ quán cơm cung cấp tiếp tục tìm kiếm.