Dịch: Mạc Nguyệt
Giữa ban ngày ban mặt, ngay trên phố lớn của thành Thiên Ấm, trong dòng người đông đúc, một sự việc khiến người ta trợn mắt há hốc mồm đã xảy ra. Có kẻ ngang nhiên bắt cóc một đứa bé mới hơn một tuổi ngay trước mặt dân chúng, mà nghe tiếng hét của bà vú và hầu gái, mọi người mới biết đó chính là tiểu thiếu gia của Thiên Hạ Hội.
Thiên Ấm là chủ thành của Thiên Hạ Hội, hội tụ không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt trên võ lâm, lâu nay nổi tiếng được canh phòng nghiêm ngặt, trị an cực tốt. Hơn nữa, trong thành có vô số người biết mặt Nhiếp Phong và Đoạn Lãng, bất kể là người trong giang hồ hay dân chúng bình thường. Thế nên tin tức Đoạn Lãng phản bội sư môn còn bắt cóc thiếu chủ, Nhiếp Phong vội vàng đuổi theo, hai sư huynh đệ giao đấu ác liệt nhanh chóng được truyền đi khắp nơi.
Chẳng ai biết rằng hai đương sự lúc này đều chỉ có một cảm xúc duy nhất, đấy là vô cùng nóng ruột.
Khi nhìn thấy Đoạn Lãng bắt cóc sư chất, Nhiếp Phong nghĩ ngay đến chuyện nó có thỏa thuận gì đó với kẻ khác, bắt tay lập mưu dùng đứa trẻ này để uy hiếp Thiên Hạ Hội. Tất nhiên cậu không thể trơ mắt để chuyện như vậy xảy ra. Huống chi, tất cả những kẻ đối đầu với Thiên Hạ Hội đều bị cậu xếp vào dạng tội ác tày trời mưu đồ phá hoại thần châu, gây nguy hiểm cho dân chúng trong thiên hạ, phải nghiêm trị. Còn Đoạn Lãng, trước đây có thể nói nó nhỏ tuổi ngang ngạnh, không hiểu chuyện, nhưng nếu thực sự đầu quân cho kẻ địch làm ra những việc như vậy thì e cũng không quay đầu lại được nữa.
Nghĩ vậy, Nhiếp Phong dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo. Đoạn Lãng và hai Thần Thị mang theo một đứa bé vốn chiếm tiên cơ, nhưng mới ra khỏi thành Thiên Ấm vài dặm đã bị Nhiếp Phong đuổi kịp, quả không hổ danh Phong Trung Chi Thần. Cậu cũng không phải dạng l0 mãng, ngay khi thấy sư chất bị bắt cóc đã phóng đạn tín hiệu dùng để liên lạc của Thiên Hạ Hội. Bây giờ cậu chỉ cần kéo dài thời gian, đến khi viện binh tới, kẻ địch đừng hòng bắt người ra khỏi tổng đà của Thiên Hạ Hội.
Đúng là Nhiếp Phong kiêng dè Đoạn Lãng, nhưng theo cậu thấy, nếu cứ để nó đi thế này thì kết cục mai sau còn tệ hơn. Nếu bây giờ bắt về, dù sư phụ có nổi cơn thịnh nộ thì cũng niệm tình thầy trò thân thiết bao năm qua cùng sự ưu ái như với con đẻ dành cho Đoạn Lãng, đệ tử nhỏ tuổi nhất, cùng lắm trừng phạt một phen rồi cũng bỏ qua thôi, sẽ không lấy mạng nó.
Sau khi suy nghĩ đâu vào đó, Nhiếp Phong quyết tâm phải bắt được Đoạn Lãng.
Lúc này, Đoạn Lãng đang rất buồn bực. Mặc dù có suy tính từ sớm, nó vẫn hơi đắn đo về chuyện bắt cóc trẻ con. Đứa bé tên Lăng Dịch Thần này gần như là cục cưng của toàn thể Thiên Hạ Hội. Bản thân Đoạn Lãng cũng không cho rằng sư phụ sẽ không quan tâm tới cháu ngoại của mình. Nhưng đâm lao phải theo lao, nó chẳng còn lựa chọn nào khác.
Tuy nhiên, ngay khi nhìn thấy đứa bé kia, nó không do dự gì nữa. Dù vẻ ngoài rất giống, giả vẫn là giả, làm sao qua mắt được nó. Đứa trẻ này có ngoại hình giống Lăng Dịch Thần đến tám, chín phần, căn cốt tư chất cũng thuộc hàng thượng đẳng, gần như không phân biệt nổi. Nhưng cậu nhóc sợ đến mức ngây ra như phỗng ấy không thể là tiểu tổ tông không sợ trời không sợ đất mở đôi mắt tròn xoe lúng liếng cất giọng non nớt gọi nó là “sư thúc”. Bấy giờ nó mới thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi lại không khỏi kính phục sư phụ nhà mình thêm mấy phần.
Ấn tượng của con người về ai đó luôn được hình thành trong vô thức. Không bàn đến chuyện Đoạn Lãng chưa từng có ý định phản bội sư phụ, dù nó muốn làm như thế thật, thì chỉ cần nhớ đến tài trí vô song và mưu kế thâm sâu khó lường của sư phụ đã đủ khiến nó gạt phăng cái ý nghĩ ngông cuồng đó đi.
Đoạn Lãng vừa nghĩ ngợi vừa ôm đứa bé cùng hai Thần Thị rút lui theo lộ tuyến định sẵn. Nào ngờ Nhiếp Phong đột nhiên xuất hiện trên không trung, khiến nó suýt thì loạn nội tức, rơi xuống đất.
Nó nhanh chóng lùi lại, thầm cầu nguyện có thể cắt đuôi đối phương, nhưng cũng biết hy vọng rất mong manh, thành thử vừa luống cuống vừa bất lực.
Nhưng Nhiếp Phong cứ xen vào thế này chẳng những có khả năng phá hỏng kế lớn của sư phụ, mà còn có nguy cơ kéo cả hai vào nguy hiểm.
Đoạn Lãng thầm nghiến răng nghiến lợi: Cái tên ngốc này, nếu Thần nhi bị bắt cốc thật, dù sư phụ không ra tay thì Vân sư huynh cũng đuổi theo xiên đệ một nhát kiếm rồi. Bây giờ đến bóng Vân sư huynh còn chẳng thấy đâu, huynh lật đật đuổi theo làm gì!
Nhưng cảm nhận được sát khí ngày càng rõ rệt từ hai Thần Thị, Đoạn Lãng biết không thể trì hoãn thêm nữa, viện binh mà đến nơi thì phiền phức to. Kể cả sư phụ có kéo dài thời gian cũng không thể không cho truy binh xuất hiện, thế chẳng phải giấu đầu hở đuôi hay sao?
Đoạn Lãng bèn nói nhỏ: “Phiền hai vị bắt sống người này về cho tôn thượng, nhất định sẽ là công lao to.”
Hai Thần Thị nhìn nhau, lập tức liên thủ tấn công Nhiếp Phong.
Với công lực hiện tại của Nhiếp Phong, đối phó với hai Thần Thị tuyệt thế đỉnh cấp không phải chuyện quá khó khăn. Nhưng hai kẻ này hợp tác ăn ý, uy lực tăng mạnh, cậu không địch lại.
Có điều Nhiếp Phong một lòng muốn câu giờ, hai Thần Thị cũng chẳng thể nhanh chóng bắt gọn cậu.
Thấy vậy, Đoạn Lãng cắn răng, hét lên: “Nhiếp Phong!”
Nhiếp Phong vốn đã bận ứng phó hai người tấn công liên hồi, nay vừa phân tâm liếc sang lại thấy Đoạn Lãng đặt tay lên cổ đứa bé, khiến mặt nó đỏ gắt, tứ chi vùng vẫy trong không trung. Cậu giật mình thảng thốt, nội khí gián đoạn, để lộ kẽ hở, hai Thần Thị lập tức nắm bắt thời cơ đánh cậu ngã ra đất, điểm hết đại huyệt toàn thân. Một người túm cậu bay đi, người còn lại cùng Đoạn Lãng đang ôm đứa bé cũng vội vàng đuổi theo. Các đệ tử của Thiên Hạ Hội từ thành Thiên Ấm đuổi tới nhanh như bão lũ cũng không kịp cứu vãn tình hình.
Nhiếp Phong nhìn chằm chằm Đoạn Lãng cắm đầu cắm cổ chạy mà không buồn nhìn mình lấy một lần, bỗng nhớ về lúc bị Hỏa Kỳ Lân đuổi bắt, đối phương không màng tính mạng bản thân nghĩ cách cứu mình, không biết nên thấy xót xa hay hoang mang.
Thực ra Nhiếp Phong khá là “xui xẻo”, lúc trước ở xa nên cậu không nhìn kỹ đứa bé kia, bây giờ toàn bộ tâm trí lại dồn vào Đoạn Lãng, hoàn toàn không để ý thứ gì khác. Chỉ cần quan sát tỉ mỉ hơn là cậu sẽ nhận ra thân phận đứa bé, đoán được tiền căn hậu quả, không cần bối rối, xoắn xuýt gì nữa. Nhưng thực tế là cậu cứ buồn rầu như thế cho đến khi bị đưa tới trước mặt Đế Thích Thiên.
Nhiếp Phong nhìn Đoạn Lãng cung kính dâng đứa bé lên cho Đế Thích Thiên bằng ánh mắt đầy đau xót và khó hiểu. Biểu cảm đó lại càng khiến Đế Thích Thiên hài lòng. Lão gật gù, nói: “Đoạn Lãng, lần này ngươi làm tốt lắm. Về sau cứ theo bản tôn, bản tôn sẽ không bạc đãi ngươi.” Nói rồi lão giao đứa bé cho người đằng sau, kẻ đó thoắt cái đã chẳng thấy bóng đâu. E chỉ có Đế Thích Thiên biết nó bị đưa tới chỗ nào.
Đoạn Lãng hoàn toàn không bận tâm tới đứa bé, chỉ khom mình kính cẩn nói: “Tạ ơn tôn thượng bồi dưỡng, Đoạn Lãng sẽ không để tôn thượng thất vọng.”
“Tốt, tốt lắm.” Đế Thích Thích phẩy tay giải huyệt cho Nhiếp Phong, từ tốn hỏi: “Nhiếp Phong, ngươi có chịu làm việc cho bản tôn không?”
“Đừng hòng!” Nhiếp Phong cất giọng phẫn uất, lườm lão ta một cái rồi quay sang nhìn Đoạn Lãng với ánh mắt phức tạp, nhưng nó làm ngơ, coi như không thấy.
Đế Thích Thiên cũng chẳng để bụng, từ tốn nói: “Không sao, dù gì mấy hôm nữa sư phụ ngươi cũng tới đây thôi. Đến lúc đó tất cả đều sẽ phải làm việc cho bản tôn.” Lão phẩy tay, nói với Đoạn Lãng: “Ngươi canh chừng hắn đi.” Dứt lời, lão quay người rời đi, để lại Đoạn Lãng và Nhiếp Phong trầm mặc nhìn nhau.
Mãi lâu sau, Nhiếp Phong nhìn Đoạn Lãng với đôi mắt đỏ hoe, chất vấn bằng giọng vừa phẫn nộ vừa đau buồn: “Tại sao lại làm như vậy?”
Đoạn Lãng nhìn cậu, lạnh nhạt trả lời: “Từ bao giờ việc ta làm đến lượt ngươi quản?” Không đợi đối phương trả lời, nó nói tiếp: “Đi theo ta, ngoan ngoãn ở đây chờ sư phụ với sư huynh ngươi đi. Tốt nhất đừng có làm những việc không nên, ngươi cũng không muốn liên lụy đến đứa trẻ vô tội kia đâu đúng không?” Nói rồi nó quay đi, thẳng hướng một phòng băng khác.
Nhiếp Phong không thể tin nổi nhìn bóng lưng nó, cuối cùng vẫn đành phải đi theo.
…
Đế Thích Thiên cho rằng Đoạn Lãng và Nhiếp Phong đều đã vào tròng, kể cả tên bang chủ với Bộ Kinh Vân ở Thiên Sơn xa xôi kia cũng vậy, không thể không đi giết rồng. Lão rất hài lòng với kết quả này.
Bây giờ, lão phải đi gặp một người dự bị khác cho đội diệt rồng, đó chính là Phá Quân.
Phá Quân được xem như cao thủ lão làng, Tham Lang của gã cũng là một trong những binh đao tuyệt thế, đương nhiên Đế Thích Thiên không thể bỏ qua.
Ngày ấy, Phá Quân đưa Nhan Doanh đã hôn mê thừa cơ bỏ chạy, trốn tránh từ bấy đến giờ, thoát được sự truy đuổi của toàn bộ võ lâm thần châu với tàn dư Đông Doanh.
Sau khi tỉnh lại, Nhan Doanh được báo tin cuộc sống cẩm y ngọc thực trước đây tan đi như bong bóng, Tuyệt Vô Thần và Tuyệt Thiên đều bỏ mạng, phồn hoa chóng qua, chớp mắt thành hư không. Chồng và con trai đã chết, tất nhiên nàng ta cũng đau lòng, nhưng điều đáng lo ngại hơn là tương lai của bản thân.
Dù có nói Nhan Doanh tính tình lẳng lơ hay bạc tình quả nghĩa đều không thể phủ nhận sự thật nàng ta rất giỏi nắm bắt đàn ông. Nói thẳng ra thì nàng ta là loại nữ nhân ham vinh hoa phú quý, chẳng phải dạng tàn độc gian ác không thể tha thứ, nhưng cũng khiến người ta căm ghét, coi thường. Số đàn ông nàng ta từng đeo bám trong đời này quả thực nhiều không đếm xuể. Tính riêng những người nổi danh đã có Nhiếp Nhân Vương, Phá Quân và Tuyệt Vô Thần, đều là những nhân vật tầm cỡ. Suy cho cùng, âu cũng vì Nhan Doanh không phải người phụ nữ cam chịu tầm thường. Sinh ra đã có nhan sắc hơn người, được trời cao ưu ái, nên không cầm lòng được thèm muốn nhiều hơn. Nàng ta muốn mình xuất chúng, rồi lại chỉ có thể dựa vào đàn ông để thực hiện mục tiêu, nên dốc sức đeo bám, trở thành vợ hay người tình của những kẻ mạnh.
Trước đây, Nhan Doanh có thể vứt bỏ Nhiếp Nhân Vương mà chẳng hề do dự. Còn bây giờ, người chồng chung sống mười mấy năm là Tuyệt Vô Thần qua đời, nàng ta cũng nhanh chóng ném đối phương ra khỏi đầu. Điều nàng ta lo ngại nhất bây giờ là sau này phải sống thế nào.
Phá Quân đối xử với Nhan Doanh tốt vô cùng, vừa thương tiếc vừa tôn trọng. Nàng ta lại chẳng phải trinh tiết liệt nữ, nên ngay hôm tỉnh dậy đã cùng trải đêm xuân nồng thắm với Phá Quân. Nhưng nếu bảo phải cùng đối phương sống mãi như thế, nàng ta lại chần chừ.
Nhan Doanh đã không còn nhớ tại sao năm ấy mình lại lãng phí biết bao thời gian cho một mình Nhiếp Nhân Vương, còn sinh một đứa con trai. Có thể vì thuở đầu nàng ta còn trẻ, còn đôi chút tâm tư thiếu nữ ngưỡng mộ anh hùng. Nhưng nàng ta của bây giờ tuyệt đối sẽ không xem trọng những người giang hồ chỉ có vài phần võ công.
Nhan Doanh cảm thấy mười mấy năm sống với Tuyệt Vô Thần chính là cuộc sống lý tưởng, có quyền thế, có của cải, khắp Đông Doanh không kẻ nào dám đắc tội Tuyệt Vô Thần nên cũng không ai dám trêu vào nàng ta. Điều này khiến lòng ham hư vinh của Nhan Doanh được thỏa mãn.
Nhưng thật đáng tiếc, Tuyệt Vô Thần đã chết.
Dựa dẫm đàn ông là cách sinh tồn của Nhan Doanh, người này chết thì tìm người khác. Tuy vậy, Phá Quân lại không khiến nàng ta hài lòng. Dù không đến mức giống như Nhiếp Nhân Vương, để nàng ta làm thôn nữ, nhưng Phá Quân cũng không thể đem lại cuộc sống xa hoa.
Đương lúc Nhan Doanh đắn đo, một đám người từ trên trời giáng xuống bắt nàng ta đi. Phá Quân vội vàng đuổi theo, thế là hai người cùng tới Thiên Môn.
Nhan Doanh rơi vào tay Đế Thích Thiên. Phá Quân không còn lựa chọn nào khác, đành đồng ý tạm thời ở lại Thiên Môn, chờ ngày đi giết rồng.
Mỗi lúc trằn trọc đêm khuya, gã đều nhớ đến Nhan Doanh. Còn Nhan Doanh lại ngày ngày nghĩ cách tiếp cận Đế Thích Thiên.
Ngay cái nhìn đầu tiên, Nhan Doanh đã biết Đế Thích Thiên rất mạnh. Quả là núi trùm khe bọc ngờ hết lối, liễu rậm hoa thưa lại có làng.
Ngàn năm qua, số nữ nhân từng qua tay Đế Thích Thiên chắc nhiều chẳng kém gì sao trên trời. Nhan Doanh đã tích cực tiến thân thì lão cũng mỉm cười tiếp nhận. Tiếc rằng Nhan Doanh phải thất vọng, bởi Đế Thích Thiên chẳng hề đối xử đặc biệt, vẫn để nàng ta ở trong phòng tối, vài ngày tới gặp một lần, không bị nàng ta mê hoặc tới thần hồn điên đảo.
Thực ra cảm xúc của Đế Thích Thiên với phụ nữ đã nhạt dần theo thời gian. Dù sao cũng đã trải qua ngàn năm, kiểu người nào chẳng từng gặp. Huống chi bây giờ lão một lòng mong ngóng long nguyên, hơi sức đâu nghĩ những chuyện khác.
Thế là Nhan Doanh lần đầu nếm trải cảm giác hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, vừa hoảng loạn vừa hụt hẫng.
Còn lâu Đế Thích Thiên mới bận tâm đến tâm tư nữ nhân. Sau khi thu nạp Phá Quân, lão lập tức chuyển sang mục tiêu kế tiếp: Thiên Kiếm Vô Danh.
…
Mấy ngày gần đây, cuối cùng Bộ Kinh Vân cũng phá quan ra ngoài, thuận lợi đột phá cảnh giới cao thủ truyền kỳ. Năm nay nó còn chưa đầy hai mươi lăm tuổi, quả là anh tài trời sinh.
Nhưng vừa ra ngoài, Bộ Kinh Vân đã thấy Thiên Hạ Hội bị bao trùm bởi bầu không khí ảm đạm, tức thì thấy lòng nặng trĩu. Sau khi nghe ngóng, nó lại càng phẫn nộ. Thiếu chủ bị bắt cóc ngay trên đường phố trong thành Thiên Ấm, chẳng trách toàn bộ Thiên Hạ Hội cảm thấy nhục nhã.
Lúc xuất quan, Bộ Kinh Vân không trông thấy sư phụ nhà mình nên ra khỏi Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu. Sau khi biết chuyện, nó đang giận dữ thì thấy sư phụ và Ân Thành lần lượt bước vào Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu.
Thấy nó đứng ở cửa, Lăng Ngạo Thiên thoáng ngạc nhiên rồi vô cùng mừng rỡ đi tới, nắm tay nó, dịu dàng hỏi: “Vân nhi đột phá rồi à? Nhanh hơn dự tính của ta những mấy ngày, đúng là rất tốt.”
Bộ Kinh Vân để hắn kéo mình vào trong. Ân Thành theo sau, cẩn thận đóng cửa lại, đứng một bên chờ lệnh.
Bộ Kinh Vân trầm ngâm một lúc rồi nới cất giọng trầm khàn: “Thần nhi…” Nó vừa nói vừa quan sát nét mặt sư phụ nhà mình với vẻ lo âu.
“Con biết chuyện rồi à?” Lăng Ngạo Thiên vỗ vai nó an ủi, cười khẽ nói: “Không phải lo, ta đã chuẩn bị từ trước, đứa bé bị bắt đi không phải Thần nhi đâu.”
Bộ Kinh Vân thoáng sửng sốt rồi thở phào nhẹ nhõm.
Bấy giờ Lăng Ngạo Thiên mới quay sang hỏi Ân Thành: “Thiệp đâu?”
Ân Thành cung kính dâng lên một tấm thiệp vàng vô cùng xa xỉ.
Lăng Ngạo Thiên mở tấm thiệp ra, thấy ngay dòng chữ được viết với nét bút mạnh mẽ, rồng bay phượng múa: Đến ngày Kinh Thụy, mời anh hào thiên hạ cùng đi diệt rồng. – Đế Thích Thiên.
– —–oOo——