Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 21



Không có gì bất ngờ, Bộ Kinh Vân đắc thắng trở về.

Lăng Ngạo Thiên tổ chức một buổi tiệc chúc mừng nó. Chúng đệ tử không thể không cam phục. Bộ Kinh Vân quả thật rất ngoan độc, ba tên cao thủ hàng đầu trong sơn trại ức hiếp nó tuổi nhỏ, cùng lao lên tấn công, kết quả là phải chết rất thê thảm, thi thể bị phân ra làm mấy mảnh. Bộ Kinh Vân thì chỉ lạnh nhạt lau giọt máu tươi dính trên mặt, biểu cảm vẫn lạnh nhạt trước sau như một, khiến những kẻ chứng kiến cảnh đó phải rùng mình.

Bộ Kinh Vân vẫn lạnh lùng thế, như thể bữa tiệc này chẳng liên quan gì đến nó. Mọi người cũng quen thế rồi. Nếu mà Bộ Kinh Vân hào sảng uống rượu ăn thịt với mọi người, họ sẽ nghĩ có khi nào gặp quỷ rồi không.

Lăng Ngạo Thiên vừa liên tục nhận rượu chúc mừng của mọi người vừa nhìn sang phía Bộ Kinh Vân, nhìn kiểu gì cũng thấy tự hào như khi nhà có con trai nay đã trưởng thành.

Qua mấy ngày nữa là đến sinh nhật Lăng Ngạo Thiên. Tần Sương cũng xử lý ổn thỏa mọi việc để trở về. Vì vậy, bọn thuộc hạ lại càng được thể nhao lên mời rượu, chúc mừng bang chủ thu được hai đệ tử tài giỏi xuất chúng.

Còn về các tộc trưởng của mấy gia tộc giao hảo với nhau cùng đến chúc mừng cảm thấy xót xa hay ganh ghét gì đó thì cũng đành chịu. Người ta là bá chủ một phương, uy danh lan xa, thu đồ đệ cũng chọn được người tuổi trẻ tài cao như thế, thật là cái gì tốt cũng bị kẻ đó chiếm hết rồi.

Sau khi buổi tiệc long trọng kết thúc, Lăng Ngạo Thiên trở về Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, người đã chếnh choáng men say. Hắn đang định về ngủ một giấc thì chợt thấy trước Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu có một người. Ánh trăng lạnh chiếu lên bóng hình cô đơn, là Bộ Kinh Vân.

Lăng Ngạo Thiên hết sức ngạc nhiên. Bao năm nay Bộ Kinh Vân chưa từng tham gia tiệc mừng sinh nhật hắn, hắn cũng quen rồi. Thường ngày Bộ Kinh Vân cũng ít khi ra khỏi mảnh sân nhỏ của mình, số lần chủ động đến Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đa phần là vì có thắc mắc về chuyện võ công mới đến tìm hắn. Mỗi lần Lăng Ngạo Thiên muốn thể hiện mình quan tâm săn sóc, đều phải đích thân chạy đến chỗ Bộ Kinh Vân “quấn riết không tha”.

Bộ Kinh Vân nghe tiếng bước chân quen thuộc, chậm rãi quay người lại, lặng lẽ nhìn Lăng Ngạo Thiên. Khoảnh khắc đó, Lăng Ngạo Thiên thấy đôi mắt ấy như biển sao trên bầu trời đêm, xa xăm sâu thẳm nhìn không thấu.

Đến khi Lăng Ngạo Thiên đến trước mặt Bộ Kinh Vân, định mở miệng hỏi, thì Bộ Kinh Vân lấy từ trong lòng ra một cái hộp nhỏ đưa cho hắn, lời sắp ra đến miệng liền đổi thành câu hỏi rất ngạc nhiên: “Tặng cho ta sao?”

Bộ Kinh Vân nhẹ gật đầu. Lăng Ngạo Thiên vui sướng nhận lấy cái hộp nhỏ: “Đây là quà sinh nhật tặng cho ta sao? Sư phụ cảm động quá! Sư phụ biết Vân Nhi là người ngoài lạnh trong nóng mà, sao cứ luôn không tham gia tiệc mừng vậy? Tối nay ăn có ngon không? Con …” Bộ Kinh Vân vội vàng xoay người rời đi.

Lăng Ngạo Thiên cầm hộp nhỏ vào Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, cảm thấy thật ấm lòng. Cái hộp nho nhỏ cầm trong tay dường như đáng quý hơn những kỳ trân dị bảo nhận được trong yến tiệc nhiều lắm.

Lăng Ngạo Thiên nhẹ nhàng cẩn thận mở chiếc hộp ra, bên trong có một tượng gỗ nhỏ, tạc hình Lăng Ngạo Thiên, dáng vẻ nửa cười nửa không, tay áo buông lơi mềm mại.

Lăng Ngạo Thiên nghĩ mình hôm nay bất cẩn quá chén rồi, cho nên mới say, tim mới đập rộn ràng thế này, cả người như được ngâm trong dòng suối ấm nóng. Bang chủ đại nhân lắc đầu, nhanh chóng nhào lên giường đi ngủ.

___________________________________

Thời gian cứ thế trôi qua, có điều quan hệ giữa Lăng Ngạo Thiên và Bộ Kinh Vân đã hòa hợp hơn nhiều rồi, hai nguời ở cùng nhau đã tự nhiên thoải mái hơn trước. Bộ Kinh Vân vẫn lạnh nhạt, nhưng Lăng Ngạo Thiên có cảm giác lúc ở cạnh mình, Bộ Kinh Vân đã mở rộng cửa lòng. Lăng Ngạo Thiên đối xử với Bộ Kinh Vân cũng càng thêm chân thành.

Một ngày nọ, Lăng Ngạo Thiên bỏ bức thư xuống, ngón trỏ gõ lên bàn sách, hỏi ý những người đứng trước bàn: “Các ngươi nghĩ sao?”

Với tư cách là chấp pháp trưởng lão của Thiên Hạ Hội, Nguyễn Thừa đứng ra nói đầu tiên: “Bang chủ, thuộc hạ không tán thành ngài đích thân đi dự tiệc mừng thọ Độc Cô Nhất Phương. Cứ theo lệ cũ để Khánh trưởng lão đi không được sao? Hà tất để người có địa vị cao như bang chủ phải cúi mình trước kẻ có địa vị thấp.”

Thư Khánh lập tức tiếp lời: “Đúng vậy đúng vậy. Bang chủ, thuộc hạ thấy Độc Cô Nhất Phương đã quá xem trọng bản thân rồi. Cái gì mà ‘Sinh nhật sắp tới, mời các hạ tới dự’ chứ, bang chủ có thân phận địa vị như thế, bảo ông ta đến mừng sinh nhật bang chủ còn nghe được.”

“Phải đấy phải đấy …” Mọi người đồng loạt phụ họa.

“Bang chủ và Độc Cô Nhất Phương chia nhau xứng bá hai phương Nam Bắc, có lý nào lại bảo bang chủ đi chúc thọ Độc Cô Nhất Phương.”

“Độc Cô Nhất Phương muốn bang chủ đến thành Vô Song, ai biết được là có ý đồ gì không.”

“Đúng vậy! Bang chủ tôn quý, không thể tự mình mạo hiểm thế được.”

“Đâu đến nỗi ấy, quan hệ giữa chúng ta và Vô Song Thành xem như khá tốt, có lý nào tên Độc Cô Nhất Phương kia lại ngấm ngầm mưu hại …”

“Ai biết trước được. Thiên Hạ Hội chúng ta ngày càng hưng thịnh, ai dám chắc Độc Cô Nhất Phương không có ý đồ gì?”

“Nhưng người ta gửi thiệp mời bang chủ đến, lời lẽ cũng xem như lịch sự trang trọng, nếu bang chủ không đi liệu có khiến người ta xem thường không?”

“Ai dám xem thường bang chủ của chúng ta? Đúng là chán sống!”

“Hắn bảo bang chủ đi thì bang chủ phải đi chắc? Hắn là cái thá gì?”

“Được rồi! Đừng có nhao lên nữa!” Lăng Ngạo Thiên vừa lên tiếng, mọi người liền im lặng.

“Bản tọa quyết định đích thân đến dự.”

“Cái gì? Bang chủ …”

Lăng Ngạo Thiên đưa tay bảo mọi nguời đừng nói: “Từ lâu bản tọa đã muốn đến gặp Độc Cô Nhất Phương, đáng tiếc không có cơ hội. Nay hắn gửi thiệp mời, vừa hay có lý do danh chính ngôn thuận.”

Lăng Ngạo Thiên nhìn mọi người một loạt, nói tiếp: “Bây giờ Thiên Hạ Hội trao đổi mật thiết với Vô Song Thành, bản tọa đến cũng là hợp lý. Xưa nay nghe đồn thành Vô Song cùng thành Thiên Ấm là hai tòa thành lớn phồn hoa nhất đất Thần Châu, bản tọa cũng muốn đến xem thành Vô Song rút cuộc là thế nào.”

“Nhưng nếu Độc Cô Nhất Phương có mưu đồ làm loạn …”

Lăng Ngạo Thiên cười khẽ: “Người trong thiên hạ đều biết Độc Cô Nhất Phương mời bản tọa đến, đôi bên trước giờ lại không có xung đột gì, cho nên hắn càng phải bận tâm đến an toàn của ta hơn chính ta.”

Mọi người thấy Lăng Ngạo Thiên đã quyết ý, liền hưởng ứng: “Bang chủ thánh minh!”

“Chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Công tác chuẩn bị cho chuyến đi này hãy hoàn thành trong vòng ba ngày. Đây là lần đầu tiên bản tọa chính thức xuất hành, không được để xảy ra sự cố. Tần Sương ở lại xử lý sự vụ, bản tọa trao quyền tự quyết tạm thời, chấp pháp trưởng lão Nguyễn Thừa hỗ trợ xử lý ngoại vụ, nội vụ thì để Tần Sương và Văn Sửu Sửu cùng nhau giải quyết, những người còn lại đều nghe theo Tần Sương. Đường chủ Chấp Pháp Đường Yến Hình Không lĩnh một trăm đệ tử tinh anh của Chấp Pháp Đường theo bản tọa đến thành Vô Song.”

“Vâng mệnh.”

Còn hai ngày nữa là đến lúc xuất phát. Hôm nay, Tần Sương, U Nhược cùng Bộ Kinh Vân đồng loạt đến Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu. Quả là chuyện hiếm có, Lăng Ngạo Thiên cũng có suy đoán.

Quả nhiên, Bộ Kinh Vân vừa vào đã nói: “Vân muốn đến Vô Song Thành.”

Tần Sương rất tán thành, bất ngờ là U Nhược cũng không phản đối Bộ Kinh Vân, kéo tay Lăng Ngạo Thiên nũng nịu: “Phụ thân phụ thân, U Nhược cũng muốn đến thành Vô Song chơi.”

Lăng Ngạo Thiên vỗ cái đầu nhỏ của U Nhược, cười khẽ: “Con bé này, ngày nào cũng chạy đi chơi chẳng thấy bóng đâu, còn chưa chán sao? Cha đến Vô Song Thành đâu phải để chơi, con đứng qua một bên đi.”

Sau đó, hắn quay sang nói với Bộ Kinh Vân: “Vân Nhi đã muốn đi, thì dù sư phụ không đồng ý chắc con cũng sẽ tự đi theo. Sư phụ có thể mang con đi, nhưng con phải giữ mình bình tĩnh.”

Tần Sương và U Nhược biết Bộ Kinh Vân có thù hằn với Độc Cô Nhất Phương, nghe thế đều trầm mặc.

Bộ Kinh Vân bình thản nói: “Con chỉ muốn nhìn thấy hắn. Bây giờ còn chưa đến lúc.”

Lăng Ngạo Thiên nhìn nó hồi lâu, thở dài khe khẽ: “Được rồi, Vân Nhi đi cùng sư phụ đi.”

– —–oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.