Đến khi Lăng Ngạo Thiên trở lại, bước vào phòng Bộ Kinh Vân, Hoắc Liệt đã xử lý qua các vết thương của mình.
Thấy Lăng Ngạo Thiên tới, Hoắc Liệt liền kích động đứng bật dậy, chắp tay cảm tạ: “Đại ân của bang chủ, Hoắc gia không biết phải báo đáp sao cho đủ!”
Lăng Ngạo Thiên cười nói: “Hoắc huynh nói vậy thì khách khí quá. Kinh Giác là đệ tử của ta, chuyện của nó cũng là chuyện của ta.”
Hoắc Liệt vô cùng cảm động, rồi lại đắn đo hồi lâu, mới trầm giọng nói: “Mối thù của Hoắc gia …”
Lăng Ngạo Thiên tiếp lời: “Tất nhiên bản tọa sẽ không ngồi yên bỏ mặc. Nhưng ta tin rằng, Kinh Giác càng muốn dựa vào năng lực của mình để hoàn thành tâm nguyện hơn.” Nói rồi nhìn sang Bộ Kinh Vân, hỏi: “Kinh Giác, con nói có đúng không?”
Bộ Kinh Vân nhẹ gật đầu.
Lăng Ngạo Thiên nói tiếp: “Kinh Giác sau này tiền đồ vô hạn, đối phó Độc Cô Nhất Phương không thành vấn đề. Về phần Vô Song Thành, đương nhiên sẽ có Thiên Hạ Hội lo. Nhưng, Kinh Giác, sư phụ không mong con vì hận thù mà đánh đổi cả cuộc đời. Sau khi báo thù, con vẫn còn thời gian ít nhất mấy chục năm, con cần phải nghĩ cho kỹ bản thân mình muốn làm gì, cuộc sống sau này sẽ sống ra làm sao.” Dừng một lát, Lăng Ngạo Thiên quay sang nói với Hoắc Liệt đang trầm tư: “Tin rằng đại hiệp Hoắc Bộ Thiên trên trời có linh thiêng cũng không mong Kinh Giác bị cuốn vào hận thù cả đời. Chờ khi giết được Độc Cô Nhất Phương rồi, thì cũng nên buông bỏ thù hận thôi. Hoắc huynh thấy thế nào?”
Hoắc Liệt gật đầu lia lịa, nói: “Bang chủ nói phải. Chỉ cần đòi lại công bằng cho người đã khuất là được rồi, người còn sống cũng phải sống cho thật tốt.” Nói rồi gã bỗng lộ ra vẻ bi thương cùng ân hận, “Bang chủ trí tuệ bất phàm. Ai, lúc ấy thương lượng với nhóm nghĩa sĩ kia, vì bồng bột nhất thời mà không nghĩ đến chuyện Độc Cô Nhất Phương nào có dễ giết như thế. Máu xông lên não liền … hôm nay còn hại hai đứa con trai của ta …”
Nói đến đó, Hoắc Liệt quỳ mọp xuống trước mặt Lăng Ngạo Thiên, khẩn cầu: “Để báo thù cho huynh trưởng, Hoắc Liệt có chết cũng không ngại, nhưng … hai đứa con trai của ta, Kế Tiềm và Kế Niệm … Lão phu đã bằng này tuổi, chết thì có xá gì. Chỉ là … hai đứa con trai của ta nếu cũng … vậy … vậy Hoắc gia thực sự không có người nối dõi rồi …” Hoắc Liệt lắp bắp nói đến đó, lòng hỗn loạn rối như tơ vò, có lẽ chính gã cũng không biết phải làm sao, hay có thể làm gì.
Lăng Ngạo Thiên trầm ngâm một lát rồi nói: “Vừa rồi Độc Cô Nhất Phương có nói, trong số tám thích khách, môn hạ đệ tử của lão đánh gục năm người, bắt được hai người, chắc hẳn hai người bị bắt đó chính là Hoắc Kế Tiềm cùng Hoắc Kế Niệm?”
Hoắc Liệt sốt ruột nói: “Đúng vậy! Năm vị nghĩa sĩ kia vừa lộ diện đã bị giết. Ta với hai đứa con đành tạm thời rút lui. Hiềm một nỗi, truy binh quá nhiều, cuối cùng hai đứa nó vẫn bị bắt …”
Lúc này Hoắc Liệt lo lắng vô cùng, rất muốn đi cứu con, lại biết với khả năng của mình thì không làm được. Muốn nhờ Lăng Ngạo Thiên, rồi lại do dự. Dù sao đây cũng là yêu cầu quá đáng, Hoắc Liệt thấy ngại không nói ra miệng được.
Ngẫm lại thì, bang chủ người ta lúc ấy chỉ tình cờ đi ngang qua, cứu được Kinh Giác, còn thu nó làm đồ đệ, đã là ân đức vô thượng rồi. Hôm nay nể mặt Kinh Giác là đệ tử của mình, người ta mới giúp Hoắc Liệt một phen. Sao có thể mở mồm nhờ người ta đi cứu hai đứa con được nữa? Đừng nói là Hoắc Liệt, bất cứ ai trong trường hợp này cũng không dám mặt dày nói ra miệng.
Lăng Ngạo Thiên và Bộ Kinh Vân tất nhiên hiểu điều Hoắc Liệt muốn nói. Cả ba nhất thời đều trầm mặc.
Lăng Ngạo Thiên thầm cười khổ: “Chuyện gì thế này, ai cũng coi ta thành đại thiện nhân hết là sao? Chẳng lẽ mình cũng hồ đồ rồi, việc thiện chẳng đem lại lợi ích gì cũng muốn làm? Cái người Hoắc Liệt này thì thôi không nói, tiện tay cứu giúp mà thôi, còn có thể làm Vân Nhi cảm kích trong lòng. Ai ngờ lại kéo theo cả đống phiền phức. Mấy tên đệ tử Vô Song Thành kia làm ăn kiểu gì không biết, sao không nhân thể giết luôn hai thằng nhóc kia đi? Lại còn bắt sống. Đúng là vẽ chuyện.”
Bộ Kinh Vân nhìn Lăng Ngạo Thiên không nói gì, thản nhiên liếc Hoắc Liệt một cái, chậm rãi nói: “Ta đi.”
Lăng Ngạo Thiên lập tức cảm thấy bức bối trong lòng, khóe miệng giật giật vài cái, cố gắng làm giọng điệu không quá cứng nhắc, bảo: “Được rồi, chưa kể đến chuyện bây giờ con đang bị thương, dù là lúc lành lặn, nhà lao của Vô Song Thành cũng đâu dễ ra vào như thế.” Hít một hơi thật dài, rồi mới tiếp: “Chờ một lát ta sẽ sắp xếp người đưa Hoắc Liệt ra ngoài, âm thầm hộ tống đến thành Thiên Ấm.” Đưa tay cản lại Hoắc Liệt ngập ngừng muốn nói, dùng giọng điệu bình thản không cảm xúc nói tiếp: “Hai đứa con của ngươi ta sẽ đích thân đi cứu, ngươi không phải lo. Chỉ cần trên đường đi làm theo sắp xếp của bản tọa, thời cơ đến khắc sẽ được gặp lại con ngươi.”
Hoắc Liệt liên tục nói lời cảm tạ. Lăng Ngạo Thiên chỉ đáp lại vài câu khách sáo, dặn dò Bộ Kinh Vân dưỡng thương cho tốt, rồi về phòng mình.
Lăng Ngạo Thiên bước vào gian phòng tối mịt, với tay ra sau đóng cửa lại, rồi mới chậm rãi thở ra một hơi.
Lăng Ngạo Thiên tự giễu nghĩ: “Sao càng ngày càng mềm lòng thế này? Thật là … chẳng hiểu ra sao nữa.” Lại thở dài một hơi, lầm bầm: “Hoắc gia … xem như ta nợ các ngươi.”
Lát sau, ánh mắt thoáng đờ ra hoảng hốt của Lăng Ngạo Thiên bỗng chốc trở nên sắc bén. Lòng thầm nghĩ: “Nợ? Thật nực cười. Sao ta lại có cái ý nghĩ thừa thãi này chứ … Cứu hai tên vô dụng kia cũng không phải không có ích.”
Lăng Ngạo Thiên ngẫm nghĩ một hồi rồi quyết định: “Nói là ta đích thân đi cứu thế thôi, chứ ta nào có rảnh rỗi thế? Vốn định kiếm hai thi thể để tráo đổi người, giờ nghĩ lại … cũng là một nước cờ có thể lợi dụng …”
Nhoáng cái, trong phòng đã chẳng còn bóng ai.
___________________________________
Ngày hôm sau, trời nắng ráo. Ánh dương rạng rỡ như xóa sạch những gì không thoải mái đêm qua.
Lăng Ngạo Thiên đang ngồi uống trà với Độc Cô Nhất Phương.
“Chắc hẳn thành chủ đã điều tra xong chuyện tối hôm qua. Rút cuộc là người phương nào? Bản tọa quả thật có hơi hiếu kỳ.” Lăng Ngạo Thiên nói với vẻ không bận tâm lắm.
Độc Cô Nhất Phương cười trừ: “Còn tra thế nào được nữa, đêm qua vốn bắt được hai trong số tám tên đó, ai ngờ lúc nửa đêm lại bị cướp đi. Ai! Làm lão phu cả đêm không ngủ, đúng là lao tâm lao lực quá độ mà.”
“Ồ?” Lăng Ngạo Thiên sáng mắt lên, như thể hứng thú lắm, “Kẻ nào to gan lớn mật lại dám cướp người khỏi nhà lao Vô Song Thành?”
Độc Cô Nhất Phương âm thầm quan sát nét mặt Lăng Ngạo Thiên, không bỏ qua một chi tiết nào. Chẳng hề có vẻ gì là mất tự nhiên, vẻ mặt Lăng Ngạo Thiên không để lộ sơ hở nào. Độc Cô Nhất Phương thầm giật mình: nếu thích khách không liên quan gì đến Thiên Hạ Hội, vậy rút cuộc là mình còn đắc tội nhân vật lợi hại nào nữa? Có thể dễ dàng đột phá phòng tuyến nghiêm ngặt để cướp người … Nếu là do Thiên Hạ Hội làm, vậy thì người này diễn trò cũng giỏi thật, không để lộ chút sơ hở nào!
Một loạt chuyện xảy ra ngày hôm qua, con trai trọng thương, nửa đêm có thích khách, thích khách bị cướp đi … khiến Độc Cô Nhất Phương không kịp trở tay.
Nhưng bình tĩnh mà nghĩ lại, Độc Cô Nhất Phương cho rằng chuyện thích khách lần này không liên quan đến Thiên Hạ Hội. Lão mời Lăng Ngạo Thiên đến làm khách, chỉ đơn giản là muốn gặp mặt cái người kiêu hùng mới vùng lên mấy năm nay và thăm dò sâu cạn ra sao, chứ không định trở mặt với nhau. Lão tin rằng Lăng Ngạo Thiên đồng ý đến đây, cũng là có ý tìm hiểu Vô Song Thành. Ý đồ của hai bên không khác nhau là mấy. Nếu Lăng Ngạo Thiên thực sự muốn ám sát lão, thì không có lý do gì lại sắp xếp thích khách hành động vào đúng lúc mình đến làm khách. Bây giờ Lăng Ngạo Thiên đang ở trên địa bàn của Vô Song Thành, dù ám sát có thành công hay không, thì đều khó lòng thoát thân. Với tác phong làm việc cẩn trọng từ trước đến nay của Lăng Ngạo Thiên, Độc Cô Nhất Phương không cho rằng hắn sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Độc Cô Nhất Phương nghĩ mà sợ. Nếu không phải Thiên Hạ Hội, thì người đứng sau đám thích khách lần này không chừng còn có mục đích khác. Phái người đến ám sát đúng thời điểm Lăng Ngạo Thiên tới làm khách, có phải là muốn khiến Lăng Ngạo Thiên hiểu lầm lão tự mình bày chuyện để giá họa cho hắn không? Rồi tạo thành mâu thuẫn? Bằng không sao mấy tên thích khách đó lại kém cỏi như vậy, lại còn có mấy tên chạy về phía dãy nhà cho khách?
Nghĩ tới đây, Độc Cô Nhất Phương vội vàng nói với Lăng Ngạo Thiên bằng giọng hòa hảo: “Rút cuộc là nguời phương nào, lão phu đến giờ vẫn chưa tìm ra manh mối. Nhưng lão phu tin rằng, chuyện này tuyệt đối không liên quan gì đến bang chủ. Mong rằng Thiên Hạ Hội tiếp tục hợp tác với Vô Song Thành như trước. Hai ta không nên vì chuyện này mà giữ khoảng cách với nhau.”
Lăng Ngạo Thiên nghe vậy, thành khẩn nói: “Đấy là điều đương nhiên. Bản tọa lấy danh dự ra để đảm bảo, Thiên Hạ Hội tuyệt đối không liên quan gì đến đám thích khách đó. Thiên Hạ Hội cũng sẵn lòng tiếp tục hợp tác với Vô Song Thành, cùng nhau giúp đỡ giang hồ chính đạo, tạo phúc cho muôn dân thiên hạ.”
Lăng Ngạo Thiên đoán được phản ứng của Độc Cô Nhất Phương. Mà sự thật là đám thích khách đó không phải do hắn sai phái. Trong chuyện này có quá nhiều sự trùng hợp, đến Lăng Ngạo Thiên cũng phải cảm thán sự sắp xếp vận mệnh của đại thần kịch bản có ở khắp mọi nơi. Nhưng vốn không có quan hệ gì đến thích khách nay lại có liên quan rồi, sao không lợi dụng một phen?
Lăng Ngạo Thiên cố tình ngang nhiên vào cướp người, mà không dùng thi thể đánh tráo, cốt là để Độc Cô Nhất Phương nghi ngờ đằng sau chuyện này có một người khác mà lão không để ý đến. Từ đó, Độc Cô Nhất Phương sẽ đề cao cảnh giác. Còn sau đấy phía Nam võ lâm sẽ nổi sóng ngầm gì thì không nằm trong phạm vi cần lo lắng của Lăng Ngạo Thiên. Ngược lại, hắn còn rất mừng là đằng khác. Phía Nam càng loạn, chẳng phải Lăng Ngạo Thiên lại càng có cơ hội đục nước béo cò hay sao? Đến cuối cùng, mấy tên thích khách vô danh tiểu tốt này chắc đã sớm bị người ta lãng quên từ lâu rồi.
Độc Cô Nhất Phương và Lăng Ngạo Thiên, một thành chủ đại nhân và một bang chủ đại nhân, người thì lo bị hiểu lầm, người lại thành khẩn tỏ vẻ không hề hiểu lầm. Hai bên trò chuyện vui vẻ, quyết định vài năm tới đây Vô Song Thành cùng Thiên Hạ Hội sẽ hợp tác với nhau đủ loại công việc. Tình hình căng thẳng giương cung bạt kiếm lời lẽ như đao hôm trước dường như đã thành quá khứ phủ dầy bụi bặm.
– —–oOo——