Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 26



Lăng Ngạo Thiên đã tính trước thời gian để vừa lúc đi ngang qua Nhạc Sơn Đại Phật, cho nên đoàn người đi rất chậm rãi, trên đường ghé qua trao đổi hòa hảo với rất nhiều môn phái thế gia phía Nam võ lâm, thể hiện rõ cái sự tôn quý của bản thân. Cùng lúc đó, hắn tiếp tục san sẻ lòng tốt với người dân trong tất cả các thành trấn phía Nam mình đi qua, tiếp tục nhận được vô vàn lời ngợi khen và cảm tạ.

Ngày đó, đoàn người nghỉ chân trong thành. Lăng Ngạo Thiên gọi Bộ Kinh Vân vào phòng mình.

___________________________________

Dạo gần đây, Lăng Ngạo Thiên có hơi lấn cấn đối với Bộ Kinh Vân. Hắn vẫn không hiểu tại sao mình dường như hơi mềm lòng với Bộ Kinh Vân. Cái gọi là áy náy sớm đã bị Lăng Ngạo Thiên ném lên chín tầng mây rồi. Hắn xác định rằng mình không hề áy náy. Năm đó hắn đã nghĩ không suốt cả rồi, hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý gì cả. Thế nên, Lăng Ngạo Thiên quy chuyện này thành mình đã coi Bộ Kinh Vân như người nhà. Thật ra hắn đối xử với U Nhược và Tần Sương cũng tốt lắm, chẳng qua hai đứa nó không có việc gì cần hắn giúp đỡ thôi. Ừ, chính là như thế. Lăng Ngạo Thiên thấy bình tĩnh hơn. Xem như người một nhà cũng không sao, dù gì cũng không định coi nó như vật hy sinh. Mới đầu, Lăng Ngạo Thiên từng thấy bứt rứt trong lòng và nảy sinh nghi kỵ vì vận mệnh của Hùng Bá và Phong Vân trong nguyên tác. Nhưng nhiều năm trôi qua, những cảm xúc ấy sớm đã không còn. Ta đối xử chân thành với người, tất nhiên sẽ nhận được chân tình. Lăng Ngạo Thiên tự tin rằng chuyện xảy ra năm đó xử lý rất gọn gàng sạch sẽ, tuyệt đối không có sơ hở. Chỉ cần hắn không nói ra, thì sẽ không có ai biết, không cần kiêng kỵ gì cả. Mà nói ra cũng chẳng ai tin. Bảo ta dẫn dắt cốt truyện ư? Ngươi là đại thần kịch bản chắc! Không thì thế nào? Chẳng lẽ lại nói ta mưu toan tính kế tất cả là để thu Bộ Kinh Vân làm đồ đệ? Ai thèm tin. Lăng Ngạo Thiên mà muốn thu đồ đệ thì thiếu gì người ùn ùn nhào lên. Năm đó Bộ Kinh Vân chỉ là một đứa trẻ tầm thường, đáng để Lăng Ngạo Thiên bày mưu tính kế đến thế sao? Cho nên Lăng Ngạo Thiên thấy không cần phải lo nghĩ quá nhiều, tiếp tục quan tâm chăm sóc Bộ Kinh Vân thôi.

Thực ra Lăng Ngạo Thiên biết Bộ Kinh Vân rất thông minh và nhạy cảm. Ngày ấy Lăng Ngạo Thiên nói muốn đi cứu hai người của Hoắc gia, ngữ điệu chỉ hơi thay đổi thôi, là Bộ Kinh Vân đã cảm nhận được rồi. Sau đấy vài ngày, tuy Lăng Ngạo Thiên vẫn quan tâm tới Bộ Kinh Vân như trước, nhưng Bộ Kinh Vân vẫn hơi buồn lòng vì Lăng Ngạo Thiên che giấu quá nhiều.

Đương nhiên Bộ Kinh Vân sẽ không biết sự thật là Lăng Ngạo Thiên băn khoăn chuyện mình tự dưng mềm lòng. Mặc dù cuối cùng Lăng Ngạo Thiên không tổn thất gì, thậm chí còn được lợi, nhưng hắn vẫn không thể dễ dàng bỏ qua cho thứ cảm xúc không thể kiểm soát như thế. Vì vậy, Bộ Kinh Vân đoán rằng Lăng Ngạo Thiên có điều bất mãn với nó.

Bộ Kinh Vân cẩn thận ngẫm lại, hình như là từ lúc nó nói muốn đi cứu nguời, sư phụ liền nổi giận. Quả thật, tình hình lúc đó nhìn kiểu gì cũng thấy là Bộ Kinh Vân chèn ép Lăng Ngạo Thiên. Lúc đó nếu Lăng Ngạo Thiên không đồng ý, thì với tính cách của Bộ Kinh Vân, nó chắc chắn sẽ tự đi cứu người thật, mà với thực lực của nó thì dù là lúc không bị thương cũng khó có phần thắng. Còn nếu thất bại bị bắt giữ, người người đều biết Bộ Kinh Vân là đệ tử của Lăng Ngạo Thiên, vậy giải thích thế nào chuyện nó lẻn vào nhà lao cứu thích khách? Cho nên, Lăng Ngạo Thiên không có lựa chọn nào khác, buộc phải tự mình đi cứu người.

Thật ra lúc ấy Bộ Kinh Vân không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng nếu sư phụ khó xử thì cứ để nó đi. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, Bộ Kinh Vân đã thấy có vẻ không ổn. Có điều, Bộ Kinh Vân không giải thích, Lăng Ngạo Thiên cũng không cho nó cơ hội giải thích, cứ thế xử lý ổn thỏa mọi việc. Chuyện lúc đó, đến người kém nhạy bén như Hoắc Liệt cũng thấy không ổn, trước lúc được đưa đi còn lo lắng mà nói với Bộ Kinh Vân: “Kinh Giác, cháu làm thế … dùng tính mạng mình để uy hiếp sư phụ cháu … Mặc dù là vì cứu hai đứa con không nên thân của ta, ta rất cảm kích, nhưng nếu khiến cháu và sư phụ cháu nảy sinh khoảng cách thì thật không phải … Sư phụ cháu … là người rất tốt, vốn người ta chưa chắc đã từ chối, vậy mà cháu … Cháu nên tìm cách giải thích với sư phụ cháu đi thì hơn …” Đại khái là Hoắc Liệt nói xong cũng biết Bộ Kinh Vân không giỏi giải thích mấy chuyện thế này, cho nên chỉ thở dài rồi rời đi theo sự sắp xếp của Lăng Ngạo Thiên.

Bộ Kinh Vân cảm thấy có chút đau lòng. Đúng vậy, đau lòng.

Bộ Kinh Vân lạnh lùng, nhưng không có nghĩa nó không biết đau, chỉ là chưa từng thể hiện cảm xúc ra ngoài mà thôi. Mà thường thì, người như vậy lại rất giàu tình cảm.

Từ nhỏ mẹ của Bộ Kinh Vân đã hiểu lầm nó. Chẳng lẽ nó không đau lòng sao? Đương nhiên là có chứ. Đau lòng mình bị mẹ hiểu lầm, đau lòng vì chưa bao giờ nói được cảm xúc của mình ra miệng, càng đau lòng vì trên đời này không ai hiểu được mình. Thế nên, nó đành khóa chặt cửa lòng, đóng băng nó lại, khiến nó trở nên cứng chắc. Nhưng có ai nghĩ đến đằng sau lớp băng lạnh là một trái tim rất ấm áp?

Sau này Bộ Kinh Vân gặp Hoắc Bộ Thiên, có lẽ Hoắc Bộ Thiên cũng không thực sự hiểu nó, nhưng chí ít hắn muốn thử hiểu nó. Hoắc Bộ Thiên dùng chân tình để lay động Bộ Kinh Vân, vừa vặn lấp đầy chỗ trống vì thiếu vắng hình bóng người cha của Bộ Kinh Vân, đi vào lòng Bộ Kinh Vân với hình tượng người cha hoàn mỹ nhất.

Thế rồi, Hoắc Bộ Thiên chết, Bộ Kinh Vân gặp sư phụ.

Bộ Kinh Vân vẫn luôn cho rằng sư phụ đã hiểu nó, hiểu rằng lãnh đạm là bản tính của nó, chưa bao giờ có ý định ép nó thay đổi, làm việc gì cũng nghĩ cho nó. Mẹ của Bộ Kinh Vân từng dùng đủ mọi biện pháp để ép Bộ Kinh Vân phải khóc, nhưng không thành công, vì vậy bà cho rằng con mình là một thứ quái vật, từ đó về sau không quan tâm chăm sóc đến nó nữa, mà xa lánh ghét bỏ. Sư phụ thì khác, sự phụ tiếp nhận sự lãnh đạm của nó, không coi đó là dị thường, càng không tỏ ra bất mãn, trước sau như một tận tình chỉ dạy nó. Bộ Kinh Vân rất cảm kích. Sau này, cảm nhận được sự quan tâm thật lòng của sư phụ, cảm kích trở thành cảm động. Dần dần, Bộ Kinh Vân đáp trả lại chân tình cho sư phụ, tiếp đó U Nhược và Tần Sương cũng được coi như người nhà.

Song, lần này hình như sư phụ rất giận. Sư phụ hiểu lầm nó chèn ép mình. Bộ Kinh Vân rất buồn. Không ai muốn bị hiểu lầm cả, càng không mong mình bị người thân thiết nhất hiểu lầm. Mà đối với Bộ Kinh Vân, sư phụ đã là người thân duy nhất còn sót lại trên đời. Nay đến sư phụ cũng hiểu lầm nó, thì sao nó không đau lòng cho được?

Người thân … Phải, quả thật Bộ Kinh Vân đã coi Lăng Ngạo Thiên như người thân duy nhất còn sót lại của mình. Hoắc Liệt ư? Đương nhiên không phải rồi, vì Bộ Kinh Vân vốn đâu phải người nhà họ Hoắc. Cả nhà họ Hoắc, nó chỉ quen mỗi Hoắc Bộ Thiên thôi. Hoắc Liệt được Lăng Ngạo Thiên cứu, hắn đưa ra lời thỉnh cầu cứu người để nhà họ Hoắc khỏi tuyệt hậu, Bộ Kinh Vân cũng động lòng. Nó muốn đi cứu người là vì đạo nghĩa, đạo nghĩa với Hoắc Bộ Thiên. Nhưng đúng như Hoắc Liệt nói, nếu vì thế mà khiến nó và sư phụ nảy sinh khoảng cách … ánh mắt Bộ Kinh Vân trở nên ảm đạm.

___________________________________

Thật ra Lăng Ngạo Thiên chỉ hơi băn khoăn thôi, giờ nghĩ thông suốt rồi cho nên đã tốt hơn nhiều. Hắn không ngờ rằng tài diễn xuất có thể nói là thiên hạ vô song của mình vậy mà lại không qua được mắt Bộ Kinh Vân. Cảm nhận được nội tâm trước nay luôn bình tĩnh của Bộ Kinh Vân giờ lại có dấu hiệu bất ổn, hắn đoán rằng đứa trẻ nhạy cảm này lại suy nghĩ miên man rồi. Thế nên, Lăng Ngạo Thiên thấy cần phải trao đổi một phen với đồ đệ mình, để tránh vấn đề nhỏ trở thành vấn đề lớn thì không hay. Nhất là vào lúc Phong Vân sắp tề tựu như bây giờ. Có xoay chuyển được vận mệnh hay không tất cả là nhờ vào lúc này. Lăng Ngạo Thiên quyết không cho phép kế hoạch mình lao tâm khổ tứ sắp đặt bao nhiêu năm nay lại xuất hiện lỗ hổng. Còn về chuyện Lăng Ngạo Thiên không chấp nhận được chuyện Bộ Kinh Vân xa cách mình, hắn không muốn ngẫm nghĩ cái vấn đề thâm ảo này.

Lăng Ngạo Thiên nhìn Bộ Kinh Vân ngồi trước mặt mình có vẻ gò bó sượng sạo, mỉm cười nhàn nhạt, cầm tay Bộ Kinh Vân, ôn hòa nói: “Dạo này Vân Nhi có phải có tâm sự gì không, mà sao lúc ở bên sư phụ không còn thoải mái như trước nữa.”

Lăng Ngạo Thiên ra vẻ biết rõ Bộ Kinh Vân không biết trả lời thế nào, cho nên rất phối hợp mà tiếp lời: “Sư phụ thừa nhận là ngày đó Vân Nhi nói muốn tự đi cứu người, sư phụ rất tức giận.” Bàn tay đang nằm trong tay hắn khẽ giật giật, động tác rất nhỏ thôi nhưng Lăng Ngạo Thiên vẫn biết rõ.

Lăng Ngạo Thiên tiếp tục nói với giọng ôn hòa và thành khẩn: “Sư phụ cũng là người thường, tất nhiên sẽ có lúc tức giận. Vân Nhi nói thế làm sư phụ không thể không đồng ý đi cứu người, tất nhiên là ta thấy không thoải mái. Ta tự nhận rằng mấy năm nay đã đối xử với con hết lòng. Con làm thế khiến ta rất buồn. Hơn nữa, lúc ấy con bị thương nặng, ta làm sao không đau lòng cho được.” Lăng Ngạo Thiên thấy trong mắt Bộ Kinh Vân có nét xúc động, cảm thấy mừng thầm, nói tiếp: “Hơn nữa, ta đâu có nói là không cứu. Trước đó ta đã nói, chuyện của con cũng là chuyện của ta, người nhà họ Hoắc ta đương nhiên phải cứu, chỉ là cứu thế nào thì còn cần suy nghĩ một chút mà thôi. Kết quả là ta còn chưa nghĩ cho chu toàn, con đã muốn tự đi cứu người. Chẳng lẽ con không tin ta?”

Bộ Kinh Vân áy náy, môi giật giật muốn nói, cuối cùng lại vẫn không mở lời.

Lăng Ngạo Thiên làm như không thấy, vẫn nói rất nhẹ nhàng: “Nhưng chuyện đã qua rồi, ta nghĩ có lẽ lúc đó chúng ta đã hiểu lầm nhau. Chắc Vân Nhi cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ đơn giản là muốn cứu người thôi, ta nói có đúng không?”

Bộ Kinh Vân mắt ánh lên mừng rỡ, nhẹ gật đầu.

Lăng Ngạo Thiên mỉm cười, nói: “Thầy trò chúng ta có chuyện gì mà không thể nói với nhau chứ. Cũng tại lúc đó sư phụ gấp quá, cho nên nói không rõ ràng. Mấy ngày nay thấy thái độ con gò bó gượng gạo với ta như lần đầu gặp mặt, làm ta rất buồn. Lần này chúng ta nói rõ ràng mọi chuyện, Vân Nhi tha thứ cho sư phụ có được không?”

Bộ Kinh Vân hơi cúi đầu, giọng khe khẽ nói: “Là lỗi của con.”

Lăng Ngạo Thiên nhẹ nhàng xoa đầu Bộ Kinh Vân, như thể Bộ Kinh Vân vẫn là đứa trẻ năm đó, cười nói: “Hiểu lầm được giải quyết là tốt rồi. Chuyện này vốn không có ai đúng ai sai cả.”

Bộ Kinh Vân hơi nghiêng đầu, nhưng không tránh tay Lăng Ngạo Thiên, trong mắt ánh lên nét dịu dàng nhàn nhạt.

Lăng Ngạo Thiên thấy Bộ Kinh Vân khôi phục thái độ bình thường, lòng thầm hiểu chuyện này đã được giải quyết êm đẹp, cũng thấy mừng. Trầm ngâm một lát, hắn nói với Bộ Kinh Vân: “Hôm nay sư phụ gọi con đến là có chuyện muốn nói với con.”

Bộ Kinh Vân chăm chú lắng nghe.

“Sư phụ nhận được tin, Bắc Ẩm Cuồng Đao Nhiếp Nhân Vương nổi tiếng giang hồ một thời chuẩn bị quyết chiến với Nam Lân Kiếm Thủ Đoạn Soái tại Nhạc Sơn Đại Phật. Đây là trận đấu giữa hai tuyệt đỉnh cao thủ, nếu được quan sát thì sẽ rất có ích, cho nên sư phụ muốn con đi …”

Bộ Kinh Vân thấy ấm lòng, nhẹ giọng hỏi: “Sao sư phụ không đi cùng?”

Lăng Ngạo Thiên cười đáp: “Tuyệt đỉnh cao thủ đều có khí thế đặc thù. Nếu sư phụ đến, hai người đó sẽ cảm nhận được ngay. E là sư phụ sẽ khiến họ kiêng kỵ, không đánh hết sức thì không hay.”

Bộ Kinh Vân chợt hiểu ra, nhẹ gật đầu.

Lăng Ngạo Thiên nói tiếp: “Con không cần nghĩ nhiều, sư phụ chỉ muốn con cảm nhận một chút bầu không khí khi tuyệt đỉnh cao thủ quyết chiến thôi. Dù sao sau này con chắc chắn sẽ thành tuyệt đỉnh cao thủ. Con chỉ cần đứng một bên quan sát là được, họ sẽ không để ý đến con. Nhớ quan sát cho kỹ, trên đường theo đuổi võ học cần phải nhìn, phải quan sát rất nhiều.”

Bộ Kinh Vân trầm tư suy nghĩ, trong lòng có chút cảm động.

Lăng Ngạo Thiên dừng một lát rồi nói: “Chờ khi hai người họ đấu xong, nếu họ chú ý đến con, thì con cứ lấy danh nghĩa của ta để mời họ một tiếng, bị từ chối cũng không sao. Họ đều là bậc tiền bối cao thủ, sẽ không vô duyên vô cớ làm khó con.”

Nét dịu dàng thấp thoáng giữa đầu mày, Bộ Kinh Vân nhẹ nhàng nắm lại tay Lăng Ngạo Thiên.

Lăng Ngạo Thiên lại bảo: “Nhưng sư phụ không muốn con gặp chuyện gì ngoài ý muốn. Cho nên ta và các đệ tử Thiên Hạ Hội sẽ chờ ở nơi cách Nhạc Sơn Đại Phật vài dặm, hai người đó không thể cảm nhận được sự tồn tại của ta ở khoảng cách xa như thế. Nếu có chuyện gì bất ngờ, hai người đó có ý đồ xấu với con, thì con phải nhớ không được giao đấu với bất kỳ ai, cứ dùng khinh công cố gắng chạy về chỗ sư phụ là được. Vượt mấy dặm đường chỉ là chuyện trong chớp mắt, có sư phụ ở đó, dù hai người kia liên thủ, sư phụ cũng sẽ bảo vệ con chu toàn.”

Bộ Kinh Vân gật đầu đồng ý. Thấy sư phụ suy nghĩ chu đáo như thế, nó rất ấm lòng. Tâm trạng khổ sở mấy ngày trước đã tiêu tan đi hết.

Lăng Ngạo Thiên mỉm cười vỗ tay Bộ Kinh Vân, rồi đứng dậy ra ngoài.

Đi đến nội viện, Lăng Ngạo Thiên nhìn ráng chiều sắp khuất sau rặng núi phía xa xa, lòng thầm nghĩ: “Phong Vân tề tựu … Ngày này cuối cùng cũng tới. Tương lai rồi sẽ thế nào đây?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.