Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 46



Dịch: Mạc Nguyệt

Khi Nhiếp Hong và Đoạn Lãng đến Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, Lăng Ngạo Thiên đang ở trong mật thất nghiên cứu Huyền Vũ Chân Kinh.

Huyền Vũ Chân Kinh có hai tuyệt chiêu Thập Phương Vô Địch và Thập Phương Giai Sát, một phòng thủ, một tấn công, đều là sự kết hợp tuyệt hảo của đao, thương, kiếm, kích, bổng, quyền, chưởng, thối, trảo, chỉ, một hóa mười, uy lực vô cùng đáng sợ. Theo lý giải của Lăng Ngạo Thiên, nếu phát huy tối đa sức mạnh của nó, thì có hai trường hợp có thể xảy ra. Một là giống như Võ Vô Địch, bùng nổ sát khí cực đại, nâng cao tiềm lực của bản thân, đồng thời dẫn dắt nguyên khí thập phương hóa thành mười loại binh khí; nhưng như thế thì người sử dụng rất dễ bị sát khí nuốt chửng lý trí, hơn nữa tổn thương địch thủ thì cũng tổn hại chính mình, uy lực lớn mà tác dụng phụ cũng lớn. Hai là giống như Nhiếp Phong, dùng thân pháp nhanh như gió cuốn tung chiêu khắp thập phương trong thời gian cực ngắn; cách này giúp phát huy uy lực gấp mười lần, nhưng cũng hao hết công lực của người sử dụng, chẳng khác nào đồng quy vu tận. Dẫu sao, khi tranh đấu, nếu không còn công lực mà kẻ địch chưa chết, thì mình chết chắc. Mà kể cả kẻ địch chết rồi, ai biết còn có người khác đang nấp một bên chờ làm ngư ông đắc lợi hay không? Cho nên, Hùng Bá không có hứng thú với cả hai cách này.

Nhưng thế không có nghĩa Huyền Vũ Chân Kinh không có tác dụng gì với hắn. Ngược lại, nó khiến hắn nảy ra một ý tưởng táo bạo. Bản thân hắn dùng chỉ pháp, mà mọi loại vũ khí đều có thể mô phỏng bằng ngón tay, vậy chẳng phải uy lực gấp mười của đao, thương, kiếm, kích, bổng, quyền, chưởng, thối, trảo, chỉ vừa khéo phù hợp với hắn hay sao? Vì vậy, hắn thử tập trung nguyên khí xung quanh cơ thể, hóa thành hình dạng của mười loại vũ khí.

Ngay khi nhận được tin tức của Ám Vệ, Lăng Ngạo Thiên tức tốc trở lại lầu hai, vừa kịp lúc Nhiếp Phong và Đoạn Lãng lên đến nơi.

Đoạn Lãng vừa bước chân lên tầng hai đã thấy sư phụ ngả người nằm tựa trên ghế dài vẫy tay gọi nó, thế là chạy huỳnh huỵch qua đó: “Sư phụ sư phụ, vết thương của người đã lành chưa?”

Lăng Ngạo Thiên mỉm cười đáp: “Con khỉ nhỏ đang lo cho sư phụ đấy à?” Chờ Đoạn Lãng chạy đến bên ghế, hắn vươn tay xoa cái đầu nhỏ của nó.

Đoạn Lãng nghiêng đầu: “Tất nhiên rồi… sư phụ chảy nhiều máu lắm…”

Lăng Ngạo Thiên cười khẽ, giả vờ nghiêm nghị: “Không có sư phụ quản thúc, con được đi chơi với Phong Nhi lại chẳng mừng quá.”

Đoạn Lãng bĩu môi. Nhiếp Phong vội đỡ lời: “Chúng con ngày nào cũng chăm chỉ luyện võ…”

Lăng Ngạo Thiên bật cười, bảo: “Thôi, không trêu các con nữa.” Sau đấy, hắn thở dài, nói tiếp: “Mấy ngày nay sóng gió ập tới, nào có thời gian để nghỉ ngơi, bận đến nỗi sắp không gượng được rồi.”

Đoạn Lãng quan sát thật kĩ, thấy sư phụ mặt mày tái xanh tái xám, môi cũng nhạt màu, dưới mắt có quầng thâm, rõ ràng là biểu hiện của tình trạng thiếu máu rồi lại không nghỉ ngơi đầy đủ. Nó nói mà giọng tức anh ách: “Tất cả là tại cái lão xấu xa Độc Cô Nhất Phương đó, đã làm sư phụ bị thương lại còn khơi mào tranh đấu. Đúng là khốn nạn! Sư phụ cứ để đấy, Lãng Nhi sẽ xử đẹp đám người Vô Song Thành, trút giận cho người.”

Nhiếp Phong cũng tỏ ra lo lắng: “Sư phụ nghỉ ngơi nhiều hơn đi ạ, có chuyện gì tạm thời cứ giao cho các trưởng lão, tổng quản xử lý. Bây giờ, điều dưỡng cho vết thương lành hẳn, không để lại hậu hoạn mới là chuyện quan trọng nhất.”

Lăng Ngạo Thiên nói với hai đứa bằng giọng hiền từ: “Các con đều là những đứa trẻ ngoan. Sư phụ không có gì đáng ngại nữa, đừng lo lắng quá. Huống chi, hôm qua sư huynh sư tỷ của các con đã về rồi, ta cũng chuẩn bị giao mọi việc cho tụi nó xử lý, yên tâm dưỡng thương đây.”

Nhiếp Phong nói với vẻ nghiêm túc: “Phong Nhi và Lãng đệ cũng mong được san sẻ nỗi lo cho sư phụ.”

Lăng Ngạo Thiên gật gù, đang định lên tiếng thì được báo Tần Sương, U Nhược và cả Bộ Kinh Vân đến gặp. Hắn vẫy tay bảo Nhiếp Phong và Đoạn Lãng ngồi bên ghế mềm rồi nói: “Vậy cũng tốt, ta sẽ thu xếp một lượt luôn.”

U Nhược chạy lên lầu hai trước tiên, nũng nịu gọi “cha”, thấy Đoạn Lãng ngồi gần cha mình nhất bèn chạy qua đó nhéo mặt nó, cười ha ha: “Ngồi dịch sang bên kia, nhường chỗ cho ta nào.”

Đoạn Lãng túm chặt tay áo Lăng Ngạo Thiên, nhăn mặt bảo: “Còn lâu! Sư tỷ ngồi bên kia cũng được chứ sao, làm gì mà cứ phải chen với đệ.”

Tần Sương với Bộ Kinh Vân lần lượt bước vào. Lăng Ngạo Thiên mỉm cười gật đầu, hai đứa tự đi đến, ngồi trên ghế. Thấy U Nhược vẫn còn tranh chỗ, hắn bèn bảo: “Thôi nào, con lớn từng này rồi còn bắt nạt sư đệ nữa, kéo ghế ra đây ngồi cũng được chứ sao.” Bấy giờ, nàng mới chịu tha cho cái mặt nhỏ nhắn của Đoạn Lãng, dọn ghế đến ngồi cạnh cha.

“Sương Nhi, Vân Nhi và cả U Nhược nữa, mấy ngày qua ba đứa lặn lội đường xa trở về, sao không ngủ thêm một lúc?”

Tần Sương tỏ ra chín chắn, đáp: “Hiện giờ sư phụ bị thương, tình hình đang căng thẳng, chúng con đều muốn san sẻ nỗi lo cho người.”

U Nhược tiếp lời: “Phải đấy cha à, Vô Song Thành thật quá quắt, lần này chúng ta phải cho họ biết sự lợi hại của Thiên Hạ Hội, diệt trừ tận gốc thì thôi.”

Bộ Kinh Vân chẳng nói năng gì, nhưng sát khí sục sôi trong đáy mắt.

Lăng Ngạo Thiên trầm tư một lúc rồi nói: “Bây giờ chúng ta đã khai chiến toàn diện với Vô Song Thành, tuyên chiến với tất cả các gia tộc, bang phái, phân đà nương nhờ hoặc có giao dịch với Vô Song Thành. U Nhược nói không sai, diệt cỏ diệt tận gốc là mục đích cuối cùng của chúng ta. Cụ thể chiến lược thế nào, sắp xếp ra sao, ta sẽ giao cho Sương Nhi bàn bạc với các trưởng lão rồi quyết định sau.” Nói rồi, hắn quay sang hỏi Tần Sương: “Con thấy thế nào?”

Tần Sương đáp rất kiên định: “Con nhất định sẽ không phụ lòng dạy bảo của sư phụ, chắc chắn sẽ nhổ hết nanh vuốt của Vô Song Thành.”

Lăng Ngạo Thiên gật đầu, “Tốt lắm, sư phụ tin rằng con sẽ làm được. Về phần U Nhược, con đang bị thương…”

U Nhược vội lên tiếng: “Vết thương nhỏ thôi, không đáng lo ngại. Con có thể ra chiến trường ngay lập tức!”

Hắn cười bảo: “Chiến trường có rất nhiều loại, không nhất thiết cứ phải đối đầu trực diện mới gọi là chiến trường. Con cứ đi theo Ân Thành mà học hỏi.”

Nàng gật đầu, ra vẻ đăm chiêu.

Tiếp đấy, Lăng Ngạo Thiên nhìn về phía Bộ Kinh Vân. “Từ lúc đột phá đến giờ, Vân Nhi chưa kịp củng cố thì một loạt sự cố thi nhau ập đến. Trước mắt, con cứ ở lại tổng đà đi.”

Bộ Kinh Vân nhìn sư phụ với đôi mắt tăm tối, sâu hun hút.

Hắn dịu dàng bảo: “Con đừng nghĩ nhiều. Nếu ở đâu có biến, có khi sẽ cần con chạy tới cứu viện. Hơn nữa, con nên đặt mục tiêu vào tổng đà Vô Song Thành và Độc Cô Nhất Phương. Các phân đà nhỏ lẻ đâu cần con đích thân ra trận.”

Bộ Kinh Vân nghe vậy thoáng ngẩn người, tức thì thoải mái hơn hắn, đáy mắt thoáng qua chút tình cảm.

Thế rồi Lăng Ngạo Thiên nói với Nhiếp Phong và Đoạn Lãng: “Nhân cơ hội này, ta muốn Phong Nhi và Lãng Nhi rèn luyện bản thân. Các con có đồng ý ra tiền tuyến trải nghiệm không?”

Nhiếp Phong chần chừ, Đoạn Lãng lại chẳng hề do dự: “Tất nhiên là đồng ý ạ, sư phụ cứ chờ xem bọn con thể hiện đi!”

“Phong Nhi thì sao?”

Nhiếp Phong hơi ủ rũ: “Sư phụ… Phong Nhi… lo rằng sẽ làm sư phụ thất vọng… Phong Nhi không muốn tổn hại tính mạng người khác…”

Đoạn Lãng vội vàng kéo áo cậu: “Phong! Chúng ta đã thống nhất rồi cơ mà? Sao huynh lại hối hận?”

U Nhược với Tần Sương hơi chau mày, nhưng không nói gì.

Bộ Kinh Vân lạnh nhạt liếc nhìn Nhiếp Phong, đôi mắt sâu thăm thẳm.

Lăng Ngạo Thiên cười khẽ, phá vỡ bầu không khí nặng nề: “Phong Nhi nhân từ lương thiện, đây là điều tốt. Sư phụ cũng không bắt các con phải giết người, Lãng Nhi còn chưa đến mười tuổi cơ mà. Ta chỉ muốn các con ra tiền tuyến trải nghiệm một phen thôi.” Hắn dừng một lúc, thấy Nhiếp Phong không còn băn khoăn như trước mới nói tiếp: “Ngoài ra, sư phụ cũng mong Phong Nhi có thể tự mình trải nghiệm sự tàn khốc của chiến tranh.”

Nhiếp Phong nghe thế ngẩn người, nhìn sư phụ với vẻ thấp thỏm.

“Sư phụ không cần con phải làm những việc mình không thích, đi ngược lại bản tính. Nhưng con nên hiểu rằng, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân. Đôi khi, giết người là để cứu được nhiều người hơn. Có thể con hiểu đạo lý này, nhưng nếu không đích thân trải nghiệm thì sẽ khó lòng chấp nhận, đúng không?”

Nhiếp Phong nói với giọng ủ rũ: “Phong Nhi thật lòng không muốn… ỷ vào võ công tùy tiện cướp đoạt tính mạng người khác.”

Lăng Ngạo Thiên mỉm cười: “Con nghĩ vậy cũng không sai. Thế nên sư phụ mới nói là muốn các con trải nghiệm. Nếu Phong Nhi không muốn, con hoàn toàn có thể không giết bất cứ ai.”

Nhiếp Phong hơi ngạc nhiên: “Thật ạ?”

Hắn thản nhiên cười bảo: “Tất nhiên là thật. Khi ra tiền tuyến, hai con có thể hỗ trợ, cứu giúp những người dân bị liên lụy, không nhất thiết phải xông vào đồ sát phân đà Vô Song Thành, gây ra cảnh máu đổ thành sông.”

Cậu nghe thế mắt sáng rỡ: “Phong Nhi hiểu rồi ạ. Phong Nhi sẽ cố hết sức cứu người.”

Lăng Ngạo Thiên gật đầu, rồi lại nghiêm giọng: “Nhưng con phải hứa với ta sẽ bảo vệ bản thân và Lãng Nhi, đừng vì một chốc mềm lòng mà khiến bản thân và Lãng Nhi rơi vào cảnh hiểm nguy, hiểu chưa?”

Nhiếp Phong gật đầu: “Phong Nhi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Lãng sư đệ.”

Đoạn Lãng dẩu môi: “Con không cần được chăm sóc, sư phụ đừng xem thường con.”

Lăng Ngạo Thiên nhéo cái mặt tròn tròn, nhỏ nhắn của nó, cười bảo: “Ừ, Lãng Nhi lợi hại nhất, sư phụ rất yên tâm. Nhưng nếu Lãng Nhi quay về mà thiếu mất miếng thịt nào thì đừng khóc đến nước mũi tèm lem nhé.”

Đoạn Lãng gào lên: “Còn lâu mới có chuyện đó! Lãng Nhi sẽ xử đẹp lũ xấu xa đó cho sư phụ xem!”

“Được, được. Ta sẽ chờ xem con thể hiện bản lĩnh.” Nói rồi, hắn nhìn một lượt, thở phào ngả người ra ghế. “Thôi, ai đi làm việc người nấy đi. Cuối cùng ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.”

U Nhược dặn dò: “Cha cứ nghỉ ngơi đi, mọi chuyện cứ giao cho tụi con.”

Hắn cười khẽ: “Ừ, ta cũng nên nghỉ ngơi thôi. Con qua chỗ Ân Thành đi, rồi mấy đứa bàn bạc kế hoạch tác chiến với các trưởng lão.”

Bốn người gật đầu, lục tục rời đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.