Sáng hôm sau, tôi đến lớp, trải qua một đêm vô cùng mệt mỏi về những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm qua, tôi thật sụ chẳng còn muốn nghĩ gì nữa… tôi phải đối mặt với chuyện này ra sao đây???
– Hằng ơi!
Hình như là tiếng của Phong, tôi quay người lại, đúng Phong thật, tôi cảm thấy bối rối quá … thật sự tôi hok biết phải nói gì với Phong bây giờ…
– Hì Phong, Phong ăn sáng chưa ? – Tôi đáp.
– Phong ăn rồi Hằng à! Mà sao mắt Hằng thâm quầng lên thế kia, tối qua Hằng hok ngủ hay sao vậy, hình như mắt Hằng đỏ …
– Hằng không sao đâu, Phong đừng để ý ^^ ! – Tôi cố giấu đi cảm xúc lúc này, nó nghèn nghẹn trong cổ tôi … tôi không muốn bật khóc trước mặt Phong như thế này, tại sao hôm nay tôi lại dễ khóc được như thế nhỉ, tôi hok hiểu cái gì đang xảy ra với mình nữa.
– Thật chứ? – Phong cúi xuống nhìn tôi đầy vẻ quan tâm – Nếu có chuyện gì thì Hằng phải nói với Phong đấy, Hằng hứa đi !
– Ừm … – Tôi ậm ừ. – Hằng hứa! – Rồi cười gượng gạo với Phong.
– Thôi mình cùng vào lớp đi kẻo muộn Hằng ^^!
– Ừ Hằng quên mất, sr Phong nhé!
– Không sao mà!
Rồi Phong nắm tay tôi, cái nắm tay thật ấm áp, nhất là vào lúc trời đang giao mùa thế này, nhưng sao tôi cảm thấy lòng lạnh giá khi thiếu vắng một nụ cười của ai đó, nó đã quá quen với tôi, sao hôm nay tôi hok thấy nụ cười đó… trống vắng quá!
Chợt … Có một cánh tay khác giật mạnh tay tôi ra khỏi tay Phong, Huy à…?
– Huy nghĩ kỹ rồi – Huy dằn giọng với tôi – Huy sẽ hok từ bỏ chuyện này đâu, Hằng đừng tưởng Hằng muốn quyết định như thế là sẽ làm Huy nản lòng! – Còn Phong, tôi với cậu từ bây giờ sẽ khác, cậu nhớ đấy, tôi sẽ cạnh tranh công bằng với cậu !
Tôi cảm thấy hơi run khi nghe Huy nói thế, trời ơi, tại sao mọi chuyện lại như thế này, giá như hôm đó tôi hok đưa thư hộ cái Thảo, thà tôi cứ mặc kệ nó…Giá như tôi hok bất cẩn làm rơi quyển sách Heo Boo để nó rơi vào tay Huy, mọi chuyện sẽ chẳng thế này, và tôi + Phong sẽ có một Happy Endding…!
– …Huy à, bỏ tay tôi ra đi >..