Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 113: Thi đấu y thuật, thần tích diễn ra



Tiêu Sơn cười khổ, trận đấu này xem ra không thể không diễn ra. Tiêu Sơn bất đắc dĩ trả tiền cho cửa hàng sau đó cùng với Tiểu Y Tiên đến Vạn Dược trai một chuyến. Lần này không ngờ Mạc Ngân vì quyết chiến đã khiến cho tin đồn lan khắp thị trấn Thanh Sơn. Ngay lập tức cả Thanh Sơn trấn nhốn nháo cả lên.

Mấy người lúc này cùng với một đoàn người theo sau đuôi đi về phía Vạn Dược trai. Tiêu Sơn nhìn về phía một căn dược điếm lớn với cái biển hiệu cổ kính “Vạn Dược trai”. Tiêu Sơn cảm giác trong lòng của mình có chút gì đó hổi tưởng lại. Ngay buổi đầu tiên hắn đến Vạn Dược trai đã thấy được hình ảnh của Tiểu Y Tiên. Ở đấy chính hắn đã trêu chọc Tiểu Y Tiên, chính là nơi đây hắn đã tìm được người con gái mà mình yêu. Tiêu Sơn khóe miệng hơi nhếch lên nhìn về phía cửa hàng.

Một trung niên nhân ăn mặc quý phái lúc này đang ở trong bổn điếm của Vạn Dược trai chỉ này chỉ lọ với đám tiểu nhị cùng với trưởng quầy. Đám tiểu nhị cùng với trường quầy không ngờ đối với trung niên nam tử này nghe dăm rắp không có bất cứ chống đối nào hoàn toàn giống như một đám cừu non. Trung niên bàn giao xong thì trên mặt thoáng xuất hiện một nụ cười nhẹ gật đầu. Hắn thoải mái tiến tới một cái ghế nhàn nhã mà ngồi xuống.

Khi nữ nhân được gọi là Mạc Ngân kia dẫn theo tiểu thị nữ quay trở lại thì con mắt của trung niên nam tử kia sáng lên. Hăn tủm tỉm cười đối với Mạc Ngân nói: “Mạc Ngân tiểu thư, không phải cô mới ra ngoài sao? Nhanh như vậy đã trở lại!?”

Ngồi ở ghế, Diêu tiên sinh nhìn dáng người với đường cong tuyệt mĩ của Mạc Ngân, cuối cùng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh mềm mại mà quyến rũ, nhãn đồng thoáng hiện quang mang khó hiểu. Đôi mắt của Mạc Ngân khe khẽ nheo lại một chút khó chịu thấy vậy Diêu tiên sinh nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình lại.

Mạc Ngân theo phép chào hắn, khe khẽ hành lễ: “Diêu tiên sinh” Diêu Tiên sinh nhẹ nhàng gật đầu đáp lại

Khi hắn thấy được bóng người phía sau một nam một nữ thì thoáng qua kinh ngạc. Toàn bộ nhân viên của cửa hàng cũng hoàn toàn kinh ngạc mở to mắt. Diêu tiên sinh kia kinh hãi lên tiếng nói: “Tiểu Y Tiên tiểu thư thế nào người lại trở lại?”

Tiểu Y Tiên sắc mặt không đổi chỉ cười một nụ cười hòa ái, đôi môi đỏ mọng của mình nói: “Diêu tiên sinh đã lâu không gặp!?”

Tiêu Sơn nhìu mày nhìn về phía trung niên nam tử này. Trong con mắt của Diêu tiên sinh rõ ràng nhìn về phía Tiểu Y Tiên bất thiện.

Diêu Tiên sinh với ánh mắt đầy lửa nóng nhìn về phía Tiểu Y Tiên. Tiểu Y Tiên làn da trắng hồng hào, đôi môi đỏ, người mảnh khảnh, cái eo thon nhỏ, ngũ quan xinh xắn. Nhưng lần này trở về Tiểu Y Tiên rõ ràng khí chất biến đổi hơn không còn thanh thuần nữa mà trở nên có hương vị hơn nữa thành thục hơn. Thân thể của nàng cũng nảy nở hơn trước nhất là bộ ngực to hơn trước, sắc chắc còn ngạo nghễ đón gió làm cho Diêu tiên sinh nhìn muốn nổ cả đom đóm mắt.

Diêu tiên sinh thấy được một ánh mắt của nam tử bên cạnh Tiểu Y Tiên thì thoáng qua kinh ngạc. Một nam tử phong thuần tuấn lãng, con ngươi đen nhánh, mái tóc màu bạc ngang vai nhẹ nhàng phất phơ, ngu quan tinh mỹ, mày kiếm, mắt sáng, sống mũi thẳng, đôi môi hồng hào ướt át, làn da trắng nõn như nữ nhân. Diêu tiên sinh nếu như không có hiện diện kia còn tưởng hắn là nữ. Thiếu niên mặc một bộ áo màu đỏ để hở ngực, làn da trắng như nữ nhân nhừng từng khúc thịt cuồn cuộn mà đầy lực bộc phá nhưng lại không có chút gân nào nổi lên. Hắn mặc một chiếc quần màu đen, phía thắt lưng có hình một cái mặt sư tử màu bạc. Hắn đi một chiếc giầy da màu đen. Thiếu niên mỉm cười, một nụ cười có thể làm điên đảo bất cứ nữ nhân nào

Diêu tiên sinh nhìn thấy một mỹ nam tử như vậy bắt đầu cảnh giác sinh ra địch ý. Hắn ho khan nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Vậy vị huynh đệ đây là!?”

Tiêu Sơn mỉm cười, mặt hắn hơi nghếch lên cao ngạo nhìn về phía Diêu tiên sinh nói: “Ta là…”

Bất chợt một âm thanh cắt ngang cuộc nói chuyện này, âm thanh vang lên: “Hắn là lão công của ta…” lời này của Tiêu Y Tiên vừa nói ra toàn trường ngây ngẩn. Đám người ở trong dược điếm cũng không biết đến Tiểu Y Tiên đã có phu quân thế nên đến lúc này mới kinh ngạc như vậy.

Diêu tiên sinh kinh hãi lên tiếng hỏi: “Tiểu Y Tiên từ khi nào mà ngươi có phu quân a!?” Trong giọng nói của Diêu lão bản chất chứa một chút ít vị đắng cay khó nói trong lòng.

Tiểu Y Tiên mỉm cười bình thản, nàng tiến tới ôm lấy sát cánh tay của Tiêu Sơn đáp lại: “Vài tháng trước đây ta cùng với hắn đã bái đường thành thân!”

“Ách” Diêu tiên sinh tựa hồ nhìn về phía Tiểu Y Tiên hơi thở dài. Hắn là lão sống lâu lâu năm hoàn toàn có thể phát hiện được một nữ nhân còn là xử nữ hay không. Hiện giờ nhìn khí chất thành thục cùng với đầy huyết khí của Tiểu Y Tiên hẳn đã thành nữ nhân của người khác. Hơn nữa nhìn dáng vẻ kia hàng ngày được tưới tắm nhưng không có ít. Diêu tiên sinh thấy vậy ho khan vài tiếng: “Tiểu Y Tiên, ngươi như vậy sao không mời chúng ta chung vui đây!?”

Tiêu Sơn mỉm cười lên tiếng nói: “Hahahaha, thì ra Diêu tiên sinh là lão bản của nơi này. Thật sự là thất kính rồi!” Tiêu Sơn thông qua cách nõi chuyện cùng với phản ứng của mọi người, hắn đoán được trung niên nhân này chính là lão bản của nơi này. Tiêu Sơn đưa tay ra khách khí nhìn về phía Diêu tiên sinh nói: “Lần trước hôn lễ của Tiểu Y Tiên cùng ta có lẽ không có Diêu tiên sinh lần này Dược Sơn ta thất lễ rồi!” Tiêu Sơn nhẹ nhàng cúi đầu đối với Diêu tiên sinh sau đó tiếp tục nói: “Lần sau ta nhất định mời Diêu tiên sinh một bữa đề bồi tồi!”

Diêu tiên sinh nghe thấy thế mỉm cười đáp lại vô cùng khách khí nói: “Nhất định, nhất định!”

Diêu tiên sinh nhìn về phía Tiểu Y Tiên sau đó tủm tỉm cười đối với Tiểu Y Tiên nói: “Tiểu Y Tiên tiểu thư hôm nay không biết tại sao cô lại quay trở lại Vạn Dược trai đây? Chẳng lẽ cô muốn trở lại Vạn Dược trai sao? Như vậy ta thực sư hoan nghênh, dù sao ta đã nói với cô Vạn Dược trai mãi mãi là nhà của cô mà!”

Nghe được lời nói này của Diêu tiên sinh, hai hàng lông mày của Mạc Ngân nhíu lại rõ ràng nàng biểu hiện không vui. Nàng mới chuyển đến Vạn Dược trai làm, chính xác là mới vài tháng nhưng trong vài tháng này nàng đã chữa trị không biết biết bao nhiêu người của đám lính đánh thuê. Hiệu suất so với Tiểu Y Tiên trước kia không ít đi, hơn nữa cùng với đám lính đánh thuê đã bắt đầu có hảo cảm với nàng không có lý do gì lão bản lại đối xử với nàng như vậy. Rõ ràng là muốn đuổi nàng đi thay thế bằng Tiểu Y Tiên.

Trung niên nam tử nhìn về phía Mạc Ngân thì thấy khuôn mặt khó chịu của nàng. Trung niên nam tử ngay lập tức ho khan vài tiếng nói: “Mạc Ngân tiểu thư đừng hiểu nhầm, ta cũng không có ý hướng đuổi cô đi. Dù sao y sư ở Thanh Sơn trấn này vốn đã ít. Vạn Dược trai có thêm một y sư nữa cũng không phải nhiều gì, dù sao thêm một y sư nữa Vạn Dược trai ta cũng không phải là không kham nổi!?”

Trung niên nam nhân nhìn về phía Tiểu Y Tiên với con mắt nóng bỏng, Tiểu Y Tiên mỉm cười bình thản nhẹ nhàng đưa tay ra đáp: “Diêu tiên sinh lần này có vẻ hiểu nhầm ý của ta rồi. Lần này ta đến đây không phải muốn trở lại Vạn Dược trai. Lần này ta qua đây chỉ là tiện mà thôi!”

Trung niên nam tử nghe thấy vậy thở dài ra một hơi nói: “Thì ra là vậy!”

Tiểu Y Tiên khóe miệng hơi nhếch lên: “Hơn nữa Mạc Ngân tiểu thư đối với y thuật của ta cảm thấy hứng thú muốn cùng đàm đạo với ta. Không biết Diêu tiên sinh có thể hay không tổ chức một lần y thuật trị bệnh miễn phí cho mọi người. Toàn bộ chi phí sẽ do Tiểu Y Tiên ta bỏ ra…”

“Ách” Tiêu Sơn hởi ngân ra. Ai ngờ hắn vừa nói câu này Tiểu Y Tiên bĩu môi nhìn về phía hắn. Đồng thời eo của hắn bị vặn vẹo 360 độ. Tiêu Sơn vốn là kẻ tham hoa háo sắc. Tiền mặc dù hắn nhiều nhưng hắn vẫn cực độ keo kiết đối với người thân tiền với hắn chẳng qua là con số nhưng đối với người khác một cắc bỏ ra cũng không muốn. Tên này chính là một siêu keo kiệt bủn xỉn. Thấy ánh mắt của Tiểu Y Tiên như thế Tiêu Sơn cười ha ha nhún nhún vai đưa ngón tay lên gãi gãi mũi của mình.

“Nga” Trung niên nam tử hiển nhiên ngửi được mùi vị trong này. Đây rõ ràng là một trận thi đấu ngắn diễn ra. Lần này quả thực là rắc rối vô cùng, dù sao đi nữa trận đấu này cũng không quá đáng chính là hai vị nữ sĩ y sư tiến hành thi đấu với nhau xem y thuật của ai cao hơn mà thôi. Trung niên nam tử thoáng rơi vào suy nghĩ sau đó hắn gật đầu nói: “Như vậy được rồi…”

Trung niên nam tử nhanh chóng đi phân phó mọi người nhanh chóng sửa soạn. Ngay sau đó một cái tấm vải trắng kéo dài trên đó ghi: “Hôm nay Vạn Dược trai đối với bệnh nhân tiến hành trẩn trị miễn phí!” Nghe thấy vậy toàn bộ đám lính đánh thuê ở ngoài toàn bộ nhao nhao kích động.

Trung niên nhân gọi là Diêu tiên sinh kia cũng thầm tính toán. Dù cho bất cứ bên nào thắng bên nào thua được đều cũng tốt. Thứ nhất do hai bên thi đầu chắc chắn sẽ phải đem toàn bộ tài hoa của mình ra khiến cho đám lính đánh thuê kia kinh ngạc nhất. Dù sao hai người đều xuất phát từ Vạn Dược trai nếu giả sử Tiểu Y Tiên thắng như vậy Diêu lão bản sẽ nhanh chóng đem việc Tiểu Y Tiên xuất thân từ Vạn Dược trai hơn nữa thêm chút mắm muối là nàng học được từ Vạn Dược trai mới thành tài như ngày hôm nay còn Mạc Ngân thắng thì cũng quảng bá cho Vạn Dược trai đến lúc đó Vạn Dược trai sẽ đông khách hơn nhiều, danh tiếng của Mạc Ngân sẽ truyền xa. Dù sao Tiểu Y Tiên cũng đã không còn là người của Vạn Dược trai, họ cũng chẳng mất gì. Cả hai đều cùng có lợi cớ sao không làm…

Một lính đánh thuê nhìn về phía tấm hoành phi sau đó quay về phía một tên lính đánh thuê hỏi: “Này như vậy là sao!?”

Tên lính đánh thuê kia bĩu môi khinh bỉ nói: “ngươi không biết gì hả!?” tên lính đánh thuê vừa hỏi lắc lắc đầu, tên lính đánh thuê kia đáp lại: “Tiểu Y Tiên y sư đã trở lại, hơn nữa còn dẫn theo nam nhân theo…” tên lính đánh thuê này nhanh chóng kể cho mọi người trung quanh việc hắn biết được.

Mọi người toàn bộ mở to con mắt kinh ngạc, một số người há hốc miệng. Một số kinh hãi, một số lại đau lòng không dứt, có tên còn dậm chân đấm ngực nhìn về phía Tiêu Sơn mà hét: “Tiểu Y Tiên, nữ thần của chúng ta? Sao nàng có thể kết hôn được chứ!” Tiêu Sơn ở trong nghe được mấy thứ này thì đầu to như cái đấu, mồ hôi nhễ nhại xem ra có khá nhiều tên hâm mộ cuồng đối với Tiểu Y Tiên. Tiêu Sơn đang thầm nghĩ có nên hay không dọn dẹp đống người này không nhỉ.

Mọi người quyết định bàn bạc thế nào diễn ra trận đấu này. Theo như quyết định trong vòng ba canh giờ ai có thể chữa trị số người bị thương nhanh nhất, tốt nhất sẽ có thể chứng minh là người chiến thắng. Dù thắng hay thua dù sao trận đấu này chỉ tính toán là trên phương diện y thuật, có vẻ như hai nữ nhân này không có ý định ăn thua thế nên không có cá cược với nhau riêng về phía lính đánh thuê rất nhanh có một số người tụ tập.

Một người lớn tiếng hô: “Đặt Mạc Ngân y sư chiến thắng 1 đền 2, đặt Tiểu Y Tiên y sư chiến thắng… Mọi người mau đến, mau đến đây đi…”

Tiêu Sơn cười khổ nhìn về phía đám lính đánh thuê. Hắn thấy rõ ràng được Tiểu Y Tiên có người yêu thích nhiều hơn, hơn nữa họ tin tưởng vào y thuật của Tiểu Y Tiên hơn. Một số người nhanh chóng chạy qua đặt kim tê bên Tiểu Y Tiên, một số người nhanh chóng chạy qua đặt kim tê cho Mạc Ngân. Một lính đánh thuê trong đó lên tiếng nói: “Ta đặt 200 kim tê cho Mạc Ngân tiểu y sư…”

Tên lính đánh thuê bằng hữu với khác nói: “ngươi nói gì vậy ta thấy y thuật của Tiểu Y Tiên tiểu thư cao hơn nhiều, ta thấy chúng ta nên đặt Tiểu Y Tiên tiểu thư thắng. Đây là chúng ta hùn vốn lại a, không phải ngươi lúc nào cũng nói luôn ủng hộ Tiểu Y Tiên y sư hay sao!?”

Tên lính đánh thuê kia lắc đầu nói: “Tháng trước ta bị Mạc Ngân y sư cứu thoát sau khi bị Ma Ngân Báo tấn công. Lần đó ta cứ tưởng mình sẽ chết ai ngờ Mạc Ngân y sư chỉ với vài cọng thảo dược cùng với một số nước thuốc đã khiến ta khỏi hắn a… Ngươi lúc đó cũng biết ta tình hình nguy kịch như thế nào… Hài, ta vẫn rất quý mến Tiểu Y Tiên y sư nhưng các ngươi biết đấy y thuật của Mạc Ngân y sư rõ ràng cao hơn Tiểu Y Tiên y sư, dù sao đây cũng là tiền mồ hôi nước mắt của chúng ta. Ta làm sao có thể đem chúng đặt cược vào nơi nguy hiểm được…”

Nghe thấy vậy tên bằng hữu của tên lính lính đánh thuê kia gật đầu nói: “ngươi nói đúng! Dù sao Tiểu Y Tiên y sư y thuật có vẻ không bằng Mạc Ngân y sư, hơn nữa tỷ lệ lại còn môt bồi hai chúng ta nên đặt cửa bên Mạc Ngân y sư!”

Thấy vậy đám người đang chuyển qua bên Tiểu Y Tiên toàn bộ nhao nhao chuyển qua đặt bên Mạc Ngân y sư. Thấy vậy tên chủ cầm đầu nhà cái sắc mặt có chút trắng bệch. Tiêu Sơn quá rõ tên nhà cái này biết được chút gì nên mới để tỉ lệ như thế ai ngờ toàn bộ một số lượng người khá lớn đặt sang bên cạnh cửa Mạc Ngân khiến cho tên nhà cái mặt mũi xanh mét.

Tiêu Sơn thấy vậy nhếch miệng mỉm cười tiến tới đám lính đánh thuê đang nhao nhao chỗ ở. Hắn tách đám người ra sau đó tiến tới đối với nhà cái mỉm cười. Nhà cái nhìn về phía Tiêu Sơn thì ngạc nhiên, hắn có vẻ nhận ra Tiêu Sơn sau đó lên tiếng cười nói: “Không biết vi huynh đệ này muốn đặt cửa Tiểu y sư còn là cửa Mạc Ngân y sư!?”

Tiêu Sơn cười đáp lại: “Dù sao cửa Mạc Ngân y sư vốn là nhiều như vậy. Ta thật không đành lòng a, làm một người phu quân tốt không thể không tin vào năng lực thê tử của mình thế nên ta quyết định một điều…” Hắn hít một hơi lấy ra một cái tinh tạp sau đó nói: “Trong tinh tạp này có khoảng một trăm vạn kim tê ta toàn bộ vì ái thê của mình liều mạng bồi đặt vậy!”

Nghe thấy mình được gọi là ái thê thì Tiểu Y Tiên cảm giác được vui vẻ, hai má của nàng hây hây hồng nhưng không có biểu hiện quá lớn ra mặt. Mạc Ngân nhìn về phía Tiểu Y Tiên rõ ràng biểu hiện ra khó chịu.

Nghe thấy vậy mọi người hít một hơi khí lạnh. Toàn bộ kinh hãi nhìn về phía Tiêu Sơn, Tiêu Sơn đưa tinh tạp về phía lão bản, lão bản run run cầm lấy kim tê sau đó thử tống một chút đấu khí vào thấy được con số thì ánh mắt nhìn về phía Tiêu Sơn hoàn toàn kinh hãi. Tiêu Sơn nhếch miệng cười nói: “Sao hả không dám!?”

Toàn trường hoàn toàn là trấn kinh, tin tức này hoàn toàn là thật. Hắn có thể lấy ra được 100 vạn kim tê đây chính là con số lên trời, ngay cả đại gia tộc cũng khó mà lấy ra được một con số như thế. Tất cả nhìn về phía Tiêu Sơn đầy kinh hãi, không ít kẻ cũng nảy nòng tham lam. Khóe miệng của Tiêu Sơn nhếch lên khinh thường. Lão bản cầm đầu khó khăn lên tiếng nói: “Việc này, việc này… ta thực sự không dám làm chủ!?”

Nghe thấy vậy Diêu tiên sinh đột nhiên cười lên tiếng nói: “Nếu vị Dược công tử đã có tin tưởng vào Tiểu Y Tiên này vậy thì đợt đặt cược này ta sẽ nhận vậy!?” Mọi người nghe được âm thanh của vị Diêu tiên sinh kia toàn bộ quay đầu nhìn về phía hắn. Diêu tiên sinh tin tưởng gần như nắm chắc với y thuật hiện nay của Mạc Ngân so sánh với Tiểu Y Tiên trước kia không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Lần này làm sao có thể thua được. Mặc dù thấy nụ cười của Tiêu Sơn làm cho hắn lo lắng nhưng hắn tuyệt đối không tin chỉ mấy tháng Tiểu Y Tiên y thuật được đề cao bao nhiêu.

Tiêu Sơn nhếch miệng cười gật đầu nói: “Như vậy thực sự lần đánh cược này Dược Sơn không thể không đánh rồi! Diêu lão bản đây là 100 vạn kim tê, Diêu tiên sinh có chắc hay không muốn đánh bạc đây!? Hãy suy nghĩ kỹ một chút đi!”

Thấy được bộ đáng của Tiêu Sơn thì trung niên nhân càng chắc chắn một điều mình càng phải đánh. Lần này chắc chắn Tiêu Sơn chẳng qua là muốn đưa ra chiến thuật hù dọa người lấy lòng với Tiểu Y Tiên mà thôi. Hắn có lẽ muốn hạ mã uy với đám người lính đánh thuê một chút sao có thể qua con mắt tinh tường của Diêu tiên sinh được. Tiêu Sơn có lẽ có một thế lực sau lưng nào đó rất mạnh nhưng thế lực sau lưng của Diêu tiên sinh cũng không phải không nhỏ. Diêu tiên sinh quyết định nuốt gọn 100 vạn kim tê này.

Trung niên nhân sau đó mỉm cười nói: “Thế nào vị huynh đệ này nói lời ra còn muốn nuốt lời sao? Diêu lão bản ta tuyệt đối nói ra sẽ không rút lời. Nếu ta đã muốn đánh cược với vị tiểu huynh đệ đây như vậy ở đây ta sẽ lập một khế ước…” Diêu tiên sinh nhìn về phía Tiêu Sơn sau đó cười nói: “Nếu như vị huynh đệ này không muốn có thể rút lại mà…” hắn cười híp mắt nhìn về phía Tiểu Y Tiên.

Tiêu Sơn nghe thấy vậy mỉm cười gật đầu nói: “Vậy cứ như vậy đi!”

Kết quả là hai người lập hai bản khế ước giống y như nhau có chữ ký cùng với tên hơn nữa còn ghi ngày tháng rõ ràng có người làm chứng hẳn hoi. Tiêu Sơn mỉm cười nhìn về phía đám người lính đánh thuê. Lần này không ngờ đám người lính đánh thuê do Phí Lôi cũng nghe được tin vội vàng tiến tới. Mấy người Linh Nhi, Hiệp Tình cùng với Tạp Cương thấy được lần này đánh cược toàn bộ cũng tiến về phía Tiểu Y Tiên đánh cược khiến cho nhà cái không biết nói sao cho phải.

Đoàn trưởng của ba đoàn cũng nhanh chóng tiến về phía lần này xem náo nhiệt xung quanh sự kiện hai mỹ nhân y sư tiến hành quyết đấu. Toàn bộ đám lính đánh thuê lúc này đều trật kín trong Vạn Dược trai. Tiêu Sơn cười khổ, sau lần này có lẽ thanh danh của Tiểu Y Tiên hoàn toàn lan truyền đến điên cuồng nhưng qua hôm nay họ sẽ rời đi. Đám người này muốn đi báo cáo cũng phải tốn vài ngày, hơn nữa sử dụng phi hành của Tiểu Y Tiên hoàn toàn có thể bỏ rơi đám người này. Tiêu Sơn cũng không quá lo lắng nên đã truyền tin cho Tiểu Y Tiên.

Hai nữ y sư đều ngồi trên một chiêc ghế, phía trước họ là một cái bàn trắng. Phía dưới đám người toàn bộ đều là lính đánh thuê bị thương. Với đống này thì đừng nói ba tiếng mà hết một ngày cũng đừng hy vọng xong. Một số người bị trúng độc, một số người bị gẫy xương. Một đám người vô cùng nhiều các loại thương thế khác nhau. Có nhiều người không ngờ của quý họ bị con gì đó gặm mất lúc này hoàn toàn rơi vào hôn mê. Tiêu Sơn tặc lưỡi nhìn về phía nam nhân này than thở lắc đầu. Hắn có lẽ mất đi cái sự sung sướng nhất trên đời này.

Theo hiệu lệnh của Diêu tiên sinh, một người nhanh chóng thắp lên nén nhang. Hai vị y sư có thể bắt đầu tiến hành chữa trị, người bệnh có thể tùy chọn. Ai chữa trị nhiều nhất sau ba canh giờ là người thắng, người đã được lựa chọn rồi người kia không thể lựa chọn nữa, chính xác ai nhanh chân hơn thì được.

Mạc Ngân ngay lập tức đứng dậy sau đó tiến về phía một người bệnh, nãy giờ nàng đã quan sát đám người bệnh khá kỹ. Lần này ngay lập tức nàng lựa chọn người gần nhất mình có thương thế khá nhẹ chữa trị. Hắn chỉ bị trấn thương nhẹ trên tay, Mạc Ngân chỉ tiến tới sau đó nhanh chóng dùng vài sạch bông sạch cùng với một ít thuốc rắc lên sau đó quấn vải cùng với nẹp. Tốc độ của Mạc Ngân nhanh kinh khủng. Chưa đầy một phút nàng đã xong một người.

Tiểu Y Tiên lúc này hoàn toàn nhàn nhã chỉ là quét xem ánh mắt về phía đám người kia mà thôi. Nàng không có ý định động thủ. Hơn nữa nàng còn nhìn thoáng qua Mạc Ngân hành động.

Đám người ở đây kinh ngạc lên tiếng hỏi: “Tiểu Y Tiên y sư, nàng còn làm gì vậy? Tại sao còn chưa chữa bệnh!?” Chính Mạc Ngân cũng nhìn về phía Tiểu Y Tiên thoáng qua kinh ngạc nhưng sau đó nhanh chóng làm cho đám người bệnh nhân khác.

Một người khác hô lên: “Ta làm sao mà biết được?”

“Chẳng lẽ Tiểu Y Tiên y sư chịu thua…”

Rất nhiều lời bàn tán xì xào nhưng Tiểu Y Tiên giống như không có trả lời lại vẫn là im lặng. Sau đó nàng nhắm mắt lại bắt đầu điều tức.

Theo con mắt của Tiêu Sơn thì y thuật của Mạc Ngân so với Tiểu Y Tiên trước đây mà nói thì chính là hơn quá xa nhưng so sánh với hiện giờ quả thực chính là… Tiêu Sơn thầm thở dài lắc lắc đầu nhìn về phía Mạc Ngân đáng tiếc cho nàng. Trung niên nhân cũng xuất hiện vẻ thoáng kinh ngạc.

Chỉ trong vòng một tiếng mùi thuốc đã tràn ngập Vạn Dược trai, hơn nữa số người được Mạc Ngân chữa trị đã lên con số hai mươi ba người. Hoàn toàn là con số vượt quá Tiểu Y Tiên trong khi Tiểu Y Tiên hoàn toàn chưa chữa trị cho một ai. Mọi người hoàn toàn chỉ chỏ về phía Tiểu Y Tiên nói này nói nọ rằng nàng thấy y thuật của Mạc Ngân y sư xuất thần nhập hóa mà hoàn toàn sợ quá nhận thua v.v…

Khi một người nhanh chóng đưa một cây hương nhanh chóng thắp nên. Như vậy tính ra đã qua một canh giờ, mọi người hoàn toàn chết lặng thì thào to nhỏ. Một người lên tiếng nói: “Chẳng lẽ Tiểu Y Tiên y sư chịu thua!?”

Một người khác lên tiếng nói: “Ta cũng thấy vậy!”

Một người lên tiếng nói: “Tiểu Y Tiên y sư động rồi!? động rồi!?”

Người khác lên tiếng nói: “Động thì được gì!? Bây giờ đã qua một canh giờ làm sao Tiểu Y Tiên y sư có thể thắng được! Chết tiệt không ngờ ta lại đặt ở cửa của Tiểu Y Tiên a!?” trong giọng nói của tên lính đánh thuê này hàm chứa sự chua sót và trách móc.

Tiểu Y Tiên tiến về phía một bệnh nhân đang nằm hôn mê bất tỉnh. Thấy Tiểu Y Tiên tiến về phía người này thì Mạc Ngân kinh thường thầm nghĩ: “Tên này bị nội thương rất nặng muốn cứu trị hắn không có một hai canh giờ thì không xong. Cô ta đúng là ngu ngốc, ngay cả điểm này cũng không nhìn ra vậy thì nói cái gì nữ thần y chứ? Rõ ràng là hữu danh vô thực!?”

Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng đặt tay lên trên người tên đại hán này sau đó mọi người thấy được một lớp sương mù trên bàn tay của Tiểu Y Tiên. Mọi chuyện hoàn toàn làm mọi người kinh ngạc, sắc mặt của tên đại hán này bắt đầu trở nên hồng hào hơn. Tiểu Y Tiên rút tay về sau đó tiến về phía một người khác.

Một người lính đánh thuê hỏi: “Như vậy xong rồi sao!?”

Một người lính đánh thuê kinh ngạc nói: “Ta làm sao mà biết được, ngươi hỏi ta ta hỏi ai!?”

Tiểu Y Tiên tiến về phía một người đang bị thương nặng ở bụng. Tên kia thấy được Tiểu Y Tiên y sư tiến tới thì thều thào lên tiếng nói: “Tiểu Y Tiên y sư!”

Tiểu Y Tiên mỉm cười một cách thân thiết nói: “Yên tâm đi đã có ta ở đây!” Sau đó nàng nhẹ nhàng đặt tay lên chỗ vết thương của tên đại hán này.

Tên đại hán vừa được chữa thường đầu tiên lúc này đã tỉnh dậy, hắn chớp chớp đôi mắt nhìn về phía xung quanh lên tiếng hỏi: “Đây là đâu, không phải ta đang chiến đấu trong ma thú sơn mạch bị hoàng văn vượn đánh cho bị thương lâm vào hôn mê…” Hắn nhìn trung quanh lên tiếng nói: “Đúng rồi đây là…”

Một người trung niên đại hán kinh hô lên tiếng, trong giọng nói toàn bộ là mừng rỡ: “lão Ngưu, lão tỉnh rồi hay sao!?”

Mọi người hoàn toàn kinh hãi nhìn về phía tên đại hán nãy. Họ nhìn về phía trung niên nam tử cùng với trung niên đại hán gọi là lão Ngưu kia. Con mắt của họ nhìn về phái Tiểu Y Tiên, chính Mạc Ngân cùng với Diêu lão bản đều nhìn về phía cuộc đối thoại ngay cả họ cũng phải trợn tròn mắt.

Trung niên đại hán dùng tay sờ sờ lên tên đại hán bị thương kia hỏi: “ngươi, ngươi thực sự không có sao!? Thương thế của ngươi!?”

Đại hán gọi là lão Ngưu kia thử đưa thân thể của mình lên sau đó đột nhiên con mắt mở to nói: “Ta, ta không có sao!?” Hắn nhanh chóng đứng dậy tựa hồ đánh ra vai đường quyền sau đó nói: “Ta so với trước kia còn mạnh hơn một chút đây này… Hơn nữa thương thế hoàn toàn khỏi hắn!”

Mọi người bị đại hán kia trấn kính rồi! Toàn trường lâm vào kinh hãi, một người lên tiếng nói: “Làm sao có thể!?”

Ngay lúc đó mọi người nhìn về phía Tiểu Y Tiên thì nàng đã chữa trị xong cho một người đại hán bị thương ở bụng đang tiến về phía một người gẫy tay khác. Người đại hán kia rối rít cảm kích về phía Tiểu Y Tiên nói: “Cảm ơn Tiểu Y Tiên y sư…” Tiểu Y Tiên chỉ mỉm cười nhìn hắn gật đầu.

Roạt!

Tên đại hán kia dùng tay của mình xé toạc ra băng đang băng bó ở vết thương. Họ nhìn thấy được trên đó vẫn để lại dấu vết chỉ là hoàn toàn không có xẹo. Bởi vì khi họ nhìn vào thì thấy được một vết tạo ra làn da trắng hồng như nữ nhân còn trung quanh nó là vết ngăm đen do làn da dám nắng hoàn toàn chính là một trời một vực. Đại hán nhìn về phía vết thương của mình mà kinh hãi.

Tất cả nhìn về phía Tiểu Y Tiên thấy được nàng đang cầm cánh tay gẫy của tên lính đánh thuê khác. Bàn tay của nàng đặt lên vết thương sau đó nàng nhẹ nhàng đặt tay của hắn xuống mỉm cười nói: “Xong rồi, ngươi có thể thử vận động xem sao!?”

Tên lính đánh thuê kia thử di chuyển tay sau đó mắt biểu lộ kinh ngạc đến tột cùng: “Ta khỏi rồi! Ta hoàn toàn khỏi rồi! Làm sao mà…” hắn quay về phía Tiểu Y Tiên rồi rít cảm ơn: “Cảm ơn Tiểu Y Tiên y sư! Không phải là cảm ơn thần y, cảm ơn ngài thần y!”

Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng giải quyết đến người thứ ba. Sau đó dưới con mắt không tin của mọi người, nàng tiến về phía một người khác có vết thương nặng trên đầu đang được băng bó kín. Tiểu Y Tiên lại chỉ chạm nhẹ vào đầu của tên kia chỉ một lúc sau đó tên lính đánh thuê kia nhanh chóng tỉnh lại. Mọi người bắt đầu làm rộn lên, chính Mạc Ngân cũng kinh hãi nói không lên lời.

Đây thực sự là y thuật sao? Không thể nào đây phải là thần tích mới đúng. Nghe nói một số loại đấu khí hệ thủy có khả năng chữa thương nhưng làm sao mà bá đạo như của Tiểu Y Tiên thi triển. Tiểu Y Tiên hoàn toàn là đưa bàn tay đặt lên vết thương sau đó vết thương lấy tốc độ bất khả tự nghi nhanh chóng liền bằng mắt thường có thể thấy được thịt nhúc nhích sinh ra hơn nữa vết thương còn nhanh chóng khép lại. Thực sự là phi thường…

Vẻ mặt của Diêu tiên sinh hoàn toàn trở nên chết lặng, hắn có chút âm trầm nhìn về phía Tiểu Y Tiên. Trong con mắt của Diêu tiên sinh lóe lên một chút tà ý. Tiêu Sơn cau mày nhìn về phía hắn. Tiêu sơn khe khẽ hừ lạnh, nếu như có người dám động vào Tiểu Y Tiên cho dù ngươi có là ai đi nữa hắn nhất định cho người sống không được chết không xong.

Ba canh giờ trôi qua, Tiểu Y Tiên chữa trị đến hơn trăm người. Nhưng có vẻ như nàng không có ý định dừng lại. Toàn bộ đám người lính đánh thuê đều bị nàng chữa trị xong suôi. Ngay sau đó Tiểu Y Tiên tiến về phía một chỗ nhẹ nhàng thở ra nhắm mắt lại. Tiêu Sơn thấy vậy nhanh chóng xua tay về phía đám người lính đánh thuê. Đám lính đánh thuê thấy được Tiêu Sơn như vậy rõ ràng là không vui nhưng dù sao trên danh nghĩa Tiêu Sơn vẫn là lão công của vị nữ thần y Tiểu Y Tiên này.

Tiêu Sơn biết được Tiểu Y Tiên đang nhắm mắt điều tức có vẻ hình như Tiểu Y Tiên đang thăng cấp. Tiêu Sơn thầm mắng trong lòng: “Đúng là người so với người tức chết mà. Hừ, tối nay không trà đạp nàng một lần thì không xong!?” Hắn cảm giác có chút bực mình. Sao cái công pháp loại này nó lại biến thái đến cái mức ấy nhỉ? Chữa trị thương thế cho người khác tăng công lực, vậy mà cũng được. Tối này hắn thề nhất định phải làm cho Tiểu Y Tiên mệt đến mức không xuống được giường cho bõ tức.

Tiêu Sơn nhìn về phía lão bản họ Diêu kia thấy được vẻ mặt âm trầm của hắn. Tiêu Sơn mỉm cười lên tiếng nói: “Diêu tiên sinh!”

Diêu tiên sinh thấy được hắn gọi mình kinh hãi nói: “Dược Sơn huynh đệ…”

Tiêu Sơn mỉm cười nhếch miệng, ánh mắt biến thành kim tê nói: “100 vạn kim tê của ta!”

Diêu tiên sinh nghe thấy vậy mặt xám xịt: “Ách…”

Tiêu Sơn lúc này tiến về phía đám người lính đánh thuê Phí Lôi bắt đầu chào hỏi. Đám người lúc này cũng khách khách khí khí với hắn chào hỏi. Tiểu Linh Nhi nhìn về phía Tiêu Sơn hai con mắt lóe ra chút tinh quang, nàng hướng về phía Tiêu Sơn với con mắt đầu si mê. Tiêu Sơn cười khổ thầm nghĩ: “Ý gì đây!?”

Tiêu Sơn lúc này đột nhiên đứng ở cửa nhanh chóng vỗ vỗ tay, tiếng vỗ tay của hắn khá lớn làm cho mọi người nhanh chóng quay đầu lại. Tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn. Tiêu Sơn cười đáp một tiếng: “Nhân mọi người có ở đây Dược Sơn ta xin tuyên bố một tin với mọi người. Hiện giờ Dược Sơn ta may mắng không ngờ thắng Diêu tiên sinh 100 vạn kim tê…”

Nghe thấy thế mặc của Diên tiên xinh trở nên xanh mét. Tiêu Sơn ho khan nói: “Vì một Thanh Sơn trấn phát triển mạnh mẽ và phồn vinh hơn, Dược Sơn ta quyết định… Khụ, khụ… vì Thanh Sơn trấn làm ra chút công hiến… Ta quyết định đem 90 vạn kim tê chia làm ba phần mỗi phần là 30 vạn cho ba đoàn đội dung binh đoàn là Huyết Chiến dung binh đoàn, Địa Huyết dung binh đoàn, Phong Long dung binh đoàn. Trong đó mỗi đoàn 30 vạn, còn 10 vạn thì phân chia làm 100 kim tê phân phát cho tất cả mọi người là dung binh tự do. Ai nhanh chân đến trước sẽ được nhận…”

Tin này hoàn toàn oanh động về phía đám người dung binh. Sau đó hắn mỉm cười nhìn về phía Phí Lôi nói: “Ở nơi này ta cũng không có quen thuộc ai ngoài Phí Lôi đại thúc cả. Vậy việc này ta có thể hay không ngờ Phí Lôi đại thúc đây!?”

Phí Lôi nghe thấy vậy cười khổ nói: “Đây là vinh dự của ta!”

Tiêu Sơn đưa ra tấm giất chứa đựng bản giấy giao kèo kia cho Phí Lôi mỉm cười: “Vậy là ta phải ngờ Phí Lôi đại thúc rồi!”

Phí Lôi cười khổ thu bản ghi chép vào trong áo nói: “Việc này ta nên làm!”

Diêu tiên sinh nhìn về phía Tiêu Sơn mắt đen xám xít, trong mắt của hắn lóe lên sát khí. Lần này quả thực là không xong dù thế nào thì 100 vạn kim tê này hắn nhất định phải ra. Nếu không hắn nhất định sẽ đắc tội với toàn bộ lính đánh thuê tại Thanh Sơn trấn. Tất cả đều do một tay tên Tiêu Sơn này gây ra, trong mắt của Diêu tiên sinh nhìn về phía Tiêu Sơn muốn phun ra lửa nhưng sau đó hắn nhanh chóng đè ép ý tưởng này xuống.

Tiêu Sơn nhếch miệng cười khinh thường, trên đời này cường giả rất nhiều nhưng đạt đến cường giả đấu vương trở nên xuất hiện tại Thanh Sơn trấn thực sự quá ít. Hắn không tin là hắn lại đen đến mức như vậy!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.