Khi hỏa chủng trong Thanh liên địa tâm hỏa bị mang ra ngoài, ngọn ngọn lửa màu xanh trước mặt liền từ từ thu nhỏ lại. Sau một lúc, hóa thành một dòng dung nham màu xanh nhỏ, chui vào trong lòng bàn tay Tiêu Viêm.
“Đó chính là hỏa chủng nguyên bản của Thanh liên địa tâm hỏa, đừng thấy nó nhỏ bé mà khinh thường. Khi mới thành hình, nó hẳn là phải to như một ngọn núi. Trải qua ngàn năm ma luyện, thể tích mới có thể ngày càng thu nhỏ, cuối cùng thể tích bị áp súc lại, có thể nắm gọn trong lòng bàn tay. Mới vừa rồi hình thành một điểm hỏa linh, chính ngay lúc này, mới thật sự bộc lộ ra năng lực chân chính được xưng tụng là dị hỏa ! ”
“Ngươi có thể tưởng tượng ra được, năng lượng được hấp thu trong cả ngàn năm áp súc lại thành một dòng nham tương chỉ bé như ngón tay… Nếu như hoàn toàn bạo phát ra, sẽ có sức mạnh hủy thiên diệt địa như thế nào… Không khách khí mà nói, đến lúc đó, cho dù là một gã đấu tông cường giả, trong tình huống đối mặt với loại lực lượng bạo phát này, tuyệt đối chỉ có một kết quả… ”Dược lão dùng linh hồn quét xem nhìn chằm chằm vào dung nham màu xanh như nhuyễn trùng trong lòng bàn tay Tiêu Viêm, nhẹ giọng: “đó chính là, sẽ chết chắc ! “
“Hô… ”Thở dài một hơi, Tiêu Viêm im lặng gật đầu, cẩn thận từng li từng tí nắm giữ dung nham màu xanh trong lòng bàn tay. Nhiệt đô khủng khiếp do nham tương phát ra, làm cho tầng màu máu biểu bì bao phủ trên người Tiêu Viêm bị dung hóa với một tốc độ thật dọa người
Mạc Ngân đứng ở xa lo lắng hỏi: “Phu quân, chàng không sao chứ?”
Bàn tay Tiêu Viêm cầm trong tay dung nham màu xanh lẳng lặng nói: “Mạc Ngân đừng lo lắng! Ta không sao…” Nói đến đây Tiêu Viêm mở miệng tò mò hỏi: “Sư phụ, kế tiếp ta cần làm gì?”
“Nuốt vào… ” Từ trong nhẫn truyền vào tai Tiêu Viêm âm thanh của Dược Lão. Mặc dù âm thanh này dường như chấn tĩnh nhưng cũng không thể che dấu đi sự run rẩy. Hiện tại, Tiêu Viêm chuẩn bị tiến vào giai đoạn nhất trong quá trình thôn phệ dị hỏa. Bất kể thân thể cứng rắn đến mức nào đi nữa, thì những cơ quan bên trong cũng là những bộ phận yếu ớt nhất. Đừng nói dị hỏa có lực lượng hủy thiên diệt địa, cho dù một vật tầm thường tùy tiện tiến vào, cũng dễ dàng khiến cho một gã cường giả muốn chết không được, muốn sống cũng không xong.
Nghe Dược lão nói như thế, Tiêu Viêm hơi cúi đầu, bàn tay đang nắm chặt Thanh liên địa tâm hỏa không khỏi thoáng run rẩy. Đồng tử đen kịt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa réo rắt cháy, trong đôi mắt hiện lên vẻ băng khoăn.
Tâm tình Tiêu Viêm không cách nào trẫn định lại, khi phải đối mặt với tình huống phải đưa ra quyết định sinh tử như vậy, trong sắp nuốt vào, chính là một quả bom cực kỳ nguy hiểm a, trái bom này rất có khả năng, sẽ thôn phệ hắn, trong chốc lát, đem thân thể hắn hồi phi yên diệt.
Trong sơn động, Tiêu Viêm trầm mặc, không khí dần trở nên yên tĩnh. Khí nóng quanh quẩn trong sơn động, rồi theo những khe nứt thoát ra bên ngoài. Khuôn mặt Mạc Ngân cũng tràn ngập lo lắng nhìn về phía Tiêu Viêm.
Nhìn bàn tay Tiêu Viêm có chút co giật, Dược lão nhẹ thở dài một hơi. Thấy hắn lưỡng lự, trong lòng Dược lão vẫn không hiện lên nửa điểm thất vọng. Từng có kinh nghiệm thôn phệ dị hỏa, lão phi thường rõ ràng, tại giờ khắc này, tư tưởng sẽ không ngừng dao động.
Nhớ năm đó, khi hắn thôn phệ Cốt linh lãnh hỏa, hắn thậm chí ngồi ngây ngốc nhìn hỏa chủng gần một giờ. Cuối cùng với tâm trạng sợ hãi, không ngừng run rẩy, mang theo ý định liều chết trong đầu, cắn chặt răng, đem hỏa chủng, hung hăng nuốt vào trong bụng.
Lúc này, nhìn vẻ mặt đấu tranh của thiếu niên đang nắm hỏa chủng, Dược lão cũng là bảo trì trầm mặc, cũng không có mở miệng nói bất kỳ lời nào để trấn an. Bởi vì, thôn phệ dị hỏa, chính là một việc cực kỳ hiểm. Mặc dù theo như yêu cầu, đã chuẩn tốt Huyết Liên Đan các thứ rồi, bất quá những vật này, cũng chỉ có thể làm tăng xác xuất thành công lên một ít mà thôi.
Dựa theo tính toán sơ lược, nếu như không có Huyết Liên Đan này làm vật phẩm phụ trợ, xác xuất thành công khi thôn phệ dị hỏa, căn bản chưa đến 1%, mà có chúng nó, xác xuất thành công, có thể tăng lên khoảng 10%. Tính toán như vậy, đã cho thấy được sự nguy hiểm vẫn không hề nhỏ. Thôn phệ dị hỏa, căn bản là một hành động mang vận khí ra đánh bạc. Vận khí tốt, ngao du chín tầng trời, nhìn khắp thiên hạ, vận khí xấu, hóa thành một nắm tro tàn, chôn vùi trong đất.
Cho nên, nhìn thấy Tiêu không ngừng đấu tranh tư tưởng, Dược lão vẫn không nói gì, chỉ yên lặng đứng một bên, cùng chờ đợi quyết định của hắn. Bất quá lão tin tưởng, thiếu niên trước mặt, nhất định không khiến Lão thất vọng. Suốt ba năm khổ tu, đã làm cho Dược lão triệt để nhận thức được tính kiên định, quật cường ẩn chứa bên trong thiếu niên này. Để có được dị hỏa, thiếu niên đã nỗ lực rất nhiều. Bây giờ đến lúc đơm hoa kết trái, với tính cách của hắn, tất nhiên không có khả năng chấp nhận buông tay !
“Nếu đã không buông bỏ… Vậy liền nắm chặt nó đi. Sống hay chết, cường giả hay phế vật, bắt đầu từ lúc này tiến hành chọn lựa. ”Dược lão khẽ khép mắt, nói thầm trong bụng.
Thời gian tích tắc trôi qua trong trầm mặc, trong một khoảnh khắc, bỗng nhiên thân thể thiếu niên đang ngồi tĩnh tọa khẽ run lên, hít một hơi thật dài không khí ấm áp, hơi ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt dần thoát ly vẻ non nớt. Bất chợt Mạc Ngân cũng mở miệng nói: “Phu quân, ta tin tưởng vào sự lựa chọn của ngươi. Bất kể ngươi lựa chọn thế nào ta cũng ủng hộ ngươi. Dù ngươi có là người bình thường ta cũng nguyện bên cạnh ngươi cả đời!”
Nghe được lời này thì Tiêu Viêm ngẩn người, ngay sau đó hắn mỉm cười nói: “Cảm ơn nàng Mạc Ngân!” Nói đến đây Tiêu Viêm nhỏ giọng câu thông với Dược Lão: “Sư phụ chúng ta bắt đầu thồi!”
Nghe thấy những lời của Tiêu Viêm như vậy thì trong lòng của Dược lão toát ra vẻ vui mừng thấp giọng nói : “Chúc ngươi thành công, tự tin lên, ngươi sẽ không thất bại.”
“Ha ha, Con đối với bản thân mình luôn luôn rất tự tin.” Trên gương mặt thanh tú của thiếu niên hiện lên một nụ cười rạng rỡ, bàn tay nắm dị hỏa chậm rãi đưa lên, dừng lại một lúc, bất thình lình ném vào sâu vào miệng.
Dung nham màu xanh vừa vào miệng, Tiêu Viêm lập tức đóng chặt môi. Cùng lúc đó, cả người giống như bị sét đánh, kịch liệt giật mạnh lên, khuôn mặt vốn có chút màu máu, bất chợt trở nên trắng bệch.
Cố nén những cơn đau nhứt nóng bỏng trong cơ thể truyền đến, Tiêu Viêm chậm rãi nhắm mắt lại, tâm thần từ từ tiến vào bên trong cơ thể.
Tâm thần chìm vào trong cơ thể, lập tức, bên trong Tiêu Viêm, xuất hiện một mảnh hồng mông phiến vụ, lúc này trong cơ thể Tiêu Viêm có rất nhiều kinh mạch chìm mất lúc trước, khi dung nham màu xanh tiến nhập vào cơ thể, đã phân hóa thành từng sợi ngọn lửa màu xanh thật nhỏ, mang theo năng lượng kinh khủng của ngọn lửa màu xanh, tùy tiện dao động không ngừng bên trong kinh mạch, trong nháy mắt, tất cả những thứ ngăn cản trước mặt, đều bị chúng nó thiêu đốt thành một mảnh hư vô.
Tuy rằng kinh mạch của Tiêu Viêm đã được Huyết Liên Đan ngưng kết thành Mô máu bảo hộ, nhưng thanh sắc hảo diễm dao động không ngừng này mang theo mang theo nhiệt độ kinh khủng, vẫn như cũ thâm nhập vào. Mặc dù dư ôn thâm nhập vào cũng không phải quá nóng cháy, chỉ có điều đối với kinh mạch là thứ yếu ớt nhất trong cơ thể con người, chắc chắn là một đả kích mang tính hủy diệt…
Kinh mạch vốn đã được mở rộng và cường hóa, nhưng dưới nhiệt độ cao không ngừng thiêu đốt, đã trở nên ủ rũ giống như đóa hoa héo khô, nhìn qua cực kỳ quái dị và khủng khiếp. Kinh mạch bị thiêu đốt đến héo rũ như vậy, đương nhiên rất đau đớn. Trực tiếp khiến cho thân thể Tiêu Viêm không ngừng co giật, cơ bắp khắp người căng cứng. Gân xanh nổi lên như những con giun, không ngừng rung động. Khuôn mặt trắng bệch, không một chút màu máu.
Bên trong kinh mạch, ngọn lửa màu xanh điên cuồng dao động không ngừng. Chỉ trong vài phút, cơ thể Tiêu Viêm gần như bị phá cho rối tinh rối mù. Hơn nữa, gay go nhất chính là dược lực của Huyết Liên Đan kia đã bị dị hỏa làm làm tiêu hao, từ từ tan biến hết. Những chỗ mô máu bị tiêu tán, đã không còn đủ dược lực để tu bổ lại nữa.
Dưới điều kiện có Huyết mô bảo vệ, bên trong cơ thể Tiêu Viêm vẫn còn bị dị hỏa kinh khủng làm cho trở thành như vậy, lâm vào tình trạng gần như tàn phế. Nếu một khi Huyết mô tiêu thất, những thứ bên trong cơ thể Tiêu Viêm, kinh mạ, xương cốt, trái tim, v.v… cơ hồ chỉ trong một thời gian ngắn, sẽ bị Thanh liên địa tâm hỏa thiêu đốt thành hư vô. Đến lúc đó, mất đi những bộ phận quan trọng để duy trì sự sống này, Tiêu Viêm cũng chết chắc.
Dưới sự thiêu đốt của Thanh liên địa tâm hỏa, Huyết mô nhanh chóng trở nên cạn kiệt. Nhưng ngay lúc Huyết mô như ẩn như hiện, giống như sắp tiêu thất, cũng là lúc có một vật mát lạnh bay vào trong lòng bàn tay Tiêu Viêm. Ngay lúc đó, Dược lão trầm giọng: ”Dùng Băng linh hàn tuyền mau, sau đó thúc đẩy nó lưu chuyển trong kinh mạch, nâng cao độ thuần thục! Sau khi hoàn thành vận chuyển, dùng đấu khí bao vây lấy dị hỏa, thúc đẩy nó vận chuyển theo lộ tuyến của Phần Quyết công pháp, tiếp đó đem nó thôn phệ!”.
Trong lòng khẽ gật đầu, Tiêu Viêm nhanh chóng cầm lấy bình ngọc, sau đó nhắm mắt đưa lên miệng. Nhất thời, một dòng nước mang theo một cỗ băng lãnh đủ để cho cơ thể đóng băng, từ môi chảy xuôi mà vào, sau đó tiến vào trong cơ thể Tiêu Viêm.
Dòng nước lạnh giá thấu xương trôi qua cổ họng, Tiêu Viêm tựa hồ cảm nhận được, cổ họng đã bị đóng băng hoàn toàn, toàn thân đã có chút run rẩy, trên tóc, đã bị bao phủ bởi một lớp băng mỏng trong suốt.
Dòng nước lạnh một đường chảy vào trong cơ thể, sau đó theo kinh mạch, bắt dầu chảy ra bốn phương tám hướng. Phàm là kinh mạch đã bị dòng nước lạnh giá chảy qua, rất nhanh sau đó, cùng với xương cốt, đều bị bao trùm bởi một tầng băng nhũ màu trắng.
Dòng nước lạnh giá thấu xương vào cơ thể, vừa vặn mang nhiệt độ nóng cháy của dị hỏa triệt tiêu đi, bất ngờ mang lại một cảm giác rất mát lạnh, khiến cho Tiêu Viêm thở dài một hơi, gương mặt vốn trắng bệch cũng trở nên khá hơn.
Trong cơ thể, các bộ phận đều được một tầng băng bao trùm, tâm thần Tiêu Viêm cũng bắt đầu tiến hành tiếp xúc với lũ Thanh liên địa tâm hỏa không ngừng dao động trong kinh mạch. Bất quá chỉ vừa tiếp xúc, Tiêu Viêm liền cảm thấy nhức đầu. Loại dị hỏa năng lượng này, thuộc tính trời sinh cuồng bạo cực kỳ, giống như việc bắt một con bò hoang, điều khiển nó đi theo mệnh lệnh, hiển nhiên điều này không phải là chuyện dễ dàng
Tuy khống chế thất bại, Tiêu Viêm vẫn không bỏ cuộc, khu sử tâm thần, kiên trì không ngừng, thử khống chế lũ dị hỏa này.
Một lần thất bại, hai lần thất bại, ba lần thất bại…. Không biết tại lần thất bại thứ bao nhiêu, Tiêu Viêm có cảm giác gần như chết lặng đi, bỗng nhiên trong lòng chợt động, vội vàng khống chế tâm thần. Lập tức mừng như điên phát hiện, lũ Thanh liên địa tâm hỏa đang liên tục dao động hỗn loạn trong kinh mạch kia, dĩ nhiên đã theo tâm thần dẫn dắt, bắt đầu vận chuyển theo lộ tuyến.
Nhận thấy được tình huống lúc này, tinh thần Tiêu Viêm nhất thời chợt động, vội khống chế lũ Thanh liên địa tâm hỏa bé nhỏ này cẩn thận từng ly từng tý, theo lộ tuyến kinh mạch từ từ vận chuyển.
Trong trăm nghìn kinh mạch, một lủ Thanh sắc ngọn lửa chậm rãi chảy xuôi. Ven đường nơi đi qua, băng tầng vách kinh mạch cùng nhau tan rã. Bạch sắc vụ khí nhàn nhạt lượn lờ bên trong kinh mạch, một lúc sau, bạch khí lại hoán chuyển thành băng tinh, đính vào bốn phía, bảo hộ kinh mạch không dị hỏa ăn mòn.
Tâm thần điểu khiển một đám ngọn lửa màu xanh chậm rãi di chuyển, tầng băng do Băng linh hàn tuyền ngưng tụ thành không ngừng bị tan ra.
Cẩn thận điều khiển đám ngọn lửa nhỏ này chạy qua một số kinh mạch, mặt khác một đám nhỏ ngọn lửa màu xanh cũng từ từ bị đồng bạn hấp dẫn mà tiến tới hỗ trợ nhau. Tiêu Viêm lúc này khống chế Thanh Liên Địa Tâm Hỏa tại kinh mạch trong cơ thể, cùng với một đám ngọn lửa màu xanh khác trong cơ thể từ từ dung hợp với nhau.
Cuối cùng thì một đám ngọn lửa màu xanh cũng bị Tiêu Viêm khổ cực thu tập vào một chỗ, lúc này chúng mới thực sự dung hợp với nhau, một lát sau ngưng tụ thành một chút thật nhỏ chất lỏng màu xanh.
Nhìn thấy chất lỏng màu xanh xuất hiện, Tiêu Viêm mạnh mẽ đưa nó vào trong kinh mạch, cắn răng chịu đựng cảm giác thống khổ, khiến dẫn nó vận hành trong kinh mạch.
Sau khi Thanh Liên Địa Tâm hỏa dung hợp, không thể nghi ngờ là càng trở nên cuồng bạo, vốn lúc trước băng tầng còn có thể miễn cưỡng chống đỡ với màu xanh ngọn lửa nhưng nhất thời bây giờ có chút chống đỡ không nổi. Chất lỏng màu xanh đi qua, băng tầng tự nhiên trở thành không đủ chống đỡ, hơn thế nữa, khí lạnh phát ra cũng bị ngọn lửa màu xanh thiêu đốt thành một mảng hư vô, chính vì vậy mà băng tầng bị cắt đứt nguồn bổ sung năng lượng, vì vậy khó mà ngăn chặn dị hỏa ăn mòn.
Hiệu quả của Băng linh hàn tuyền đang dần dần lùi bước mỗi khi Thanh Liên Địa Tâm Hỏa bộc phát. Băng tầng phòng vệ trong mỗi kinh mạch cứ dần dần bị đám chất lỏng màu xanh hòa tan, nhất thơi kinh mạch giống như bị kích thích mạnh, thắt chặt lại rồi nở lớn ra. Một đau đơn kịch liệt trong linh hồn dâng lên, khiến cho Tiêu Viêm không khỏi phun ra một ngụm máu.
Mạc Ngân lo lắng, hai bàn tay nắm chặt lại nhìn về phía Tiêu Viêm mà cầu nguyện: “Phu quân, chàng nhất định phải thành công! Phu quân, chàng nhất định không thể xảy ra chuyện gì…”
Căn chặt hàm răng, cơn đau đơn kịch liệt làm cho Tiêu Viêm suýt ngất đi, thoáng rơi vào mơ hồ mới có thể từ từ ổn định tâm thần, cả vệt máu cũng không có thời gian lau đi, ngưng tụ tâm thần khống chế chất lỏng màu xanh tiếp tục vận hành trong kinh mạch.
Càng vận hành, Tiêu Viêm đối với khống chế Thanh Liên Địa Tâm Hỏa càng ngày càng thành thục. Tuy nhiên, càng ngày ngọn lửa màu xanh cũng càng phóng thích ra nhiệt độ khủng khiếp. Lúc đầu, Băng linh hàn tuyền trong cơ thể của Tiêu Viêm còn chống đỡ được, sau càng ngày càng yếu và cuối cùng thì hoàn toàn biến mất.
Gắt gao cắn chặt răng, Tiêu Viêm cố găng dẫn động đám chất lỏng màu xanh đang phát tán nhiệt độ kinh khủng xuyên qua kinh mạch, xuyên qua gân cốt trực tiếp khiến cho lớp da bên ngoài thân thể Tiêu Viêm xuất hiện những vết bóng nước phồng rộp lên, những vết phồng rộp này vỡ tan, lộ ra bên dưới là huyết nhục đỏ hồng. Từng đạo vết nứt từ huyết nhục lan tràn ra, trải rộng từ cánh tay đến thân thể giống như đứa trẻ đỏ hỏn, nhìn qua quả có chút kinh khủng.
Nhìn Tiêu Viêm cả người hiện lên những vết nứt, Dược lão không thể không hiện lên vẻ khâm phục sức chịu đựng của hắn. Xuát hiện loại hiện tượng này có thể nói rằng bên trong Tiêu Viêm đang tràn ngập khí nóng. Chính khí nóng này đã làm da tay Tiêu Viêm phông rộp, rồi bị phá ra, định từ đó thoát ra ngoài, chạy trốn.
Bình thường xuất hiện tình huống này thì không thể nói là thuận lợi, vì nếu như một khi năng lượng bạo phát thì da tay của Tiêu Viêm chắc chắn sẽ bị thổi bay.
Tuy nhiên khi mà Tiêu Viêm sắp không chịu đựng được thì ngay lập tức tại đan điền một ngọn lửa trong suốt có thêm hài mầu vàng kim và bạc trắng vọt ra. Nó hóa thành một đám năng lượng màu bạc nhanh chóng phủ lấy lớp kinh mạch bảo vệ toàn thân Tiêu Viêm bị ngọn lửa màu xanh lam đốt bỏng. Dưới sự bảo vệ của ngọn lửa âm dương này, Tiêu Viêm dễ dàng đem đám ngọn lửa màu xanh dẫn dắt thành một vòng tuần hoàn.
Chính vào lúc mà chất lỏng màu xanh đó hoàn thành hoàn mỹ một vòng tuần hoàn trong kinh mạch thì cũng là lúc Tiêu Viêm cảm thấy liên lạc giữa tâm thần của mình cùng với Thanh Liên Địa Tâm Hỏa thêm sự gắn kết.
Khi chất lỏng màu xanh hoàn thành vận chuyển cuối cùng thì đấu khí trong cơ thể Tiêu Viêm chợt nổi lên một trận ba động, toàn thân chấn động. Đấu khí chỉ chấn động nhỏ nhưng toàn bộ khí nóng trong cơ thể Tiêu Viêm lại bạo phát, sau đó hướng đến cánh tay của hắn, một khối da tay cùng máu thịt nổ tung.
Đột nhiên một trận đau đớn kịch liệt kéo đến, khiến cho linh hồn Tiêu Viêm run lên vài cái, mồ hôi trên trán tuôn như mưa, làm ướt cả quần áo.
Trong lòng hít mạng một khẩu lương khí, Tiêu Viêm đưa tay vào trong nạp giới lấy ra một bình thuốc trị thương, đổ lên miệng vết thương, sau đó tinh thần tiếp tục chăm chú vào ngọn lửa màu xanh trong cơ thể. Mạc Ngân cũng hoàn toàn sợ hãi cùng với lo lắng nhìn cảnh này. Nàng hô lên: “Phu quân…”
Tiêu Viêm phất tay nói: “Ta không sao? Nàng cách xa một chút cẩn thận bị dị hỏa làm tổn thương!” Trong cơ thể Tiêu Viêm, khi Thanh Liên Địa Tâm Hỏa hoàn thành một vòng vận chuyển thì tử hỏa đấu khí bỗng dưng bốc lên, dưới sự chỉ huy của tinh thần, đấu khí trong suốt hơi màng hai màu vàng kim và bạc trắng trong đan điền lưu chuyên ra, bao vây chất lỏng màu xanh. Mặc dù mỗi khi đấu khí hai màu này tiếp xúc với dị hỏa thì trong nháy mắt bị đốt thành hư vô, nhưng do nó có đại quân không ngừng tiếp ứng nên cuối cùng Thanh Liên Địa Tâm Hỏa vừa hoàn thành một vong vận chuyển lại bị nó dẫn dắt theo lộ tuyến của Phần quyết công pháp tiến hành vận chuyển tiếp.
Khi Thanh Liên Địa Tâm Hỏa bị điều dẫn theo lộ tuyến của Phần quyết công pháp thì nó tựa hồ cảm giác được một cỗ nguy hiểm, nhất thời ôn hòa do vừa vận hành hết một vong chu thiên đột nhiên nhiều ngọn lửa chợt cuồng bạo bốc lên ngọn lửa màu xanh từ chất lỏng màu xanh bắn thẳng lên, hung hăng thiêu đốt kinh mạch đang được bao bọc bởi năng lượng bạc, ngọn lửa đi qua chỗ nào thì kinh mạch chỗ đó liên tục bị biến đổi, nhìn qua so với trọng thương không khác gì nhau.
Sự kinh khủng khi thôn phệ Thanh Liên Địa Tâm Hỏa coi như Tiêu Viêm đã lãnh giáo một chút, việc thôn phệ còn chưa hoàn thành nhưng thân thể mình đã bị tàn phá đến tàn tạ. Dựa vào thương thế trong cơ thể, cho dù có các loại đan dược trị thương hỗ trợ thì cũng phải mất mấy tháng thời gian mới mong phục hồi được trạng thái trước đây, dù sao thì lần này cũng là bị thương quá nặng, nếu đổi là người thường sợ rằng bây giờ đã là phế nhân.
Đấu khí màu trong suốt kèm theo hai màu không ngừng bị đốt cháy thành hư vô, nhưng mà tại tụ xoáy đấu khí vẫnđưa đấu khí tiến lên, bị đốt bao nhiêu thì lại đưa đến bây nhiêu. Mặc dù có thể nhìn thấy đấu khí dự trữ trong tụ xoáy không ngừng giảm xuống nhưng bất quá, Thanh Liên Địa Tâm Hỏa cũng bị nó đưa vào lộ tuyến vận hành của Phần quyết công pháp.
Sau khi Thanh Liên Địa Tâm Hỏa xuyên qua lộ tuyến của Phần quyết công pháp, cỗ nhiệt lượng mang tính phá hủy khủng khiếp đột nhiên chậm rãi thu liễm, chỉ chốc lát sau đã hoàn toàn tiến vào cái trụ lớn, một tia ôn thuận ẩn ẩn phát tán.
“Thàng công?” Mạc Ngân chăm chú nhìn về phía Tiêu Viêm. Hiện giờ hơi thở của Tiêu Viêm đã trở nên đều đềum nhiệt đồ bắt đầu giảm xuống. Nàng thở phào ra một hơi, có lẽ Tiêu Viêm đã thành công luyện hóa dị hỏa.
Bất chợt Tiêu Viêm đỏ bừng, toàn thân y phục bị ngọn lửa đốt chạy trọi. Hắn cảm giác được cả người nóng rực. Thân thể của hắn tràn ngập máu nóng, cả người hắn giống như đang ngâm trong một lò lửa. Miệng của Tiêu Viêm há lớn, đầu ngẩng lên trời. Một tiếng hét cực lớn từ miệng của Tiêu Viêm phát ra: “Aaaa…”
Trong tiếng hét của Tiêu Viêm tràn ngập sự đau đớn và thống khổ. Bộ dạng của Tiêu Viêm trong lúc này vô cùng đáng sợ. Mạc Ngân tràn ngập lo lắng nhìn về phía Tiêu Viêm. Đôi chân mảnh mai mềm mại và trắng hồng của Mạc Ngân vội vã đạp bằng những hòn đá bị nung nóng đỏ rực chạy tới bên cạnh Tiêu Viêm. Trên khuôn mặt của nàng đã biến đổi trở thành vô cùng lo lắng, ưu phiền, đôi môi đỏ mọng mở ra. Hai bàn tay một vịn tay Tiêu Viêm một vịn lưng hắn sốt sắng mà hỏi: “Phu quân, phu quân… chàng làm sao vậy? Chàng đừng làm cho thiếp sợ?”
Đối mặt với đôi mắt dưng dưng tràn ngập nước của Mạc Ngân, trong lòng Tiêu Viêm bắt đầu trỗi dậy dục hỏa tràn ngập. Ánh mắt của Mạc Ngân thấy được con mắt của Tiêu Viêm tràn ngập tơ máu thì nàng có chút hoảng sợ. Miệng của Mạc Ngân liên tục mở miệng hỏi: “Phu quân… chàng đừng làm cho thiếp sợ!”
Roạt!
Bàn tay của Tiêu Viêm đưa lên đem quần áo của Mạc Ngân xé tan. Một bộ ngực lo đủ, hai hạt anh đào bé xinh trên hai gò núi trắng hồng rung rinh trong gió. Trên đó còn có vương vấn một chút mồ hôi khiến cho làn da trắng hồng trở nên bóng loáng. Mạc Ngân bị hành động này của Tiêu Viêm khiếp sợ. Khuôn mặt tràn ngập nước của nàng hô lớn: “Phu quân, chàng… chàng làm gì vậy? A… đau…”
Tiêu Viêm không có trả lời Mạc Ngân bởi vì trong lúc này hắn hoàn toàn mất đi lý trí. Cái vú cao ngất của Mạc Ngân hoàn toàn hấp dẫn hắn. Miệng hắn há ra nập tức cắn lấy đầu vú của Mạc Ngân. Mạc Ngân chỉ cảm giác được đầu vú nhạy cảm của mình truyền đến cực kỳ đau đớn. Một bên vú khác của nàng đã bị bàn tay của Tiêu Viêm chộp lấy. Hắn vặn vẹo mạnh đến mức gò núi của nàng bị vặn vẹo đủ mọi hình dáng. Trên đó còn in những dấu tay đỏ thắm.
“A… Phu quân chàng làm thiếp đau quá. Aaaa…!” Mạc Ngân không nhịn được đau đớn từ đầu vú truyền tới hét thảm lên một tiếng. Từ đấu vú không phải truyền đến khoái cảm mà truyền đến đau đớn. Tiêu Viêm trong lúc này chẳng khác một con thú hoang chỉ biết bú ngực, không phải nói là cắn xé hai gò núi của nàng mới đúng.
Roạt!
Bàn tay Tiêu Viêm đưa ra trực tiếp xé đi cả chiếc quần phía dưới của nàng. Hiện giờ Mạc Ngân chẳng khác nào một con thiên nga xinh đẹp bị vặt sạch lông. Toàn thân cao thấp đặc biệt các bộ phận tư mật nhất của nữ nhân bị hiển lộ trong không khí.
Phanh!
Thân mình của Mạc Ngân bị Tiêu Viêm trực tiếp ấn vào vách đá. Hắn hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của nàng chút nào. Hành động của hắn hoàn toàn là thú tính đến tiến hành giao hoan với Mạc Ngân. Hắn nhấc chân của Mạc Ngân lên, cây côn thịt to tướng dưới hạ thể của hắn đã đỏ bừng đầy gần guốc.
Bàn tay hắn cầm lấy cây côn thịt to tướng đỏ bừng đầy gân guốc kia đặt trực tiếp vào huyệt động của Mạc Ngân. Huyệt động của Mạc Ngân rõ ràng chưa được làm ướt. Thân mình của hắn dùng hết sức mạnh nâng lên sau đó đâp ngập cả cán vào bên trong. Thịt hai bên va chạm mạnh đến mức phát ra tiếng đét. Hai cánh thịt đỏ mềm mại của Mạc Ngân bị cây côn thịt to tướng của Tiêu Viêm mạnh mẽ tách ra. Cây côn thịt đâm sâu ngập tận cán. Nó mạnh mẽ đâm vào nơi cuối cùng huyệt động của Mạc Ngân.
“Aaa… đau…” Mạc Ngân hét thảm một tiếng, đôi mắt của nàng tràn ngập nước mắt. Nàng chưa bao giờ gặp phải tình trạng Tiêu Viêm trở nên như vậy. Bản năng hoàn toàn là thú tính tới tiến hành chi phối bản năng quan hệ tình dục của hắn. Bây giờ trong lòng Mạc Ngân bắt đầu có chút sợ Tiêu Viêm. Hắn chẳng lẽ không thể nhẹ nhàng một chút trong khí tiến hành việc này hay sao.
“Bạch… Bạch… Bạch…” Tiếng va chạm mạnh mẽ liên tục vang lên. Nguyên nhân bởi vì do Tiêu Viêm dùng những cú đâm mạnh mẽ khí đút cây côn thịt vào sâu bên trong. Hiện giờ hắn cảm giác được từng đợt khoái cảm cùng mát mẻ tử cây côn thịt truyền vào não bộ. Hắn liên tục dùng tay giữ chặt mông của Mạc Ngân tiến hành va chạm nguyên thủy và mạnh mẽ nhất.
Từ hai thành thịt trong huyệt động của mình, Mạc Ngân cảm giác vô cùng đau đớn và bỏng rát. Mặc dù nàng có một chút khoái cảm nhưng phần lớn là đau đớn. Dịch âm huyệt của nàng chưa có tiết ra được nhiều thì đã bị sức nóng của cây côn thịt to tướng ra ra vào vào đồng thời đem hong khô. Huyệt động của nàng trong lúc này đã bắt đầu sưng húp lên.
Trên mắt của Mạc Ngân tràn ngập nước: “Đau… đau quá… phu quân… dừng lại đi….Đau…”
“Bach, bạch, đét, đét…”
Thay vị đáp lại lời thỉnh cầu của mình thì Tiêu Viêm càng ra sức đâm nhanh và mạnh hơn. Nó mạnh đến mức phát ra tiếng đét rất to. Thứ này không phải là Tiêu Viêm dùng tay vỗ vào cặp mông mềm mại trắng hồng của Mạc Ngân mà do hắn đâm quá mạnh khiến cho thịt hông của hắn va chạm vào mông của nàng phát ra. Thân mình của nàng chẳng khác nào một quả bóng cao su bị đấm thật mạnh vậy.
“Aaa… đau quá… aa… phu quân… thiếp đau quá… dừng lại đi mà… a… đau…” Trên mặt của Mạc Ngân tràn ngập nước mắt. Nàng bắt đầu tiến hành cầu xin Tiêu Viêm. Lời cầu xin của nàng chi được đáp trả bằng những cú giao hoan mạnh mẽ hơn. Bàn tay của hắn còn liên tục liều mạng bóp lấy một bên vú của nàng. Hai bên vú đã trở nên đỏ bừng tràn ngập dấu tay ửng đỏ. Mà điều làm cho nàng đau lòng nhất trong lúc này lại là một điều khác.
Tiêu Viêm giống như trong cơn mê sảng. Hắn vừa giao hoàn cùng nàng vừa gọi tên một người con gái khác: “Huân Nhi… ta yêu muội… ta yêu muội… Huân Nhi…” Hắn vừa mở miệng lẩm bẩm bắt đầu hôn lên vành tai của Mạc Ngân đồng thời ra sức tiến vào thật mạnh tiến ra thật nhanh ở huyệt động của nàng.
Có lẽ đối với Mạc Ngân thì lần giao hoan thô bạo này nàng có thể chịu được nếu như hắn gọi tên của nàng trong lúc tiến hành giao hoan. Tuy nhiên sự thật quả thưc khiến nàng đau lòng. Cây côn thịt to tướng và vô lại kia đang đâm vào huyệt động sâu nhất của nàng. Thân mình hắn đang cưỡi trên người của nàng. Nhưng hắn hiện giờ lại đang gọi tên một người nữ nhân mà nàng chưa từng bao giờ gặp mặt.
Mạc Ngân cũng biết được rằng trong lòng hắn có hình bóng của một người nữ nhân khác. Nàng tin tưởng mình nhất định sẽ đánh động được trái tim Tiêu Viêm. Nhất định mình sẽ chiếm chọn được trái tim của Tiêu Viêm nhưng nàng đã nhầm. Bao nhiêu cố gắng trong nhiều tháng qua của nàng hoàn toàn đổ xuống biển. Nó chẳng khác nào giống như một viên muối bỏ vào biển rộng khiến cho nó bị hòa tàn không có chút dấu hiệu nào biến chuyển cả.
Trái tim của Mạc Ngân hoàn toàn chết lặng, nó giống như có trắm nghìn mũi kim đâm vào trong trái tim của nàng. Trái tim của nàng thắt lại bởi vì đau đớn. Nó hoàn toàn tan vỡ khi nghe được những tiếng gọi Huân Nhi từ trong miệng của Tiêu Viêm. Hóa ra từ trước đến nay nàng hoàn toàn là vật phẩm thay thế cho người nữ nhân gọi là Huân Nhi kia.
Từ huyệt động của nàng không còn truyền lên chút khoái cảm nào nữa mà biến thành chịu đựng đau đớn. Toàn bộ cơn đau đớn từ huyệt động do bị cây côn thịt to tướng của Tiêu Viêm đâm ra rút vào đánh mạnh nên não bộ của nàng khiến cho nàng trở nên tỉnh tảo hơn. Bởi vì trong lúc này đau đớn về xác thịt của nàng hoàn toàn chẳng thể nào so với đau đớn về mặt tinh thần của nàng.
“Bạch, bạch, bạch… đét… hộc… hộc…” Từng tiếng va chạm do cây côn thịt to tướng đấm vào huyệt động sưng húp cộng thêm tiếng thở dộc của nam nhân vang lên. Hai hàng lệ nóng hổi từ mặt của Mạc Ngân bắt đầu chảy ra. Nàng không có mở miệng kêu rên đau đớn cũng không có mở miệng kêu rên biểu hiện ra sự sung sướng. Nàng hiện giờ giống hệt một cái xác không hồn, một con búp bê chỉ để phục phụ thú dâm dục của Tiêu Viêm trong lúc hắn giao hoan với nàng mà thôi.