Toàn thân Bạch Thanh Ngọc được che bởi một lớp khôi giáp cực kỳ đẹp mắt. Đám người Ma Viêm cốc khi bị Bạch Thanh Ngọc quét mắt về thì đều lạnh run một cái. Khóe miệng cả ba không nhịn đượ co quắp. Họ thực sự không hiểu được tại sao ở một đại đấu sư thất tinh lại đem đến cho họ uy hiếp lớn như vậy. Phải biết được rằng cả ba người đều là đấu linh, một người là đấu lnh tam tinh, một người là đấu linh ngũ tinh, một người cao nhất chính là đấu linh thất tinh.
Cả ba người đều tụ tập khôi giáp đấu khí của mình. Một người có đấu khí màu xanh da trời, một người khác có đấu khí màu đỏ rực, một người khác có đấu khí màu trắng. Đấu khí màu xanh da trời tạo ra một đấu khí khôi giáp lên người có thực lực thất tinh đấu linh. Nó tạo ra một bộ khôi giáp khá là xinh đẹp bốc ra hàn khí nhàn nhạt. Một người khac có thực lực đấu linh ngũ tinh có một thân khôi giáp màu đỏ rực bốc ra khí nóng rừng rực. Một người khác có thực lực tam tinh đấu lính thì tạo ra một bộ khôi giáp màu trắng với vài tia điện lượn lờ xung quanh.
Người nam nhân có thực lực đấu linh tam tinh mặc một thân quần áo màu đen có viền áo màu xanh lá. Mặt mũi có khuôn mặt có vài phần tuấn tú tuy nhiên cả người phát ra sự âm trầm lạnh lẽo như một hầm băng. Trên y phục của hắn có họa những hoa văn rất đặc biệt có hình đầu lâu cùng mặt quỷ biểu hiện ra hình tượng của Ma Viêm cốc. Hắn mở miệng nói: “Phương Vô, Ảnh Tử, ta cảm giác được tên này có chút quỷ dị!”
Người nam nhân mặc y phục màu đen có ống tay áo được may bởi một làn chỉ màu xanh lam. Khuôn mặt hết sức bình thường và phổ thông. Hắn quay về phía người nam nhân có hình dáng cao lớn và thô kệch đồng thời có giọng nói âm dương quái khí kia nói: “Đại…” Nói đến đây hắn hơi ngừng lại một chút mới nói tiếp: “Đại tỷ Ảnh Tử, ta xem được Cao Vấn nói không sai chút nào! Tên tiểu quỷ này có chút quỷ quái chúng ta nên cẩn thận là hơn!”
Hóa ra người nam nhân có âm thanh bát quái kia tên là Ảnh Tử. Ảnh tải mỉm cười, thân hình hắn ẻo là như nữ nhân. Hắn so với nữ nhân còn nữ nhân hơn. Nếu như hắn là một đại mỹ nữ làm ra những động tác uốn éo này chắc hẳn sẽ có vô số nam nhân điên cuồng. Tuy nhiên hình dáng nam tử hán thô kệch của hắn hiện nay khiên cho Bạch Thanh Ngọc muốn nôn mửa. Ảnh Tử mỉm cười nói: “Tiểu soái ca, chẳng lẽ huynh lại lỡ ra tay với muội sao?” Ngay lập tức hai tên đồng bạn ở bên cạnh liên tục giật giật khóe miệng, dường như cả hai bọn họ cũng muốn nôn mửa.
“Hừ…” Từ đôi môi hồng phớt cùng với ướt át đầy mê người đối với nữ nhân của Bạch Thanh Ngọc khẽ mở ra, một tiếng hừ lạnh từ miệng hắn phát ra. Ánh mắt hắn trừng trừng nhìn về phía ba người, ngón tay đưa lên. Từ ngón tay bắt đầu hội tụ một ngọn lửa sau đó phát ra một tiếng xé gió vang lên.
Vút!
Nhất thời cả ba người ở đây đều kinh hãi. Cả ba vội vã lách người ra tránh thoát. Ngay lập tức tia lửa bắn về phía đằng xa. Sau đó một tiếng nổ lớn vang lên. Tàn lửa bắn tung tóe khắp nơi. Phía xa để lại một cái hố nhỏ. Nhất thời cả ba người đều trợn mắt nhìn về phía bên này. Khóe miệng Bạch Thanh Ngọc cong lên, hắn lạnh nhạt đáp lại ba người: “Nếu như các ngươi không có đem thông tin Ma Viêm cốc cho ta vậy thì ta nhất định phải dùng vũ lực khuất phục rồi!”
Cả ba đều nhìn về phía cái hố dựa theo cái hố kia thì thấy được thực lực của người này dù biểu hiện ra đại đấu sư thất tinh nhưng lực lượng này rõ ràng là đã đạt đến đấu linh tứ tinh. Trong lòng mọi người nghĩ đến có lẽ đấu khí của hắn thuộc hệ hỏa lên lực lượng mới mạnh mẽ như thế.
Trong lòng Ảnh Tử thầm nghĩ sẽ tự tay mình bắt Bạch Thanh Ngọc sau đó tha hồ mà chà đạp hắn. Tuy nhiên hiện giờ thực lực Bạch Thanh Ngọc biểu hiện ra không thể khinh thường được. Ảnh Tử hít một hơi thật sâu. Khóe miệng đám người ở đây đều co quắp lại. Bàn tay Ảnh Tử phất ra đồng thời miệng quát lớn một tiếng nói: “Tất cả mọi người cùng lên!”
Cả ba người đồng thời lao ề phía Bạch Thanh Ngọc. Đôi mắt Bạch Thanh Ngọc hơi híp lại. Hắn thấy cả hai người đều không sử dụng vũ khí.
Người nam nhân Cao Vấn vội vàng quát lạnh một tiếng. Từ tay của hắn biến thành trảo, trảo của hắn phun ra một trùm lôi điện màu trắng sáng đánh về phía Bạch Thanh Ngọc.
Người thanh niên tên Phương Vô kia thì nhảy lên gầm một tiếng giống như sư tử hống. Bộ dạng vô cùng anh vũ, từ bàn tay hắn hiển lộ ra một cái đầu sư tử hư ảo. Đồng thời ẩn ẩn phát ra tiếng sư tư hống từ bàn tay hắn. Kèm theo đó khi mà quyền hắn đánh ra bắn ra một luồng ngọn lửa đấu khí đỏ rực.
Người nam nhân âm dương quái khí tên là Ảnh Tử kia thì thân thể yểu điệu như nữ nhân khiến làm cho người khác sởn cả gai ốc. Hắn đưa từng ngón tay nhẹ nhàng lên ngay sau đó quát nhẹ một tiếng: “Ý”. Tiếng này làm cho Bạch Thanh Ngọc có cảm giác muốn ói. Từ bàn tay hắn một trùm khí lạnh đánh ề phía Bạch Thanh Ngọc.
Ầm! Ầm! Ầm! Ba tiếng nổ vang lên. Đám đá ở phía sau lưng Bạch Thanh Ngọc đứng nhất thời nổ tung. Tuy nhiên đám đá lớn ở đằng xa mặc dù không bị đánh trúng nhưng do sự biến đổi đột ngột của nóng lạnh mà biến thành vỡ nát. Tình hình có vài phần quỷ dị. Bởi vì một người mang đấu khí hệ lôi, một người mang đấu khí hệ băng và một người mang đấu khí hệ hỏa.
Bạch Thanh Ngọc nhảy thẳng lên. Bàn tay hắn biến thành chém. Cả bàn tay hắn bốc ra ngọn lửa rừng rực. Hắn chém mạnh tay xuống phía dưới. Nhất thời một tia sáng lửa hình nửa vầng trăng đỏ rực đánh về phía đám người kia.
Phốc! Cả ba người đạp manh chân xuống đất. Ngay sau đó cả ba người đều bay về phía các nơi khác nhau.
Ầm! Một tiếng nổ lớn vang lên. Khi mà hình nửa vầng trăng bằng lửa nện lên nền đất đã phát ra một vụ nổ lớn. Nhất thời ở phía dưới tạo ra một cái rãnh khá dài. Khóe miệng của đám người ở đây nhất thời đều kinh hãi. Thực lực người thanh niên này biểu hiện ra khác hẳn so với thực lực mà họ dò xét được.
Tuy nhiên họ cũng nhanh chóng làm ra phản kích. Bàn tay Cao Vấn liên tục di chuyển khá nhẹ nhàng. Từ trên tay hắn phát ra những tiếng tư tư tư. Ngay sau đó đoàn lôi điện biến thành một con rắn bắn thẳng về phía Bạch Thanh Ngọc.
Bạch Thanh Ngọc đưa ngón tay lên, từ ngón tay hắn bắn ra một ngọn lửa đánh thẳng về phía Cao Vấn. Ngọn lửa đỏ rực bắn về phía Cao Vấn thì đồng thời va chạm với con rắn bằng điện phát ra một tiếng nổ lớn. Tàn lửa bắn tung tóe.
Nhân cơ hội đó hai người còn lại Phương Vô và Ảnh Tử không có ngần ngại muốn dừng lại. Ảnh Tử ngay lập tức nhân cơ hồi này biến tay thành trảo. Từ bàn tay hắn đánh ra một quỷ trảo màu xanh da trời phát ra quang mang sặc sỡ và khí lạnh hùng hậu. Phương Vô thì cùng nhân cơ hội này mà tập kích Bạch Thanh Ngọc. Bàn tay hắn biến thành quyền, lại một quả cầu biến thành cái đầu sư tử đánh về phía Bach Thanh Ngọc.
Ngay lập tức thân thể Bạch Thanh Ngọc hơi lùi lại một chút. Hai tay hắn chắp lại với nhau, chúng đặt song song với nhau sau đó một cụm lửa hình thành trong tay hắn đồng thời xoáy tròn. Bạch Thanh Ngọc quát nhẹ một tiếng: “Đi!” Hai tay hắn mở ra. Ngay lập tức ngọn lửa biến thành một con lốc xoáy lửa đánh về phía Phương Vô.
Phanh!
Tiếng va chạm vang lên. Ngay sau đó ngọn lửa của Phương Vô bị ngọn lửa đỏ rực của Bạch Thanh Ngọc cắn nuốt. Hình thể cơn lốc nhanh chóng biến lớn. Khi nó di chuyển nó cũng cuốn theo những viên đá nhỏ. Nhất thời những viên đá nhó bị đốt cháy đỏ rực bay xung quanh cơn lốc. Cơn lốc thẳng hướng Phương Vô quét đi.
Bàn chân Bạch Thanh Ngọc dẫm mạnh xuống đất. Nhất thời một đám đá vụn nổ tung tóe trước mặt hắn. Tuy nhiên đám đá này không rơi xuống mà bị ngọn lửa ngay lập tức bao bọc. Nó hình thảnh một tấm khiên lửa chắn trước đòn tấn công của Ảnh Tử. Quỷ trảo sặc sỡ oanh thẳng lên cái khiên dựng bằng đá lửa của Bạch Thanh Ngọc. Nó nện lên phát ra một tiếng nổ lớn.
Ầm! Xèo, xèo. Xèo…
Quỷ trảo hung hăng nện nát tấm khiên đồng thời đem thân mình Bạch Thanh Ngọc đẩy lui. Đám đá bắn tung tóe. Hơi nước bốc lên mù mịt.
Thấy được Phương Vô gặp nguy hiểm, Ảnh Tử ngay lập tức nhảy thân cứu viện Phương Vô. Bàn tay hắn đánh ra một chưởng sau đó thân mình ôm lấy Ảnh Tử trực tiếp nhảy ra khói chỗ. Bàn tay biến thành một chưởng hung hăng nện lên cơn lốc lửa. Ngay sau đó cơn lốc lửa phát ra một tiếng va chạm lớn nhưng nó chỉ thoáng xoay chậm di chuyển chậm hơn đồng thời màu sắc đỏ rực mờ đi một chút nhưng vẫn thẳng hướng đã định sẵn mà đi.
Hướng đi cơn lốc khiến nền đất tạo ra một vệt cháy khét. Phía dưới đường đi của nó tạo ra một đường rãnh lửa. Ánh mắt Cao Vấn nheo lại, bàn tay hắn biến thành trảo đánh ra. Lần này nó không biến thành một trùm lôi điện nữa mà biến thành một cái lưỡi giống như mạng nhện. Lưỡi mạng nhện bay thẳng về phía Bạch Thanh Ngọc.
Đôi mắt Bạch Thanh Ngọc cau mày lại, hắn không nghĩ là Cao Vấn vẫn còn lực để đánh lén trong lúc này. Thân mình Bạch Thanh Ngọc vẫn loạng choạng bởi đòn tấn công của Ảnh Tử. Hắn ngay lập tức vội vàng lăn tròn tránh né tia chớp. Tuy nhiên tia chớp đã quát qua tay phải của hắn đem cánh tay áo của hắn đánh rách nát. Nhất thời bên tay phải của hắn tạo ra từng cảm giác tê dại.
Một cảm giác tê dại lan tràn khắp toàn thân. Bạch Thanh Ngọc vội vã dùng đấu khí đem cảm giác tê dại này đi xua tan khỏi cơ thể của mình. Khi mà Ảnh Tử đã đem Phương Vô cứu thoát thì ánh mắt Ảnh Tử quýt về phía Bạch Thanh Ngọc, sâu trong mắt phát ra một tia lạnh lẽo. Bàn tay biến thành chưởng. Từ bàn tay hắn liên tục đánh ra các chưởng. Một chùm sáng nhỏ nhỏ từ tay của hắn đánh ra.
Bạch Thanh Ngọc ngay lập tức nhảy tránh thoát. Tuy nhiên khiến điều mà hắn kinh hãi là những đòn chưởng của Ảnh Tử đánh lên vật thể nào là ngay lập tức chỗ đó bị khí lạnh bốc lên đồng thời mọc ra mấy cây băng. Ở phía chỗ dưới đất hắn đã từng đứng khi dính vào chưởng Ảnh Tử đều tạo ra một chùm băng sắc bén.
Bất chợt Bạch Thanh Ngọc giật mình. Bởi vì hắn cảm giác được một cái bóng rất nhanh đã tiếp cận hắn. Không biết lúc nào thì Cao Vấn đã tiếp cận hắn. Quyền của Cáo Vấn tràn ngập đấu khí màu trắng, tia chớp lượn lờ trên nắm đấm của hắn. Cao Vấn toàn lực đấm về phía Bạch Thanh Ngọc. Nếu không phải nghe tiếng xèn xẹt do tịa điện phát ra thì Bạch Thanh Ngọc cũng không đoán được.
Tốc độ của Bạch Thanh Ngọc nhanh như gió quay thẳng về phía sau. Bàn tay hắn trực tiếp bốc ra ngọn lửa rừng rực. Đấu khí tràn ngập lòng bàn tay. Hắn dùng ta trực tiếp bắt lại quyền của Cao Vấn. Hiển nhiên một cảm giác tê dại từ bàn tay trái truyền đến. Cao Vấn cũng không khá hơn, hắn cảm giác được bàn tay nóng ran bị ngọn lửa thiêu đốt. Cái cảm giác nóng rát khiến con mắt hắn đỏ lên. Tay trái ngay lập tức biến thành quyền nện thẳng về phía Bạch Thanh Ngọc. Bạch Thanh Ngọc đâu có ý định chịu thua. Hắn lại đưa tay phải đã khôi phục kha khá ra đem đấu khí cùng ngọn lửa bao trùm đỡ đòn tấn công của Cáo Vấn.
Nhất thời cả hai đều cảm giác được bàn tay bị thương, một người thì có cảm giác tê giật của điện một người khác thì cảm giác bị đốt nóng cháy rát. Ngay lúc đó thì người nam nhân Ảnh Tử không có ý định dừng lại. Hắn xúc lực đã lâu. Hai tay chắp lại với nhau sau đó từ hai tay buông thả.
Kíu!
Một âm thanh lảnh lót giống như chim hót phát ra. Một ngọn phượng hoàng bằng băng sải rộng hết cánh của mình đánh về phía hai người. Nhất thời ánh mắt của Cao Vấn co rút lại, hắn tức giận mắng quát: “Ảnh Tử, ngươi bị điên à! Tại sao lại ra tay với ta?”
Tuy nhiên đáp lại Cao Vấn chỉ là một cái nhìn cực kỳ lạnh lẽo của Ảnh Tử. Nhất thời khóe miệng Bạch Thanh Ngọc co quắp lại. Hắn ngay lập tức buông tay đồng thời chân toàn lực dựng lên tung một cú đá cực mạnh lên bụng Cao Vấn. Mượn cú đá này Bạch Thanh Ngọc bay vọt ngược lại về phía sau.
Xoẹt!
Con phượng hoàng không nói đúng hơn là con chim băng khá lớn quét qua thân thể của Cao Vấn đồng thời cánh của nó quét sơ qua cơ bụng của Bạch Thanh Ngọc. So sánh với Bạch Thanh Ngọc thì thân thể của Cao Vấn bị thương nặng hơn quá nhiều. Sau khi trúng phải chiêu này thì toàn thân Cao Vấn trở nên tím tái. Một vài vết thương trên tay của hắn đang tỉ ra máu tươi do bị ngọn lửa Bạch Thanh Ngọc đốt cháy cũng nhanh chóng ngừng lại do máu bị đông.
Bạch Thanh Ngọc cảm giác được eo của mình giống như bị một thanh đao lạnh như băng khảm vào. Mặc dù không có bị thương nhưng đó là một cảm giác đau nhói. Ngay sau đó toàn thân mất đi cảm giác. Trên eo của hắn sự lạnh lẽo của hàn khí nhanh chóng lan tràn khiến cho toàn thân Bạch Thanh Ngọc run lên. Hắn vội vã dùng đấu khí cùng ngọn lửa đem hàn khí xua tan.
Bịch!
Thân mình Cao Vấn bị con chim băng đánh bay. Hắn rơi bịch xuống đất, khuôn mặt tím ngắt lại, toàn thân hơi run rẩy. Ngay sau đó hắn cũng không có khả năng đứng dậy hay mở mắt ra.
Ánh mắt Ảnh Tử nhìn thấy được Bạch Thanh Ngọc trong tình trạng này mà vẫn có thể tránh thoát được nhất thời từ miệng của hắn phát ra âm thanh đầy quái khí: “Đáng ghét!”
…
Tiêu Sơn bế theo Tiêu Ngọc tiến vào trong một hang động ở gần đó. Ánh mắt hắn quét qua nhìn về phía nàng. Hắn cười khổ một tiếng. Bàn tay đưa ra đem chạm vào những chỗ vết thương của nàng. Từ bàn tay của hắn từng đợt sương mỏng manh tiến vào vết thương. Nhất thời thịt trên vết thương nhúc nhích giống như hàng trăm con ròi. Chỉ trong thời gian ngắn toàn bộ vết thương của Tiêu Ngọc đã hoàn toàn trở nên sáng bóng.
Tuy nhiên làn da của nàng trong lúc này đỏ hồng. Tiêu Ngọc chỉ cảm thấy trần trí của nàng hoàn toàn giống như hỏng mắt. Khi bàn tay Tiêu Sơn miết lên người nàng thì từng tấc da thịt của nàng truyền đến những cảm giác tê dại. Khuôn mặt Tiêu Ngọc đỏ ửng như ứ huyết.
Khóe miệng Tiêu Sơn hoàn toàn co quắp. Bởi vì đột nhiên Tiêu Ngọc mở miệng nói: “Yêu thiếp đi, Tiêu Sơn! Không phu quân… hộc… hộc…” Lời này từ miệng của Tiêu Ngọc. Bởi vì nàng gọi hắn là phu quân, điều này làm cho hắn nhíu mày lại.
Thân mình Tiêu Ngọc trực tiếp vọt thẳng lên đem Tiêu Sơn đè xuống. Đôi môi đỏ mọng của nàng trực tiếp hôn lên đôi môi của Tiêu Sơn. Chiếc lưỡi của nàng trực tiếp càn quét lấy chiếc lưỡi của Tiêu Sơn. Cặp mông của nàng thì liên tục ma sát cây côn thịt to tướng đang phùng lên kia. Tiêu Sơn cảm giác được nàng đang dùng bộ phận phần bí nhất của nữ nhân mà ma sát lên cây côn thịt của hắn. Mặc dù cây côn thịt của hắn được chắn qua lớp vải nhưng hắn vẫn cảm giác được tê dại.
Tiêu Ngọc chỉ cảm giác được một trận khoái cảm từ thần bí hoa viên truyền đến. Mông nàng liên tục di chuyển lên xuống để cho cây côn thịt ma sát vào với nơi nhạy cảm của nàng. Hiện giờ nàng không có cố kỵ gì cả, Nàng muốn người nam nhân dưới người này mạnh mẽ ôm hôn nàng sau đó dùng cây côn thịt mạnh mẽ đâm sâu vào nơi bí ẩn nhất của nàng. Đây chính là giấc mơ khao khát nhiều đêm của nàng. Nàng muốn hoàn toàn trở thanh nữ nhân của hắn.
Trong lòng Tiêu Sơn tự hỏi, hắn yêu Tiêu Ngọc sao? Không biết! Vậy hắn thích nàng sao? Câu trả lời là chắc chắn. Hắn nhiều lần làm việc có lỗi với Tiểu Y Tiên. Quả thực trong lòng hắn cùng có cảm giác tội lỗi. Có lẽ hắn là người giả tạo đáng bị người khinh bỉ đi nhưng là hắn không nhịn được cảm dỗ. Hắn không muốn nhìn thấy Tiêu Ngọc đau khổ, không muốn nhìn thấy nàng rơi nước mắt.
Lần trước Tiêu Ngọc có ý định dùng xuân dược cửu đỉnh âm dương đan chuốc hắn, mặc dù trong lòng Tiêu Sơn có chút tức giận nhưng cũng không phải không có ý. Nếu như hắn bababa nàng có lẽ hắn sẽ tức giận chửi mắng nàng một trận nhưng sau đó chắc chắn hắn sẽ giả vờ giả vịt như còn tức giận, chỉ cần nàng nói một tiếng xin lỗi hoặc vờ làm lũng hắn sẽ giả vờ ậm ờ cho qua.
Roạt!
Không ngờ trước ánh mắt tràn ngập kinh hãi của Tiêu Sơn, bàn tay Tiêu Ngọc vươn ra, nàng trực tiếp đem bàn tay đưa lên áo mình đem chiếc áo xé rách. Từng mảnh vải rơi lã tã trên đất. Dưới ánh sáng lờ mờ một đôi vú trắng xinh cao ngất hiện ra trước mắt Tiêu Sơn. Mặc dù nó không lớn nhưng săn chắc, trắng tròn, hai hạt anh đào bé xinh tròn trịa nằm ở đầu vú khí nam nhân nào cũng muốn điên cuồng.
“Phu quân, mau yêu thiếp! Yêu thiếp đi…” Hai má Tiêu Ngọc trở nên ửng đỏ. Nàng hoàn toàn biến thành một nữ cuồng dâm cực kỳ mạnh mẽ. Toàn thân từ cổ đến ngực Tiêu Ngọc đều trở nên ửng đỏ. Bởi vì sau khi tu chân khiến cho thân thể của nàng cực kỳ khỏe mạnh. Dù hai vú không có dùng áo lót nhưng nó vẫn ngạo nghễ cao vút bỏ qua cái định luật vạn vật hấp dẫn của nhà bác học nổi tiếng kia.
Toàn thân Tiêu Sơn cũng cảm giác nóng ran. Tuy nhiên khiên cho Tiêu Sơn bất ngờ là Tiêu Ngọc ngay lập tức dùng vú của mình nhét vào miệng của Tiêu Sơn. Nhất thời theo bản năng bàn tay Tiêu Sơn vươn ra chộp một bên ngực của Tiêu Ngọc. Miệng trực tiếp bú bên ngực khác của nàng.
“A…” Tiêu Ngọc cảm giác được từ hai đầu vú một cảm giác tê dại truyền đến. Nàng cảm giác được sảng khoái đến sung sướng, toàn thân ẻo lả như con rắn. Thân mình của nàng uốn lượn trước động tác của Tiêu Sơn. Đồng thời hai bàn tay của nàng đưa ra liên tục xoa đầu của hắn chỉ sợ hắn sẽ không bú ngực và dùng tay xoa bóp ngực của nàng nữa.
“Ư, ư… ha…” Hai bàn tay Tiêu Ngọc nhẹ nhàng vân vê đầu của hắn cảm nhận sự xoa bóp cùng bú mút ngực của nàng từ hắn. Tiêu Ngọc hoàn toàn nửa tỉnh nửa mê, đôi môi ướt át đỏ mọng khẽ mở nói: “Đúng rồi, phu quân… yêu thiếp… yêu thiếp đi…giúp thiếp… giúp thiếp…”