Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 58: Hy vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều



Ánh sáng chiếu nhàn nhạt xuống phía dưới, một thiếu niên với mái tóc màu bạch kim hoàn toàn đứng ở bên cạnh dòng suối. Thiếu niên nhắm mắt lại bắt đầu liên tục di chuyển tay chân theo một bộ pháp vô cùng kỳ lạ. Cảm tưởng thiếu niên lúc này hoàn toàn hòa hợp với thiên nhiên làm một thể.

Từ thân thể của thiếu niên, làn gió bắt đầu lay động. một khí thế một mùi hương giống như của tự nhiên tỏa ra. Hắn lúc này đã hoàn toàn hòa hợp vào tự nhiên, giống như một phần tự nhiên của thiên nhiên.

Hai mắt của thiếu niên nhắm lại nhưng các giác quan khác hoàn toàn mở rộng. Từng âm thanh của con kiến đang bò dưới đất đến những động vật nhỏ côn trùng thiếu niên cũng có thể nghe thấy. Hắn liên tục di chuyển những bước đi, bàn tay liên tục di chuyển lúc nhanh lúc chậm. Nguồn năng lượng thiên địa linh khí bắt đầu liên tục di chuyển trong thân thể của thiếu niên đồng thời một nguồn năng lượng ấm áp từ cơ thể của hắn cũng tỏa ra mang theo ấm áp khiến cho cây cối lấy tốc độ nhanh chóng phát hiện. Nếu như ai ở đây quan sát kỹ sẽ thấy được bên cạnh thiếu niên những cây cỏ đang phát triển với tốc độ nhanh hơn rất nhiều lần.

Thiến niên nhắm mắt lại thu chiêu, miệng thở ra một hơi trọc khí. Một bạch y thiếu nữ giống như con bươm bướm trắng tinh nghịch bàn chân khẽ đạp trên đất. Thiếu nữ vận dụng đấu khí một cách tinh xảo dồn vào lòng bàn chân, bàn chân của nàng giống như dẵm trên mây cả thân hình lung linh phiêu bồng giống như tiên nữ hạ pham bay về phía thiếu niên ngực trần.

Thiếu nữ đột nhiên nhìn thấy thiếu niên thì trên khóe miệng xuất hiện một nụ cười vô cùng mê ngươi, đáng yêu cùng với thanh thuần: “Tiêu Sơn ca ca!”

Thiếu niên thấy vậy khoanh tay lại, miệng bắt đầu huýt một tiếng sáo lớn nhìn về phía thiếu nữ: “Huýt hiuuu…” Thiếu niên nhìn về phía thiếu nữ gật đầu lên tiếng nói: “Thế nào cô bé đi gặp ai mà ăn mặc xinh đẹp như vậy a!? Nhất định là muốn đi hẹn hò a!”

Nghe thấy lời châm chọc của Tiêu Sơn, hai má của thiếu nữ trở nên đỏ ửng, nàng có chút xấu hổ nhìn về phía hắn. Thiếu nữ nhìn về phía hắn đột nhiên cười hì hì nói: “Muội chỉ muốn gặp huynh báo cho huynh một tin vui!”

Tiêu Sơn nhếch miệng cười nói: “Mị nhi nhà ta tiến vào đấu giả sao!?”

“Nga” nghe thấy thế thiếu nữ giật mình. Thiếu nữ mở to đôi mắt giống như một con thỏ nhỏ ngơ ngác nhìn về phía hắn, đôi mắt của nàng chớp chớp tò mò hỏi: “Tiêu Sơn ca ca đã biết!”

Tiêu Sơn cười nói, đầu của hắn hơi lắc lắc, khuôn mặt hơi cúi xuống nhìn về phía thiếu nữ nói: “Hôm trước mẫu thân của muội nói với ta muội đóng cửa đánh vào đấu giả! Hôm nay tìm tới ta, khuôn mặt của Mị nhi lúc này…. A ha…” Nói xong hắn nhẹ nhàng dùng bàn tay nâng lên khuôn mặt của thiếu nữ cười nói: “Hẳn là thành công đi!?”

Thiếu nữ nhẹ nhàng gật đầu: “Ân!”

Tiêu Sơn nâng lên khuôn mặt của thiếu nữ. Hắn nhẹ nhàng dùng bàn tay vuốt má của nàng, đôi môi của hắn nhẹ nhàng áp lên đôi môi của thiếu nữ. Thiếu nữ nhắm mắt lại bắt đầu hưởng thụ đôi môi nồng cháy của hắn. Hai cái lưỡi giống như hai con du long bắt đầu cuốn lấy nhau. Bàn tay của hắn ôm chặt lấy sau lưng của nàng. Sau hơn nửa ngày hai người mới tách nhau ra, miệng hai người vẫn dính một tia nước dâm mỹ. Thiếu nữ thở ra hồng hộc ánh mắt mê ly nhìn về phía thiếu niên.

Thiếu niên cười nói: “Cái này coi như thưởng cho muội bởi vì sự cố gắng của muội đi!”

Tiêu Mị ửng đỏ đến tận cổ nhè nhẹ gật đầu: “Ân” sau đó nàng giống như một tiểu hài tử tinh nghịch túm lấy cánh tay của Tiêu Sơn bắt đầu lôi kéo hắn chạy ra ngoài: “Hôm nay huynh chỉ duy nhất của mình Mị Nhi mà thôi!”

“Ách” Tiêu Sơn cười khổ gãi gãi mũi. Lần này Tiêu Mị nhưng đại phóng quang mang. So với Tiêu Huân Nhi, Tiêu Mị tốc độ lên cấp đấu giả chậm hơn nhưng nhờ vào tụ khí tán của Tiêu Sơn nàng hoàn toàn tiến vào đấu giả mà không có khó khăn gì. Tiêu Sơn cũng không biết cái gọi là thần cấp công pháp mạnh đến mức nào, hắn nghĩ có lẽ cũng bằng địa cấp công pháp gì đó đi dù sao hắn là tu chân giả mà không phải đấu khí tu luyện giả.

Thật ra Tiêu Mị sau khi nhận được công pháp này bắt đầu thử tu luyện thì hoàn toàn lâm vào kinh hãi. Thường thường đấu khí một người tu luyện chỉ có thể hấp thụ một loại thuộc tính đấu khí nhưng công pháp của Tiêu Sơn đưa cho nàng lại hấp thụ tất cả tám loại năng lượng gồm kim, thủy, thổ, hỏa, mộc, phong, lôi, băng cùng với loại năng lượng kỳ lạ.

Năng lượng kỳ lạ tiến vào cơ thể của nàng thì nhanh chóng tiến hành ôn dưỡng thân thể cùng với linh hồn nàng. Loại năng lượng này vô cùng ôn hòa, khiến cho thân thể cùng với linh hồn của nàng tăng lên nhanh chóng chính Tiêu Mị cũng cảm thấy điều này.

Đấu khí năng lượng hệ phong khi tiến vào cơ thể của nàng theo vòng chu chuyển thì nhanh chóng được tinh lọc đến mức vô cùng tinh khiết sau đó mới dồn đến đan điền. Loại năng lượng phong thuộc tính đấu khí này tinh khiết đến mức chính nàng cũng không hiểu công pháp của hắn đưa cho nàng mạnh đến mức nào.

Các loại đấu khí khác thì chuyển thành một dạng năng lượng sau khi tinh lọc sau đó lại chuyển thành phong thuộc tính đấu khí. So sánh với các loại công pháp tu luyện đấu khí khác thì tốc độ tu luyện của Tiêu Mị so sánh với những người khác là bảy lần. Hơn nữa không sợ linh hồn cùng thân thể không theo kịp đấu khí tăng trưởng mà dẫn đến tình trạng hư phù.

Ở đấu khí đại lục từ thời viễn cổ đến này nhiều công pháp đã thất truyền. Thường thường tu luyện giả dựa vào việc tu luyện đấu khí đó chính là cưỡng ép lên cấp. Nói chính xác hơn là dùng việc lên cấp đấu khí sau đó linh hồn cảnh giới cùng với thân thể sẽ dần dần thích ứng với việc lên cấp này. Nên nói việc tu luyện đấu khí ở đấu khí đại lục này gần giống như việc cưỡng ép lên cấp vậy.

Không giống như đấu khí giả, mặc dù tu chân giả cũng có thể dùng đan dược cưỡng ép lên thực lực nhưng họ thường tu luyện dựa vào cảnh giới cùng với lực lượng đạt đến đại viên mãn sau đó lên cấp thế nên trường hợp thực lực của họ trở nên hư phù là vô cùng hi thấy.

Tiêu Mị tu luyện công pháp lại có những lợi ích có thể thấy được cho thấy công pháp hoàn toàn bất phàm. Chính nàng cũng nói với phụ mẫu ngay lập tức hai người cũng kinh hãi khi nghe thấy nữ nhi nói về việc như vậy. Họ chỉ dặn dò nàng phải giữ kín việc này không được nói với bất kỳ ai.

Tiêu Sơn bất đắc dĩ bị Tiêu Mị kéo đi khắp các phố phường chỉ để thỏa mãn nàng mua sắm. Tiêu Sơn cảm giác bất tri bất giác quan hệ của hắn cùng với Tiêu Mị ngày một gần hơn, tình cảm của hai người càng ngày càng bền chặt hơn. Nhưng chính hắn cũng không quá chắc ch liệu Tiêu Mị có hay không thực sự yếu hắn mà bỏ ra tất cả đại giá.

Bất chi bất giác thời gian trôi qua thật nhanh. Lúc này Ô Thản thành cùng với Gia Mã đế quốc biến động thật lớn. Món hàng gọi là đồ lót của Đặc Mễ Nhĩ gia tộc hoàn toàn chiếm lãnh được tất cả các nước. Ngoài ra chúng còn được bán ra các nước đế quốc lân cận.

Ngoài ra mười tên đệ tử của Tiêu Sơn được bắt đầu quản lý công việc làm ăn của Nhã Phi giao cho. thực ra việc này chẳng qua là chỉ che mắt, thời gian chính của họ đều là ở luyện tập công pháp cùng với bí tịch mà Tiêu Sơn giao cho họ. Sự cần cù cùng với chịu khó của họ quả thực làm cho chính hắn cũng phải có chút kính nể.

Hai thiếu niên và thiếu nữ lúc này ngồi dưới một gốc cây lớn. Thiếu nữ cầm lấy một loại quả nhẹ nhàng vì thiếu niên bóc ra, ngón tay thon nhỏ dài của nàng đưa lên miệng của thiếu niên. Thiếu niên mút lấy ngón tay của thiếu nữ làm cho hai má của thiếu nữ trở nên ửng đỏ.

Thiếu niên nhẹ nhàng ôm lấy thiếu nữ vào lòng. thiếu nữ hưởng thụ cái ôm ngọt ngào cùng với ấm áp của hắn. Đột nhiên thiếu nữ lên tiếng nói: “Tiêu Sơn ca ca huynh có thể nhìn ra thực lực của muội hay không!?”

Tiêu Sơn cười nói: “Là tam tinh đấu giả hay sao!?”

Tiêu Mị đôi môi đỏ mọng chu lên, nàng có chút bất mãn nói: “Thứ gì cũng không thể dấu được Tiêu Sơn ca ca a!” Nói xong nàng nhìn về phía trên trời, cả thân thể của nàng tựa về phía sau, cái đầu thon nhỏ tựa lên ngực của Tiêu Sơn. Nàng mím môi mở miệng nói: “Tiêu Sơn ca ca nói xem ngày mai muội tham gia lễ thành nhân mọi người sẽ có cảm giác gì đây hì hì…”

Tiêu Sơn gật đầu mỉm cười nói: “Hẳn là tất cả mọi người đều kinh ngạc đi!”

Tiểu thiếu nữ cười hì hì nói: “ta cũng nghĩ như vậy!?”

Tiêu Sơn nhìn về phía tiểu thiếu nữ đang nằm tựa trong ngực của hắn. Thấy thiếu niên chăm chú nhìn về phía mình, khuôn mặt của hắn biến đảo bất định làm cho nàng cảm giác có chút kỳ lạ cùng với tò mò. Đột nhiên thiếu niên mở miệng hỏi: “Mị nhi muội yêu ta chứ!?”

Nghe thấy câu nói này của Tiêu Sơn, thiếu nữ hoàn toàn giật mình. Hai má ửng đỏ như ứ huyết. Nàng thầm lẩm bẩm trong lòng nghĩ ngợi: “Thân thể của ta toàn bộ chỗ nào cũng bị người đều sờ qua còn nói cái gì yêu hay không yêu…” Nhưng nàng không có dám nói như vậy mà hai má của thiếu nữ ửng đỏ, nàng khe khẽ gật đầu.

Tiêu Sơn thấy vậy tiếp tục hút một hơi sâu nói: “Vì ta muội sẵn sàng làm mọi chuyện sao!?”

Tiêu Mị nghe thấy thế thoáng suy nghĩ một chút sau đó gật đầu.

Thấy vậy Tiêu Sơn thở ra một hơi, hắn đột ngột mở miệng nói: “Vì ta muội có thể tự phế tu vi sau này thề không tu luyện đấu khí nữa hay không!?”

Lời này giống như một phát búa mạnh mẽ oanh kích lên đầu của thiếu nữ. Nàng hoàn toàn ngơ ngẩn trước lời nói của Tiêu Sơn. Nàng không hiểu sao hắn lại yêu cầu nàng làm việc này. Nàng bây giờ đã tuyệt đối coi là đại thiên tài ở trong gia tộc so với Tiêu Viêm nhiều năm trước còn cao hơn nhiều. Tiêu Mị sực nhớ đến lời phụ thân cùng với mẫu thân của mình nói có lẽ Tiêu Sơn chỉ muốn thử nàng.

Tiêu Mị ngay sau đó lấy lại bình tĩnh mỉm cười nói: “Nếu như Tiêu Sơn ca ca thực sự muốn Tiêu Mị tự phế tu vi sau này trở thành một người bình thường như vậy Tiêu Mị cũng nguyện ý!” nàng tin tưởng hẳn sẽ không làm như thế nên mới dám nói như vậy

Tiêu Sơn thấy vậy mỉm cười nói: “Tốt vậy muội mau tự hủy đấu khí tu vi!” Hắn mỉm cười vì tin rằng Tiêu Mị sẽ vì hắn mà tự phế tu vi. Hắn đã xem qua thể chất của Tiêu Mị vốn là âm phong linh thể tuyệt phẩm thể chất tu chân so với Nhã Phi không kém chút nào nếu như có thể tu tiên so với tu luyện đấu khí hắn tin tưởng không kém chút nào có khi còn hơn.

Thấy bộ mặt của Tiêu Sơn như vậy khuôn mặt của Tiêu Mị run lên, nàng lẩm bẩm nhìn về phía hắn nói: “Tiêu Sơn ca ca huynh thực sự muốn làm vậy!?”

Tiêu Sơn nghe thấy vậy ngẩn người, hắn nhẹ nhẹ gật đầu xác nhân: “Ân!”

Tiêu Mị nghe thấy thế cả thân thể run lên. Nàng đứng ở đó im lặng không có bất cứ đáp lại. Nàng ngước nhìn hắn, khuôn mặt của hắn lại âm trầm nhìn về phía nàng. Tiêu Mị đưa bàn tay lên cắn răng muốn đánh xuống bụng nàng. Ánh mắt của Tiêu Sơn sáng lên nhưng ngay sau đó hắn thấy bàn tay của Tiêu Mị run lên. Thiếu nữ từ từ hạ tay xuống, Tiêu Sơn hoàn toàn rơi vào thất vọng.

Thiếu nữ đôi mắt trở nên đỏ ửng nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Xin lỗi Tiêu Sơn ca ca, ta không thể…” Trong giọng nói của nàng chứa đựng run run cùng sợ hãi.

Tiêu Sơn hít một hơi, khuôn mặt của hắn trở nên ảo não, hắn phất tay nói: “Được rồi ta hiểu rồi, muội đi đi…”

Thấy vậy thiếu nữ đưa tay lên hướng về phía hắn nói: “Tiêu Sơn ca ca, chúng ta…”

“Đi đi…” một tiếng quát lớn từ miệng của Tiêu Sơn, Trong tiếng quát của Tiêu Sơn bao hàm sự tức giận. hắn không thấy được thiếu nữ rời bước thì lại một tiếng quát lớn tiếng: “Muội đi đi, ta cần một chút không gian yên tĩnh…”

Thiếu nữ hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra. Nàng cứ tưởng mọi chuyện sau này sẽ vô cùng tốt đẹp. Thân thể của thiếu nữ khẽ run lên, nàng hô nhỏ: “Tiêu Sơn ca ca…” nhưng không có bất cứ đáp lại. thiếu nữ từ từ xoay người rời đi.

Nhìn thiếu nữ rời đi, Tiêu Sơn khuôn mặt khẽ cúi xuống.

Ầm, ầm… tiếng sấm vang lên. Mưa dần dần chút xuống. Cả thân mình của thiếu niên đứng ở trong mưa. Cũng không biết hắn đứng ở đó bao lâu.

Phật!

một chiếc dù mở ra che lấy thân thể đang run lên của thiếu niên. Một thiếu phụ nhìn lên khuôn mặt của hắn cả khuôn mặt của hắn bị mái tóc bạc vì ướt sũng mà che kín. Thiếu phụ mở miệng nói: “Sơn nhi ngươi khóc!?”

Thiếu niên xoay đầu đi giọng lạnh nhạt nói: “Không là nước mưa thôi!” hắn hơi ngừng một chút nói: “Hơn nữa… nam nhi sẽ không bao giờ khóc!”

Thiếu phụ thấy vậy nhẹ nhàng ôm lấy hắn để cho đầu của hắn nhẹ nhàng tựa lên bả vai của mình. Nàng cảm giác được tiểu hài tử bé nhỏ của nàng hiện giờ đã cao hơn nàng. thiếu phụ mỉm cười dùng bàn tay vỗ vỗ lên đầu của hắn nói: “Đúng vậy a! Đúng là mẫu thân đã từng nói như vậy! Nam nhi không được bao giờ rơi lệ!” nói xong thiếu phụ ôm chặt hắn vào lòng tiếp tục nói: “Có đôi khi… nam nhân sẽ rơi lệ khi mà họ cảm giác được họ mất đi một thứ gì đó rất quan trọng không phải sao!?”

Thiếu niên cúi đầu tựa vào vai của thiếu phụ, hắn nhè nhẹ gật đầu nói rất nhỏ: “Có lẽ… có lẽ là như vậy!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.