5h chiều, Tống Thư Hàng tạm biệt Dược Sư, trở về trường.
Trên đường hắn nhận được tin nhắn của Dương Đức, nói rằng vừa có kết quả cuộc thi chạy 5000m trong đại hội thể dục thể thao lần này, thành tích của Tống Thư Hàng đương nhiên là đạt quán quân. Vì hắn không ở trường nên Cao Mỗ Mỗ vênh váo lên nhận thưởng thay rồi. Dương Đức còn hỏi hắn đi tiệm thuốc đã về chưa, có ăn cơm chiều với mọi người không.
“Sau khi đại học thể dục thể thao kết thúc, mình còn nợ Dương Đức một bữa đầu cá thập hương. Lần này ít nhiều cũng nhờ có tin tức của nó, nếu không đàn chủ đã chạy thoát rồi.” Tống Thư Hàng thầm nghĩ trong lòng.
– Còn nữa, cũng đến lúc báo danh đi học lái xe rồi. Với lại…hay là mình đăng kí hội viên trên phần mềm chat nhỉ, thế thì nông trường trong game mới thăng cấp nhanh được.
Cái trò nông trường cổ lỗ sĩ đã lâu lắm rồi hắn không chơi, bây giờ mỗi khi lên nhóm chat có hứng thì vào ngó một cái, không có hứng bèn sống chết mặc bay.
Nhưng bây giờ… rất nhiều đại tiền bối trong Nhóm Cửu Châu Số 1 đều chơi trò này, Tống Thư Hàng đã không thể không xét đến việc quan tâm nó một chút. Nói không chừng đến một ngày có vị tiền bối nào đó trộm cây trong nhà mình rồi nổi hứng cho mình đồ tốt bất ngờ thì sao?
Tuy vụ này khả năng không cao nhưng không phải là không có. Dù sao chỉ là trò chơi nông trường thôi mà, có tốn mấy thời gian đâu, lỡ như nhặt được hàng ngon thì lời lớn rồi!
– Nhiều việc phải làm quá đi. – Tống Thư Hàng mở giao diện trả lời tin nhắn, hồi đáp cho Dương Đức: – Về rồi đây, chúng mày ở đâu, tao tới liền.
Sau đó hắn chạy chậm về trường đại học.
Sau khi cả đám bạn cùng phòng cơm nước xong thì không còn việc gì khác, chỉ về phòng ru rú cày game.
Hôm nay xảy ra quá nhiều việc, vừa thi chạy trong đại hội thể dục thể thao, vừa ngàn dặm xa xôi tìm kiếm đàn chủ, tiện tay xin luôn cái đầu của hắn, rồi bị Triệu Nhã Nhã kéo đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, sau đó còn bao nhiêu là chuyện thượng vàng hạ cám.
Cho nên cho dù có khí huyết đan thì Tống Thư Hàng cũng chẳng có hơi sức đâu mà đi nếm thử. Sau khi chơi mấy trò chơi với bạn cùng phòng, hắn bèn leo lên giường ngủ sớm.
Hắn thực sự mệt mỏi.
Trước khi đi ngủ, Thư Hàng tụ tập chút tinh thần cuối cùng khởi động pháp môn cảnh giác, đưa bản thân vào một trạng thái cực kì nhạy bén.
Chỉ một lát sau, hắn đã tiến vào mộng đẹp
Nửa đêm đầu, Tống Thư Hàng ngủ rất ngon.
Nửa đêm sau, hắn mơ một giấc mơ thú vị.
Trong mộng, Tống Thư Hàng trở về Hoa Hạ thời kì cổ đại… không biết cụ thể là niên đại nào. Hắn chỉ có thể nhìn từ cách ăn mặc và kiến trúc xung quanh để nhìn ra đây là cổ đại mà thôi.
Thân phận của hắn là con trai của một ông chủ tiệm quan tài, có lẽ vì từ nhỏ đã tối ngày ở gần quan tài, nên hắn ở trong giấc mộng tuy còn nhỏ tuổi nhưng sắc mặt đã đầy tử khí.
Giấc mộng quái gở gì đây? Tống Thư Hàng âm thầm giễu cợt trong lòng. Người ta nói ngày nghĩ sao thì đêm mơ vậy, nhưng ban này hắn có nghĩ ngợi gì đến mấy thứ này đâu?
Trong mộng, thời gian thấm thoắt trôi đi, một ngày nọ, khi hắn được khoảng năm sáu tuổi, có một vị đạo sĩ tiên phong đạo cốt đi ngang qua thôn nhỏ, đánh giá cao tư chất của hắn nên muốn thu hắn làm đồ đệ.
Mà hắn thì không phụ sự chờ đợi của mọi người, bị lão đạo sĩ kia lừa ôm đi làm đồ đệ thật. Chẳng biết người cha bán quan tài của hắn sẽ đau lòng đến mức nào?
Sau khi tu luyện với lão đạo sĩ già được vài năm thì hắn mới biết thầy mình là một vị tán tu, lão tình cờ có được một bộ phận đạo thống tên là “Quỷ môn khu quỷ giả” và tu luyện khắc khổ tới nay. Thế nhưng đạo thống cũng không hoàn chỉnh mà nát băm nát vằm, cùng lắm chỉ giúp lão lên được đến cảnh giới nhị phẩm.
Vài năm sau… đạo sĩ già bị người ta chém chết.
Bởi vì bọn họ là “Quỷ tu tà môn” thường xuyên chơi đùa với oán quỷ nên mới bị người ta chém chết, đến thi thể cũng chẳng tìm được.
Trong mộng, từ đó hắn đành phải tự lực cánh sinh.
Cái chết của lão đạo sĩ cho hắn một bài học đắt giá, hắn bắt đầu ngày càng cẩn thận dè dặt, thực lực càng cao lên, gan lại càng nhỏ đi.
Cuộc sống của hắn sau đó y hệt như nhân vật chính trong một cuốn tiểu thuyết tà ác. Để có thể tiến thêm một bước cảnh giới, hắn dùng mọi biện pháp, nuôi đủ thứ ác quỷ, tà quỷ, tìm kiếm đủ kiểu động thiên phúc địa để bồi dưỡng quỷ vật.
B.ạn đang đọc truyệ.n. tại. iREAD.vnMục tiêu lớn nhất của hắn là tìm được một linh quỷ, mượn công hiệu đặc thù của linh quỷ giúp mình tăng cao cảnh giới!
Trong thời gian đó, để cung ứng cho việc nuôi dưỡng ma quỷ, hắn không từ bất cứ chuyện gì. Tỷ như lúc này đây, hắn vừa làm thầy trừ quỷ, vừa kiêm luôn lão đại của một tổ chức sát thủ.
Sau đó, vào một ngày nọ khi đang tìm kiếm bảo vật, hắn vô tình phát hiện ra một phúc địa cực kì thích hợp để nuôi dưỡng quỷ vật…đó là một ngôi chùa tên Quỷ Đăng. Quan trọng hơn là trong chùa Quỷ Đăng có một linh quỷ, khiến cho hắn mừng rơi nước mắt!
“Đây không phải là mơ?” Tống Thư Hàng lập tức tỉnh táo lại, trong chớp mắt khi chùa Quỷ Đăng xuất hiện, hắn đã hiểu ra. Chẳng lẽ đây là kí ức của đàn chủ ư?
Chùa Quỷ Đăng, phố La Tín! “Hắn” – quỷ tu trong giấc mộng là đàn chủ sao? Vì sao mình lại mơ thấy đàn chủ? Nỗi nghĩ hoặc dâng lên trong lòng Tống Thư Hàng.
Giấc mộng còn đang tiếp diễn. Sau khi “hắn” ở trong mộng thăm dò chùa Quỷ Đăng một lần thì vô cùng thất vọng.
Bởi vì “hắn” đến chậm một bước, chùa Quỷ Đăng đã bị người ta mua đứt và thiết kế trận pháp từ lâu. Phong ấn kia vừa nhìn đã biết là cao nhân lập ra, “hắn” không dám ra tay phá bỏ, chỉ sợ không cẩn thận đánh động cao nhân, sẽ bị người ta chém giết trả thù.
Nhưng trước mặt một phúc địa nuôi quỷ và một linh quỷ, hỏi hắn làm sao có thể không động lòng?
Linh quỷ, là linh quỷ đó!
Mình không thể tự thân phá trận nhưng có thể mượn tay kẻ khác, tìm kẻ chết thay để phá trận cơ mà. Tuy rằng trận pháp vây khốn linh quỷ rất tinh diệu, nhưng chỉ cần mình tìm ra mắt trận là có thể phá rồi!
Mà nếu mượn tay kẻ khác để phá trận, thì dù sau khi xong chuyện cao nhân kia có xuất hiện, cũng chỉ trút giận lên kẻ chết thay mà thôi!
Vì thế, hắn hóa thân thành một thầy phong thủy, trăm phương ngàn kế lừa gạt chủ nhân của chùa Quỷ Đăng là Hoàng Đại Căn, cổ động hắn phá dỡ chùa, cày thành một bãi tha ma.
Chùa Quỷ Đăng bị dỡ, bãi tha ma hình thành.
Được “thầy phong thủy”do “hắn” giả trang chỉ điểm, Hoàng Đại Căn tự tay ôm bia mộ của mình ra mộ địa, đứng ở một “bảo địa phong thủy” – cũng chính là mắt trận mà “hắn” trong mộng vất vả tìm ra.
Mộ bia vừa dựng, tầng trận pháp phong ấn đầu tiên mà cao nhân lập nên cũng bị phá hủy. Linh quỷ trong chùa Quỷ Đăng gào thét lao ra, hút khô toàn bộ huyết khí của Hoàng Đại Căn.
Hoàng Đại Căn bị hút cạn huyết khí thì không chết ngay, mà chỉ cảm thấy thân thể yếu đi. Hắn về nhà ốm nặng một trận, bảy ngày sau mới chết.
Linh quỷ hút khô huyết khí của Hoàng Đại Căn lại không rời đi mà ở nguyên vị trí ban đầu.
Điều này làm cho “hắn” vô cùng vui sướng. Tuy rằng “hắn” đã bố trí một trận pháp kết giới phong ấn bên ngoài chùa Quỷ Đăng, thế nhưng vật liệu bố trí trận pháp rất quý hiếm, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm vẫn hơn. Trận pháp kết giới bị tấn công thì tài liệu sẽ hao tổn, linh quỷ không tấn công kết giới giúp hắn tiết kiệm được không ít tài liệu.
Sau khi trận pháp mà cao nhân lập ra bị phá, “hắn” không vội vã thu phục linh quỷ ngay.
Thứ nhất là hắn lo vị cao nhân kia sẽ nhanh chóng tìm đến.
Thứ hai, linh quỷ kia còn chưa nuôi đủ, cần phải ở lại phúc địa này để bồi dưỡng thêm một thời gian.
Việc tiếp theo đó thì người trong cả khu phố La Tín đều biết. người nhà Hoàng Đại Căn gào khóc mang thi thể ông ta chôn vào mộ địa.
Hành động này lại chọc giận linh quỷ!
Linh quỷ nhân lúc người nhà Hoàng Đại Căn khóc tang bèn chạy ra đi quanh một vòng, hút gần hết khí huyết của tất cả bọn họ. Người nhà họ Hoàng lúc về bắt đầu nối nhau đổ bệnh.
Một năm sau, cả nhà họ trước sau bị chôn vào mộ phần này.
Có lẽ sau khi hấp thu nhiều khí huyết như thế, linh quỷ đã tạm no rồi. Cho nên những người đưa ma cho người nhà của Hoàng Đại Căn tránh được kiếp nạn.
Vài năm sau đó, “hắn” trong giấc mộng ở lại khu phố La Tín, trông giữ mộ địa của Hoàng Đại Căn, ngày ngày quan sát linh quỷ trưởng thành.
Giấc mộng tiếp nối tới đây, Tống Thư Hàng lại nghi hoặc. Nếu đã phá trận, thì vì sao khi linh quỷ trưởng thảnh rồi, đàn chủ lại không mang nó đi?
Về sau đã xảy ra chuyện gì?
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!