Thư Hàng quay đầu nhìn ra thì phát hiện Giang Tử Yên đang ngồi trên lan can cách mình không xa. Khóe miệng cô nhếch lên thành một nụ cười hư hỏng xinh đẹp. Cô cầm một bịch gà chiên rút xương, dùng ngón tay trắng muốt bốc từng miếng đưa vào miệng.
Nghe giọng điệu này thì… cô ta đã ở bên cạnh xem mình biểu diễn tay không đập tường cả buổi rồi sao?
Mặt khác, dung mạo cô cũng có chút khác biệt so với lần đầu gặp mặt.
Mái tóc ngắn ngang vai của Giang Tử Yên xoăn lên trông có vẻ càng ngắn hơn, tóc mái buông dài cơ hồ che kín cả hai bên mắt.
Dưới ánh chiều tà, Tống Thư Hàng phát hiện ta tóc cô không phải thuần đen mà là tím sẫm một màu yêu dị, trong ánh mắt cũng thoáng hiện ánh tím âm u, khiến cho Giang Tử Yên càng thêm tà khí, càng thêm “hư hỏng”.
– Chào buổi chiều, Tử Yên cô nương. – Tống Thư Hàng mệt mỏi nói.
– Ngươi gọi ta Tử Yên là được rồi, cách gọi “cô nương” làm ta cứ cảm thấy mình đang cưa sừng làm nghé. – Giang Tử Yên nhảy xuống khỏi lan can, bước từng bước duyên dáng về phía Tống Thư Hàng: – Trừ “Kim cương căn bản quyền pháp”, phương pháp rèn luyện của người bình thường cũng có thể gia tăng tố chất thân thể của tu sĩ Cơ Bản. Dù là chạy bộ hay là chơi các loại bóng, tập máy tập thể hình… đều làm tăng cường thể chất một mức nhất định. Hì, đương nhiên tu sĩ cần có cường độ vận động gấp bội so với người thường thì mới đạt hiệu quả tăng cường thể chất được.
Tống Thư Hàng nện mạnh gáy vào vách tường đằng sau:
– Thế mà tôi không nghĩ ra!
Chỉ cần lên mạng search “phương pháp tăng cường thể chất” là ra cả đống, nhưng trong mắt hắn chỉ có “Kim cương căn bản quyền pháp”, nên đã xem nhẹ những cách rèn luyện cơ thể của người bình thường.
Đây chính là đèn không soi tỏ dưới chân mà.
Giang Tử Yên:
– Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, chính là đạo lý ấy.
– Quyết định thế đi, sau này mỗi sáng tôi sẽ chạy một vòng quanh đại học Giang Nam. – Tống Thư Hàng nắm chặt nắm tay, sau đó có rảnh phải đi tìm xem xung quanh trường có trung tâm tập thể hình nào không, biết đâu rồi lại có chỗ dùng.
Thư Hàng lại hỏi:
– Đúng rồi, Tử Yên cô nương tìm tôi có việc gì không?
– À, sáng nay ta nhàn rỗi không có gì làm nên đã lần theo mùi kịch độc đặc biệt của thầy ta, cuối cùng cũng tìm thấy nơi dừng chân cuối cùng của người trúng độc ở một khách sạn trong khu Giang Nam đấy, hì hì. – Tử Yên cười lên, hai mắt cong cong như hai vành trăng khuyết. Là đệ tử của Dược Sư, cô có rất nhiều cách để lần theo dấu vết của kịch độc đặc biệt kia.
Tống Thư Hàng vui vẻ nói:
– Cô tìm thấy người lẻn vào phòng ngủ của ta đêm qua rồi à?
– Tìm được rồi, hì hì. Cơ mà, đáng tiếc tên kia đã chết nhăn răng. Đến thi thể cũng bị người ta biến thành vũng nước đen đặc, chẳng tìm được manh mối gì khác từ hắn nữa. Hơn nữa người đăng kí phòng khách sạn kia dùng thân phận giả, cho nên manh mối lại đứt rồi, hì hì. Song việc này cũng chứng minh suy đoán của ngươi là đúng, đối phương quả thực có đồng bọn. – Giang Tử Yên ném bịch gà chiên trong tay, rồi vươn đầu lưỡi liếm ngón tay với vẻ đầy tình sắc.
Quyến rũ, diễm lệ, khiêu khích và ám chỉ… bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cảnh ấy cũng phải hưng phấn đến hỏng người.
Tống Thư Hàng cũng không ngoại lệ. Hắn cảm thấy động tác của cô thật mê người, nhưng nghĩ ngợi một lát, hắn vẫn nghĩ mình nên nhắc nhở Giang Tử Yên một chút thì hơn:
– Tử Yên, tuy rằng cô thích ăn gà chiên, nhưng trên ngón tay người có nhiều vi khuẩn lắm đấy, liếm tay thế là mất vệ sinh.
Động tác mê hoặc của Giang Tử Yên cứng đờ lại.
– Chậc, con người ngươi chẳng hiểu lãng mạn gì cả. Ta dám cam đoan chắc chắn ngươi sẽ ế đến già.
Giang Tử Yên không có vẻ gì là giận, cô chỉ ngồi xuống bên cạnh Tống Thư Hàng, sau đó chùi bàn tay đầy dầu mỡ lên áo quần hắn.
Tống Thư Hàng muốn tránh, nhưng Giang cô nương có thực lực vượt xa hắn không biết bao nhiêu con phố, thế nên bao nhiêu dầu mỡ trên đôi tay bé nhỏ cuối cùng đều di dời hết sang cho hắn.
– Cho dù là người quen thì Tử Yên cô nương trù tôi như thế, tôi cũng sẽ giận đấy. – Tống Thư Hàng nói: – Tôi đã hạ quyết tâm phải tìm được bạn gái trong ba năm đại học đấy nhé.
– Cô nào đồng ý làm bạn gái ngươi chắc cũng phải quái đản lắm. Không nói chuyện này nữa, ta có tin tức tốt đây, có muốn nghe không? – Giang Tử Yên lau sạch ngón tay, rũ mắt xuống, lên tiếng hỏi.
T.ruyện được biên tập tại ire.a.d.vn.- Đương nhiên! – Tống Thư Hàng gật đầu.
– Muốn biết thì chúng ta giao dịch đi. – Giang Tử Yên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng hỏi:
– Giao dịch thế nào?
Trừ linh quỷ ra thì hắn không nghĩ trên người mình còn cái gì lọt được vào mắt xanh của Giang Tử Yên, nhưng cô ta có cần linh quỷ đâu.
– Ta vượt ngàn dặm xa xôi chạy tới khu Giang Nam này chỉ để được ở bên Dược Sư một ít thời gian. Cho nên, mấy ngày tới, trừ lúc giúp Dược Sư cải tiến phương thuốc, lúc rảnh rỗi ngươi đừng có đến làm phiền ta với Dược Sư đấy, không thành vấn đề chứ hả? – Giang Tử Yên vẫn tươi cười như cũ.
Thế mà Tống Thư Hàng nổi hết cả da gà.
– Không thành vấn đề, chắc luôn! – Hắn vội vàng đáp, bởi vì hắn có linh tính là…nếu không đồng ý thì ngày mai hắn sẽ vào bệnh viện làm bạn với thầy Nhân Thủy ngay. Thầy Nhân Thủy đáng thương bây giờ vẫn còn chưa được ra viện kia kìa…
– Ngoan lắm nhóc. – Giang Tử Yên xoa đầu Tống Thư Hàng: – Vậy ta sẽ nói tin tức cho ngươi. Đồng bọn của tên sát thủ hoặc kẻ đứng sau màn trốn trong khách sạn, trong lúc vô tình không hề hay biết, đã tiếp xúc với tên sát thủ trúng độc khi lẻn vào phòng ngươi. Bất hạnh một điều là, vì kịch độc của Dược Sư rất bá đạo, độc kia tan vào máu, khiến cho kẻ trúng độc trở thành “nguồn độc”, cho nên đồng bọn hoặc chủ nhân sau màn tiếp xúc với hắn cũng trúng độc.
– Giờ phải xem lượng độc hắn trúng là nhiều hay ít. Nếu hắn trúng độc nặng thì chỉ vài ngày nữa là ngươi thấy ảnh chụp thi thể hắn tràn lan mặt báo. Nếu trúng độc nhẹ chút thì ít nhất cũng phải bế quan tu luyện chừng nửa năm, chuyên tâm bài trừ độc tố mới xong.
– À, còn một khả năng cuối cùng. Nếu đối phương có cảnh giới Linh Hoàng ngũ phẩm thì lại là vấn đề khác. Đương nhiên, khả năng này gần như là số 0, vì nếu người ta có tu vi Linh Hoàng ngũ phẩm thì ngươi đã sớm chết queo rồi, hì hì.
Nếu đối phương có cảnh giới từ Linh Hoàng ngũ phẩm trở lên thì đừng nói là Tống Thư Hàng, mà ngay cả Vũ Nhu Tử trước kia đi bắt linh quỷ với hắn cũng đừng hòng sống mà rời khỏi thành phố J.
Giang Tử Yên tính toán theo khí tức của đối phương còn sót lại trong khách sạn, thì kẻ này ước chừng có cảnh giới Chân Sư nhị phẩm. Tống Thư Hàng đối đầu trực diện với đối thủ ở đẳng cấp này thì vẫn không có phần thắng như trước. Thế nhưng bây giờ đối phương đang trúng độc, nếu chịu khó động não và thêm chút may mắn thì hắn vẫn có cơ hội giải quyết kẻ này.
Giang Tử Yên nói:
– Thế nào, tin tốt đúng không?
– Tin tốt đến mức làm người ta sung sướng ấy chứ. – Tống Thư Hàng nói.
Đối phương trúng kịch độc, chắc chắn thực lực giảm mạnh. Hơn nữa bởi vậy mà kẻ đó sẽ càng cần “thuốc giải”. Với những điểm này, xác suất hắn lần theo manh mối tìm ra đối phương càng cao hơn.
Giang Tử Yên dò hỏi:
– Nghe Dược Sư nói ngươi có cách tìm ra đồng bọn của sát thủ à?
– Đúng vậy, tôi tìm thấy chút manh mối từ chỗ Dược Sư tiền bối, đã nhờ bạn bè hỗ trợ tìm kiếm dựa vào manh mối đó rồi. Nhưng có tìm được người hay không phải trông vào may mắn nữa. – Tống Thư Hàng trả lời.
Giang Tử Yên hỏi:
– Vậy, nếu tìm thấy kẻ đó thì ngươi tính sao?
– Xem thực lực đối phương ra sao đã, nếu có cơ hội thì nhân lúc hắn trúng độc xử hắn luôn, diệt trừ hậu họa. Nếu hắn là cường địch mà tôi không thể đấu lại thì chỉ có thể nhờ các tiền bối trong nhóm ra tay giúp đỡ thôi. – Tống Thư Hàng siết chặt nắm tay, đáp.
– Xử hắn? Ha hả. -Giang Tử Yên làm động tác cắt yết hầu: – Này…ngươi chưa từng giết người, khi đối mặt với kẻ địch, liệu có giác ngộ về việc giết hắn không?
-… Tôi sẽ chuẩn bị tâm lý thật tốt! – Tống Thư Hàng hạ giọng nói – Bất luận là vì chính mình hay vì an toàn của bạn bè và người thân, tôi đều sẽ giác ngộ thật tốt.
Giác ngộ, hắn buộc phải có. Không có cũng phải có!
Đối phương là một kẻ chẳng từ thủ đoạn, nếu chút giác ngộ kia mà hắn còn không có, thì cứ tắm rửa sạch sẽ chờ người ta tới lấy đầu mình đi cho xong!
– Thế là tốt nhất. Ta chỉ có thể nhắc nhở ngươi, tuyệt đối đừng ôm lòng nhân từ với kẻ thù. Còn nữa, phải nhớ xác nhận xem kẻ thù đã chết thật chưa. Công pháp bảo vệ tính mạng của tu sĩ nhiều không kể xiết, lúc tất yếu thì hủy thi diệt tích là cách tốt nhất. Tu sĩ tầm nhị phẩm ít nhất cũng phải đập nát đầu mới được. – Giang Tử Yên lười biếng duỗi lưng – Vậy, chúc ngươi thuận lợi.
– Cảm ơn. – Tống Thư Hàng lặng lẽ đáp lời.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!