Trên cửa phòng nghỉ ngơi có vẽ một cái phù trận nhận diện khuôn mặt. Một tia đỏ bắn ra từ cái phù trận quét qua mặt Lý Diệu, sau đó phát ra hai tiếng “tích tích” giòn tan, cửa phòng liền mở ra.
Bên trong là một căn phòng vô cùng đơn sơ, chỉ có một cái giường đơn và một buồng vệ sinh nho nhỏ. Ngay cả cái bàn nhỏ để đặt đồ cũng không có.
Nhưng Lý Diệu biết rằng đây đã là ưu đãi đặc biệt.
Ở trong chiến hạm tinh thạch, phòng đơn là đãi ngộ chỉ dành cho quan quân. Những lính hải quân bình thường thì đều ngủ trong phòng bốn người, sáu người, thậm chí là tám người.
Lý Diệu lớn lên trong pháp bảo mộ địa, ngay cả đống rác còn có thể ung dung say giấc nên đối với hắn, hoàn cảnh nơi này đã có thể xem là xa hoa. Hắn bước vào phòng rồi ném đại bọc hành lý vào một góc, còn chính mình thì dùng sức thả người rơi tự do xuống giường rồi phát ra một tiếng rên thỏa mãn.
“Hị hị, hị hị. Học sinh Lý Diệu, chào bạn. Tôi là hị hị thú của riêng của bạn, mã số 2899. Bạn có thể gọi tôi là 2899 hoặc gọi tôi là tiểu cát.”
Một con hị hị bụ bẫm, tròn vo, ngây thơ dễ thương gian nan bay ra từ dưới gầm giường khiến Lý Diệu giật mình nhảy dựng lên.
Con hị hị cố hết sức vẫy cánh để bay lên, rồi nói:
“Từ giờ đến khi cuộc thi kết thúc, tiểu cát đều sẽ phục vụ Lý Diệu. Tiểu cát sẽ giảng giải quy tắc thi đấu cho bạn, giải đáp thắc mắc của bạn, giúp bạn liên lạc với giám thị của Cửu Đại. Còn nữa, tiểu cát còn sẽ quay phim lại toàn bộ hành động trong lúc thi đấu của Lý Diệu rồi gửi đến trung tâm theo dõi. Nếu Lý Diệu gặp phải nguy hiểm đến mạng sống thì tiểu cát còn sẽ giúp Lý Diệu gọi tu chân giả đến cứu mạng. Cho nên, đừng nhìn tiểu cát ngây thơ, ngốc ngốc mà đánh giá thấp tiểu cát. Tiểu cát chính là sự giúp đỡ to lớn của Lý Diệu trong lúc thi đấu!”
Lý Diệu nhìn chằm chằm con hị hị một hồi lâu rồi mới khó hiểu, hỏi: “Tiểu cát, chính mày đang nói chuyện với ta hay đang có ai điều khiển mày?”
Con hị hị màu trắng bay vòng quanh đầu hắn, vui sướng lên tiếng:
“Không phải tự tiểu cát nói chuyện, cũng không có ai đang điều khiển tiểu cát. Là do trong cơ thể tiểu cát có trang bị hệ thống tinh não tiên tiến nhất, đã có sẵn mấy trăm ngàn thần niệm để tiểu cát có thể đưa ra phản hồi đúng nhất tùy vào từng loại tình huống. Tiểu cát là phát minh của Thâm Hải viện liên kết với Thiên Đô y viện. Tiểu cát không phải là linh thú bình thường mà là “tinh thú” tiên tiến nhất, cũng chính là loại linh thú được điều khiển bằng tinh não!”
“Thì ra là vậy. Thật là tiên tiến! Dùng phương pháp này là đã có thể tăng trí năng của linh thú mà không cần phải lo lắng rằng sẽ mất lực khống chế với linh thú như đã từng với yêu thú!”
Nhìn con hị hị, cái ý tưởng ghi danh vào Thâm Hải viện của hắn càng thêm vững chắc, hắn hỏi tiếp: “Vậy thì tiểu cát, giải thích giùm ta một chút về quy tắc của cuộc thi khiêu chiến cực hạn đi.”
“Tuân lệnh”
Chỏm lông trên đầu con hị hị màu trắng lắc lắc. Nó giơ một cái xúc tua màu hồng phấn mum múp thịt ra, trên cái xúc tua ấy là một viên tinh thạch nhân tạo sáng lấp lánh.
Từ trong tinh thạch bắn ra một chùm sáng rồi tạo thành một cái quang màn 3D trước mặt Lý Diệu. Ánh sáng lóe lên một cái, hình ảnh Ma Giao đảo đã hiện trên trước mặt hắn.
“Cuộc thi khiêu chiến cực hạn là cuộc thi có truyền thống lâu đời nhất của Liên Bang. Mục đích của cuộc thi này là để chọn ra những hạt giống tốt cho Cửu Đại. Đồng thời cũng cung cấp một cơ hội khẳng định bản thân cho các học sinh nhuần nhuyễn lý thuyết nhưng lại thiếu thực chiến.”
“Mỗi năm, cuộc thi khiêu chiến cực hạn đều được cử hành tại thời điểm hai tháng trước khi thi đại học. Toàn Liên Bang được phân chia thành gần một ngàn địa điểm thi đấu. Mỗi một địa điểm gồm 3,000 thí sinh.”
“Phù Qua thành và cách thành thị xung quanh đều là những thị trấn tu luyện trọng điểm của Liên Bang, đã từng xuất hiện không ít tu chân giả. Cho nên hoàn cảnh của địa điểm thi số 571 cũng vô cùng nguy hiểm, có tiếng là một trong những địa điểm thi “tử vong”.
“3,000 thí sinh phải tìm cách để sống sót trên Ma Giao đảo – nơi yêu thú hoành hành trong vòng năm ngày… Lý Diệu, bạn đừng coi thường Ma Giao đảo. Ngày xưa, nơi này chính là cái chiến trường quyết định cuối cùng của Tinh Diệu Liên Bang và Đông Cực yêu quốc. Trong lòng đại dương chôn lấp vô số hài cốt, yêu khí bốc lên cao tận trời!”
“Đám yêu thú trên Ma Giao đảo cắn nuốt được yêu khí hàng ngày nên chúng hung tàn hơn những nơi khác nhiều.”
Con hị hị bay đến trước mặt Lý Diệu, đong đưa đôi cánh ngắn ngủn, vô cùng vui sướng nói: “Năm ngày thi đấu được chia ra thành hai vòng, đấu loại và chung kết. Ba ngày đầu là vòng đấu loại, hai ngày sau là trận chung kết.”
“Vào lúc 9 giờ sáng mai, 3,000 thí sinh sẽ bị vứt vào Ma Giao đảo. Các bạn chỉ được mặc bộ đồ đơn giản nhất, không được mặc những loại đồ có chức năng phòng ngự, không vũ khí, không thức ăn, không nước uống, thậm chí giày cũng không có. Mỗi người chỉ có một con hị hị.”
“Và chuyện mà các bạn phải làm chính là sinh tồn ba ngày dưới sự công kích của vô số yêu thú.”
“Đương nhiên, các bạn sẽ không phải vẫn luôn là hai bàn tay trắng ở trên Ma Giao đảo. Trong đảo có tổng cộng mấy chục điểm “tiếp viện” nằm rải rác khắp nơi. Trong điểm tiếp viện có vô số linh kiện pháp bảo và lương thực. Nếu có năng lực, các bạn có thể tự lắp ráp pháp bảo dùng để chém giết yêu thú.”
Trong cái quang màn, hình ảnh của Ma Giao đảo phóng to liên tục rồi biến thành bán trong suốt, sau đó xuất hiện vị trí chính xác của mấy chục điểm tiếp viện trên đảo.
Con hị hị màu trắng nói tiếp:
“Trong lúc thi đấu, có một khái niệm quan trọng nhất là “điểm tích lũy”. Điểm tích lũy chính là tiêu chí duy nhất dùng để xác định thứ hạng cuối cùng của bạn.”
“Giết yêu thú có thể đạt được điểm tích lũy. Giết yêu thú càng mạnh thì điểm tích lũy càng nhiều.”
“Vì thí nghiệm năng lực toàn diện của thí sinh nên có rất nhiều cách để có được điểm tích lũy. Ví dụ như bạn là một chuyên gia pháp bảo thì bạn có thể cố gắng lắp ráp và duy tu càng nhiều pháp bảo càng tốt để có điểm. Còn nếu bạn có thiên phú trên phương diện luyện dược thì bạn có thể cố gắng phát hiện ra các loại thảo dược trong rừng để có điểm. Nói tóm lại, tất cả hành vi của bạn trên Ma Giao đảo đều có thể chuyển thành điểm tích lũy, chỉ cần thể hiện ra thiên phú trên một phương diện nào đó là được.”
“Và một cái khái niệm cũng quan trọng khác đó là “giao dịch”. Đây là quy tắc được tạo ra để dành riêng cho những thí sinh không có sở trường về chiến đấu.”
“Điểm tích lũy trong lúc thi đấu có thể giao dịch. Ví dụ như, bạn có thiên phú về luyện chế pháp bảo. Sau khi lắp ráp xong mười cây phi kiếm tại điểm tiếp viện, bạn có thể dùng những thanh phi kiếm này để giao dịch với những thí sinh có sở trường là chiến đấu. Chỉ cần hai bên đồng ý giá cả bằng miệng là con hị hị sẽ tự động tiến hành chuyển khoản điểm tích lũy, không phải lo lắng đối phương sẽ quỵt nợ. Cứ như vậy, đối với thí sinh không mạnh về chiến đấu thì cuộc thi này vẫn rất công bằng.”
Lý Diệu giơ tay phải lên, đưa ra một vấn đề:
“Cho chen ngang một chút. Ta muốn hỏi là… đối với những thí sinh mạnh về hệ hỗ trợ, không mạnh về chiến đấu thì khi mạo hiểm trên đảo, có sinh ra những nguy hiểm chết người không?”
Con hị hị đong đưa cái đuôi xù bé xíu, nói:
“Lý Diệu, xin đừng lo lắng, Sau khi cuộc thi bắt đầu thì trên bầu trời của đảo sẽ có không dưới 20 tu chân giả tuần tra liên tục. Hơn nữa, trong cơ thể của tiểu cát còn luyện chế ra một loại keo kết dính đặc biệt kiểu viên con nhộng. Một khi thí sinh gặp phải nguy hiểm chết người, hoặc những vết thương tích lũy trên cơ thể đạt đến mức nguy hiểm chết người thì tiểu cát sẽ tự động phun keo dính ra bao bọc lấy thí sinh. Sau đó sẽ thông báo đến tu chân giả tuần tra bên trời xuống trợ giúp.”
“Loại keo dính này là một loại pháp bảo vô cùng lợi hại, có thể bảo vệ thí sinh an toàn tuyệt đối. Với cấp bậc của yêu thú trên Ma Giao đảo thì chúng nó không thể phá vỡ cái kén được nên cứ yên tâm!”
“Hơn nữa, trong lúc thi đấu, tất cả các thí sinh đều sẽ đạt được thân phận “binh lính Liên Bang” tạm thời. Nếu gặp phải chuyện ngoài ý muốn thì sẽ được chữa trị và bồi thường phù hợp nhất. Tuyệt đối không phải lo lắng về sau.”
Lý Diệu gật gù. Cuộc thi khiêu chiến cực hạn này đã được tổ chức hơn trăm lần rồi nên đã có được các biện pháp bảo hộ hoàn thiện nhất từ lâu. Vậy nên mình đã lo lắng hơi quá rồi.
Nghĩ nghĩ, hắn lại hỏi: “Đây là quy tắc của vòng đấu loại… Vậy còn quy tắc của trận chung kết thì sao?”
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!