“Cậu đến trễ 55 giây.” Mỹ nữ có sắc đẹp lạnh lẽo như băng tuyết lạnh lùng nói.
“Ngại quá, chỗ này hơi khó tìm. Có mang theo vật đó không?” Lý Diệu chửi thầm vài câu rồi duỗi bàn tay dơ bẩn kinh dị của mình ra.
Tư Giai Tuyết khẽ cau mày rồi đánh giá bộ dáng của Lý Diệu, cảm thấy hình như chính mình đã lựa chọn hơi tùy tiện rồi, do dự một lát, nhưng cuối cùng vẫn lấy cái tinh não từ trong cặp sách ra đưa cho hắn.
“Chính là cái tinh não này, sau khi khởi động nó rất chập chờn, cứ dùng được khoảng 3 phút là lại tự động tắt nguồn, tôi đến vài tiệm sửa đồ rồi nhưng người ta đều nói phiên bản này cũ quá rồi, nhiều loại linh kiện đã ngừng sản xuất nên không còn hàng thay thế nữa, không sửa được. Tôi nghe nói cậu là một người mê tinh não, cũng rất hiểu biết cách sửa tinh não, nếu cậu có thể sửa nó, muốn giá như thế nào cứ việc mở miệng, tiền không là vấn đề. Đương nhiên, nếu cậu không thể sửa được thì cũng hãy nói thẳng ra, chứ đừng nhận bừa rồi làm hư linh kiện bên trong.”
“Để tôi nhìn kỹ đã.” Sửa chữa tinh não là một kỹ thuật vô cùng tinh thâm, Lý Diệu cũng không dám cam đoan, rút ra một đôi găng tay cao su đeo vào rồi mới nghiêm túc nhận lấy cái tinh não.
Cảm giác đầu tiên là nó hơi nặng, cầm vào có thể cảm nhận được cái tinh não này vô cùng cổ điển, chắc chắn và mộc mạc. Đây là một cái tinh não cổ phải có tuổi thọ hơn trăm năm, kết cấu là loại nửa máy móc, ở trên cái mặt hình vòng cung có một cái nút.
Lý Diệu nhẹ nhàng nhấn một cái, cái tinh não liền phát ra tiếng ong ong rồi nhẹ nhàng rung rung, như thể các loại máy móc cơ quan bên trong đang nhanh chóng khởi động. Vài giây sau, nó bỗng nhiên bay ra khỏi bàn tay của Lý Diệu rồi trôi lơ lửng trong không khí, hai cái lỗ ở phía trên và phía dưới cái tinh não bắn ra hai chùm sáng, một chùm sáng ngưng tụ lại tạo thành một cái quang màn khí thật lớn, chùm sáng còn lại thì biến hóa thành 49 cái phù văn phát ra ánh sáng lập lòe, tạo thành một cái bàn phím phù văn ảo (1) vô cùng tinh xảo.
“Quả thật là một tác phẩm nghệ thuật…” Ánh mắt của Lý Diệu trở nên vô cùng dịu dàng.
Hắn đã nhận ra đây chính là cái tinh não hình trụ tên Quảng Lăng thất hình mà Thiên Cầm phái đã phát minh ra cách đây hơn 140 năm.
Trong lịch sử phát triển của tinh não, loại tinh não hình trụ này chỉ tồn tại vẻ vang trong vỏn vẹn vài thập niên, sau đó liền bị thay thế bởi phiên bản tiên tiến hơn là loại tinh não hình phiến (2).
Hơn nữa Thiên Cầm phái là một môn phái nhỏ chỉ tồn tại trong hơn 50 năm, môn phái này có được thành công là nhờ vào việc phát minh ra loại sơ cấp tinh não Quảng Lăng, nhưng lại không đuổi kịp sự phát triển của thời đại, vào những năm tháng mà tinh não hình phiến đang thịnh hành lại tiếp tục bất chấp tất cả đổ dồn toàn bộ của cải vào việc nghiên cứu phát minh Quảng Lăng thất hình, cuối cùng dẫn đến thiếu hụt tài chính, phải tuyên bố phá sản.
Quảng Lăng thất hình cũng được gọi là kiệt tác huy hoàng cuối cùng của tinh não hình trụ.
Đôi tay của Lý Diệu như hóa thành một làn gió nhẹ, nhẹ nhàng uyển chuyển thao tác trên bàn phím phù văn.
Tốc độ của tay hắn tuy không nhanh nhưng lại rất lưu loát liền mạch, thanh thoát dễ chịu, tựa như không phải đang gõ bàn phím mà là đang vuốt ve một cái đàn cổ vô giá. Cùng với động tác của hắn, trên quang màn khí xuất hiện từng câu lệnh bằng phù văn điên cuồng rơi xuống như mưa, cái tinh não cũng cùng theo từng cái giao diện khởi động mà phát ra những âm thanh lạ nho nhỏ mà người thường khó mà nghe được.
Lý Diệu nghiêng đầu tập trung lắng nghe, ánh mắt của hắn hết sức chăm chú, mỗi một động tác đều vô cùng chính xác.
Cái tinh não hình trụ này dù sao cũng là pháp bảo của hơn 100 năm trước, nếu so sánh với loại tinh não hình phiến đang thịnh hành ngày nay thì kết cấu của nó tương đối đơn giản. Hai phút sau, Lý Diệu đưa ra kết luận sơ bộ: “Chắc hẳn là cái miếng tản nhiệt có vấn đề, làm khi tinh não vận hành nhiệt độ tăng lên đột ngột, các chức năng của tinh não hiện đại càng ngày càng mạnh mẽ, các thông tin yêu cầu xử lý cũng bao hàm số lượng thần niệm càng ngày càng khổng lồ. Nên đối với loại tinh não cổ của hơn 100 năm trước thì gánh nặng này quá nặng, giống như một ông cụ 150 tuổi rồi mà ngày nào cũng phải cõng hơn 1.000 kg, quanh năm suốt tháng như vậy, các khớp xương muốn không hư hỏng cũng khó.”
“Cái tinh não này là di vật do người thân nhất của tôi để lại. Nó là một kỷ niệm vô cùng quan trọng đối với tôi. Chỉ cần anh có thể sửa nó, tôi bằng lòng trả với bất kỳ giá nào anh muốn.” Tư Giai Tuyết nói nghiêm túc.
Lý Diệu suy nghĩ một lát rồi gật đầu, nói: “Miếng tản nhiệt bị hư là một bệnh rất phổ biến của tinh não, đây cũng không phải là vấn đề lớn gì. Sở dĩ cô đi vài tiệm sửa tinh não rồi mà vẫn không sửa được chủ yếu là do loại tinh não này rất hiếm, kỹ thuật lại quá lạc hậu rồi, cái loại miếng tản nhiệt đang dùng ở trong đã ngừng sản xuất từ trăm năm trước, mà loại miếng tản nhiệt của tinh não hiện đại thì lại không ăn khớp với máy này. Nhưng không sao, trong bộ sưu tập của tôi hên sao cũng có vài miếng tản nhiệt cổ vô cùng quý báu, chỉ cần thử vài lần, cho dù hư mất mấy miếng chắc cũng có thể tìm ra cái thích hợp để thay cho cái tinh não này.”
“Đừng nói nhảm nữa, ra giá đi!” Tư Giai Tuyết nghe ra được ẩn ý trong câu nói của hắn.
“Ôi chao, bạn học với nhau, vội vã nói tới tiền bạc sẽ ảnh hưởng cảm tình nhiều lắm nha! Dù sao vấn đề không lớn, tôi cầm về tranh thủ sửa thì chắc chỉ cần một buổi tối là sửa xong. Còn về phí tháo gỡ, phí kiểm tra đo lường, phí sửa chữa, phí tổn, phí lắp ráp, thêm cả phí vật liệu tổng cộng lại, tôi khuyến mãi 5% cho cô, chỉ cần tám mươi tám ngàn tám trăm đồng, cô muốn trả bằng tiền mặt hay chuyển khoản?”
“Hả?” Tư Giai Tuyết nheo mắt lại, đáy mắt toát ra một tia sáng nguy hiểm, nhiệt độ trong cái kho chứa đồ này dường như ngay lập tức giảm xuống mười độ C.
“Tôi có tiền, nhưng không có nghĩa là tôi vui lòng để cho người khác chặt chém, hiểu không?”
Lý Diệu vô cùng khó khăn nuốt nước miếng xuống, cố chịu đựng áp suất thấp, thanh minh: “Không sai, đúng là so với phí tổn để sửa chữa những cái tinh não bình thường thì cái này mắc hơn chút, gần một trăm ngàn đã có thể mua được một cái tinh não cao cấp có khả năng tính toán bằng với tu chân giả cấp đỉnh tầng luyện khí kỳ. Nhưng cái tinh não này của cô có tuổi thọ hơn 100 tuổi rồi, đã được coi như đồ cổ, sửa chữa đồ cổ đương nhiên sẽ có một cái giá khác!
Chưa bàn tới những thứ khác, mỗi việc phải thử mấy miếng tản nhiệt cổ quý hiếm mà tôi đã phải dùng sức chín trâu hai hổ cộng thêm tiêu tốn bao nhiêu năm tâm sức mới sưu tập được, đây đều là báu vật vô giá đó! Cho nên, hãy tin tôi, cái giá này đã là rất hợp lý rồi!”
Tư Giai Tuyết im lặng không nói một lời, hai mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào hắn.
Độ khai phá linh căn vượt qua 70% sẽ mang lại áp lực tâm linh mạnh mẽ, Lý Diệu căng thẳng trong lòng, gần như muốn ngã quỵ, nhưng khi nghĩ đến “mục tiêu” của chính mình, lại căng não nói:
“Nếu bạn cùng trường Tư Giai Tuyết cảm thấy mắc quá thì thôi, không sao, coi như tôi miễn phí kiểm tra giúp cô một lần vậy. Cô cầm cái tinh não này đến mấy cái tiệm sửa chữa lớn khác đi, để cho bọn họ từ từ tìm kiếm cái miếng tản nhiệt phù hợp với cái dòng máy này, tôi đoán chắc tầm ba hay năm tháng là họ sẽ tìm ra một hai miếng hàng tồn kho à. Nếu thế, chi phí chắc thấp hơn mười ngàn đồng đó.”
“Ba tới năm tháng…”
Tư Giai Tuyết hừ nhẹ một cái, cô biết những lời Lý Diệu vừa nói là lời nói thật, bởi vì kỹ sư ở mấy tiệm sửa chữa cũng nói y như vậy. Theo như họ nói thì sửa chữa tinh não kiểu cũ không khó lắm nhưng các linh kiện thích hợp lại rất khó tìm, ba hay năm tháng cũng chỉ là suy đoán thôi, nếu may mắn, nhiều khi chỉ cần chờ một, hai tháng là tìm ra.
Chắc hẳn thằng ranh con này cũng biết điều đó nên mới coi mình như “dê béo”!
“Thôi kệ, mình còn phải tu luyện, không cần tốn thời gian với loại học sinh của ban bình dân”. Nghĩ vậy, Tư Giai Tuyết gật đầu đồng ý, sắc mặt lạnh lùng, nói:
“Được rồi, bạn cùng trường Lý Diệu, tôi có thể cho cậu một trăm ngàn đồng, nhưng đã giao dịch là phải có quy tắc, ngày mai vào giờ này, tôi muốn thấy cái tinh não này đã được biến cũ thành mới, hơn nữa cậu phải cam đoan nó có thể vận hành liên tục ổn định, đừng có lâu lâu lại xảy ra sự cố, nếu có vấn đề cậu phải sửa miễn phí cho tôi, tôi sẽ không trả thêm bất kỳ khoản phí nào ngoài số tiền một năm ngàn đồng, có vấn đề gì không?”
“Tuyệt đối không có vấn đề gì, chỉ cần thay một miếng tản nhiệt thích hợp là nó có thể sử dụng bình thường trong vòng ít nhất là ba năm, trong ba năm này cô có thể sưu tập những miếng tản nhiệt khác để dành để sau này định kỳ thay thế miếng cũ là được.” Lý Diệu nói nhanh với khuôn mặt mỉm cười.
“Vậy được rồi.” Tư Giai Tuyết gật đầu, xoay người rời đi. Cô không muốn dây dưa với thằng ranh con này thêm một giây phút nào nữa.
Lý Diệu ngồi phịch xuống cái thùng chứa đồ tinh linh, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, qua thật lâu sau mới huýt sáo trong bóng tối như thể đã trút bỏ được gánh nặng.
Thành công rồi!
Có một trăm ngàn đồng nghĩa là hắn đã có thể tới chợ đen của thành phố quỷ mua loại “Sơn Trại cường hóa dược tề” (3) đang được sản xuất phi pháp ở đó, có cơ hội làm cho độ khai phá linh căn tăng mạnh!
Sơn Trại cường hóa dược tề là loại thuốc có chứa rất nhiều tạp chất nên khi dùng sẽ có tác dụng phụ rất mạnh, nhưng hơn các loại thuốc khác ở chỗ giá rẻ mà còn được nhiều, một trăm ngàn đồng đã đủ để mua thuốc dùng trong ba tháng, có thể giúp hắn trong một trăm ngày chạy nước rút này có cơ hội tẩy luyện (4) linh căn, thay đổi triệt để!
“Muốn thi đậu đại học Cửu Đại Tinh Anh thì đây chính là cơ hội duy nhất, cho dù cô là nữ thần của trường cấp ba này thì tôi cũng chỉ có thể nhẫn tâm chặt chém một lần, thật ngại quá!” Lý Diệu bỏ Quảng Lăng thất hình vào cặp, xoa huyệt thái dương đang hơi đau, trên mặt ý cười như có như không, nghênh ngang bước ra khỏi phòng chứa đồ.
————–
(1) Bàn phím phù văn ảo: loại bàn phím không có thật được tạo ra bở sự kết hợp giữa các phù văn
(2) Hình phiến: hình dạng như máy tính bảng
(3) Sơn Trại cường hóa dược tề: thuốc làm tăng sức mạnh hiệu sơn trại
(4) Tẩy luyện: tẩy rửa và luyện chế lại
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!