– Moon !!! Moon !!! Chờ đã !!!
Nhỏ đột nhiên dừng chân lại. Ba đứa nó vì phanh gấp nên đâm sầm vào nhau.
– Aizza !!! Đau quá à !!! Tam mỹ nhân vừa xoa đầu vừa kêu ai oán. Chợt nhớ ra chủ đề chính, chúng nó nghiêm túc hẳn.
– Moon, bà không sao chứ ?
Nhỏ lau vội vài giọt nước mắt còn vương trên khóe mi, mỉm cười với tụi nó :
– Cảm ơn mấy bà, tôi không sao.
Ngừng một chút, nhỏ nói tiếp :
– Lamy, Vy Anh, Thiên Nhi này, bây giờ tui muốn ở một mình để suy nghĩ lại một chút, có được không ?
– Ừ. Tụi nó vỗ vai nhỏ – Vậy tụi tui không làm phiền bà nữa, nếu có tâm sự gì hãy nói với bọn tôi nhé ! Nói xong, ba đứa nó đi để lại không gian riêng tư cho nhỏ.
Moon đứng hàng giờ trên sân thượng, nước mắt không ngừng tuôn ra như suối. Nhỏ đau lắm. Không phải nỗi đau thể xác mà là nỗi đau về tâm hồn. Từng lời nói của anh và cả cái tát ấy như những nhát dao cứa vào tim nhỏ vậy… cuối cùng, sau khi suy nghĩ, đắn đo mãi nhỏ đã đưa ra quyết định của mình …
.•°*”˜˜”*°•.♥ .•°*”˜˜”*°•.
* Sáng hôm sau tại trường học Hoàng Gia :
Moon đến trường với vẻ mặt hết sức tươi tỉnh. Tụi hắn và tụi nó thi nhau xúm vào hỏi han làm nhỏ suýt vào bệnh viện vì thiếu oxi. Tiếng cười giòn tan vang lên trong lớp 11A0. Mọi người đang rất vui vẻ thì Gia Huy và Anh Thư đi vào. Cả lớp bỗng chốc im phăng phắc. Toàn bộ học sinh đều nhìn nhỏ Thư bằng ánh mắt căm thù ( bởi vì hôm qua bọn họ chứng kiến vụ việc từ đầu đến cuối mà , chỉ riêng ông Huy là đang ” fall in love ” nên không biết gì hết )
Gia Huy và Anh Thư không quan tâm đến mọi người xung quanh, tiến vào chỗ ngồi. Cả hai người bọn họ đều ngạc nhiên về Moon, cứ tưởng rằng nhỏ sẽ khóc lóc đau khổ vật vã hoặc có khi không đến trường … ai dè …
Còn Moon nhìn anh mà lòng đau như cắt. Chuyện hôm qua như vậy mà hai người họ vẫn tay trong tay âu yếm được sao ? Thế thì càng dễ để buông tay. Nghĩ thế nhỏ lấy hết can đảm đứng lên, tiến về phía anh.
Thấy Moon đi về chỗ mình, Anh Thư nhìn nhỏ với ánh mắt thách thức, tay càng siết chặt anh, làm ra vẻ hai người đang thân mật lắm. Còn anh, chẳng hiểu sao lại muốn nghe một lời giải thích từ nhỏ. Nhưng trái với suy nghĩ của họ, không một lời nói, không một hành động, không một biểu cảm, nhỏ chỉ quăng một tờ giấy lên trên bàn, lạnh lùng nói đúng hai từ bốn chữ :
– Kí đi !
Anh nhíu mày, đưa tay cầm tờ giấy lên xem, hỏi :
– Gì đây ?
– Giấy hủy hôn – Nhỏ không nóng không lạnh trả lời.
Mặt anh bỗng chốc tối sầm lại, không do dự xé tan tờ giấy ấy, giận dữ quát :
– Moon, em điên rồi. Sao lại đưa anh tờ giấy này ?
– Kí xong đi rồi hai ta không liên quan đến nhau – Nhỏ vẫn giữ nguyên thái độ đó.
– Moon, em nghe cho kĩ đây : Dù anh có hận em bao nhiêu đi chăng nữa thì anh nhất định sẽ không bao giờ hủy hôn đâu – Gia Huy nói, giọng chắc nịch.
– Tùy anh, tôi sẽ vẫn gửi giấy hủy hôn cho anh, anh xé 10 bản tôi đưa anh 100 bản, anh xé 100 bản tôi đưa anh 1000 bản nữa cho đến khi nào anh chịu kí thì thôi – Nhỏ nói xong bỏ đi.
Gia Huy đứng lên định đuổi theo Moon, nhưng một bàn tay đã nắm anh lại. Là Anh Thư.
– Anh Huy, như vậy chẳng phải quá tốt sao ? Cô ta đi rồi em có thể đường đường chính chính trở thành vị hôn thê của anh – Cô ta nũng nịu.
Anh sững người. Đây chẳng phải là điều anh hằng mong muốn ư ? Thế nhưng sao bây giờ lòng anh lại đau đớn thế này ? ( cái này anh phải biết chứ tác giả làm sao biết được )
Lòng rối bời, anh cúp học ra ngoài đi dạo cho thanh thản đầu óc. Khi đi qua căngtin, anh chợt nhớ lại lời hắn nói, quyết định vào phòng camera xem lại sự việc chiều hôm qua…
Từ việc nhỏ bị Anh Thư ngáng chân, đến đoạn hội thoại của hai người họ và cả ánh mắt đắc ý của Anh Thư nhìn nhỏ… Gia Huy sững sờ. Hóa ra , hóa ra anh hiểu lầm em rồi Moon ơi !
* Biệt thự Hàn Gia :
Gia Huy vừa bước vào nhà thì ngay lập tức được hai ” vị thần ” mặt đen như cái đít nồi tiếp đón ” nồng hậu ” :
– Sao hả ? Nhận ra sự thật ” phũ phàng ” rồi chứ anh hai ? – Bảo Sơn mặt hằm hằm nhìn anh.
– Ừ là anh sai, anh sai rồi. Anh sẽ đi xin lỗi Moon – Gia Huy cúi đầu nhận lỗi.
– Muộn rồi cưng ơi ! Moon đã đặt vé 6h sáng mai bay sang Hàn rồi – Lúc này nó mới lạnh lùng lên tiếng.
– Cái gì ? Moon đi Hàn sao ? – Gia Huy sững sờ hỏi lại.
– Theo em biết tai anh không bị lãng đâu – nó khẳng định lại làm con tim ai đó tan nát.
– Không! Không! Moon ơi !!!
Anh ngồi thụp xuống đất kêu tên nhỏ. Khi anh xa em anh mới biết mình đã yêu em biết nhường nào. Tình yêu này không giống của anh dành cho Thư. Nó mãnh liệt hơn, da diết hơn, sâu đậm hơn. Ôi cô bé hoa hướng dương , nhận ra tình cảm cũng là lúc anh mất em rồi !