Dịch giả: argetlam7420
Mọi người nghe thấy vội vàng chạy ra ngoài, chỉ thấy Cổ Dương Tử khuôn mặt xanh mét đang đứng ngoài cửa, bên cạnh là gã đạo sĩ què tuổi đã ngoài tứ tuần, không còn nghi ngờ gì nữa chính là tên này đi tố cáo.
“Biết sai không sửa đổi, còn ra vẻ không cam lòng, diện bích bốn canh giờ.” Cổ Dương Tử thấy cả đám ra khỏi cửa đều căm tức nhìn gã què, lập tức tăng thêm thời gian diện bích.
Mọi người nghe xong vội vàng chạy về phía chính điện, phía sau lại truyền đến tiếng Cổ Dương Tử hét lớn, “Người tu hành cử chỉ đi đứng phải có hạn độ, thản nhiên ung dung, bọn ngươi chạy cái gì?!”
Mọi người lập tức dừng bước đi chậm lại, không ngờ Cổ Dương Tử lại hét lớn, “Bọn ngươi đều là lão gia quan lớn sao? Còn định đi thong thả tản bộ nữa?”
Mạc Vấn tính khí tương đối nhu hòa nhưng lúc này cũng phải cau mày khó chịu, Cổ Dương Tử này thật hà khắc quá mức, làm gì cũng không thể khiến lão hài lòng.
Những người khác lúc này ai cũng cau mày, tuy vậy không ai dám chống đối Cổ Dương Tử, bởi vì trách nhiệm chính của lão chính là quản thúc mọi người tuân thủ nghiêm các quy củ Đạo gia.
Mọi người tiến vào Đông điện, bước về phía bức tường phía đông rồi ngồi xuống, mặt quay vào tường. Cổ Dương Tử theo vào sau thấy vậy lại rống lên, “Ai cho các ngươi ngồi xuống? Các ngươi là hòa thượng sao? Đứng dậy!”
Đám người Mạc Vấn lại vội vàng đứng lên, nhìn thẳng mặt tường không dám quay đầu nhúc nhích, thở mạnh cũng không dám.
“Ngọc Hành Tử, ngươi hôm nay đã ăn cơm phải không?” Cổ Dương Tử đi tới sau lưng Bách Lý Cuồng Phong.
Bách Lý Cuồng Phong sợ giật nảy mình, ngày hôm qua người liếm bát chính là hắn, lúc nãy hắn có ăn chút cơm cháo, khả năng bị tên què nhìn thấy rồi.
“Nhị sư huynh, chưởng giáo sư huynh mời ngươi có việc.” Thanh Dương Tử từ ngoài cửa đi vào giải vây cho Bách Lý Cuồng Phong.
“Mấy gã chuẩn đồ này ngang ngược thành tính rồi, phải giáo huấn nghiêm khắc mới được.” Cổ Dương Tử hừ lạnh một cái rời khỏi đại điện.
Cổ Dương Tử đi rồi, gã đạo nhân què cũng theo ra ngoài, Thanh Dương Tử đóng cửa điện lại.
“Được rồi, được rồi, quay người lại đi.” Thanh Dương Tử khoát tay bảo mọi người.
Thanh Dương Tử mặt tròn, cười híp cả mắt, là người hết sức ôn hòa, mọi người đều thấy thân thiết với hắn, nghe vậy rối rít xoay người lại, dựa vào tường thở phào.
“Lúc trước chưởng giáo sư huynh đã nói qua với bọn ngươi rồi, người đạo sĩ cũng là người làm đại đạo. Đạo sĩ thay trời hành đạo, địa vị tôn sùng, lời nói cử chỉ phải trang trọng ung dung, chỉ có như vậy người đời mới kính trọng đệ tử Đạo gia ta. Nếu như cử chỉ đi đứng mất khí độ, thế nhân sẽ nhìn chúng ta với ánh mắt coi thường.” Thanh Dương Tử đảo mắt nhìn đám người, nói.
“Nghe lời đạo trưởng dạy bảo.” Mọi người đồng thanh đáp lại.
“Mấy cái cử chỉ như là nháy nháy mắt, ngoáy mũi khạc đờm, vò đầu bứt tai sau này tuyệt đối không được có.” Thanh Dương Tử lại nói.
Cả bọn lại hô lớn đáp ứng.
“Các ngươi trước khi vào sơn môn đa số là gia cảnh bần hàn, ăn uống tiết kiệm cũng không coi là sai, bất quá vào Đạo môn thì phải có lòng tự trọng của đệ tử Đạo môn, đệ tử Đạo môn có động tác thế này còn ra thể thống gì?” Thanh Dương Tử làm động tác liếm bát.
Mọi người thấy vậy buồn cười mãi không dứt, Bách Lý Cuồng Phong đỏ mặt tiếp lời, “Vãn bối biết lỗi rồi.”
“Bối phận của các ngươi thật sự là một vấn đề, cũng được, trước mắt cứ gọi thế đi, ngày sau nếu người nào có thể trở thành đệ tử Thượng Thanh, lão đạo ta lại cho các ngươi xưng hô như trước.” Thanh Dương Tử mỉm cười nói.
Mỗi người lại có nét tính cách riêng biệt, quan hệ với người khác cũng sẽ không giống nhau, Thanh Dương Tử người già thân thiện, không kiêu ngạo ra vẻ ta đây, mọi người đều thật lòng ưa thích hắn.
“Cổ Tự Đạo, ngươi đi gọi Thiên Tuyền Tử tới đây.” Thanh Dương Tử lại lên tiếng hô.
Mạc Vấn nghe vậy hơi nghi ngờ, lúc trước hắn đã biết tên họ mọi người rồi, cũng biết Thiên Tuyền Tử là đạo hiệu của A Cửu, nhưng trong này không có ai tên Cổ Tự Đạo cả.
Thanh Dương Tử nói xong, ngoài điện liền truyền đến tiếng bước chân đi ra xa dần, không hỏi cũng biết là gã đạo nhân què lúc trước vẫn một mực đứng ở ngoài điện nghe lén. Tai mắt của mọi người không rõ không phát hiện ra, mà Thanh Dương Tử tu vi cao thâm nên nghe được tiếng thở của hắn.
“Nói thật cho lão đạo nghe, các ngươi có hận Cổ Tự Đạo không?” Thanh Dương Tử nói chuyện mặt vẫn nở nụ cười.
Mọi người nghe vậy trố mắt nhìn nhau, nói thật không ai lại không hận kẻ núp sau lưng tố cáo, nhưng những lời này cũng không thể cứ thế nói ra được.
“Thưa đạo trưởng, Cổ Tự Đạo khua môi múa mép, tiết lộ bí mật tố cáo bọn ta. Nếu có cơ hội ta nhất định phải đánh hắn.” Bách Lý Cuồng Phong khẩu khí lớn, rốt cuộc là hắn mở miệng trước.
“Được, dám nói ra suy nghĩ của mình.” Thanh Dương Tử gật gù, lại hỏi tiếp: “Ta hỏi ngươi, ngươi bây giờ có thân phận gì? Cổ Tự Đạo là thân phận gì?”
“Ta là Thượng Thanh chuẩn đồ, hắn cùng lắm chỉ là một gã tạp dịch giữ cửa.” Bách Lý Cuồng Phong thẳng thắn trả lời.
Mạc Vấn nghe vậy khẽ cau mày, Bách Lý Cuồng Phong nói đúng sự thật, nhưng nói cũng quá trực tiếp, lộ ra vẻ cuồng vọng tự đại, rất có thể Thanh Dương Tử sẽ không thích.
“Nói có lý, ngươi là Thượng Thanh chuẩn đồ, hắn chỉ là một tạp dịch giữ cửa. Bọn ngươi thiên tư cao hơn người thường, cho nên mới được chọn lưu lại học tập pháp thuật. Mà Cổ Tự Đạo thiên tư có hạn, suốt đời không có duyên tham ngộ đại đạo. Bọn ngươi thân là Thượng Thanh chuẩn đồ, không thể đi chấp nhặt với người kém hơn mình, nếu không chính là trong đục lẫn lộn, tự hạ thấp thân phận.” Thanh Dương Tử giải thích.
Thanh Dương Tử nói chí lí, cả đám gật đầu liên tục, đúng lúc này ngoài điện có tiếng gõ cửa cùng tiếng A Cửu báo tới, Thanh Dương Tử cho phép nàng vào, Cổ Tự Đạo nhân cơ hội thò đầu vào lấm lét nhìn xung quanh, mắt chuột láo liên giống như kẻ trộm.
Mọi người thấy Cổ Tự Đạo cử chỉ hèn hạ như vậy ai cũng khinh thường, có một số người khuôn mặt chỉ nhìn một cái đã làm người khác sinh ra chán ghét, Cổ Tự Đạo chính là loại này.
Thanh Dương Tử khoát tay xua đuổi Cổ Tự Đạo, quay đầu lại nhìn mọi người, “Tám năm trước Thiên điện bị cháy, người này đã anh dũng dập tắt lửa, kết quả là bị cây cột nhà cháy rơi xuống đập gãy đùi phải.”
Mọi người hơi sững sờ rồi gật đầu một cái, chán ghét trong lòng bỗng chốc giảm xuống.
“Ngọc Hành Tử, vì sao ngươi gật đầu?” Thanh Dương Tử cười hỏi Bách Lý Cuồng Phong.
“Đạo trưởng vừa lấy Cổ Tự Đạo làm ví dụ, giảng giải đạo nghĩa cho bọn ta, nhìn người hay vật không thể chỉ nhìn một mặt, cần quan sát kỹ trước sau, cân nhắc thật cẩn thận.” Bách Lý Cuồng Phong đáp.
“Thiên Khu Tử, sao ngươi lại gật đầu?” Thanh Dương Tử hỏi tiếp Mạc Vấn.
Mạc Vấn hơi giật mình, thật ra cơ bản hắn suy nghĩ giống Bách Lý Cuồng Phong, có điều nếu Thanh Dương Tử đã hỏi hắn thì hẳn là Bách Lý Cuồng Phong trả lời cũng không chính xác hoàn toàn.
“Lúc trước vãn bối chỉ cho rằng người đáng thương nhất định có chỗ đáng hận, không đáng để ra tay cứu giúp. Mà nay lại biết người đáng hận cũng có chỗ đáng thương, khi xuất thủ trừng phạt phải thận trọng.” Mạc Vấn do dự một lát rồi trả lời.
Thanh Dương Tử chậm rãi gật đầu, ngay sau đó lại lên tiếng, “Ban đầu khi mới cháy người này cũng không đi dập lửa, nhìn thấy chúng ta đến mới cố tình tỏ ra anh dũng, chỉ để tranh công lao.”
Lão vừa nói xong, mọi người địch ý với gã què vừa tiêu giảm nay lại càng tăng cao hơn trước.
“Làm người sống trên đời phải có chủ kiến, mắt thấy mới là thật, tai nghe là giả, không thể chịu ảnh hưởng của người khác mà dao động. Các ngươi hiểu chứ?” Thanh Dương Tử thu liễm nụ cười nghiêm mặt nói.
Mạc Vấn nghe vậy bừng tỉnh, Thanh Dương Tử khi trước nói mấy câu làm ấn tượng của mọi người đối với gã què thay đổi liên tục, đây là khuyết điểm phổ biến của con người, dễ dàng bị người khác ảnh hưởng. Thanh Dương Tử dụng ý là nói cho bọn hắn biết làm người phải có chủ kiến, không thể bị lời nói xung quanh làm phân tâm.
“Thượng Thanh pháp thuật huyền diệu vô cùng, chỉ cần học được một món trong đó là có thể sống yên phận. Bảy người các ngươi ngày mai sẽ bắt đầu tập luyện lục nghệ (sáu món) pháp môn, nếu như đại thành có thể tung hoành khắp thiên hạ, đến lúc đó không ai có thể ràng buộc các ngươi nữa, cho nên các ngươi nhất định phải tu tâm rèn chí, thận trọng từ lời nói cho đến việc làm.” Thanh Dương Tử lên tiếng dạy bảo.
Mọi người đồng thanh đáp ứng, Thanh Dương Tử ý bảo bọn họ sau này một khi thành tài sẽ không người nào quản được nữa, cho nên mình phải tự quản thúc mình, hơn nữa không thể bị người khác kích động xúi giục.
“Ngày mai chưởng giáo sư huynh sẽ trực tiếp truyền thụ cho các ngươi kinh văn, các ngươi nhất định phải chăm chú nghe giảng. Lời ta dạy chẳng qua chỉ là tiểu đạo, những điều ghi lại trong kinh văn mới là đại đạo. Chưởng giáo sư huynh nói chuyện không nhanh, các ngươi phải có kiên nhẫn.” Thanh Dương Tử nói.
Bảy người gật đầu đáp ứng.
“Tốt lắm, không cần đứng đây nữa, phía Đông núi có một suối nước nóng, mau đi tắm rửa sạch sẽ, mai còn nghe kinh.” Thanh Dương Tử cười đùa đồng thời miễn cho mọi người phải chịu phạt.
“Vẫn là Thanh Dương đạo trưởng từ bi. Đạo trưởng, ta với Mạc Vấn bị Cổ Dương đạo trưởng cấm cơm ba ngày, người xem…” Bách Lý Cuồng Phong được voi đòi tiên.
“Cơm vẫn là phải ăn, đói choáng váng đầu óc làm sao nghe kinh được, để ta đi xin cho các ngươi.” Thanh Dương Tử xoay người đi ra ngoài, mới vừa được hai bước lại xoay người lại, “Sau này phải lấy đạo hiệu tương ứng mà gọi, không thể kêu tên tục.”
Mọi người khom người cảm tạ, đưa tiễn Thanh Dương Tử xong trở về phòng của mình cầm lấy quần áo ra phía Đông núi tắm.
A Cửu đương nhiên không thể cùng đi với mọi người. Thiên Tuế cũng không muốn đi, thế nhưng rốt cục vẫn bị cả hội lôi đi.
Tiên sơn linh địa đầy đủ ngũ hành, phía đông núi có tới mấy chỗ suối nước nóng. Mùa đông ở suối nước nóng có sương mù bao phủ, rất dễ tìm kiếm, đám người nhanh chóng tìm được một suối nước nóng ở cánh Đông sơn cốc. Mạc Vấn cũng không thích cùng mọi người trần truồng tắm chung, như thế không hợp lễ nghi Nho gia. Nhưng lúc này hắn chẳng có cách nào từ chối, trù trừ lúc lâu cuối cùng cũng theo mọi người xuống nước.
Cả đám cởi bỏ hết quần áo xong không tránh khỏi quan sát lẫn nhau, trong sáu người thì Bách Lý Cuồng Phong cường tráng nhất, Lưu Thiếu Khanh, Dạ Tiêu Diêu, Mạc Vấn ba người đại khái như nhau, trong cả bọn da trắng nhất chính là Liễu Sanh, giống như con gái vậy, ngôn ngữ thần thái cũng thiếu khí khái nam nhi. Tuy thế sau khi xuống nước mọi người cũng không đùa bỡn hắn, mà là vây tròn xung quanh quan sát Thiên Tuế. Thiên Tuế da dẻ khác người thường, quanh thân trên dưới hiện đầy đường vân ngang dọc, rất tương tự đường vân trên mai rùa, lại thêm mệnh căn (cái ấy:v) của hắn so với nhân loại nhỏ hơn, mọi người không nhịn được cười ầm lên.
Lúc trước mọi người phải chịu sàng lọc, cộng thêm cũng không quen biết, cho nên đối với nhau còn có xa cách. Lúc này đã xác định thân phận, cũng đều quen biết cả rồi, nên không tránh được bắt đầu quậy phá. Cả đám vây quanh Thiên Tuế, thúc dục hắn hiện ra nguyên hình cho mọi người xem một chút. Thiên Tuế đời nào chịu, mọi người lại càng dây dưa không tha. Thiên Tuế tính tình hiền hòa, bị bức đến nóng nảy lại không nổi giận, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là chui vào sâu trong nước trốn tránh.
Suối nước nóng không nhỏ, mọi người tìm khắp nơi không thấy hắn, chắc là đã hiện ra nguyên hình lặn sâu xuống đáy rồi.
Mạc Vấn đã lâu lắm rồi chưa được tắm, nước suối ấm áp tắm rất thoải mái, nhưng trong lòng của hắn từ đầu đến cuối vẫn có một cái bóng mờ. Hắn ở trong nước không kìm được lại nhớ tới cảnh cả nhà rơi xuống sông băng giá rét, nên dù nước suối rất ấm áp, hắn vẫn cảm giác toàn thân lạnh lẽo.
Thẳng đến sau giờ Ngọ mọi người mới tắm xong, khoảng thời gian này Thiên Tuế vẫn không hề lộ diện, nhưng mọi người cũng chẳng lo, bởi hắn vốn là con rùa mà, không thể chết ngộp trong nước được.
Thiên Tuế vẫn một mực ở dưới nước quan sát mọi người, thấy mọi người lên bờ hắn cũng theo lên bờ vội vàng mặc quần áo. Mọi người thấy vậy lại cười ầm lên, cả bọn biết trải qua sự việc hôm nay, sau này Thiên Tuế tuyệt không dám tắm chung với mọi người lần nào nữa.
Mọi người ai nấy trở về phòng của mình, sau bữa cơm tối đã buồn ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, giờ Thìn, Huyền Dương Tử đến. Mọi người tề tụ đầy đủ tại Đông điện, ngồi nghiêm chỉnh đối diện với Huyền Dương Tử, lục nghệ thụ đạo chính thức bắt đầu…