Dịch giả: argetlam7420
**Ý ở đây là ý nghĩ
“Đa tạ đạo trường đã giải thích, chúng ta thiếu chút nữa đã phụ tấm lòng Hiên Viên chưởng giáo rồi.” Bách Lý Cuồng Phong bừng tỉnh hiểu ra, cúi người cảm tạ Thanh Dương Tử.
“Biết là tốt rồi, Thượng Thanh chuẩn đồ bao nhiêu người cầu cũng không được, bọn ngươi có được phúc phận lớn phải biết tự quý trọng, sau này không thể ăn nói hàm hồ, cũng không cho phép có ý rời sơn môn, không còn sớm nữa, trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Thanh Dương Tử khoát tay nói.
Bách Lý Cuồng Phong với Dạ Tiêu Diêu đứng lên thi lễ rồi xoay người rời khỏi phòng. Thanh Dương Tử cũng theo hai người ra cửa, nhưng lão cũng không đi ra ngay, mà đưa lưng về phía Mạc Vấn như có điều suy nghĩ.
Mạc Vấn không rõ ràng lắm, không dám giữ lại cũng không dám đưa tiễn, chỉ có thể đứng phía sau lặng lẽ chờ đợi.
Một lúc lâu sau Thanh Dương Tử mới chậm rãi ra khỏi cửa, trước khi đi lưu lại một câu: “Không ai có thể thoát khỏi hỉ nộ (vui vẻ, giận dữ), nếu không có hỉ nộ thì không phải người rồi.”
“Cung tiễn đạo trưởng.” Mạc Vấn không hiểu lắm, nhưng lễ phép không thể bỏ, vội vàng cúi người tiễn Thanh Dương Tử.
Thanh Dương Tử đi rồi, Mạc Vấn đóng cửa phòng thổi tắt nến, nằm lại giường nhắm mắt ngẫm nghĩ, Thanh Dương Tử lúc gần đi nói câu đó hẳn phải có ẩn ý.
Lúc này đau đớn trên người đã giảm nhiều nên hắn có thể chuyên tâm suy nghĩ. Thanh Dương Tử khi nãy không hề nói cho Bách Lý Cuồng Phong với Dạ Tiêu Diêu nghe, chỉ nói với mình hắn, hơn nữa Thanh Dương Tử cũng không nói thẳng ra, lão cân nhắc rất lâu cũng chỉ nói được mấy chữ, điều đó cho thấy thâm ý trong câu này không thể nói công khai cho mọi người biết.
Lát sau Mạc Vấn nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ, hắn đã hiểu ra thâm ý trong câu nói của Thanh Dương Tử rồi. Hiên Viên Tử ra tay tàn nhẫn với mọi người như vậy, làm việc thiện không cầu báo đáp chỉ là một lý do, còn có một nguyên nhân khác ít người biết, đó chính là hắn chỉ thiếu ba ngày nữa mà không thể phi thăng. Chuyện xui xẻo như thế nghìn năm cũng không có một, vạn người chưa chắc đã có ai dính phải, nếu là đạo nhân Thượng Thanh chính thống gặp phải loại chuyện này thì chỉ biết tự trách mình phúc duyên không đủ, ngộ tính chưa cao. Nhưng Hiên Viên Tử vốn là từ Phật môn gia nhập Đạo môn, chỉ kém chút xíu không thể phi thăng, ngoài nuối tiếc trong lòng ra sợ rằng khó mà kìm được ý nghĩ bị đối xử bất công, cho rằng ông trời không công bằng với hắn là kẻ nửa đường nhập Đạo. Trời là ai, tổ sư là trời, bảy người là Thượng Thanh chuẩn đồ, lão nhận lệnh xuất thủ truyền đạo, oán khí tích tụ trong lòng lão đương nhiên không thể kiềm chế được đổ hết lên đầu mọi người. Cho nên mặc dù lão hết lòng truyền thụ nhưng cũng làm cho mọi người phải chịu nhiều đau khổ, đây là bản tính của con người, không có ai ngoại lệ.
Bỏ hết được nghi vấn trong lòng, Mạc Vấn ngủ rất thoải mái, Thượng Thanh tông dám nhìn thẳng vào mặt tối của con người, không hề che đậy hay né tránh mà thẳng thắn với nhau, trong sáng vô tư, quang minh chính đại.
Tỉnh dậy, đau đớn trên người đã giảm gần hết, mấy chỗ kinh mạch chỉ còn hơi tê tê. Mạc Vấn rửa mặt súc miệng xong ngồi xếp bằng tự niệm kinh tảo khóa, tảo khóa xong mới ra khỏi phòng. Lúc này đã là giờ Mão, mặt trời mọc phía Đông, thời tiết quang đãng, hắn định tới nhà ăn ăn cơm thì bỗng nghe thấy Đông điện có tiếng mọi người cười đùa.
Đi tới Đông điện, phát hiện A Cửu đang ôm một cái bình nhỏ, tay trái mò mẫm trong bình như muốn lấy vật gì, đám người Bách Lý Cuồng Phong vây xem xung quanh.
“Không được, không thể cầm hết.” Lát sau A Cửu lắc đầu rút tay ra.
“Mạc Vấn, ngươi lại thử chút coi.” Dạ Tiêu Diêu thấy Mạc Vấn vào điện liền cầm cái bình của A Cửu đưa cho hắn.
Mạc Vấn nhận lấy cái bình quan sát kỹ càng, cái bình con này dài gần một xích (30 cm), bụng tròn miệng hẹp, chắc là bình của quán rượu, có điều lúc này cái bình không phải chứa rượu, mà là mười mấy viên tròn màu trắng nhỏ hơn trứng chim câu một chút.
“Đây là Hiên Viên Chưởng giáo để lại cho chúng ta, phải dùng tay trái một lần lấy hết hạt châu bên trong ra.” A Cửu đưa tay chỉ phía bắc điện, chỗ đó còn có sáu bình khác giống nhau như đúc.
Mạc Vấn thấy thú vị liền đưa tay trái ra thử cầm nắm mấy hạt châu trong bình, không ngờ những hạt châu kia rất trơn tuột, nếu cầm nhiều hơn một tí là sẽ trượt khỏi tay ngay, nhiều lắm chỉ có thể nắm chặt sáu bảy viên, nhưng khi rút tay lên bởi vì tay nắm chặt bên trong nên sẽ bị kẹt, không cách nào rút ra được.
“Không được.” Mạc Vấn thả hạt chậu ra, rút tay trái than thở.
“Căn bản không ai có thể một lần lấy ra tất cả hạt châu trong bình được.” Dạ Tiêu Diêu nói.
“Hiên Viên Chưởng giáo lưu lại những thứ này nhất định có thâm ý sâu sắc.” Mạc Vấn đưa cái bình cho Bách Lý Cuồng Phong.
“Thâm ý gì?” Mọi người đều tập trung nhìn hắn.
“Hiện tại còn chưa biết.” Mạc Vấn lắc đầu.
“Thế mà cũng nói.” Tất cả đều bĩu môi.
“Có thể là để luyện tập cho năm ngón tay của tay trái linh hoạt hơn chăng?” A Cửu nói.
“Đệ tử Đạo gia bình thường tay trái cầm phất trần, tay phải cầm binh khí, nếu luyện cũng là luyện tập tay phải mới đúng, sao lại luyện tập tay trái?” Lưu Thiếu Khanh nói chen vào.
“Nói cũng phải.” Bách Lý Cuồng Phong gật đầu. Mặc dù Lưu Thiếu Khanh hôm qua hét to tha mạng rất mất mặt, nhưng mọi người không ai coi thương hắn. Đả thông kinh mạch thực sự đau đớn vượt xa sức chịu đựng của con người, bất kỳ ai chịu phải cũng sẽ kêu la thảm thiết. Thứ hai mọi người đã sớm biết được nhân cách Lưu Thiếu Khanh, tên này gặp chuyện điều đầu tiên nghĩ đến chính là chạy thì kêu lên tha mạng cũng chẳng có gì lạ.
“Phương pháp này cũng không phải Hiên Viên chưởng giáo nghĩ ra đầu tiên, lúc trước ta đã từng nghe người ta nói qua rồi.” Liễu Sanh từ đầu đến giờ chưa từng mở miệng, do dự nói ra.
Mọi người quay đầu nhìn hắn, Liễu Sanh nhăn mặt không nói tiếp.
“Nói đi.” Bách Lý Cuồng Phong thúc giục.
“Chắc chắn không phải như vậy.” Liễu Sanh lắc đầu liên tục.
“Bình không phải dạng này sao?” Dạ Tiêu Diêu mất kiên nhẫn thúc giục.
“Cái bình này miệng rất nhỏ, đưa tay vào không thể nào cầm nắm, chỉ có thể dùng năm ngón tay kẹp lại. Trộm nếu muốn thành tài thường luyện tập phương pháp này, sau khi luyện thành có thể dễ dàng móc túi bất cứ ai.” Liễu Sanh nói.
Liễu Sanh nói xong tất cả đều nhíu mày, Hiên Viên chưởng giáo là người trong Đạo môn, làm sao có thể dạy Thượng Thanh chuẩn đồ đi ăn trộm.
“Được rồi, không nghĩ nhiều nữa, một người một cái, cầm lấy mà luyện đi.” Bách Lý Cuồng Phong trả cái bình cho A Cửu, đi tới trước đài đem những bình khác phân cho mọi người, bảy người mỗi người ôm một cái bình rời đại điện.
Ăn xong điểm tâm, mọi người lại cùng nhau suy nghĩ làm thế nào đem hạt châu trong bình một lần lấy ra hết. Cầm nắm chắc chắn bị loại ra, chỉ có thể lợi dụng năm ngón tay kẹp lấy. Hạt châu có tổng cộng mười hai viên, giữa năm ngón tay có bốn khe hở, cho dù dùng toàn bộ cũng không thể kẹp được nhiều hạt châu như vậy, huống chi hạt châu rất trơn láng, rất khó kẹp nó vào ngón tay.
Nhiệm vụ chính của mọi người lúc này là học tập pháp môn luyện khí, Hiên Viên Tử không có ở đây, cũng không ai tới quấy rầy, bảy người cực kỳ nhàn nhã. Nhưng cả bọn không ai dám lười biếng, vắt hết óc nghĩ cách đem mười hai hạt châu lấy ra. Không lâu sau mọi người kết luận chỉ còn đúng một cách, chính là dùng bốn kẽ ngón tay kẹp hạt châu lại theo thứ tự 2-3-3-2 được mười viên, còn lại hai viên kẹp vào lòng bàn tay.
Lý luận suông với làm thật là hai việc hoàn toàn khác nhau, mọi người mặc dù nghĩ ra biện pháp cũng rất khó kẹp mấy hạt châu lại, thường là kẹp được viên này viên kia lại rơi mất. Liên tiếp mấy ngày, Mạc Vấn chẳng quản ngày đêm ôm cái bình con chăm chỉ luyện tập, kết quả lại không được như ý, tối đa chỉ có thể kẹp bốn viên cùng lúc, kẹp nhiều hơn nữa sẽ bị rơi hết.
Sau khi được Hiên Viên Tử đả thông kinh mạch, Mạc Vấn bắt đầu nhận ra tại huyệt Khí Hải có một đoàn linh khí mờ mờ ảo ảo, cỗ linh khí này mỗi ngày sẽ chậm rãi tự lưu chuyển từ hai mạch Nhâm Đốc, một ngày đêm đi được một vòng tuần hoàn. Vì hắn không biết làm thế nào vận chuyển linh khí, cho nên trừ tai mắt rõ ràng hơn ra chưa thấy ích lợi gì nhiều.
Chạng vạng tối ngày thứ mười, mọi người tụ tập ở Đông điện chờ Hiên Viên Tử. Ai cũng cầm cái bình cau mày, cả đám không người nào có thể lấy ra mười hai hạt châu từ trong bình. Hiên Viên Tử đến rồi có nổi giận không, nếu nổi giận sẽ hành hạ mọi người thế nào, những điều này không ai có thể biết trước, cho nên bảy người khẩn trương thấp thỏm chờ đợi Hiên Viên Tử đến.
Giờ Hợi vừa qua, Hiên Viên Tử xuất hiện.
“Bái kiến Hiên Viên chân nhân.” Mọi người vội vàng đứng lên làm lễ. Đạo gia xưng hô lẫn nhau có quy định rõ ràng, bình thường gọi nhau là đạo trưởng hoặc đạo hữu, những người tu đạo thành công, trải qua thiên kiếp sẽ được tôn xưng là Chân nhân.
“Miễn lễ.” Hiên Viên Tử khoát tay, nghiêng vò rót rượu, uống một hơi cạn sạch.
Hiên Viên Tử uống rượu xong mới ngồi xuống nói: “Bần đạo lúc trước để lại trong cơ thể các ngươi linh khí giống như vốn để buôn bán, hôm nay bần đạo sẽ chỉ cho các ngươi cách thức kiếm lời.”
“Ngươi, đi lên.” Hiên Viên Tử chỉ Bách Lý Cuồng Phong.
Bách Lý Cuồng Phong giật nảy mình, hắn đã từng nếm trải thủ đoạn của Hiên Viên Tử rồi, hôm nay hắn lại phải đánh trận đầu, thật không biết Hiên Viên Tử sẽ dày vò hắn như thế nào.
Sợ cũng phải đi lên, Bách Lý Cuồng Phong vừa đi vừa nhắm mắt tới gần Hiên Viên Tử.
“Lui về phía sau ba thước.” Hiên Viên Tử khoát tay nói với Bách Lý Cuồng Phong. Bách Lý nghe vậy như được đại xá, vội vàng lui về sau một bước dài.
“Lấy ý hành khí, dẫn khí xuất hải, lưu chuyển trên dưới, lặp lại một vòng.” Hiên Viên Tử nói.
Bách Lý Cuồng Phong nghe vậy ngẩn người, đứng thộn mặt ra không hiểu ý. Hiên Viên Tử cũng không để ý hắn, nghiêng vò rót rượu, chậm rãi uống cạn.
“Xin Chân nhân nói rõ.” Bách Lý Cuồng Phong bất đắc dĩ nói.
“Suy nghĩ trong lòng là ý, lấy ý niệm dẫn đường cho linh khí từ Khí Hải lên trên, đi lại một vòng.” Hiên Viên Tử thuận miệng giải thích.
Bách Lý Cuồng Phong vẫn không hiểu, lúng túng nhìn mọi người, cả đám còn lại cũng mông lung không rõ, không ai có thể nhắc cho hắn.
“Vãn bối ngu độn, không biết làm thế nào lấy ý hành khí.” Lát sau Bách Lý Cuồng Phong cúi đầu nói.
Hiên Viên Tử bỗng trợn mắt lên, đặt chén rượu xuống đứng dậy lôi Bách Lý Cuồng Phong ra ngoài điện, mọi người thấy vậy vội vàng đứng dậy đi theo.
Hiên Viên Tử lôi Bách Lý Cuồng Phong rời khỏi Đông điện, đi thẳng về phía Nam. Phía trước mấy trượng có một dãy phòng ốc, Hiên Viên Tử coi như không thấy, lôi Bách Lý Cuồng Phong trực tiếp đụng phải, hai người đụng vách tường rồi quay về.
“Bần đạo muốn cho mấy phòng ốc cản đường này sụp đổ.” Hiên Viên Tử vừa dứt lời, mấy gian phòng lúc nãy ầm ầm đổ xuống, bụi đất tung bay, gỗ đá văng khắp nơi.
Mọi người chưa từng gặp qua cảnh tượng nào như vậy, không khỏi trợn mắt há mồm, giật mình kinh sợ.
“Ý là suy nghĩ ở trong lòng, ý có thể khống chế linh khí, khí có thể khống chế vạn vật, chỉ cần có một ý niệm thì không gì là không thể, hiểu chứ?” Hiên Viên Tử vung tay xua bụi đất.
Bách Lý Cuồng Phong lúc này đã sợ đến choáng váng, nghe vậy gật đầu liên tục, gật đầu xong lại lắc đầu liên tục.
Hiên Viên Tử thấy vậy nổi giận cánh mũi phập phồng, Mạc Vấn sợ lão tức giận vội vàng tiến lên nói,
“Vãn bối hiểu rồi…”