Dịch giả: Ma Đạo Tử
Tư Mã đạo trưởng tuổi chừng 37, 38, trên người mặc một trường bào màu lam nhạt, dáng người cao gầy, khuôn mặt gầy gò, hai tay buông thõng, thong dong đi tới.
“Vô Lượng Thiên Tôn, bái kiến Tư Mã đạo trưởng.” Mọi người chờ Tư Mã đạo trưởng đến gần rồi chắp tay chào một câu.
“Vô Lượng Thiên Tôn, xin chào chư vị.” Tư Mã đạo trưởng chắp tay đáp lễ. “Ta họ Tư Mã, tên là Phong Bội. Hôm nay tuân theo thần dụ của Tổ Sư, tới đây để truyền thụ võ nghệ cho các ngươi.”
“Làm phiền đạo trưởng.” Mọi người lần nữa chắp tay, Đạo Môn lễ nghi nghiêm ngặt, Tư Mã Phong Bội dùng Vô Lượng Thiên Tôn để đáp lễ chứng tỏ lão không phải nhất phái tôn sư hoặc là cao thủ vượt qua Thiên Kiếp, thế nên chỉ có thể gọi là đạo trưởng, không thể tôn xưng là chân nhân.
“Đệ tử Đạo gia thông thường lấy trường kiếm và phất trần để đối địch. Thế nhưng hai loại binh khí này ta không am hiểu, có điều bình sinh ta sáng tạo ra được một bộ chưởng pháp cùng một môn thân pháp. Chưởng pháp là Cầm Phong Quỷ Thủ, thân pháp là Truy Phong Quỷ Bộ. Các ngươi chỉ cần dụng tâm học tập thì trong vòng một năm là có thể tiểu thành.” Tư Mã Phong nhìn mọi người xung quanh.
Mọi người nghe vậy thì kinh ngạc, trong tên những môn võ của Tư Mã Phong Bội đều có một chữ quỷ, chỉ nghe thôi đã thấy lạnh lẽo quỷ dị, điều này thực trái với phong cách chính trực nhân hòa của Đạo gia.
“Nói cho ta biết, tập luyện võ nghệ để làm gì?” Tư Mã Phong tự xưng là ta, hỏi.
“Giết kẻ giàu chia của cho người nghèo. (sát phú tế bần)” Bách Lý Cuồng Phong là người đầu tiên mở miệng.
“Tự bảo vệ mình trong loạn thế. (loạn thế tự bảo)” Mạc Vấn thấy Tư Mã Phong Bội nhìn hắn liền trả lời.
“Trừng ác dương thiện.” A Cửu tiếp lời.
Người khác thấy A Cửu trả lời có vẻ hợp lý bèn bắt chước, riêng Thiên Tuế lại khác, gã trả lời là cường kiện thân thể.
Không ngờ Tư Mã Phong nghe đáp án của mọi người xong lại lắc đầu, trầm mặc một lúc rồi bình tĩnh mở miệng. “Tập võ chỉ để giết người.”
Mọi người nghe xong thì đều trợn mắt há mồm. Trên mặt Tư Mã Phong Bội vốn có một vết sẹo, bộ dáng đáng sợ, khi mở miệng nói thần sắc lại lộ vẻ âm trầm, lúc này trông lão chẳng phải một tế thế (cứu đời) đạo nhân, ngược lại thật giống như một sát thủ tử sĩ.
“Người đời có người nghe lời khuyên của ngươi, cũng có kẻ lại không. Người nghe lời khuyên thì hiểu đạo lý mà bỏ ác theo thiện, đây chính là mục đích các ngươi học tập kinh văn. Kẻ không nghe ngươi mà làm hại thế gian thì phải lấy tính mạng của hắn, đây chính là tác dụng của việc học võ.” Tư Mã Phong lên tiếng lần nữa.
Mạc Vấn nghe vậy thì nhíu mày, hắn cảm thấy Tư Mã Phong này không phải người tốt lành gì, lời nói âm lãnh, sát cơ rất nặng, không hề có chút lòng từ bi của người xuất gia.
“Ngươi có gì nghi vấn sao?” Tư Mã Phong nhíu mày liếc nhìn Mạc Vấn.
“Nếu không nghe lời khuyên của ta thì thôi, thả hắn đi là được, cần gì hại đến tính mạng người ta?” Mạc Vấn nghiêm mặt nói.
“Người tu đạo hầu hết trong đầu chỉ có suy nghĩ hành thiện tích đức, lại không biết trừ ác cũng là tích đức vậy.” Tư Mã Phong nói đến đây liên khoát tay. “Ta tới đây chỉ để dạy võ, còn việc dạy các ngươi tu tâm minh tánh thì không phải việc của ta.”
Mạc Vấn nghe vậy liền chắp tay gật đầu, tuy hắn không đồng ý với quan điểm của Tư Mã Phong nhưng điều này cũng không ngăn cản khát vọng học võ trong lòng hắn, chỉ cần học được võ nghệ thì sử dụng thế nào là do hắn quyết định.
Tư Mã Phong khoanh tay lại, dạo bước ở trước mặt mọi người. “Âm Dương chia đôi, khuyên sát tịnh thi (1), dương thì khuyên người hướng thiện, âm thì giết tà diệt ác, đây là hai điều mà người tu đạo phải làm được. Muốn khuyên giải cũng cần biết giới hạn, nếu không thể khuyên được, đến lúc cần ra tay tuyệt đối không được lưu tình. Người đời có câu “Lưu tình bất động thủ, động thủ bất lưu tình” chính là ý này.”
(1) Khuyên sát thì là khuyên nên giết, tịnh thi là tư tưởng của Tuân Tử, muốn kết hợp giữa tư tưởng lễ nghi của Nho gia với tư tưởng của Pháp Gia. Câu này đặt ở đây cũng không quá rõ nghĩa, nhưng mọi người chỉ cần hiểu được câu trước và những câu sau thì có thể suy ra đại khái ý nghĩa của câu này.
Tư Mã Phong vừa nói xong, bảy người cũng không ai đáp lại. Lão nhìn mọi người ở xung quanh, ánh mắt tới ai thì kẻ đó liền cúi đầu, cuối cùng cũng chỉ có Bách Lý Cuồng Phong trả lời. “Ta đã hiểu ý đạo trưởng, thời điểm khuyên bảo người khác thì cứ khuyên, nếu không nghe mà vẫn đi làm chuyện xấu thì nhất định phải động thủ hạ sát bọn họ.”
“Đúng vậy, giao đấu với người, tối kị là không quyết đoán, một khi đã xuống tay nhất định phải dùng toàn lực, nếu lưu thủ thì kẻ bị hại chắc chắn là ngươi.” Tư Mã Phong gật đầu.
Mọi người nghe vậy đều gật đầu, Mạc Vấn cũng vậy. Hắn hiểu Tư Mã Phong sở dĩ nói như vậy là để mọi người có thể xác định thái độ đúng đắn trước khi luyện võ.
“Gió vốn vô hình, nếu muốn cầm nó, khi ra tay phải thật nhanh chóng. Cầm phong, tên như ý nghĩa, ra tay mau lẹ, nhanh có thể cầm được gió. Bởi vì chưởng pháp đều là đánh tới trọng huyệt trên thân người, tàn nhẫn đoạt mệnh nên mới có tên là quỷ thủ, đơn giản mà mạnh mẽ, chưởng pháp này đoạn cốt đoạt mệnh, nhanh mà tàn nhẫn.” Tư Mã Phong cũng không nói nhảm, trực tiếp nói thẳng vào cốt yếu của chưởng pháp.
“Truy Phong Quỷ Bộ là khinh công thân pháp, nó không tuân theo bố cục của bát quái ngũ hành, không theo vị trí của cửu cung tinh tú. Sau khi đại công cáo thành thì lúc di chuyển cực nhanh không còn dấu vết, thậm chí xuất hiện hư ảnh, ngươi động thì nó cũng động theo, vì vậy có tên là Truy Phong Quỷ Bộ.” Tư Mã Phong lại nói.
Là người học, bọn họ ngoại trừ gật đầu ra thì cũng không làm được động tác nào khác.
“Truy Phong Quỷ Bộ là cơ sở để thi triển quỷ thủ, đầu tiên phải học quỷ bộ. Từ nay trở đi, quay người một vòng rồi quay ngược lại một vòng, ba trăm lần như thế. Mỗi ngày làm đi làm lại mười lần. Khi nào các ngươi có thể ở trong một nén nhang quay được ba trăm lần mà không nôn mửa choáng váng thì đến gặp ta ở tây điện.” Tư Mã Phong nói xong bèn quay người rời đi.
Mọi người nghe xong thì đều há hốc mồm, vốn ấn tượng của bọn hắn đối với luyện tập võ công là phải tiến hành theo khuôn phép cũ, luyện tập theo chất lượng. Nào ngờ Tư Mã Phong lại để cho bọn họ xoay người như vậy, đây đâu phải phương pháp luyện công.
“Đạo trưởng xin dừng bước, chúng ta chỉ cần ngày nào cũng quay người mà không đứng trung bình tấn củng cố hạ bàn sao?” Bách Lý Cuồng Phong hô to.
“Vậy ngươi đứng cho ta xem.” Tư Mã Phong quay lại nói.
Bách Lý Cuồng Phong nghe vậy liền co hai tay lại, hai chân khom xuống lưng vẫn giữ thẳng, tạo ra tư thế trung bình tấn mà người luyện võ vẫn làm.
“Ngươi muốn đi đại tiện sao?” Tư Mã Phong nhíu mày hỏi.
Tuy Tư Mã Phong khi nói chuyện thì thần sắc cũng không vui vẻ thế nhưng lão cũng nói thẳng ra cái ý mỉa mai tư thế xấu xí của Bách Lý Cuồng Phong. Lời vừa dứt thì mọi người cũng cười vang, Bách Lý Cuồng Phong nghe vậy không khỏi xấu hổ, cố gắng điều chỉnh thân thể làm ra tư thế chính xác.
Tư Mã Phong thấy thế liền nhíu mày. “Võ công bình thường gồm cả công thủ, thực ra là đã xuyên tạc cái ý của võ. Luyện võ chỉ là để công kích kẻ khác, nếu lại còn phân tâm phòng thủ thì đâu khác nào ẩu đả tầm thường ngươi tới ta đi. Võ chỉ có công không có thủ, dù có thủ cũng là lấy công làm thủ, phải toàn lực tấn công, khí thế lăng liệt, nếu còn phải phòng thủ thì sẽ làm suy yếu thế công.”
Tư Mã Phong vừa nói xong, tất cả mọi người đều suy ngẫm muốn lĩnh hội thâm ý. Bách Lý Cuồng Phong không hiểu gì cả, vẫn đứng trung bình tấn tại chỗ cũ. Tư Mã Phong thấy thế thì lại nhíu mày. “Ngươi giống như cái cọc gỗ ngồi xổm tại đó, sao có thể tu luyện Truy Phong Quỷ Bộ?”
Bách Lý Cuồng Phong vội vàng đứng thẳng lên, cúi đầu.
“Xin hỏi đạo trưởng, chúng ta khi xoay người thì nên nhanh hay là chậm?” Dạ Tiêu Diêu hỏi.
“Vì sao phải chậm?” Tư Mã Phong nhìn Dạ Tiêu Diêu.
“Huyền Dương Tử tiền bối khi dạy chúng ta có từng nói, âm dương thái cực, hòa hoãn chậm rãi, nếu lấy ý này mà áp dụng cho võ học thì chính là bình tĩnh cầu ổn, hậu phát chế nhân (2).” Dạ Tiêu Diêu nói.
(2) Ra tay sau mà vẫn ở thế thượng phong.
Tư Mã Phong nghe xong liền thở dài, sắc mặt bất đắc dĩ. “Người luyện võ chỉ cầu duy khoái bất phá (3), chiếm được tiên cơ đã không dễ, sao còn có thể nhường nó cho đối phương rồi mới ra tay?”
“Thái cực tròn đều, âm dương hỗ sinh (4), nếu chỉ có nhanh không có chậm, có công không có thủ thì chẳng phải đã đi ngược với lý thái cực rồi sao?” Dạ Tiêu Diêu cả gan hỏi tiếp.
(3) Ra tay cực nhanh, đối phương không thể phản ứng kịp thì làm sao phá được chiêu thức của bản thân.
(4) Âm sinh dương và ngược lại.
“Đạo lý thái cực không thể dùng cho võ học, thái cực âm dương phân đôi không phải là giả, thế nhưng công thủ đồng thời lại không phải ứng đối với thái cực âm dương. Như thế nào là thái cực? Thái cực dương, không đánh mà cứu. Thái cực âm, phải đánh phải giết. Một khi đã động thủ thì âm dương đã không còn cân bằng, làm sao còn có thể vừa công vừa thủ?” Tư Mã Phong kiên nhẫn giải thích.
Tư Mã Phong nói xong lại thở dài lại lần nữa, lập tức quay người rời đi.
“Mạc Vấn ngươi nghe có hiểu không?” Dạ Tiêu Diêu cũng không hiểu thâm ý của Tư Mã Phong, đành nhìn Mạc Vấn mà thỉnh giáo.
“Đã hiểu, công với thủ không phải là thái cực mà đánh với không đánh mới là thái cực. Một khi đã ra tay thì phải dương cương lẫm liệt, chứ nếu cứ công thủ hoàn thiện thì thật chẳng đâu vào đâu cả.” Mạc Vấn nhíu mày nói, lúc trước hắn vốn là không đồng ý lời nói và hành động của Tư Mã Phong. Nhưng lúc này, hắn lại thấy đối phương nói rất chí lý, âm dương nên như vậy, lúc cần hòa hoãn thì hòa hoãn, lúc cần cuồng phách thì cuồng phách, nếu đã không thể tương dung thì tuyệt không tương dung, giống như nam nhân và nữ tử, cương dương và âm nhu, cần phải phân rõ, bằng không thì chính là hoạn quan bất nam bất nữ.
Dạ Tiêu Diêu nghe vậy bèn chặc lưỡi, không hỏi cũng biết là gã vẫn chưa hiều mô tê gì.
“Tư Mã đạo trưởng ngụ ý võ công vốn là chiêu thức tàn nhẫn giết người, ra tay thì không thể từ bi. Nếu muốn từ bi thì trước khi động thủ đã khuyên đối phương thật tốt rồi, đã động thủ tuyệt không được lưu tình.” Mạc Vấn lần nữa lên tiếng, ngộ tính của mỗi người có cao thấp, sớm muộn gì cũng hiểu ra. Lúc này hắn cũng không còn cho rằng chiêu thức tàn nhẫn là sai, bởi vì hắn hoàn toàn có thể quyết định mình có sử dụng đến chúng không. Nếu như thật sự phải dùng đến thì tàn nhẫn là chuyện chắc chắn, còn nếu không thì vẫn có thể hiểu lấy cái lý của nó.
“Có lý, đúng rồi ngươi nói xem, hắn để chúng ta xoay người để làm gì vậy?” Bách Lý Cuồng Phong lại gần.
“Chắc là Truy Phong Quỷ Bộ kia lúc thi triển ra cần phải không ngừng xoay người.” Dạ Tiêu Diêu tiếp lời.
“Tư Mã đạo trưởng có nói qua, Truy Phong Quỷ Bộ không có vị trí di động cố định, chắc hẳn lúc di chuyển sẽ có một vài tư thế mà người thường không thể chịu được.” Mạc Vấn nói, nếu như vị trí di động lại quỷ dị thì chắc chắn không thể nào là đứng thẳng được, rất có thể là phải nghiên người đi, thậm chí trồng cây chuối. Tư Mã Phong để bọn họ quay người có thể là vì muốn cho họ làm quen với những tư thế khác thường kia, đồng thời xây dựng cơ sở cho Truy Phong Quỷ Bộ.
“Ta vẫn cứ có cảm giác không được tự nhiên, chúng ta thân là Thượng Thanh chuẩn đồ, làm sao mà võ công nào học cũng có chữ quỷ chứ?” Liễu Sanh lắc đầu nói.
Lần này Mạc Vấn cũng không trả lời, bởi vấn đề của Liễu Sanh cũng đang làm hắn khó hiểu.
Mọi người còn đang trầm mặc thì A Cửu bỗng nhẹ giọng mở miệng. “Tư Mã đạo trưởng trời sinh kinh mạch bế tắc, không thể nào hành khí, mà đã không thể luyện khí phi thăng thì cũng không thể thành tiên, trăm năm sau chỉ có thể làm quỷ rồi.”
“Các ngươi có phát hiện không, những tôn trưởng truyền dạy cho chúng ta ai nấy tính tình đều có chút khác người?” Lưu Thiểu Khanh xen vào.
Nghe gã nhắc nhở, mọi người liền nghĩ lại, quả thật như vậy. Những tôn trưởng này không một ai có phong thái tiên phong đạo cốt, hình tượng một lão đạo chính thống siêu thoát hiểu đạo.
“Hay là chúng ta không được Tổ Sư chào đón?” Bách Lý Cuồng Phong nhíu mày gãi đầu.
Mọi người nghe vậy ánh mắt đều lộ vẻ nghi hoặc, cho đến một lát sau, Mạc Vấn đã đoán được huyền cơ trong đó. Những tôn trưởng tính tình không giống nhau thì mới có thể giúp mọi người trong khi được truyền dạy không bị phong cách của tôn trưởng trong vô tình ảnh hưởng, đảm bảo bọn họ học được kỹ nghệ mà cái bản tính không bị mất đi.
Và việc sau đó thì, dĩ nhiên là phải xoay người rồi…