Núi thì trọc, cỏ thì khô, ngay cả cây cối cũng không có mấy, chỉ có mấy thanh gỗ ghép lại dựng thành hàng rào đơn sơ.
Nghiêm ngặt mà nói, đây là một ngọn núi hoang vắng, ngay cả chim bay qua cũng không muốn đậu lại quá lâu.
“Ôi!”
Tần Thư Kiếm chán ngán ngồi trên một tảng đá lớn, bên cạnh là một thanh đại đao thiếu mấy lỗ thủng.
Lại thêm quần áo đầy mụn vá trên người hắn cùng với đôi giày rơm đã rách nát dưới chân, mang đến cho người ta cảm giác hắn giống ăn mày hơn là cướp.
Nhưng, Tần Thư Kiếm thật sự là một tiên cướp, không nói chính là thì là sơn phỉ.
[Tên: Tần Thư Kiếm]
[Thân phận: Sơn phỉ bình thường]
[Thế lực tương ứng: Lương Sơn Trại]
[Cảnh giới: Nhập võ 1 tầng]
[Công pháp tu luyện: Đoán Thể Kinh đệ tầng 1 (cộng 5 tầng)( phàm giai hạ phẩm)]
[Trang bị: Đại đao tàn khuyết, quần áo cũ nát, giầy rơm rách]
Đây là màn hình thuộc tính hiện nay của Tần Thư Kiếm.
Lúc mới đến thế giới này, hắn còn tưởng rằng mình xuyên không sống lại, nhưng qua mấy ngày tìm hiểu, Tần Thư Kiếm mới biết mình trở thành NPC trong một trò chơi.
Về phần vì sao hắn dám khẳng định như vậy, là vì góc bên phải màn hình thuộc tính của hắn còn có một cái đồng hồ không ngừng đếm ngược.
[Cách thời điểm người chơi xuất hiện còn: 2 ngày 15 tiếng 23 phút 41 giây]
“Ôi!”
Nhìn đến đây, Tần Thư Kiếm lại thở dài.
Người chơi sắp đến rồi.
Mà thân phận hiện giờ của hắn, bất kể nhìn từ chỗ nào, đều giống như NPC pháo hôi trong thôn tân thủ, tồn tại để chuyên môn cấp kinh nghiệm cho người chơi tân thủ.
“Bị giết… sống lại, bị giết… lại sống lại…”
Tần Thư Kiếm bỗng nhớ tới cảnh tượng mình chơi game lúc trước. Lúc đó hắn không có cảm xúc gì với NPC pháo hôi này, nhưng thân phận bây giờ đã thay đổi, hắn mới cảm nhận được sâu sắc sự bi ai này.
Đợi đã!
Sắc mặt Tần Thư Kiếm bỗng nhiên cứng đờ, hình như hắn đã quên mất một việc.
Đó là…
Thân phận ban đầu của cơ thể này đúng là một NPC, nhưng bây giờ lại bị chiếm mất, còn hoàn toàn tan biến. Nếu vậy, phải chăng việc hắn còn sống lại hay không vẫn là một ẩn số?
Nghĩ đến đây, Tần Thư Kiếm nhất thời giật mình, nhảy dựng lên khỏi tảng đá.
“Không được… như vậy không được.”
“Lỡ đâu có thể sống lại, chẳng phải ta bị thua thiệt sao?”
“Còn thời gian hai ngày nữa, không thể cứ ngồi đây chờ chết được.”
Tần Thư Kiếm hít sâu mấy hơi, nhìn đồng hồ đếm ngược trên màn hình, giống như nhìn thời gian đếm ngược đến cái chết của mình.
Khó khăn lắm mới được sống lại, cho dù phải làm một NPC, cũng còn hơn là hoàn toàn tiêu tan.
“Cho dù phải làm NPC, ta cũng tuyệt đối không làm NPC pháo hôi.”
Tần Thư Kiếm lặng lẽ đặt ra cho mình một mục tiêu như thế.
Nếu không muốn làm NPC pháo hôi, vậy thì chỉ có thể thăng cấp bản thân lên… Thực lực, mới có thể thoát khỏi cục diện khốn khó hiện giờ.
Đối với loại game này, không có chia chấp bậc mà hắn quen thuộc trước kia.
Cách lựa chọn cũng là một cách phân chia cảnh giới khác.
Về phần Đoán Thể Kinh, Tần Thư Kiếm phát hiện trong đầu mình quả thật có một công pháp như vậy tồn tại.
Nhưng nó chỉ là pháp môn rèn luyện cơ thể thô sơ, cần dựa vào rèn luyện hàng ngày hàng tháng, trong thời gian ngắn hoàn toàn không thể học cấp tốc.
Có điều…
Trong lòng Tần Thư Kiếm cũng đã có suy nghĩ của riêng mình.
Nếu đã là game, vậy thì chắc chắn không tách khỏi với “đánh NPC thăng cấp”.
Về phần đi đâu đánh NPC?
Tần Thư Kiếm nhìn thoáng qua người đi lại xung quanh, mỉm cười.
Hiện giờ chẳng phải hắn đang trong một ổ NPC sao? Còn cần đi đâu tìm nữa?
Vấn đề duy nhất là bản thân hắn cũng là một NPC, vậy giết đồng loại có thể nhận được điểm kinh nghiệm hoặc là điểm tương tự để thăng cấp hay không?
Tần Thư Kiếm cúi người nhặt thanh đại đao sứt mẻ trên tảng đá lớn lên, đi về phía một tên sơn phỉ mặc quần áo gần giống hắn gần đó.
Cùng lúc đó, trong đầu hắn cũng xuất hiện thuộc tính của sơn phỉ kia.
[Tên: Trương Nhị Cẩu]
[Thân phận: Sơn phỉ bình thường]
[Thế lực tương ứng: Lương Sơn Trại]
[Cảnh giới: Nhập võ 1 tầng]
[Công pháp tu luyện: Đoán Thể Kinh tầng 1]
Ngoại trừ tên không giống, còn những thứ khác giống hệt Tần Thư Kiếm, không biết là do tính chất đặc biệt của game này, hay là vì các sơn phỉ khác cùng thuộc phe với hắn.
Dù sao chỉ cần Tần Thư Kiếm muốn là hắn có thể nhìn thấy thuộc tính của đối phương.
Cho dù thuộc tính này không thể được hoàn toàn, nhưng cũng có thể thấy được đại khái.
Lúc Tần Thư Kiếm đi đến gần tên sơn phỉ kia, đối phương vẫn còn đang ngây ngô đứng tại chỗ, hai mắt nhìn ra bên ngoài, giống hệt một khúc gỗ đứng im ở đó không nhúc nhích.
Tần Thư Kiếm cũng đã thử trao đổi với người này, kết quả là trừ hắn ra, những sơn phỉ này không khác gì NPC pháo hôi trong ấn tượng của hắn, không nói chuyện với nhau, không có chỉ số thông minh.
Mỗi ngày đúng giờ ăn uống nghỉ ngơi, canh gác tuần tra, dường như tất cả đều được tiến hành theo thiết lập.
“Huynh đệ!” Tần Thư Kiếm vỗ vai đối phương.
Trương Nhị Cẩu quay đầu lại nhìn hắn một cái, rồi lại quay đầu về.
“A…”
Sau đó một bàn tay chợt bịt kín miệng gã, cố gắng lôi gã vào đằng sau một tảng đá lớn.
Nhìn Trương Nhị Cẩu bị mình bịt miệng mũi, tay chân giãy dụa theo bản năng, trong ánh mắt đờ đẫn dường như có chút nghi ngờ, ánh mắt Tần Thư Kiếm trở nên hung ác, hắn giơ tay chém xuống.
Đừng thấy thanh đại đao kia sứt mẻ, nhưng cũng rất sắc bén.
“Phập” một tiếng, lưỡi đao đâm vào da thịt, Trương Nhị Cẩu chớp mắt bị chọc xuyên qua, máu tươi từ vết thương chảy xuống.
Sau đó một luồng khí ấm từ đại đao bốc lên, tràn vào người Tần Thư Kiếm.