Bên trong Trung Nghĩa Đường.
Sau khi trải qua sắp xếp một hồi, nhóm sơn tặc mới gia nhập cũng xem như là có chỗ yên ổn ở lại Lương Sơn Trại.
Mà Tần Thư Kiếm, cũng lập tức gọi Trịnh Phương đến gặp.
Đối với vị cao thủ đã nhập võ 4 tầng này, trong lòng hắn cũng vô cùng coi trọng.
“Lão gặp qua trại chủ!” Sau khi tắm rửa sơ qua một hồi, tuy rằng sắc mặt Trịnh Phương vẫn còn tái nhợt, nhưng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều.
“Mời ngồi!”
“Cảm tạ trại chủ!”
Trịnh Phương cũng không từ chối, sau khi nói lời cảm tạ, liền ngồi xuống vị trí bên cạnh.
Tần Thư Kiếm hỏi: “Ta vẫn chưa biết Trịnh tiên sinh và những người kia đến từ đây?”
“Ở Lâm Xuyên Tập cách đây một nghìn dặm.”
“Cách một nghìn dặm.”
Trịnh Phương chắp tay nói: “Đúng vậy, lão phu cũng nói thật với trại chủ, sở dĩ bọn ta lặn lội ngàn dặm, chính vì để tránh chiến tranh và nạn đói.”
“Nguyện lắng nghe kỹ càng.”
Sắc mặt Tần Thư Kiếm có chút tò mò.
Thấy vậy, Trịnh Phương hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Tất cả mọi chuyện có lẽ từ…”
Theo lời kể của Trịnh Phương, Tần Thư Kiếm cuối cùng cũng biết được lai lịch của nhóm người Trịnh Phương, cũng hiểu rõ lý do vì sao Trịnh Phương có được thực lực như vậy.
Lâm Xuyên Tập trong miệng đối phương là một thị trấn nhỏ cách nghìn dặm.
Tuy nói là thị trấn, nhưng thực chất quy mô cũng không lớn hơn thôn làng bình thường bao nhiêu.
Mà Trịnh Phương, vừa là tiên sinh của trường tư thục ở Lâm Xuyên Tập vừa là quán chủ của một võ quán.
Chẳng qua hiện giờ trong Đại Chiêu Quốc ngập tràn khói lửa, đâu đâu đều là tai ương chiến tranh, lại đúng lúc gặp phải hạn hán mất mùa, càng làm cho người dân lưu lạc khắp nơi nổi dậy, dân chúng lầm than.
Ban đầu Lâm Xuyên Tập đối mặt với nạn hạn hán, đã phải vất vả lắm mới duy trì được.
Kết quả không ngờ lại gặp phải tai ương chiến tranh.
Một đội quân toàn những kẻ đào ngũ không biết từ đâu đến đã đốt phá, giết chóc, cướp đoạt lương thực ở Lâm Xuyên Tập.
Tuy nói Lâm Xuyên Tập là thị trấn, nhưng thực lực của nó không hề mạnh chút nào, một cao thủ nhập võ 4 tầng như Trịnh Phương, hoàn toàn không đáng là gì trong mắt đám quân binh đông đúc kia.
Vì thế, Lâm Xuyên Tập rơi vào tay giặc.
Một số người dân không cam lòng chết lúc đó, đã tập hợp lại với nhau và chạy trốn khỏi Lâm Xuyên Tập.
Bởi vì Trịnh Phương vừa thầy giáo trường tư thục vừa là quán chủ của võ quán, vốn có danh tiếng cao ở Lâm Xuyên Tập, nên tạm thời được mọi người bầu làm đội trưởng.
Chỉ là dọc theo đường đi, đội ngũ có già có trẻ, nên động tác cực kỳ chậm chạp.
Hơn nữa còn có nạn đói, tai ương chiến tranh khắp nơi, đâu đâu cũng đầy binh mã, lương thực thiếu thốn, không có ai đủ sức thu nhận mấy trăm người như vậy.
Cho nên, Trịnh Phương và những người khác chỉ có đi một bước tính một bước, trước tiên phải tận lực tránh xa những nơi có chiến tranh.
Nhưng mà ———
Lượng thức ăn tiêu hao của mấy trăm người trong mỗi ngày là một vấn đề rất lớn.
Lúc đầu, dựa vào lương khô do bản thân mang theo, vẫn có thể cầm cự được mấy ngày.
Đến sau này, đã thành gặp núi ăn núi, gặp nước uống nước, gặm không ít rễ cỏ và vỏ cây, nhưng vẫn khó tránh khỏi tình cảnh có người chết đói.
Cho đến bây giờ, đội ngũ vài trăm người cũng chỉ còn sót lại sáu mươi mấy người.
Nếu Lương Sơn Trại không thu nhận bọn họ, chỉ sợ vài ngày nữa sáu mươi mấy người bọn họ toàn bộ đều đói chết hết.
Cũng chính vì vậy, bây giờ Trịnh Phương rất biết ơn Tần Thư Kiếm.
Quyết định của đối phương, không chỉ đơn giản là cho ông một miếng cơm ăn, mà còn là đã cứu giúp hàng chục mạng người của Lâm Xuyên Tập.
Trong lòng Tần Thư Kiếm cũng có chút bội phục Trịnh Phương.
Dù sao việc dẫn dắt một đám người, chạy trốn đến nơi cách nghìn dặm rốt cuộc có bao nhiêu khó khăn, chỉ nghĩ thôi cũng đủ hiểu được.
“Trịnh lão có thể yên tâm, các ngươi gia nhập Lương Sơn Trại của ta, chỉ cần không làm loại việc phản bội kia, ta có một miếng ăn cũng tuyệt đối không để các ngươi chết đói.” Tần Thư Kiếm hứa hẹn.
Trịnh Phương đứng lên, khom người nói: “Lão phu biết ơn trại chủ!”
Sau đó, chỉ thấy ông lấy ba cuốn sách đầy vết nhăn từ trong tay áo ra, đưa chúng bằng cả hai tay.
“Đây là công pháp tu luyện trong võ quán của lão phu, nay giao lại cho trại chủ, để cảm tạ lòng tốt thu nhận và giúp đỡ củ trại chủ!”
Ánh mắt Tần Thư Kiếm sáng lên, khoé miệng mỉm cười nhận lấy ba quyển sách.
Khi nhìn thấy thuộc tính của Trịnh Phương, hắn đã nảy ra ý niệm muốn đoạt lấy công pháp sở học của đối phương.
Bởi vì đoán thể kinh chỉ có tổng cộng năm tầng, hiện tại cũng xem như sắp luyện xong rồi.
Nếu muốn tiến bộ thêm bước nữa, trước mắt Tần Thư Kiếm vẫn chưa có cách giải quyết nào khác, biện pháp tốt nhất chính là tìm được một công pháp chủ tu cao tầng hơn, từ đó thăng cấp lên.