Mà hai người trước mắt Tần Thư Kiếm, một kẻ tên là Trương Thiết Ngưu, tiểu đầu mục Nhập võ 2 tầng, lúc trước là phụ tá đắc lực của Ngô Thắng, hiện giờ đã trở thành người của hắn.
Một kẻ khác tên là Vương Thiết Trụ, cũng là tiểu đầu mục Nhập võ 2 tầng, nhưng đối phương còn có một thân phận khác, đó là thợ mộc.
Khi nhìn thấy Vương Thiết Trụ, Tần Thư Kiếm mới biết được. Phần lớn những đồ ở Lương Sơn Trại đều xuất phát từ tay của gã.
Trong đám sơn phỉ đần độn chạy khắp núi này, có thể tìm ra được hai người bình thường, thực sự là khiến Tần Thư Kiếm mừng rỡ không thôi.
Ít nhất có người có thể giao tiếp bình thường với hắn, không đến mức bị nghẹn đến phát rồ.
Sau khi suy nghĩ một chút, Tần Thư Kiếm nhìn về phía hai người, trầm giọng hỏi:
“Hai người các ngươi đều là đầu mục của Lương Sơn Trại, chắc hẳn rất quen thuộc với thế lực xung quanh Lương Sơn Trại.”
“Vậy bản trại chủ hỏi các ngươi một câu, tiếp giáp với Lương Sơn Trại rốt cuộc có mấy thế lực?”
Trương Thiết Ngưu cung kính trả lời:
“Bẩm trại chủ, tiếp giáp với Lương Sơn Trại chúng ta tổng cộng có năm thế lực. Phía bắc là bình nguyên Sư Hổ, phái đông là Loạn Thạch Lâm, phía nam là dãy núi Vô Tận, phía tây là phản quân Tây Ninh và cuối cùng là phía đông nam bình nguyên Bất Tử.”
Bình nguyên Sư Hổ, Loạn Thạch Lâm, dãy núi Vô Tận, phản quân Tây Ninh, bình nguyên Bất Tử.
Tần Thư Kiếm thầm lặp lại những cái tên đó một lần.
So sánh một chút, cái tên Lương Sơn Trại này vẫn được coi là bình thường.
Các thế lực tiếp giáp khác chỉ nghe tên thôi đã biết là khó dây vào.
“Những thế lực này có thực lực thế nào, người mạnh nhất tầm cảnh giới nào?”
“Nếu như mạnh nhất, thì chắc là phản quân Tây Ninh đi.”
Trương Thiết Ngưu tỏ vẻ do dự, sắc mặt có chút khó khăn.
“Phản quân Tây Ninh nghe nói là phản quân chiến bại của một đất nước, lưu lạc đến chỗ này, thường đốt giết đánh cướp ở xung quanh, người cầm đầu nghe đâu đã vượt qua Nhập võ 5 tầng, rất hùng mạnh.”
“Mà các thế lực khác, cũng có cường giả Nhập võ 5 tầng.”
“Về phần dãy núi Vô Tận, thuộc hạ không biết nhiều, có điều chỉ cần không chủ động tiến vào đó, về cơ bản không bị uy hiếp quá lớn.”
Nghe vậy, Tần Thư Kiếm cũng có phần lý giải về các thế lực này.
Nói thẳng, trong mấy thế lực tiếp giáp, Lương Sơn Trại của hắn là yếu nhất.
Cố trại chủ Ngô Thắng, chỉ là một tên rác rưởi Nhập võ 3 tầng, cho dù có điểm cộng thêm cũng chỉ gắng gượng tính là Nhập võ 4 tầng.
Thế lực khác đều có cường giả Nhập võ 5 tầng tọa trấn.
Dù hiện giờ hắn trở thành trại chủ Lương Sơn Trại, ở trong phạm vi thế lực của Lương Sơn Trại cũng chỉ đến Nhập võ 5 tầng, một khi ra ngoài phạm vi này, thì lập tức bị đánh về nguyên hình.
Về phần cường giả Nhập võ 5 tầng của các thế lực khác có giống thế không, thì tạm thời chưa biết được.
Nhưng có thể khẳng định một điểm, bất kể đối phương có giống vậy hay không, chỉ cần hắn rời khỏi phạm vi Lương Sơn Trại, cũng chưa chắc đã đánh thắng.
“Lúc trước Lương Sơn Trại chúng ta làm sao mà sinh tồn?” Tần Thư Kiếm đột nhiên đổi giọng, hỏi sang vấn đề khác.
Vừa mới tiếp nhận Lương Sơn Trại, có quá nhiều điều hắn không biết.
Nếu đã ôm cái mâm này vào người, thì chỉ đành làm cho đẹp mặt chút.
Thông qua cuộc nói chuyện với Trương Thiết Ngưu, Tần Thư Kiếm đã có nhận thức đại khái về Lương Sơn Trại.
Lúc tiếp quản Lương Sơn Trại, hắn cũng phát hiện ra thì ra NPC cũng phải ăn cơm. Bất kể là hắn hay là đáp sơn phỉ pháo hôi không có chỉ số thông minh, mỗi ngày đều cần phải ăn cơm.
Ăn cơm, có nghĩa là cần phải tiêu tiền. Nếu muốn trồng trọt ở nơi chó ăn đá gà ăn sỏi như Lương Sơn này, có thể đạt đến trình độ tự cung tự cấp chắc chắn là chuyện hoang tưởng.
Cho nên, trong sơn trại cứ qua khoảng một thời gian đều cần phải ra ngoài mua lương thực, hoặc nên nói là phải đến các thôn trại khác để cướp tiền.
Nhưng thực lực của Lương Sơn Trại không mạnh, những thôn trại này đều có đội hộ vệ, chuyện cướp tiền cũng chỉ là lúc bất đắc dĩ, mới mạo hiểm đi đánh một trận.
Phần lớn thời gian, là sơn phỉ Lương Sơn Trại xuống núi mua đồ ăn.
Lúc Tần Thư Kiếm phát hiện ra chuyện này, trong lòng cũng đau khổ không thôi.
Sơn phỉ bình thường hoàn toàn có thể tùy ý ra khỏi phạm vi hạn chế của Lương Sơn, chỉ cần không chọc phải phiền phức gì, thì có thể đi khắp nơi trong thiên hạ.
Cũng giống vậy, Lương Sơn Trại là sơn phỉ, không thoát được chuyện vào nhà cướp của.
Tuy nói vị trí chỗ này không coi là tốt, nhưng bình thường cũng có đội buôn đi qua.
Trong tình huống này, hoặc là đội buôn nộp phí tổn nhất định, Lương Sơn Trại đảm bảo họ bình an ra khỏi phạm vi Lương Sơn, hoặc là bị Lương Sơn Trại ăn tươi nuốt sống.
Đây cũng là nguồn thu chủ yếu của Lương Sơn Trại.