CHƯƠNG 27
«Chỉ cần ngươi nghe lời thì ta còn làm mấy loại chuyện đó làm gì.»
.
Lưu Ngọc Bạch dẫn Dung Lạc rẽ ngang rẽ dọc, đi độ chừng một nén nhang mới tìm thấy một quàn trá khá hẻo lánh.
Hai người vào trong ngồi được một lúc thì tiểu nhị mang trà ra.
Đáng ra nên ngồi đối diện nhau, vậy mà Lưu Ngọc Bạch lại dịch ghế sang ngồi bên Dung Lạc.
Dung Lạc chỉ cho rằng ông ta có chuyện riêng tư muốn nói nên im lặng ngồi đợi, nhưng rồi đợi khá lâu vẫn chưa thấy ông ta lên tiếng, chỉ ngồi im trân trân ngắm nhìn mình.
Dung Lạc bị nhìn thì không thoải mái cho lắm, thấy trà trên bàn đã nguội, y không đợi chờ nữa mà cất tiếng gọi: “Thúc thúc?”
Thấy Lưu Ngọc Bạch vẫn không phản ứng, Dung Lạc đành vừa gõ gõ tay lên mặt bàn vừa gọi: “Lưu thúc thúc?”
“A hả?” – bấy giờ Lưu Ngọc Bạch mới giật mình choàng tỉnh, thấy chén trà trong tay Dung Lạc đã nguội mà y không uống miếng nào thì rót cho y một chén khác, mỉm cười đưa qua: “Dao nhi uống trà.”
Dung Lạc giơ tay nhận, nào ngờ Lưu Ngọc Bạch lại giữ chặt chén trà không buông.
Dung Lạc nhíu mày, dùng sức kéo chén trà trong tay ông ta ra.
Chén trà bị giằng co sánh ra ngoài quá nửa, nước trà nóng bắn lên mu bàn tay Lưu Ngọc Bạch, nhưng ông ta lại chẳng mảy may để ý mà chỉ dùng ngón cái xoa xoa vệt bỏng hồng trên mu bàn tay: “Dao nhi, khi phụ thân còn tại thế có từng kể gì cho con nghe không?”
Dung Lạc đã sớm nhận ra Lưu Ngọc Bạch rất lạ thường, y nhích ghế cách xa ra một chút, sau đó mới bình tĩnh trả lời: “Trước khi phụ thân tạ thế đã dặn Dung Lạc rất nhiều việc, chẳng hay ngài muốn nhắc đến việc nào?”
Lưu Ngọc Bạch nghĩ ngợi một lúc: “Tỷ như… tỷ như chuyện làm ăn?”
Dung Lạc vừa nghe ông nhắc tới chuyện làm ăn thì bất giác đầu óc đã phiêu về vụ ngân phiếu giả, theo đó mà giật mình truy hỏi: “Ngài muốn nhắc tới vụ đó?”
Lưu Ngọc Bạch không đáp ngay, ông ta chỉ ngơ ngác nhìn y: “Dao nhi, con và phụ thân con giống nhau quá.”
Ánh mắt này của Lưu Ngọc Bạch làm cả người Dung Lạc nổi da gà, y lạnh mặt đứng dậy: “Nếu thúc thúc không muốn nói thì Dung Lạc xin về trước.”
“Đừng, đừng… đừng đi,” – Lưu Ngọc Bạch vội vàng túm tay y: “Ta có chuyện muốn nói.”
Phải gắng lắm Dung Lạc mới đè ép sự mất kiên nhẫn của mình xuống, y vùng tay ra khỏi tay Lưu Ngọc Bạch, đi thẳng sang vị trí đối diện ngồi: “Thúc thúc có gì muốn nói thì mời nói, lát nữa Dung Lạc còn bận một số việc.”
Lưu Ngọc Bạch vừa cười làm lành vừa đặt chén trà tới trước mặt y: “Dao nhi đừng sốt ruột, uống chén trà trước đã.”
Dung Lạc miễn cường nâng chén trà lên, bên tai nghe tiếng Lưu Ngọc Bạch kể lể: “Phụ thân con là một người ôn hòa thiện lương.”
Dung Lạc đặt chén trà xuống.
Lưu Ngọc Bạch kể tiếp: “Nhớ năm đó việc làm ăn của ta bị thất bại, chỉ trong một buổi chiều đã rơi vào cảnh khốn cùng, nhà cửa, ruộng vườn đều phải đền bù cho người ta, trừ manh áo ấm thân thì cả người ta không có nổi nửa văn tiền. Không nhà để về, ta chỉ có thể đói khát lang bạt đầu đường xó chợ, sau cùng đói không chịu được nữa mới chạy đi ăn trộm, tay vừa chạm vào chiếc màn thầu đã bị người ta bắt được mà đánh túi bụi…” – Lưu Ngọc Bạch ngừng lại một chút, sóng mắt lại đượm vẻ nồng nàn: “Rồi may mắn gặp được Tiên Cảnh ở đó, hắn đã hảo tâm thu nhận ta.”
Dung Lạc nhíu mày.
“Ta kể cảnh ngộ của mình cho hắn nghe, sau đó tình cờ biết hắn cũng là người làm ăn, thế nên ta đã cầu xin hắn vay tiền giúp ta lật ngược tình thế,” – nói tới đây, Lưu Ngọc Bạch quay đầu chăm chú đánh giá Dung Lạc, “Hắn là người ôn hòa và rất thiện lương… Dao nhi à, con rất giống hắn.”
Dung Lạc thật sự không thể chịu nổi ánh nhìn của ông ta, ngữ khí càng thêm phần lạnh lùng: “Khi còn nhỏ cũng thường có người nói Dung Lạc giống phụ thân, nhưng hiện giờ Dung Lạc đã trưởng thành, đem so với phụ thân tao nhã đầy bồ tài hoa, một tay văn hay chữ tốt thì Dung Lạc tự biết bản thân không thể theo kịp người trong bất cứ phương diện nào cả.”
Dường như Lưu Ngọc Bạch hoàn toàn không nghe lọt tai những điều y nói, ông ta đột ngột vươn tay nắm chặt bàn tay đang đặt trên bàn của Dung Lạc, ngôn từ lẫn lộn: “Bốn năm trước khi rời khỏi Phụng Dương, hắn vẫn bình an, thậm chí mới đầu năm ngoái ta còn tới Nam Nhạc tìm hắn, hắn vẫn còn minh mẫn nào có vẻ gì đau ốm đâu, vậy mà… vậy mà sao mới chỉ có mấy tháng trời đã chết?!”
Lưu Ngọc Bạch đầy vẻ kích động, Dung Lạc không hiểu tại sao ông ta lại thành ra thế này, y chỉ đành vừa nỗ lực vùng tay khỏi tay ông vừa khuyên nhủ: “Lưu thúc thúc, ngài bình tĩnh.”
Lưu Ngọc Bạch không thèm để ý, gã trợn mắt chằm chặp nhìn Dung Lạc, ánh mắt u ám, tay siết càng chặt thêm, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn: “Tiên Cảnh, Tiên Cảnh, ta không bận tâm ngươi có thê nhi, giờ ta có tiền rồi, ta có thể nuôi ngươi, ngươi đừng trốn tránh ta nữa…” – rồi gã sấn sổ về phía y.
Rốt cuộc Dung Lạc cũng hiểu gã muốn gì, lòng nơm nớp khiếp sợ, y lập tức đẩy gã ra: “Ngươi, ngươi điên rồi?!”
Lưu Ngọc Bạch bị đẩy mới phục hồi đôi chút minh mẫn, song tay gã vẫn giữ chặt tay Dung Lạc: “Dao nhi… là ta có lỗi với hắn, là ta có lỗi với hắn, cho nên hắn mới chọn cách này để trừng phạt ta, hắn muốn thoát khỏi ta, hắn muốn ta không thể gặp lại hắn nữa… Không, không thể nào, sao hắn lại chết được chứ, nhất định là hắn đang trốn ở nơi nào đó thôi.” – nói đoạn gã kéo Dung Lạc ra khỏi chỗ ngồi: “Đi, ngươi dẫn ta đi tìm hắn, chắc chắn ngươi biết hắn đang ở đâu!”
Lần này gã dùng sức kéo mạnh Dung Lạc, căn bệnh trong người làm đầu óc y váng vất, mắt mũi tối sầm mặc gã kéo ra ngoài.
Con đường ngoài trà quán vắng người qua lại, Lưu Ngọc Bạch kéo Dung Lạc đi một quãng dài.
Tâm trạng gã bất ổn, cử chỉ lỗ mãng, lời nói lộn xộn, Dung Lạc biết nếu cứ để thế này thì nguy to, y dáo dác nhìn xung quanh, thấy có người đi qua thì vội vàng hô hào: “Cứu mạng!”
Lời còn chưa dứt đã bị Lưu Ngọc Bạch chặn lại: “Dao nhi nghe lời, chớ nên hồ đồ!”
Người qua đường thấy Dung Lạc còn mang vẻ thiếu niên, bên cạnh là Lưu Ngọc Bạch chững chạc độ bốn mươi, năm mươi thì chỉ cho là con trai đang bị cha quở mắng, cũng chỉ nhìn Lưu Ngọc Bạch mà cười như thể cảm thông rồi cắm đầu bỏ đi.
Dung Lạc khẩn trương la lên: “Này, đừng đi!” – chưa hô xong đã bị Lưu Ngọc Bạch bịt chặt miệng vào.
Người ngoài sao đi chõ mũi vào chuyện nhà người khác, người nọ thấy Dung Lạc hô to gọi nhỏ thì làm như không nghe thấy mà cắm đầu rảo bước nhanh hơn.
Thấy người đã đi xa, Lưu Ngọc Bạch mới túm hai tay Dung Lạc siết chặt vặn ra sau, hung hiểm rỉ vào tai y: “Tốt nhất là đừng có phá bĩnh, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn làm theo những gì ta bảo thì ta sẽ không làm gì ngươi cả.”
Dung Lạc không chút nghĩ ngợi, nhấc chân đạp mạnh cho gã một cước.
Lưu Ngọc Bạch bị đau, tay thoáng lơi lỏng.
Dung Lạc nhân cơ hội vùng ra khỏi bàn tay đang bịt chặt miệng mình, đề cao giọng gào với theo bóng dáng đã dần khuất xa: “Ơi này, giúp ta tới Mộ gia y quán gặp Mộ Phù Sanh, nhắn Dung Lạc có việc tìm hắn với!”
Khản cổ xong những lời này, Dung Lạc gần như đã sức cùng lực kiệt, đầu đau như muốn nứt toách.
Lưu Ngọc Bạch thấy y giãy giụa không chịu hợp tác thì cơn giận bùng lên, gã túm bả vai Dung Lạc giật ngược về con hẻm u tối gần đó, đẩy cả người y vào tường, rút từ đâu ra một con dao sắc lẻm, lừ lừ tiến lại gần y: “Sao ngươi lại không nghe lời vậy hả?”
Tiểu đao lóe sắc lạnh, lưng Dung Lạc dán lên tường, không dám nhúc nhích: “Rốt cuộc ngươi muốn gì?”
“Nói cho ta biết, phụ thân ngươi đang ở đâu?”
“Ông đã mất rồi.”
“Đừng hòng lừa ta,” – đột nhiên Lưu Ngọc Bạch trở nên kích động, gã ngả người về phía trước, tiểu đao kề lên bụng Dung Lạc, gằn từng tiếng hỏi lại: “Hắn.đang.ở.đâu?”
Dung Lạc cố gắng lấy lại bình tĩnh: “Ngươi đáp một vấn đề trước rồi ta cho ngươi hay ông đang ở đâu.”
Lưu Ngọc Bạch nheo mắt lừ lừ nhìn y, đột nhiên miệng nhếch một mạt cười: “Dao nhi, Tiên Cảnh không xuất hiện, mẫu thân ngươi cũng đã mất, hiện giờ chỉ có mình ngươi lẻ loi, có thể dựa vào ai?”
Dung Lạc lạnh lùng nhìn gã: “Ta không dựa vào ai hết.”
Lưu Ngọc Bạch sâu xa đánh lời: “Ta đã quan sát nhiều ngày nay ở Trường An, tiểu nhi nhà họ Mộ quả nhiên là người thông minh xuất sắc, hành xử sáng suốt, ngay cả Yến vương gia cũng thân thiết với hắn, không hổ là “Công tử hồi xuân” của Phụng Dương, giao ngươi cho hắn chăm lo, phụ thân ngươi cũng yên tâm.”
Nghe thấy gã nói không đầu không đuôi, Dung Lạc không khỏi nhíu mày: “Liên can gì tới ngươi?”
Lưu Ngọc Bạch thở dài ảo não, khẽ rít lên với y: “Ngươi thử nghĩ xem, trong y quán đang có rất nhiều bệnh nhân, e rằng hơn phân nửa người trong đó đang bên bờ sinh tử, giả như tiểu nhi Mộ gia ‘lỡ tay’ tiễn họ tới Tây Thiên sớm hơn một chút… Vậy hậu quả sẽ thế nào nhỉ?”
Dung Lạc giật mình: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Lưu Ngọc Bạch thu tiểu đao, người sán lại ôn hòa nói: “Hành nghề y tất có mạo hiểm, đứng bên tiểu nhi Mộ gia tuyệt đối không an toàn, ai biết được có ngày nào đó cũng sa chân lỡ bước theo Phùng Quý kia, Dao nhi theo thúc thúc vẫn là hơn, nhất định thúc thúc sẽ không bạc đãi ngươi, nhé?”
Rốt cuộc Dung Lạc cũng hiểu, mặt mày biến sắc: “Ngươi muốn động tay chân với người bệnh trong y quán?”
Lưu Ngọc Bạch cười khẽ: “Chỉ cần ngươi nghe lời thì ta còn làm mấy loại chuyện đó làm gì.”
“Ngươi điên rồi!” – lửa giận công tâm, Dung Lạc há mồm hung hăng mà cắn lên cổ tay gã.
Lưu Ngọc Bạch ăn cắn đau liền buông y ra, trở tay tát cho y một nhát trời giáng, ôm lấy cổ tay rớm máu: “Vô lễ với bậc trưởng bối, không ngờ Tiên Cảnh lại dễ dàng phóng túng ngươi đến mức độ này!”
Dung Lạc bị đánh choáng váng cả đầu óc, cúi đầu ho sù sụ, cuống họng lập tức dấy vị tanh ngọt, bị y miễn cưỡng nhịn xuống.
Lưu Ngọc Bạch lôi y: “Ở đây không an toàn, theo ta tới chỗ khác, đến lúc đó ngươi muốn hỏi gì thúc thúc đều giải đáp cho ngươi.”
Dung Lạc thụ động mặc cho Lưu Ngọc Bạch lôi ra khỏi con hẻm nhỏ, tới trước mặt một tòa nhà, trước cổng có đỗ một cỗ xe ngựa, bên cạnh có một gã hầu, có lẽ đã chờ khá lâu rồi, vừa thấy Lưu Ngọc Bạch liền cung kính gật đầu.
Lưu Ngọc Bạch xốc mành xe, quay lại nhắc Dung Lạc: “Lên xe.”
Dung Lạc không nhúc nhích: “Đi đâu?”
Lưu Ngọc Bạch cười đáp: “Đi Nam Nhạc, tìm phụ thân ngươi.”
Gã đã kiên quyết đến mức độ này, Dung Lạc biết có nói thế nào gã cũng không nghe, y liền đâm lao theo gã: “Phụ thân ta hiện không ở Nam Nhạc.”
Lưu Ngọc Bạch có chút ngoài ý muốn: “Vậy ở đâu?”
Dung Lạc thăm dò: “Sinh tiền cha ta từng xuất ra một tấm ngân phiếu giá trị nghìn lượng làm ăn, ngươi có biết chuyện này?”
Lưu Ngọc Bạch cười: “Vụ buôn bán đó chính ta cùng hắn đi làm.”
Quả nhiên là gã, Dung Lạc kinh hãi truy hỏi: “Vì sao chứ, lẽ nào các ngươi không thấy việc đó quá nguy hiểm sao?”
Lưu Ngọc Bạch đăm chiêu nhìn y, cất tiểu dao, ánh mắt trở lên nhu hòa: “Lúc đó phụ thân ngươi cũng nói như ngươi bây giờ, vì thế nên ta đã gạt hắn.”
Dung Lạc biến sắc: “Sao ngươi phải làm thế?”
Lưu Ngọc Bạch thản nhiên đáp: “Cơ hội tốt thế sao không nắm bắt? Khi đó việc làm ăn của ta vừa đổ bể, phàm là người ngang dọc thương hải, chỉ cần nghe thấy tên ta liền không muốn hợp tác, ta chỉ đành lấy danh nghĩ phụ thân ngươi thôi.”
Dung Lạc giận dữ: “Ngươi…”
Lưu Ngọc Bạch nhẹ nhàng an ủi: “Ngươi đừng thế, ta cũng vì lo nghĩ cho hắn thôi.”
Dung Lạc căm phẫn cực độ, không kìm được mà thóa mạ: “Bẩn thỉu! Ngươi dùng danh nghĩa của cha ta, người được lợi sau cùng là ngươi, đến khi sự tình bại lộ, vàng bạc chảy hết vào túi ngươi, cục diện rắc rối ấy lại do cha ta thu dọn! Ngươi còn to mồm nói vì ông mà suy nghĩ, ngươi chỉ vì mình thôi… nếu không, nếu không…”
Nếu không phải phụ thân kịp thời phát hiện… ai biết được có một đống nợ tự nhiên trút lên đầu mình. Chỉ tưởng tượng đến hậu quả có thể phát sinh đã khiến sống lưng Dung Lạc mướt mồ hôi lạnh.
Nguyên ra số thư họa tại Lương gia kia cũng là phụ thân gửi gắm cho họ tránh tai họa ập đến.
Mẫu thân hao tốn tâm huyết nửa đời người mới thu gom được bằng ấy thư họa, nếu quy đổi thành bạc, nhất định con số sẽ không nhỏ.
Dung Tiên Cảnh biết mình không còn bao nhiêu thời gian, hữu tâm mà vô lực, biện pháp tốt nhất chỉ có thể sai ngươi đem thư họa gửi gắm tại Lương gia, hy vọng Lương gia có thể dùng số thư họa này dọn dẹp sự tình hộ.
Dùng ngân phiếu giả, lại có mệnh giá lớn từng ấy, nếu bị phát hiện, nhẹ thì lưu vong, nặng thì xử trảm.
Thảo nào thái độ Lương gia lại lạnh nhạt với Dung Lạc như thế, vừa không cam tâm tình nguyện ôn đồm sự việc vào người vừa nội tâm chế nhạo số thư họa vô giá kia. Lại nhớ khi còn ở Nam Nhạc, phụ thân phải chạy vạy lo lót ngân lượng cho những người biết chuyện mong họ không trình lên quan phủ, còn số nợ nần chưa trả, sau khi Dung Tiên Cảnh qua đời, chủ nợ tới Nam Nhạc hăm họa đòi, cho nên mới có cảnh Dung Lạc không còn nhà để về.
Lưu Ngọc Bạch nửa khuyên giải nửa an ủi Dung Lạc: “Ngươi yên tâm, ta đã có dự tính cả rồi, tuyệt đối ngươi và phụ thân sẽ không cùng đường, sau này đã có ta chăm lo cho các ngươi.”
Hiểu được tiền căn hậu quả, Dung Lạc càng nghĩ càng căm giận, tay vung đến nửa đường liền bị Lưu Ngọc Bạch bắt được, gã gất tay y, sắc mặt âm trầm: “Ngươi dám đánh ta?”
Dung Lạc vốn đã lảo đảo, bị gã hất thì suýt như ngã ra sau, Lưu Ngọc Bạch kịp thời kéo y lại, một tay đẩy y lên xe, sau đó bản thân cũng lên, ló đầu ra bảo tiểu phó bên ngoài: “Đi thôi.”
Mã xa bắt đầu chuyển bánh.
Lưu Ngọc Bạch cảm thán: “Lâu rồi không thấy Tiên Cảnh, thật nhớ quá.”
Dung Lạc không khách khí mắng chửi: “Rắn rết!”
“Rắn rết?” – Lưu Ngọc Bạch liếc nhìn y, cũng không giận mà chỉ cười khẽ: “Còn tưởng ngươi nhu thuận hiểu chuyện, không ngờ lại không biết điều như vậy.”
Dung Lạc không đếm xỉa đến gã.
Lưu Ngọc Bạch phô ra nụ cười hòa ái, vẫy vẫy tay với y: “Việc gì phải lạnh nhạt thế chứ, Dao nhi, ngồi sang bên này đi.”